Sáng hôm sau Hướng Khải tỉnh dậy với toàn thân đau nhức đặc biệt là chỗ khó nói bên dưới của hắn.
Xoa xoa thái dương cố nhớ đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại nằm trên gường không một mảnh vải trên người, quần áo hắn đâu?
Đêm qua chỉ nhớ hắn uống với đồng nghiệp nhớ mình nhìn thấy Ngọc Tú còn nhớ mang máng hình như hắn với Tú làm gì đó sau đó thì sao? Sau đó không nhớ gì nữa hình như bản thân đã rất phóng túng phải không? Ah...ah đau đầu quá không nhớ được gì.
Tuy đang rất loạn đang đấu tranh tư tưởng cố vắt óc nhớ xem chuyên gì nhưng biểu tình trên mặt hắn lại không thay đổi, phải nói là ngất ngơ nha.
Nếu là người bình thường thì hẳn nhảy toán loạn rồi nhưng hắn thì không nha, trông rất bình tĩnh chỉ là suy nghĩ trong đầu thì rối như tơ vò.
Dù gì nghĩ nữa cũng không phải cách, hắn nên mặc quần áo trước.
Vừa bước xuống chưa đứng vững thì hai chân mềm nhũn lập tức phản kháng và làm hắn té trên sàn, may sàn có tấm thảm lớn nên cũng không trày xức gì nhiều.
Định bình tĩnh đứng lên thì thấy dưới sàn có vài vỏ bαo ©αo sυ đã sử dụng qua, một nam nhân như hắn dù ngớ ngẫn cỡ nào cũng biết ấy thứ ấy dùng để làm gì. Cơn đau khó nói cùng mấy tứ này có liên quan hay không vậy? Hắn không gây chuyện gì lớn chứ?
Nghiêm Hạo sau khi tắm xong đi ra một tay lau tóc thì thấy đại thúc ngồi ngơ ở dưới đất, thấy lông mày hắn khẽ nheo lại chắc là đã biết đêm qua bản thân phóng túng cỡ nào. Chỉ là cậu không quan tâm điều đó hắn suy nghĩ gì tùy hắn, chuyện đêm qua là cả hai tự nguyện. (À vâng em nó nghĩ bác ấy cố ý dẫn dụ em nó =.=)
Và cậu cũng không có trách nhiệm gì cả cùng lắm dùng tiền thôi, Nghiêm Hạo ở vấn đề bạn gường rất rõ ràng. Cậu cho phép bạn gường phóng túng cho phép bạn gường nói hay hành động nào cũng được với điều kiện tiên quyết là cậu phải thoải mãn và cũng chỉ trên phạm vi trên gường mà thôi.
Nói thẳng ra Nghiêm Hạo là người ăn xong liền phủi tay đi ngay, có thể thấy bộ quần áo mới được đưa tới trên ghế và hành động bỏ Hướng Khải trên gường không thèm tẩy rửa giúp hắn mà chỉ cần bản thân sạch sẽ là được.
Nhìn thấy Hướng Khải như thế cậu không quan tâm cũng chả buồn đỡ hắn dậy chỉ bình thảng mặc đồ. Hướng khải giờ mới để ý đến chàng thanh niên đang đứng bên kia.
Cậu ta rất đẹp trai và cao ráo
Điều đầu tiên hắn nghĩ là vậy, hắn nhìn Nghiêm Hạo không chớm mắt không phải vì yêu thích hay cậu quá đẹp trai chỉ là tại sao người thanh niên này lại ở trong phòng này. Vừa nãy hình như là từ phòng tắm đi ra. Thật sự Hướng Khải đang lo lắng là chính mình gây tổn hại gì hay không cho cậu thanh niên kia.
"Bao nhiêu?" Nghiêm Hạo vừa thắt cà vạt vừa nói.
"...."
"15 triệu cho một đêm." Cậu không chờ hắn trả lời mà tự tay ghi con số lên tấm séc.
"Xem như chúng ta không có quan hệ." Cậu cầm tờ séc để dưới sàn trước mặt hắn.
"Vậy....ta không cần chịu trách nhiệm đúng không?" Hắn nói câu này không phải vì trốn trách nhiệm mà vì bản thân hắn còn lo không xong nếu lo thêm cho thanh niên này thì hắn kham không nổi. Nhưng bất quá nếu cậu thanh niên này bắt hắn chịu trách nhiệm thì hắn sẽ không trốn tránh, dù sao cũng là lỗi của hắn đi.
"Không cần!" Nghiêm Hạo lạnh lùng trả lời.
Cậu lại suy nghĩ ngược lại với hắn, đương nhiên là phải suy nghĩ khác rồi hai người hoàn toàn khác nhau mà. Nhưng cậu cho rằng người đàn ông này là một kẻ đạo đức giả.
Trong cái mặt bình thường không có gì đang nói cứ tưởng hiền lành thì ra cũng là kẻ ăn chơi xong liền phủi tay xem như không có gì.
Và hành dộng tiếp theo của Hướng Khải chỉ càng khiến Nghiêm Hạo lạnh lùng muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu cho là người Hướng Khải không lấy tấm séc đó nhưng cậu đã lầm, hắn không ngần ngại lấy tấm séc đã kí tên trước mặt mình.
"Đừng rời khỏi đây khi tôi chưa đi khỏi và làm ơn đừng nói là chúng ta đã gặp nhau." Cậu nhăn mày phủi quần áo dù không có bụi trên người rồi bước chân rời đi không thèm ngoảnh lại.
Suy nghĩ của con người thật khó đoán và đôi khi cũng thật cẩu huyết. Nghiêm Hạo cho là hắn không lấy tờ séc lại đưa hắn rồi lại trách hắn. còn Hướng Khải bị cường bạo lại không nói một lời chỉ cầm lấy tờ séc 15 triệu kia.
Số tiền với Nghiêm Hạo chỉ là cọng lông nhưng với Hướng Khải là một gia tài. Hắn đương nhiên có suy nghĩ qua việc nên lấy hay không lấy và hắn chọn lấy. Vì số tiền này không phải dành cho bản thân hắn xài.
Lấy cũng đã lấy rồi giải thích gì cũng vậy thôi chi bằng bây giờ ra khỏi đây rồi từ từ tìm cách trả người ta vậy. Chờ chút không phải là người ta đã đi rồi sao? Đến tên cũng không biết vậy tìm bằng cách nào? Thật ngớ ngẫn hết sức.
Hướng Khải lau chùi mình một chút rồi đi khỏi phòng hắn cố nhớ số phòng rồi đi xuống quầy hỏi người ta, may là hắn còn có một cái tên người thanh niên kia kêu là Nghiêm Hạo.
Bước khỏi nơi xa hoa đó có chút khó khăn vì nơi kia của hắn rất đau nhưng không thể lãng phí tiền xe được nên đành cắn răng đi bộ.
Vừa đi vừa kiểm tra điện thoại thì phát hiện là nó hết pin nên tắt nguồn, đêm qua tự mình bỏ đi không nới đồng nghiệp một tiếng không biết họ có lo không còn có Tống Bảo nữa cậu thanh niên đó cũng quan tâm hắn đi.
Vừa đi vừa nhìn xung quanh nhìn trẻ con đi học vui vẻ trên dường nhìn người già tập thể dục nhìn mọi người tấp nập làm hắn thấy thoải mái mà cười nhẹ.
Chuyện xảy ra với hắn nếu là người bình thường thì đã không chịu nỗi rồi nhưng hắn lại chấp nhận quá dễ dàng chắc sẽ có người cho là hắn quá ngu ngốc đi.
Thật sự không phải như vậy hắn cũng là người bình thường đương nhiên cũng ngạc nhiên như vì từ khi chưa trưởng thành hắn đã phải vào đời làm việc quen với bị chèn ép quen với việc là kẻ mờ ảo rồi. Hắn không dám lên tiếng. Hắn sợ lên tiếng rồi thì ai sẽ về phe mình với lại chuyện này cũng thật khó nói đi. Lỡ đâu hủy hoại danh tiếng của cậu thanh niên tên Nghiêm Hạo kia thì không tốt chút nào.
Là một người đàn ông đã dám làm thì dám đối mặt. Hắn không trốn tránh hắn chỉ nghĩ càng ít có rắc rối càng tốt hơn, thôi thì xem như mộng vậy để nó thoáng qua cuộc đời hắn vậy.