Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 20

Tống Bảo không ngừng nhìn gương chiếu hậu rồi lại nhìn đường, cứ nhìn đường rồi lại lâu lâu nhìn kính chiếu hậu.

Phản chiếu trong gương không ai khác là Nghiêm Tổng.

Vừa nghe chuyện của Hướng Khải cậu cũng bức xúc. Hẳn là do lần hiểu lầm lần trước ở bãi giữ xe nên Nghiêm Hạo mới không muốn thấy Hướng Khải. Nhưng cũng hơi quá đáng đi, dù sao chú ấy chăm chỉ cần cù tuy con người có chút nhát gan như rất tốt bụng a.

Tống Bảo muốn nói như thế nhưng cũng phải xem lại đối tượng nghe là ai đã. Từ khi lên xe nét mặt của Nghiêm Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, thật ra thì ngày nào cũng như thế a bảo sao ai lại không sợ.

Nghĩ đến cảnh đại thúc cực khổ thì cậu không nỡ a. Dù sao mình cũng lớn tuổi hơn đi, lấy hết can đảm của một cấp dưới mà nói chuyện vậy.

"À, Nghiêm tổng hôm nay tâm trạng không tốt sao?"

"Ừ."

"Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

"....."

"Hôm nay có một đại thúc lên sửa cửa, không biết là đã làm sai cái gì mà bị đuổi việc vậy?"

"Ông ta bảo anh nói với tôi à."

"Cái này thì không, là do tôi thôi. Nghiêm Tổng à, nếu vì chuyện ở bãi đậu xe lần trước thì chỉ là hiểu lầm. Thật ra hắn rất chăm chỉ, làm việc cũng tốt lắm. Cậu có thể hay không nghĩ lại việc đuổi việc hắn?"

"Tài xế Tống, việc nhân viên làm việc hay đuổi việc tôi cần anh thảo luận sao? Hơn nữa tôi rất ghét dùng quan hệ theo kiểu cầu xin giúp thế này."

"Cậu hiểu lầm rồi....."

"Hay anh muốn giống như hắn nhận phong bì tháng này rồi thôi?"

Biết mình đuối lý Tống Bảo đành im miệng, anh thở dài ngao ngán.

Đại thúc số thật khổ đυ.ng ai không đυ.ng lại đυ.ng ngay diêm la thì coi như xong rồi.

Về phần Hướng Khải thì đang bận rộn tìm công việc mới. Cả buổi chiều hắn đề chăm chỉ đi tìm việc, đi đến hai chân mệt lã mà không thu hoạch được gì cả.

Đúng là một đại thúc không bằng cấp thì không làm được gì cả.

Về đến nhà, hắn cố gắng nấu bữa cơm đạm bạc cho mình, không tìm được việc thì trước tiên làm no bụng đã.

Trong 2 tháng ngắn ngủi mà bao sự việc ập đến phá vỡ yên bình vốn có của hắn, điều này làm hắn có chúc không tiêu được.

Sau khi dọn dẹp căn phòng nhỏ, hắn ngồi xuống thẫn thờ.

Không biết từ khi nào có thói quen này. Có lẽ vì quá cô đơn mà hình thành, trước kia quen Tú thói quen này đã có. Hắn im lặng như một bức tượng trong ngóng điều gì đó.

Làm người ai cũng mơ ước gì đó, hắn cũng không ngoại lệ nhưng hắn biết rõ hiện thực nó gϊếŧ chết mơ ước như thế nào.

Vì biết kết quả nên cũng buông tha cho suy nghĩ, hắn chỉ cần biết ngày hôm nay là được rồi, ngày mai thì ngày mai sẽ đến.

Trong khi vẫn vơ thì một cú điện thoại vang lên.

"Xin chào là anh có phải Hướng Khải không ạ?"

"Vâng"

"Anh biết làm việc nhà chứ?"

Câu hỏi bất ngờ từ một người lạ làm Hướng Khải khựng vài giây sau đó thành thật trả lời.

"Tôi có thể."

"Tốt, ngày mai 8h tới biệt thự xx khu phố x để phỏng vấn."

"Khoan....phỏng vấn ư??"

"Ngày mai nhớ tới đúng giờ, chào anh."

"Chờ.....chờ....alo???"

Phỏng vấn? Không lẽ những chỗ hắn xin đã suy nghĩ lại về việc nhận hắn vào?

Nhưng Hướng Khải không nhớ đã từng xin công việc nào liên quan đến công việc nhà cả, kì lạ.

Tuy ngờ vực nhưng hắn vẫn đặt đồng hồ, sáng dậy sớm đi xe buýt tới đó.

Biệt thự xx nằm trong khu an ninh, khi ra vào đều phải qua cổng an ninh kiểm tra. Các căn nhà ở đây cách nhau khá xa và đều có hàng rào và chúng đều là các căn nhà có giá vài chục tỷ trở lên.

Đây còn gọi là khu của người giàu, nổi tiếng có chức có quyền.

Đến được đây tâm của Hướng Khải muốn nhảy dựng lo lắng, thêm nữa nơi đây rất yên tĩnh, cảnh vật tuy đẹp nhưng sao lại mang cảm giác nặng nề khó hiểu.

Căn biệt thự hắn phải tới nằm trên đồi phải đi bộ quảng xa mới tới được.

Ngôi nhà màu trắng được bao xung quanh là cây cối trong nó bí ẩn, nhưng không kém phần sang trọng.

Hướng Nam thận trọng nhấn chuông.

Ngay sau đó một phụ nữ có tuổi ăn mặc sang trọng nhưng đơn giản mở cửa.

"Ngồi đi."

Bà ngồi đối diện hắn đẩy một bản hợp đồng trước mặt hắn, nói. "Cậu kí xong có thể bắt đầu ngay, mọi điều kiện đã có sẵn trong đó rồi."

"Xin lỗi.....nhưng tôi vẫn không biết là mình ....mình phải làm gì.."

"Cậu tên Hướng Khải?"

"Đúng"

"Chỗ tôi cần một người hầu siêng năng biết làm công việc nhà tốt. Hơn nữa quan trọng phải là người có đạo đức, cậu phù hợp với điều kiện của chúng tôi?"

"...tôi cứ tưởng người nấu nướng phải là phụ nữ...."

"Cậu không muốn nhận việc? Hay chúng tôi không được tuyển nam hầu?"

"Không không.....không phải ý tôi là...tôi cho là phụ nữ sẽ cẩn thận hơn trong việc chăm sóc...."

Vừa nói hắn vừa cúi đầu xấu hổ, do đó hắn đọc được dòng chữ.

'Làm tốt thưởng gấp đôi, ngày lễ thưởng gấp đôi, phí bảo hiểm miễn phí.'

Vì chữ "tiền thưởng" hai mắt nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng.

Người phụ nữ thấy vậy không nói gì vẫn nghiêm túc nhìn Hướng Khải.

"Suy nghĩ xong chưa?"

"Tôi chỉ cần dọn dẹp nấu cơm thôi sao?"

"Chỉ như vậy, ngoài điều đó cậu chỉ cần làm - im lặng - làm"

"Tôi có thể hỏi một điều được không? Làm thế nào các vị biết tôi vậy? Ý tôi là....tôi không nhớ đã xin việc ở chỗ các vị?"

"Sao cậu có nhiều vấn đề quá vậy? Có làm hay không?"

"Có, tôi làm..., kí ở đây phải không?"