Hôm nay đến buổi trưa Nghiêm Hạo đã đi ra ngoài, hắn biết là cậu đi gặp cha mình. Cầu mong sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với cậu. Khi cậu đi hắn mới dám xuống gường đi lại, vì lúc ở nhà hắn mà có ý định bước xuống thì một ánh mắt sẽ xuyên thấu hắn ngay.
Chợt có điện thoại.
"À, đại thúc, có Nghiêm Hạo ở đó không?" tiếng Âu Dương Lãng vang vọng đầu bên kia.
"Không có, lúc trưa không phải cậu đi với cậu ấy sao?"
"Nếu không có cậu ta ở nhà thì thôi. Haha đại thúc tốt nhất là nên chuẩn bị canh giải rượu đi."
Hướng Khải không hiểu ý cậu lắm. Bỗng nhiên hắn cảm giác không lành lắm, Nghiêm Hạo không phải là có chuyện gì thật đấy chứ? Hắn muốn gọi cho cậu hỏi xem cậu đang ở đâu lúc này. Thì chợt nhớ điện thoại của cậu đã bị hắn làm hư, lúc này hắn tự oán trách không ngừng.
Lúc này ở nhà Ngọc Tú đã hoàn thành bước trang trí căn phòng xong xuôi. Vì sao phải trang trí á? Vì hôm nay là sinh nhật của Hướng Khải. Hướng Khải đã bảo cậu hôm nay không cần đón, hắn sẽ tự về. Cũng vừa hay câu muốn dành món quà bất ngờ cho hắn. Tin thần cậu đang hồi hợp lạ thường, mong trời mau mau tối để hắn sớm về nhà. Trước khi toàn là hắn chuẩn bị sinh nhật cho cậu, còn sinh nhật hắn thì xem như ngày bình thường mà trải qua. Lần này cậu muốn người tạo bất ngờ là mình. Và khả năng thắng của cậu so với tên kia sẽ cao càng cao hơn. Nghĩ đến thôi đã nhộn nhạo vui sướиɠ rồi. Nhưng còn về phần nhân vật chính hôm nay đang quên mất sinh nhật của mình và đang trong trạng thái lo lắng cực độ.
Đến tối.
Hướng Khải đã chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Hạo, hắn liền buông bỏ mong chờ. Thêm nữa Ngọc Tú lại luôn gọi điện thúc giục hắn về. Hướng Khải cũng nghĩ Nghiêm Hạo sẽ không trở về nên nếu ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Quyết định xong, hắn lê từng bước xuống lầu.
Không như hắn đoán, khi đi xuống bật đèn lên liền thấy Nghiêm Hạo. Cậu đang bán nằm trên sàn phòng khách.
"Nghiêm Hạo!!" Hắn từ từ bước lại. Mùi rượu tỏa ra từ cậu xộc thẳng lên mũi hắn.
Nghe có người gọi cậu ngước lên nhìn, khi nhìn ra ai cậu liền cười nhếch một cái. Cậu không phải cười nhạo hắn, cậu là đang tự giễu bản thân. Cậu thua rồi. Thua thật rồi, lần đầu tiên biết được mùi vị của thất bại. Bởi vậy bản thân liền tự cảm thấy mình là kẻ vô dụng.
Cậu lớn lên trong sự khinh mạt, tuy không có huyết thống nhưng bản tính muốn chứng tỏ mình của cậu không thể đổi được.
Cậu làm gì cũng cẩn thận cũng nghiêm túc, cậu muốn cho lũ người trong gia đình thối nát này phải hối hận vì cười nhạo cậu.
Cậu muốn lẩy hết mọi thứ của họ, không phải vì trả thù cũng không vì đang mê quyền lực. Mà cậu làm vì cậu, cậu muốn đem điều tốt nhẩt cho mẹ mình, muốn trở thành người mà những người thối nát kia phải thất bại ê chề.
Nhưng nay người thất bại lại là cậu. Có bao nhiêu buồn cười chứ.
Một lần nữa cậu phải nhận lấy những ánh mắt khinh bỉ, cười nhạo mình.
Hướng Khải thấy rõ vẻ mặt thống khổ tự giễu của cậu, hắn liền nhớ đến những tháng ngày gia đình mình mất hết tất cả, thời điểm mà hắn không muốn sống nhất. Tâm hắn chợt co thắt mãnh liệt. Hắn lo lắng ngồi xuống trước mặt cậu.
"Nghiêm Hạo à, Nghiêm Hạo!" Hắn không biết nói gì ngoài việc gọi tên cậu.
Cậu không nhìn hắn. "Về đi. Muốn đi thì đi đi." Cậu xua tay ý bảo hắn đi.
"Cậu say lắm rồi"
"Thì sao? Ngươi quan tâm sao?"
Hướng Khải không trả lời. Lúc này, Nghiêm Hạo ngước lên nhìn hắn. Vẻ mặt gì đây? Đến hắn cũng cười nhạo cậu rồi?
Nghiêm Hạo nhíu mày. "Biến đi đi, ta không muốn thấy ngươi." Cậu quát lên.
Hướng Khải biết cậu không muốn ai thấy bộ dạng này của mình nhưng hắn không thể bỏ mặc cậu được.
"Để tôi đưa cậu lên lầu"
"Bị điếc sao hả? Cút đi, đừng giả vờ thương hại. Ngươi chẳng phải cũng là hận ta thấu xương muốn một phát mong là ta đừng nên sinh ra sao?"
"Đừng tự nói bản thân như thế. Cậu say rồi." Nhìn cậu thế này chỉ đau lòng hắn. Hắn định lau đi vệt mồ hôi cho cậu nhưng chưa kịp chạm đã bị cậu hất ra. Vô tình vết thương ở chân bị chấn động, hắn liền kêu vài tiếng. Thấy hắn như vậy, phút chốc cậu đã vươn người đỡ hắn nhưng bản thân đã dừng lại, cậu hừ mạnh.
"Thật chướng mắt. Mau cút nhanh đi."
"Cậu đừng trẻ con như vậy có được không? Cậu đừng quên tôi vẫn là người lớn, cậu cho là cậu cái dạng này thì hay ho lắm sao? Chẳng ra thể thống gì cả. Nếu không muốn tôi quản thì đừng khiến tôi lo lắng nữa." Hắn bạo phát lên.
Nghiêm Hạo vươn người tới lạnh lùng nắm bắp tay hắn.
"Tức giận cái gì, ngươi cho mình là ai? Thấu hiểu người khác sao? Đừng tưởng ta không biết ngươi oán hận ta đến thế nào. Đuổi mãi không đi, có phải thiếu người " làm" rồi hay không?" Cậu cười nhạo hắn.
"Tôi lo lắng cho cậu." Hắn nhìn thẳng cậu.
Lúc này có điện thoại đến.
"Hừ, tình nhân tìm đến đấy."
"....." Hắn bắt máy.
"Khải, chừng nào anh về? Em chuẩn bị bất ngờ cho anh đây." Ngọc Tú thúc giục hắn.
"Anh....anh có việc."
"Việc gì chứ? Quan trọng hơn em sao? Anh không quan tâm em sao? Anh nói yêu em là nói dối đúng không? Khải, Khải về đi, về với em đi mà, em.....em có quà cho anh đây Khải." Nghe giọng nói như muốn khóc đến nơi của Tú làm hắn khó xử vô cùng, nhưng.....
Nhưng lúc này vẫn là hắn không thể bỏ mặc Nghiêm Hạo được. Lúc trước là hắn chọn bỏ mặc cậu, bây giờ hắn không thể lại để cậu chịu khổ được. Nên hắn phải lựa chọn.
"......Tú....Tú anh xin lỗi. Anh xin lỗi em, nhưng hôm nay anh sẽ không về đâu." Hướng Khải nói chuyện điện thoại nhưng ánh mắt vẫn chân thành nhìn Nghiêm Hạo.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, không có chút né tránh. Vài giây sau Hướng Khải hơi cúi xuống không nhìn cậu nữa, giống như thẹn thùng hoặc giống như cảm thấy có lỗi. Lúc này, Nghiêm Hạo đưa tay lên khẽ vuốt mặt hắn, rồi di chuyển ra sau gáy. Cậu hơi dùng sức kéo đầu hắn về phía mình. Cậu mở môi ra, mạnh mẽ mυ'ŧ lấy môi hắn, không chừa cho hắn một giây phút nào phản kháng.
Điện thoại rơi xuống cùng tiếng nói của Ngọc Tú ở đâu dây đang gọi tên Hướng Khải