Cả đoạn đường, cậu không nói gì cả nét mặt trừ khó chịu vẫn chỉ là khó chịu. Thế nhưng động tác của cậu vẫn rất ôn nhu, cẩn thận từng tý. Hắn chỉ việc được bế đi bế lại mà thôi. Trong lòng vẫn thấy có lỗi. Có phải bởi vì dự tính làm điều xấu cho nên bị ông trời trừng phạt rồi? Cũng đáng đi. Tuy thế nhưng cũng là cơ hội tốt, lý do tốt để giữ chân cậu lại. Đồng thời kẻ ngu ngơ như hắn cũng biết là cậu đã lo lắng cho hắn thế nào, lúc nãy cậu đã gấp đến độ bế hắn đi chỉ xỏ mỗi đôi dép đi trong nhà, quần áo ngủ cũng chẳng thèm thay.
Hắn cảm thấy ấm áp lạ thường. Thụ sủng nhược kinh rồi.
Sau một hồi được bôi thuốc băng bó xong. Tình trạng là một bên chân trái bị phỏng khá nặng, chân phải thì nhẹ hơn. Từ cổ chân trái của hắn trở xuống đều bị băng lại. Bên kia chỉ xoa thuốc.
"Bôi thuốc theo chỉ định là ổn thôi, tránh đυ.ng chạm vào vết phỏng nhiều." Hướng Khải định đứng dậy cảm ơn bác sĩ thì có một bàn tay đè vai hắn xuống, ngăn hắn ngồi dậy.
"Nó sẽ sưng không bác sĩ?" Nghiêm Hạo hỏi.
"Sẽ sưng, nhưng tuyệt đối đừng chọc bể nó. Không tốt đâu."
"Cảm ơn." Nói xong, cậu liền cúi người bế hắn lên đi ra.
"Đừng...Tôi tự đi.."
"Câm miệng." Cậu gằng giọng. Cậu vẫn giữ cái thái độ như ai thiếu nợ gì cậu mấy đời, nhưng lại nghiêm túc bế ai kia từ bệnh viện vào xe, rồi từ xe bế lên lầu đưa vào phòng. Cẩn thận đặt hắn ngồi lên gường.
"Cơm chiều thì sao đây? Đã đổ hết rồi...."
"Còn bận tâm chuyện không đâu? Lão nam nhân ngươi muốn bị đánh phải không?" Chết rồi, chọc đến núi lửa phun trào rồi.
"Ngươi chỉ có mỗi một việc là nấu cơm thôi cũng không xong nữa hả? Muốn nấu bản thân luôn sao? Ngu xuẩn có mức độ thôi chứ. Khiến người khác lo....." Đang tuôn trào thì cậu dừng lại. "Ngươi này lão nam nhân nên biết tự quản đi."
"Xin lỗi..." Nhìn dáng vẻ tự nhận lỗi sầu não của nam nhân cậu cũng không định nói nữa, dù lửa giận vẫn còn đó.
"Ta sẽ gọi người đến chăm sóc...."
"Đừng, không cần phiền phức như vậy."
"Ta có việc cần ra ngoài."
"Đừng đi mà..." Hắn vội vã nắm tay cậu lại. Cậu nhìn hắn
"Ý tôi, cậu đừng đi....cũng đừng kêu người đến."
"Tại sao...." Hắn không biết trả lời thế nào, cúi mặt cuống mím môi.
"Nếu, nếu cậu đi thì vậy thôi, tôi gọi Tú đến đưa tôi về cũng được....." Vừa nói hắn vừa buông tay cậu ra.
Cậu không nói gì mà nhìn chân Hướng Khải khẽ thở dài. Vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cậu vẫn ngồi xuống gường, nhìn thẳng hắn. Thấy cậu không đi nữa hắn liền nhìn cậu cười. Gần đến tối, Nghiêm Hạo đứng dậy gọi điện thoại.
"Chuẩn bị buổi thuyết trình đến công ty K thế nào rồi?"
"Hả? Buổi thuyết thảo đã xong rồi mà...." San San bên phía đầu dây kia giực mình.
"Chị nói gì?"
"Buổi thuyết trình đã được rời lại chính chú (Nghiêm Tuấn Hạo) đã nói mà....Người thuyết trình là cậu nhưng đến sát giờ vẫn không thấy cậu, điện thoại không gọi được sau đó, sau đó Nghiêm Tuấn đã lên thay cậu."
"......"
"Nghiêm Hạo có phải có chuyện gì xảy ra không?, chị cứ tưởng là cậu giao lại cho Nghiêm Tuấn nên ...đã không hỏi."
"Điện thoại bị hư." Giọng cậu vẫn bình thường, không có gì là tức giận cả.
Nhắc đến điện thoại thì vừa sáng nay đã bị Hướng Khải cố ý vô tình đổ nước vào nên đã có kết quả như tối nay. Cúp máy điện thoại bàn, cậu chỉ xoa trán vài cái, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Trạng thái như chuẩn bị đánh ai đó hay đập đổ mọi thứ xung quanh như cậu lại kiềm lại. Ánh mắt chú ý đến người đang ngủ trên gường kia.
*************
Do bị thương nên Hướng Khải không về với Ngọc Tú. Khi cậu viết tin thì cậu thiếu điều muốn đến mang nam nhân trở về ngay như hắn hết sức ngăn cản lại. Thêm nữa, hắn quả thật rất có lỗi với Nghiêm Hạo.
Hôm qua cậu đúng là không rời khỏi hắn, cậu rất chăm lo cho hắn. Mang cơm nước đến tận chỗ cho hắn, vẻ mặt lạnh lùng vẫn không che lấy sự ấm áp của cậu. Hắn cảm thấy sự chăm sóc này quả thật như là giất mơ vậy. Có lẻ câu không ghét hắn như hắn vẫn nghĩ.
Có khi đây là bước tiến của hai người chăng?