Nàng vọt vào quá nhanh, mém tí ngã vào lòng Cố Nghiên Thu.
May mắn đúng lúc vừa đứng vững chân, nhưng trong khoảng thời gian 0,01 giây ấy, Lâm Duyệt Vi tâm niệm xoay chuyển, thuận thế tự "Quăng ngã" chính mình vào lòng Cố Nghiên Thu, để Cố Nghiên Thu giang rộng đôi tay ôm nàng vào lòng.
"Không có việc gì đi?"
"Không có việc gì." Lâm Duyệt Vi nghe mùi sữa tắm trên người Cố Nghiên Thu, "Phản ứng trì độn" mà đứng thẳng dậy, chạm phải ánh mắt Cố Nghiên Thu cao hơn nàng một chút.
Dạo gần đây mỗi khi hai người không thể hiểu được mà chạm phải ánh mắt nhau, thì giữa cả hai sẽ bất chợt sinh ra một loại không khí lưu chuyển mập mờ.
Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của Lâm Duyệt Vi, cảm giác mặt nàng đang dần dần phóng đại trước mặt cô.
Cố Nghiên Thu nhìn thấy nàng trong mắt cô càng ngày càng rõ ràng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở ấm áp của Lâm Duyệt Vi quét tới mũi sườn cô, khi cách cánh môi Cố Nghiên Thu gần trong gang tấc thì ngừng lại, đếm lấy từng cọng lông mi thật dài của Cố Nghiên Thu đang khẽ run.
Cố Nghiên Thu chậm chạp không chờ được đến xúc cảm trong dự đoán, vội mở bừng mắt.
"Chị bình thường hay dùng thuốc mọc lông mi à?" Biểu tình Lâm Duyệt Vi thoạt nhìn rất giống chỉ thật sự tò mò về lông mi của cô mà thôi.
"Không có." Cố Nghiên Thu giữa khoảng cách gần như thế nói chuyện cùng nàng.
"Sao lại vừa cong vừa dài vậy?"
"Đại khái do di truyền, lông mi mẹ chị cũng rất dài."
"Em không được dài như vậy." Lâm Duyệt Vi hâm mộ nói.
"Của em khá dày, thoạt nhìn còn rất đậm, giống như kẻ mắt vậy."
"Phải không?"
"Ừm."
Lâm Duyệt Vi xem như không có việc gì mà kéo ra khoảng cách, đi toilet tìm gương.
Mày Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng nhăn lại.
Đây hết thảy đã thoát khỏi sự khống chế của cô.
Trong kế hoạch ban đầu của Cố Nghiên Thu, cô tính tuần tự dần dần, lặng yên âm thầm không một tiếng động mà tiến vào cuộc sống của Lâm Duyệt Vi, trước đó, kế hoạch của cô đã thành công nhận được một cái ôm ấm áp từ Lâm Duyệt Vi, nhưng chính lần mộng du đêm qua đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô. Lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi biểu hiện ra sự cường thế tuyệt đối, sau đó còn cố ý vô tình thân cận cô, chợt lạnh chợt nóng, khiến cô không hiểu được tình huống.
Phiền toái nhất chính là đoạn mộng du ấy, cô hoàn toàn không nhớ được gì, Cố Nghiên Thu không biết toàn cảnh sự tình, căn bản không thể đưa ra suy đoán chính xác, xem rốt cuộc Lâm Duyệt Vi đang có ý định gì.
"Duyệt Vi." Cố Nghiên Thu dựa vào khung cửa gọi nàng.
"Huh?" Lâm Duyệt Vi trong gương đang híp một con mắt, con mắt còn lại chỉ mở hé một nửa, ra dáng ra hình mà chăm chú soi gương đếm lông mi, chẳng sợ dùng thị lực của nàng, căn bản không thấy rõ lông mi, nhưng nàng vẫn đếm đến vui vẻ vô cùng.
"Em có thể nói cho chị...chị biết rốt cuộc tối hôm qua chị đã làm gì không?"
"Chị vẫn muốn trả lại cho em à?" Lâm Duyệt Vi chỉ mắt nhắm mắt mở, khóe môi khẽ cong, nhìn cô mỉm cười.
"Đúng vậy." Cố Nghiên Thu trả lời.
"Vậy lợi tức tính như thế nào?" Lâm Duyệt Vi lại hỏi.
"......" Cố Nghiên Thu hơi hơi trợn to mắt, thế mà còn có lợi tức?
Lâm Duyệt Vi vặn mở vòi nước, thấm ướt tay, bơm nước rửa tay vào lòng bàn tay, nhẹ xoa đều đều trên tay, xoa tới khi ra bọt trắng đầy tay, vừa rửa lại bằng nước, vừa không nhanh không chậm mà nói: "Không phải chị nói muốn trả lại cho em sao? Sao lại không tính lợi tức?"
"...... Vậy em muốn tính lợi tức như thế nào thì cứ tính lợi tức như vậy đi." Cố Nghiên Thu dừng một chút, đồng ý.
"Chị nghe lời em như vậy à?"
"......"
Lâm Duyệt Vi tắt vòi, vẫy vẫy nước trên tay, cũng không cần khăn lông lau khô, cứ như thế rời khỏi toilet, ngồi lên trên giường, ngoắc ngón tay với Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu cau mày tiến lại.
Ngón tay mảnh mai của Lâm Duyệt Vi phủ lên giữa lông mày cô, tinh tế vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn lại của đối phương, xem ra chuyện này xác thật đã tạo thành bối rối rất lớn trong lòng cô. Lâm Duyệt Vi sống hơn hai mươi năm cuộc đời, chưa từng gặp qua người nào giống Cố Nghiên Thu như vậy, chỉ bởi vì những chuyện mình làm trong lúc không thanh tỉnh, mà tranh cướp muốn chịu trách nhiệm. Nếu đổi lại là một người khác, cô cũng sẽ làm như vậy sao?
Sẽ đi? Cô luôn là một người tốt như thế mà.
Lâm Duyệt Vi nghĩ đến đây lại cả kinh, bắt đầu từ khi nào, mà hình tượng Cố Nghiên Thu trong lòng nàng càng ngày càng chính diện lập thể như thế này.
Lâm Duyệt Vi mới vừa rửa tay xong, ngón tay ướt lạnh, nhưng dừng lại trên ấn đường Cố Nghiên Thu lâu đến tản nhiệt, dưới ánh đèn sáng rực, Cố Nghiên Thu lui về sau một bước nhỏ, cùng đầu ngón tay nàng tách ra.
Lâm Duyệt Vi sửng sốt, bật thốt lên: "Tối hôm qua chị đã làm vậy với em."
Cố Nghiên Thu cứng đờ, bất động, chủ động cầm lại tay Lâm Duyệt Vi, khôi phục tư thế ban nãy.
(Esley: Trời ơi~ moe moe moe quá~~~~)
"Còn gì nữa?" Cố Nghiên Thu cố ép giọng tới rất thấp, nghe ra có vài phần khàn khàn.
Lâm Duyệt Vi nghe giọng cô "Ẩn nhẫn", thương xót vô cùng, cũng không muốn "Khi dễ" cô nữa, nói: "Không có gì, chỉ ôm ngủ trong chốc lát. Bác sĩ toàn nói phét, chị không cần giữ mãi trong lòng."
"Buổi sáng lúc tỉnh lại chị vẫn ở phòng mình."
"Em nói chính là trên sô pha phòng khách, chị ôm em không chịu buông tay, còn kêu em là mẹ." Lâm Duyệt Vi ngoại trừ việc nàng hôn cô, toàn bộ đều nói ra, bao gồm cả việc lúc Cố Nghiên Thu mộng du đã bóp má nàng ra sao, tay, sau cổ, bả vai, một chút cũng không chịu tha.
"Chỉ có vậy?" Cố Nghiên Thu nói.
"Chỉ có vậy thôi." Lâm Duyệt Vi không biết sao lại có cảm giác hình như Cố Nghiên Thu hơi tiếc hận, "Chứ chị nghĩ còn gì?"
"Không có gì, cảm ơn tối hôm qua em chiếu cố chị." Cố Nghiên Thu lại lần nữa nghiêm túc cám ơn nàng.
"Cũng chưa tới mức chiếu cố, em nhiều nhất chỉ đảm đương nghĩa vụ của một chiếc ôm gối thôi." Lâm Duyệt Vi xua tay cười nói.
Cố Nghiên Thu cười cười: "Vậy thì không giống nhau, ôm gối không có như em --"
Cô đột ngột mà dừng lại, Lâm Duyệt Vi truy vấn: "Không có như em cái gì?"
"...... Không có đẹp như em."
"Chị khẳng định không phải muốn nói cái này."
Cố Nghiên Thu chỉ cười không nói.
Chữ cô muốn nói chính là "Mềm", nhưng lời này xuất khẩu thì quá mức ngả ngớn, Lâm Duyệt Vi cùng cô còn chưa tới mức quan hệ này, cô nói như vậy thì rất thất lễ.
Lâm Duyệt Vi không biết cô muốn nói cái gì, nhưng cũng không phải quá tò mò, quan trọng nhất là phải nói rõ ràng: "Cho nên nói tối hôm qua chị thật sự không làm gì em, không cần phải quan tâm bồi thường hay không bồi thường, chị cứ như vậy sẽ khiến em rất bối rối."
"Bối rối?"
Đương nhiên là bối rối nghĩ chị có phải thích em hay không.
Lâm Duyệt Vi nói thầm trong lòng, ngoài mặt vui đùa nói: "Bối rối không biết mình có bị mất trí nhớ hay không a, bằng không sao lại quên mất chị đã làm gì em, trí nhớ của em vẫn còn rất tốt, chị đừng khiến em tự hoài nghi mình nữa."
"Ừm, được rồi." Cố Nghiên Thu nói, "Duyệt Vi đại nhân đại lượng."
"Không không không, em là tiểu nhân, em rất hẹp hòi, nên chị vẫn phải bồi thường," Lâm Duyệt Vi mở hai tay ra, giống như đang triển lãm áo ngủ trên người mình, "Bất quá bây giờ em muốn dùng quyền lợi ngay, đêm nay cho em ngủ lại, có được không?"
Hàng lông mày Cố Nghiên Thu vừa nhíu lại liền giãn ra: "Chị có mang theo dây thừng." Chiều nay bác sĩ Trương từng nói nên kiếm một người ngủ cùng cô sẽ tốt nhất đối với bệnh mộng du, buổi tối có thể đánh thức cô, cho nên mục đích lần này của Lâm Duyệt Vi chủ yếu vì muốn ở bên cạnh chăm sóc cô.
"Một cô nương nhà lành như chị, tối ngủ còn cột dây thừng giống bộ dáng gì chứ, ban đêm cứ tới nhà em ngủ đi, xem như em tận hết lễ nghĩa của chủ nhà. Nếu chị thật sự không đáp ứng, vậy xem như chị trả lại món nợ tối hôm qua ôm em."
Thái độ Lâm Duyệt Vi kiên quyết, vô luận như thế nào cũng phải ở lại đây đêm nay.
Nàng đã tốt với cô như vậy, Cố Nghiên Thu nhất thời không biết nên nói gì mới phải, chỉ biết dùng một đôi mắt sáng rực mà nhìn nàng, giống có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu cháy.
Lâm Duyệt Vi cả người không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt nhiệt liệt của cô, nói: "Chị muốn uống nước không? Em ra bên ngoài rót cho chị một cốc." Nói xong cũng mặc kệ Cố Nghiên Thu nói muốn hay không, chính mình tự kéo mở phòng ra ngoài.
Lâm Duyệt Vi cảm giác mình mà còn ở bên trong lâu hơn chắc chắn sẽ bị thiêu đốt dưới đôi mắt ấy, rõ ràng cả căn phòng lớn như vậy, chỉ cần thêm vào một mình Cố Nghiên Thu, mà không khí đã loãng ra, ngay cả hô hấp cũng phải dùng thêm sức mới thở được.
Lâm Duyệt Vi tìm một cái ly sạch sẽ, lại lấy thêm ly riêng của mình tới, song song đặt ở cùng nhau. Nàng đổ nước đến một nửa, cảm giác sau cổ có một trận âm phong kéo tới, chợt quay đầu lại nhìn thoáng qua, đυ.ng phải một gương mặt được phóng đại.
"Áhhh!!!" Lâm Duyệt Vi mém tí dùng ấm nước nện lên mặt đối phương, trong lúc hết sức nghìn cân treo sợi tóc thấy rõ mặt người tới.
"Mẹ, lần sau có thể đừng đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng con không? Con tưởng mẹ là người xấu làm mẹ bị thương thì làm sao bây giờ?"
Bà Lâm suýt nữa bị ai đó nóng lên dùng ấm nước nện cũng khϊếp sợ, tức giận nói: "Tui còn chưa nói cô đó, sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp? Không phải lên lầu ngủ sao?"
"Con rót cốc nước uống không được à."
"Trên lầu không phải có nước sao? Cô chạy xuống tới......" Nói tới giữa chừng tầm mắt bà Lâm nhìn lại lên bàn.
Lâm Duyệt Vi tâm nói: Chết mợ!~ Thân hình vừa động, đứng chặn trước hai chiếc ly được đặt song song nhau.
Bà Lâm cười tủm tỉm mà nói: "Giấu cái giề vậy?"
"Không, không có gì."
"Không có gì à, thế cho mẹ xem một chút?"
"Thật không có gì đẹp."
Bà Lâm đẩy bả vai Lâm Duyệt Vi ra, thấy hai ly nước, mi mắt tỏa sáng.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi cố gắng biện giải: "Là thế này, mẹ, Cố Nghiên Thu không biết nước sôi nhà chúng ta ở đâu, nước trên lầu con vừa hay uống hết, bèn xuống dưới rót nước, tiện đường lấy cho chị ấy một ly, không phải như mẹ nghĩ đâu."
Bà Lâm không nói chuyện, dùng một loại ánh mắt "Phịa đi, cô cứ phịa đi, tôi mà tin cô thì tính tôi thua" nhìn nàng.
Không thèm đếm xỉa. Lâm Duyệt Vi nghĩ.
"Đúng vậy, đêm nay con ngủ cùng chị ấy, thế nào?" Lâm Duyệt Vi thập phần đơn giản thô bạo mà tuyên cáo xong, bưng hai ly nước rời đi, dưới cái nhìn chăm chú của mẹ nàng, công khai mà gõ cửa phòng Cố Nghiên Thu, rồi mới đi vào, lại không trở ra.
Cằm bà Lâm rơi xuống đất: "!!!"
Xem ra kiếp sống bà mối của bà đã tận rồi.
(Esley: =))))))))))))))
Bà Lâm vui sướиɠ mà trở về phòng.
Cố Nghiên Thu ngồi ở đầu giường, tháo Phật châu trên cổ tay xuống cất vào hộp, dưới ánh đèn trông mặt cô an tĩnh đến tốt đẹp, khiến ai thấy cũng phải động tâm động não. Mặt Lâm Duyệt Vi không hề gợn sóng mà đặt một cốc nước lên tủ đầu giường, nói: "Lúc ngủ cũng phải tháo ra sao?"
Cố Nghiên Thu nhìn nàng một cái, có chút ngượng ngùng mà nói: "Phu thê động phòng không thể mang Phật châu, hơn nữa còn phải đặt ở ngoài phòng ngủ, bằng không là bất kính với Phật Tổ, tuy hai chúng ta không phải động phòng, nhưng...... Cho nên chị cất đi."
Lâm Duyệt Vi: "Khụ khụ."
Nàng hối hận vì đã hỏi vấn đề này.
Nàng nhìn Cố Nghiên Thu đóng nắp hộp, đặt ở trên bàn cách rất xa đầu giường, nghĩ mãi đến bốn chữ "Phu thê động phòng" Cố Nghiên Thu mới vừa nói, trước đó nàng còn hoàn toàn chưa nghĩ theo phương hướng này, bây giờ bất tri bất giác tâm tư méo sẹo, lại còn được nhìn thấy Cố Nghiên Thu một thân áo ngủ mát mẻ, nàng vội bưng cốc nước trên tay lên uống liền hai ngụm lớn.
Hai người lúng ta lúng túng mà cách một khoảng cách, một ngồi một đứng.
Cố Nghiên Thu đánh vỡ trầm mặc: "Bây giờ em ngủ chưa? Hay là muộn một chút?"
"Muộn một chút đi, chị cứ ngủ trước." Lâm Duyệt Vi gật đầu về phía Cố Nghiên Thu, "Em chơi di động một lát."
Đây là biện pháp tránh xấu hổ tốt nhất, Cố Nghiên Thu nằm lên giường trước, hai tay quy quy củ củ mà dán ở bên người, nhắm mắt lại. Lâm Duyệt Vi tắt đèn đi, chỉ mở bóng đèn đọc sách gần nàng, cầm di động, mắt nhìn thẳng lướt web.
Chờ đến khi nàng cảm thấy Cố Nghiên Thu hẳn đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng điều chỉnh dáng ngồi cứng đờ, dùng ánh mắt lẳng lặng ngắm dung nhan Cố Nghiên Thu khi ngủ.
Nàng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm một hồi lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, Lâm Duyệt Vi ngáp một cái, nằm xuống tắt đèn.
Chất lượng giấc ngủ của Lâm Duyệt Vi khá ổn định, khi có động tĩnh cực lớn nàng mới có thể tỉnh lại, bình thường cho dù có đứng dậy nàng cũng tuyệt đối không tỉnh được. Vì sự an toàn, Lâm Duyệt Vi nắm lấy một bàn tay của Cố Nghiên Thu, đan lấy từng khe hở giữa các ngón tay, năm ngón tay chặt chẽ mà chế trụ đối phương.
Không ngờ nàng vẫn tính sai.
Lâm Duyệt Vi bị một thứ ánh sáng bất chợt chiếu tỉnh, nàng giơ tay che mắt một chút, ý thức theo đó mà khôi phục, dùng tay sờ soạng vị trí bên cạnh, sờ phải một khoảng không--
Giống như bị tưới ngay vào đầu một chậu nước đá, Lâm Duyệt Vi lập tức ngồi bật dậy.
Chiếc đèn chùm lớn chiếu đến cả phòng sáng trưng, Lâm Duyệt Vi nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh Cố Nghiên Thu, trong phòng thế mà lại không có ai, Lâm Duyệt Vi vội vàng đi mở cửa, cạch một tiếng, là tiếng khóa trái cửa bị chặn lại khi mở ra, điều này chứng minh Cố Nghiên Thu chưa ra khỏi phòng.
Lâm Duyệt Vi đi vòng vèo trở về, ở toilet tìm được Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay và khuỷu tay chống ở đầu gối, không rên một tiếng.
"Cố Nghiên Thu?" Lâm Duyệt Vi thử thăm dò gọi cô.
Cố Nghiên Thu nhìn qua, dưới mái tóc là đôi mắt nửa mở không có bất luận thần thái gì. Lâm Duyệt Vi xác định cô lại đang mộng du, nàng vươn một bàn tay về phía cô, ôn nhu mà nói: "Cùng em trở về giường ngủ được không?"
Cố Nghiên Thu cúi đầu, tóc mái rũ xuống, không dao động.
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng mà cầm lấy cổ tay cô, nâng người lên, chú ý thấy hai khủy tay cô là một mảnh màu đỏ, hẳn cô đã ngồi ở chỗ này một đoạn thời gian khá dài. Chỉ trách nàng như che trời lấp đất mà ngủ, sao nàng có thể ngủ như chết vậy chứ.
Nàng kéo Cố Nghiên Thu một chút, Cố Nghiên Thu không chút nhúc nhích. Lâm Duyệt Vi thử mạnh mẽ ôm cô về giường, lại bị Cố Nghiên Thu phản kháng. Nếu vào những lúc thanh tỉnh có lẽ sức khỏe hai người sẽ là kẻ tám lạng người nửa cân, như sức lực bây giờ của Cố Nghiên Thu so với ban ngày còn khỏe hơn vài lần, Lâm Duyệt Vi càng chạm vào cô, cô phản kháng càng kịch liệt, Lâm Duyệt Vi không dám tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bó tay không biện pháp mà đứng ở một bên.
Môi Cố Nghiên Thu giật giật, phát ra hai chữ thực nhẹ.
Linh cơ Lâm Duyệt Vi vừa động, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn cô nói: "Mẹ ở chỗ này, bảo bảo ngoan."
Ánh mắt vô hồn của Cố Nghiên Thu tựa hồ ở trên mặt nàng tìm được tiêu cự, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, ảo giác, lại khôi phục nguyên dạng.
Ngựa chết coi như ngựa sống mà cưỡi.
"Mẹ dẫn con về đi ngủ."
"Mẹ hát một khúc hát thiếu nhi cho con chịu không?"
"Tôi ở bên đường cái nhặt được một đồng tiền......"
"Ngày xửa ngày xưa có một quốc vương......"
Lâm Duyệt Vi vừa nói vừa hát đến miệng khô lưỡi khô, Cố Nghiên Thu trước sau vẫn không chịu đáp lại. Lâm Duyệt Vi trở về uống miếng nước, lúc đứng ở cửa, chợt nghĩ tới trước kia bác sĩ Trương từng nói có thể dùng một âm thanh tầng số cao để đánh thức người đang mộng du, nhưng không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy không đành lòng, huống chi mẹ nàng còn đang ngủ trong phòng cách vách, nói không chừng không đánh thức Cố Nghiên Thu, ngược lại còn đánh thức mẹ nàng.
Cố Nghiên Thu rốt cuộc ngồi trên nắp bồn cầu bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Duyệt Vi chống mắt vẫn luôn chờ đến giờ phút này, tiến lên đỡ cô, Cố Nghiên Thu mềm mại ngã vào lòng nàng.
Lâm Duyệt Vi đem người ôm trở về giường, cúi đầu lại lần nữa hôn lên cánh môi cô, yên tâm thoải mái mà vì chính mình tìm lý do: "Đây là thù lao."
Ngày hôm qua là chuồn chuồn lướt nước, hôm nay cũng thế, nhưng Lâm Duyệt Vi lại không thỏa mãn. Cố Nghiên Thu khi ngủ thật sự rất ngoan, cánh môi ấm áp, dưới ánh đèn tỏa ra sắc màu mê người, Lâm Duyệt Vi cầm lòng không đậu mà lại cúi đầu lần nữa, nhẹ nhàng mà mυ'ŧ lấy môi dưới của cô.
Cũng không biết qua bao nhiêu giây, Lâm Duyệt Vi hơi hơi thối lui kéo ra một chút khoảng cách, rồi một bàn tay dán lên gương mặt đang ngủ say của Cố Nghiên Thu, khó có thể kiềm chế mà ngậm lấy cánh môi ấy, lưu luyến khó rời, không thầy dạy cũng hiểu mà cạy mở hàm của cô, tìm được đầu lưỡi mềm mại của đối phương.
Mật đường ngọt ý từ môi Cố Nghiên Thu chảy xuôi đến đáy lòng, Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt hôn đến như si như say.
Tận đến khi Cố Nghiên Thu bởi vì hô hấp khó khăn, xoay người một chút, khẽ thở ra một tiếng. Lâm Duyệt Vi mới giật mình như bừng tỉnh, hô hấp dồn dập mà rời đi, nằm thẳng ở bên người cô, tim đập như trống.
Lâm Duyệt Vi nhìn trần nhà, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, nhưng thật ra người bên nàng sau tiếng thở nhẹ, thì đạt được tự do hít thở, hô hấp đều đều. Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu, ở trong bóng tối miêu tả hình dáng đối phương, hai má nhợt nhạt nở rộ má lúm đồng tiền, mặc dù không cần tiếp tục phòng bị cô sẽ đột nhiên rời giường, nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn sờ lên tay cô trong chăn, nắm ở trong tay.
Khi ánh ban mai đầu tiên chiếu vào phòng, Cố Nghiên Thu mở bừng mắt dậy, cảm giác đầu tiên là trên người có cái gì rất nặng đè lên, cô giật giật, phát hiện trên eo đè nặng một cái cánh tay, không cần nghĩ cũng biết là tay ai.
Cố Nghiên Thu đang muốn cẩn thận lấy tay người ấy ra, thì chủ nhân của nó cũng đồng thời thanh tỉnh, Lâm Duyệt Vi thu hồi cánh tay, nhìn Cố Nghiên Thu cười sáng lạn, giọng mang theo sự khàn đặc khi vừa dậy: "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Cố Nghiên Thu hỏi, "Tối hôm qua chị mộng du sao?"
"Mộng." sắc mặt Lâm Duyệt Vi bỗng chốc sinh ra biến hóa vi diệu, nàng tưởng tối hôm qua mình chỉ hôn trong chốc lát, vì sao bây giờ môi Cố Nghiên Thu lại sưng lên......
"Chị đã làm gì sao?"
"Không, không có."
Không có nàng nói lắp làm gì? Cố Nghiên Thu cũng chú ý tới cánh môi Lâm Duyệt Vi tựa hồ cũng không giống bình thường.
Cố Nghiên Thu rời giường đi toilet.
Lâm Duyệt Vi không mặt mũi nào gặp người, dùng chăn phủ hết lên người.
Cố Nghiên Thu nhìn chính mình trong gương, biểu tình kiểu dùng một lời khó có thể nói hết.
Hồi lâu, cô đứng ở cửa, áy náy nói với Lâm Duyệt Vi trên giường: "Tối hôm qua, thật sự thật sự xin lỗi, chị không phải cố ý muốn hôn em, còn biến em thành dáng vẻ này."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm tiểu thư: Lù khù vác cái lu mà chạy???
Esley: Đang tấu hài sao!????! =)))))))))))