Dưới lầu nơi quầy tiếp tân.
"Còn không mau bảo giám đốc của các người xuống đây." Một người phụ nữ ăn mặt sang trong trang điểm khá lòe lọet đang khó chịu với mấy cô quầy tiếp tân/
"Thưa bà, vì bà không có lịch hẹn trước nên bà không thể lên ạ, mong bà thông cảm."
"Bảo Ngạn ta muốn gặp tên nhóc đó còn phải hẹn lịch, các người biết ta là ai không cẩn thận ta đuổi hết đám các người. Ta là phu nhân của chủ tịch các người còn không mở to mắt nhìn. Hừ nuôi lũ ăn hại thật tốn tiền lần này con trai ta nhận chức sẽ bảo nó thanh lý hết cho sạch sẽ."
"Thưa bà, đây là đại sảnh có gì mời bà...."
"Mời cái gì, ta nói hôm nay con trai ta nhận chức mà không lấy ai nghênh đón thật sự thì chổ này làm ăn thế nào?"
"Mẹ!" Một thanh niên đi lại bên người phụ nữ.
Cậu chỉ đi lấy một số thứ mà vừa đến đã nghe tiếng không vui của mẹ mình.
"Con trai, con xem bọn chúng không cho mẹ gặp thằng nhóc kia."
"Bình tĩnh đi, để con.... Xin chào."
"Chào ngài."
"Tôi là Nghiêm Tuấn."
" À.... phó tổng, xin chào hôm nay anh tới nhận chức ạ?"
"Hừ vừa nghe đã vẫy đuôi rồi. Sao lúc nãy lại vô lễ với ta như thế?"
"Thứ lỗi vừa nãy quý bà không nói rõ cứ khăng khăng gặp Nghiêm tổng nên...."
"Tuấn à đuổi việc cô ta cho mẹ."
"Được rồi được rồi đi thôi."
Hai mẹ con vào thang máy đi đến tầng cao nhất và tiến vào phòng của tổng giám đốc.
Nghiêm Hạo đang kí mấy văn bản thì cửa thình lình mở ra. Bảo Ngạn không mấy hài lòng phải nói là vô cùng tức giận. Con trai cưng của bà đến nhận chức mà không ai nghênh đón lại gặp đám nhân viên không biết tốt xấu.
Hừ đám nhân viên kia bị thằng con hoang này chỉ dạy chống lại bà là điều chắc chắn, bà phải bảo con bà cẩn thận mới được.
Công ty này chỉ là chi nhánh nhưng chồng bà đã cố ý sắp xếp chúng ở đây thì chắc là đang thử nghiệm bọn chúng, chỉ cần thể hiện tốt công tác ở đây thì cái ghế chủ tịch ở công ty mẹ thuộc về chúng. Phải nói là thuộc về con trai bà Nghiêm Tuấn.
Nhìn thấy vẻ mặt không mấy thiện cảm của bà Bảo Ngọc Nghiêm Hạo không mấy quan tâm. Tâm trạng bà ta thế nào cậu không cần biết chỉ cần con trai bà ta làm tốt việc là được.
"Tới rồi à? Để thư ký của tôi dẫn cậu đi tới phòng làm việc của mình." Nghiêm Hạo không liếc lấy họ một cái vẫn cúi đầu làm việc.
"Ok, vậy không phiền cậu tổng tài. Mẹ con làm việc mẹ về nghỉ trước đi."
"Uhm làm việc tốt. Có gì nói cho mẹ nghe chưa. Nếu không để người ngoài không biết mất mặt dày vò con trai cưng của mẹ.'
"Không cần lo, mẹ về đi." Cười cười hôn lên má bà rồi đi.
Nhìn con trai đi nhưng bà vẫn còn ở lại. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống uống ngụm trà, bây giờ là thời khắc của bà và đứa con hoang.
"Tao nói nha Nghiêm Hạo. Nếu ngươi dám đυ.ng tới dù là một cọng lông tay của con trai tao, tao sẽ khiến mày không thể biết ngày mai."
"Cửa bên kia, không tiễn."
"Hừ, nghe nói bà ta cũng đã về nước. Sao không chết luôn bên đó về định ăn bám sao? Các người có cố cũng vô ích thôi. Con trai tao mới là chính tông. Thằng con hoang như mày vĩnh viễn cũng không bằng haha.."
"Hình như bà nghe không hiểu tiếng người. Cửa ở bên kia." Cậu không ngước lên nhìn bà mà vẫn cao ngạo ngồi nơi đó lạnh lùng đáp.
Cậu nghe mấy câu này cũng đã quen rồi mặc kệ bà ta cứ, để bà ta nói cho đã dù sao kết quả cũng còn chưa biết mà.
Nói ra quan hệ của họ thật chẳng có gì hay ho nói cả.
Đúng bà ta là mẹ kế của cậu, một ả đàn bà không biết xấu hổ quyến rũ người đã có gia đình.
Chuyện này bắt đầu từ hơn 20 năm trước.
Kia đó mẹ cậu là bà Mộc là cô gái đôi mươi may mắn lấy được một công tử nhà quyền quý là cha cậu Nghiêm Tuấn Hạo. Cứ tưởng là một gia đình hạnh phúc nhưng họ đã lầm.
Năm đó ông nội cậu muốn có người nối dõi nên gây sức ép với cha cậu, cha cậu cũng có mong muốn như vậy nhưng cưới nhau mấy năm cố thế nào mẹ cậu cũng không có tin vui được, sau đó họ đi khám sức khỏe mới biết bà ấy vô sinh.
Tin tức như sét đánh không chỉ cha cậu đau lòng mà mẹ cậu cũng như muốn suy sụp, một phụ nữ không thể sinh con cho người mình yêu có bao nhiêu đau đớn. Nhìn con người ta vui vẻ kêu "cha ơi, mẹ ơi" mà bà tan nán cõi lòng.
Từ đó hai vợ chồng xa cách dần đi, tuy dấu kín không nói cho ông cậu nhưng giấy sao bọc được lửa sự thật cuối cùng cũng sẽ bại lộ.
Nghe tin con dâu ông kìa vọng vô sinh làm ông nổi trận lôi đình, ông còn ép cha cậu từ hôn bà ấy nhưng lúc đó cha câu còn yêu bà không nỡ vì lý do như thế mà quây lưng với bà.
Hai người không ly hôn nhưng bà Mộc biết chồng mình không như xưa không còn ngày đêm bên bà không gần gũi bà. Trong căn nhà vốn tràng ngập hạnh phúc thì giờ đây nó như địa ngục. Mỗi ngày sáng phải chịu sự mắng chửi của cha chồng, tối đến như hòn đá vọng phu chờ chồng. Càng ngày căn phòng uyên ương trở nên vắng lặng, có cảm giác như căn phòng chỉ là nơi dừng chân của chồng bà còn chồng bà đang vui vẻ nơi khác.
Bà rất buồn nhưng không nói không oán bà chỉ âm thâm tự tìm cách khiến bản thân có thể như bao người nữ khác có thể sinh con, khi đó chồng bà sẽ quay về với bà.
Nhưng cố bao nhiêu thì kết quả lại thất vọng bấy nhiêu dù uống bao nhiêu thuốc gặp bao nhiêu bác sĩ đều cùng câu trả lời.
Không dừng ở đó, một hôm người đàn bà kia người mà bên cạnh chồng bà ngày đêm người mà bà cố lờ đi lại gọi cho bà. Người đó cảnh báo bắt bà rời khỏi chồng ngay, người đó mắng bà vô sỉ người đó nói rất nhiều, người đó còn nói đã có con với chồng bà và bảo bà cút.!
Lúc này bà phát điên rồi, mọi chuyện xảy ra như thể bà mới chính là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, đó không phải lỗi của bà mà, không phải!! Tại sao người đàn bà kia lại sinh được con còn bà thì không thể, tại sao???
Mấy ngày tự nhốt mình trong lòng bà suy nghĩ rất nhiều, bà không muốn từ bỏ người chồng của mình. giờ là giờ nấu cơm tối phải đứng dậy thôi.
Bà như cái xác không hồn vẫn tiếp tục làm công việc hàng ngày, nấu cơm tối xong sẽ chờ chồng về nếu anh ấy không về thì dùng cặp l*иg đậy cơm lại sau đó lên lầu thay đồ ngồi trên gường bật xem các kênh nhàm chán trên Tv chờ anh ấy.
Hôm sau cha cậu cũng về nhà.
Bà Mộc thấy hành động của chồng đột nhiên quan tâm mình lạ thường, ông nói bà muốn gì ông đều cho hết chỉ cần nói ra.
Nhưng bà biết ẩn ý sau trong đó, bà cái gì cũng không cần chỉ cần một đêm yêu thương của ông ấy như trước kia hai người đã từng.
Sau đó bà kí đơn cả hai ra tòa ly hôn, bà chính thức thành vợ cũ.
Mấy tháng sau đó, bà ôm một đứa bé trai khỏe mạnh trở về với mong ước được bên cạnh người bà yêu mê đắm, dù người đàn ông đó không còn thuộc về bà.
Lúc đó ông nội cậu thử máu sét nghiệm chưng thực cậu chính là con cháu nhà họ Nghiêm nên giữ cậu lại.
Người đàn kia chính là Bảo Ngạn, bà ta không chấp nhận việc này bà luôn nghi ngờ cậu là con hoang không thể là con của Nghiêm Tuấn Hạo được. Bà ta điều tra nhưng không có gì chứng minh cậu là giả và chính miệng Nghiêm Tuấn Hạo đã nói trước khi bà Mộc đi cả hai có xảy ra quan hệ. Nhưng người đàn bà kia không chấp nhận, sau đó để yên chuyện Nghiêm Tuân Hạo đã đưa hai mẹ cậu ra ngước ngoài sống cùng người anh trai.
Nếu ai không biết cứ nghĩ bà Mộc là kẻ thứ ba đáng bị phỉ nhổ mà không biết sự thật đằng sau đó. Bà Mộc cũng không quan tâm chỉ cần được sự chú ý của Nghiêm Tuấn Hạo là được.
20 năm sau, Nghiêm Hạo lớn lên với sự phỉ nhổ nhưng cậu bất cần quản. Cậu chỉ cần chính mình biết sự thật là được và thời điểm cậu trở về nước ngồi lên chức vị này cậu đã thề sẽ dành lại hết tất cả mọi thứ thuộc về người mẹ đáng thương của cậu.
Và cùng với một sự thật nữa là thật sự..... cậu không phải con của Nghiêm Tuấn Hạo cũng không phải con của bà Mộc.!!!