Giang Tùng Bích là loại người khiến người khác không thể yên lòng, đặc biệt mỗi khi cô mở miệng, đại đa số thời gian đều toàn là nói phét. Cho nên buổi chiều khi cô ra về nói buổi tối muốn tới chỗ Cố Nghiên Thu, tuy rằng là lời thề son sắt, thái độ cực kỳ kiêu ngạo, nhưng trong lòng Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không tin.
Nàng có một loại trực giác, Giang Tùng Bích rõ ràng đang đào sẵn cái hố cho nàng nhảy, muốn nàng ngoan ngoãn đâm đầu xuống, Lâm Duyệt Vi quen biết cô nhiều năm như vậy, còn không biết tâm tư đa dạng của cô, vì thế nàng tính địch bất động ta bất động, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc địch rằng sẽ không động.
Lúc sau nàng liền tâm thần bất an cả đêm.
Luôn nhịn không được suy nghĩ tới khả năng vạn nhất, vạn nhất đầu óc Giang Tùng Bích bị lừa đá phải, đột nhiên thật sự qua chỗ Cố Nghiên Thu. Thậm chí, cô còn thật sự dùng mỹ nhân kế...... tuy Cố Nghiên Thu mỗi ngày đều cầm phật châu làm bồ tát sống, nhưng Giang Tùng Bích có thể giáo huấn cô, trong tiểu thuyết không phải đều nói loại người thoạt nhìn càng cấm dục, càng nội tâm thì càng muốn sống buông thả sao, Lâm Duyệt Vi cũng không dám khẳng định Cố Nghiên Thu có phải người kiên cường không.
Còn có hôm nay lúc cô nhắc tới Giang Tùng Bích cũng có điểm hơi khác thường, nếu lỡ như mông lung có hảo cảm. Nếu Giang Tùng Bích muốn sử dụng mỹ nhân kế, khẳng định sẽ không chỉ cởϊ qυầи áo dùng các thủ đoạn sắc dụ, nói không chừng còn mang rượu tới, người ta hay nói sau rượu loạn tính.
Lâm Duyệt Vi suy nghĩ đến giật mình, nhìn thời gian còn lại trước khi tới điểm đến trên hướng dẫn chỉ đường, lại dẵm chân chân ga, khiến chiếc xe như tia chớp gào thét lướt gió.
***
Cả buổi tối hôm qua Cố Nghiên Thu ngủ không đủ giấc, sáng nay hơn 8 giờ đã phải rời giường trở về Yến Ninh, thừa dịp thứ bảy ở nhà ngủ bù, cô ngủ bù một giấc ngủ đến hơn ba giờ chiều, thần thanh khí sảng. Sau đó còn được gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi, nói được vài câu, Cố Nghiên Thu thỏa mãn mà bắt đầu ngày cuối tuần của mình. Cô quyết định tự khao bản thân một bữa ngon, vì thế đi mua nguyên liệu nấu ăn nấu cơm Tây, không chê phiền toái mà làm từng bước một.
Tiêu phí thời gian rất dài, nhưng cô rất dương dương tự đắc, tự mở một bình rượu vang đỏ, cô vốn dĩ chỉ lấy một chiếc ly, suy nghĩ một hồi, bước chân vòng vèo trở về, lại lấy một cái, ghép thành một đôi, đặt ở phía bàn đối diện, đổ một cốc rượu vang, tưởng tượng Lâm Duyệt Vi đang cùng cô dùng bữa tối dưới ánh nến, tự tiêu khiển, dù sao cũng không có ai nhìn thấy, sẽ không có ai nói gì được cô.
Lúc Lâm Duyệt Vi sốt ruột đuổi tới nơi, Cố Nghiên Thu mới vừa ăn xong bữa tối, đâu vào đấy mà dọn vào phòng bếp, cô làm việc gì cũng cẩn thận, lúc này lại không cần gấp, bèn thong thả ung dung mà rửa sạch.
Lâm Duyệt Vi thở hồng hộc dùng chìa khóa mở cửa, phòng khách không có một bóng người, lúc ở bên ngoài nàng cũng không thấy trên lầu có mở đèn, trên bàn phòng ăn chỉ còn lại hai ly rượu vang đỏ.
Lâm Duyệt Vi trong lòng thất lạc một chút, sự phẫn nộ cùng một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời dâng lên trong lòng cô, đầu Lâm Duyệt Vi nóng lên, đề cao giọng hô: "Giang Tùng Bích cậu lăn ra đây cho mình!"
Nàng vừa nói vừa đá tung giày, dép lê cũng không thèm thay, chân trần dẫm lên thang lầu: "Giang-Tùng-Bích!"
Cố Nghiên Thu ở trong phòng bếp vì tiếng hô bất thình lình mà nghẹn giọng: "......"
Cô nghe ra là giọng Lâm Duyệt Vi, vội lau tay, bước ra khỏi phòng bếp, chỉ nhìn thấy bóng dáng Lâm Duyệt Vi lên lầu, vừa đi vừa kêu Giang Tùng Bích, giống như có mối thù gϊếŧ cha đoạt thê vậy.
Kỳ quái, Giang Tùng Bích tới nhà cô khi nào?
Lâm Duyệt Vi gϊếŧ thẳng một đường đến cửa phòng Cố Nghiên Thu, kéo nắm cửa, may mắn cửa không khóa, hai người này kiêu ngạo như vậy, thế mà không thèm khóa cửa.
"Giang-Tùng-Bích! Cậu có còn là người không hả!"
Lâm Duyệt Vi dùng sức đẩy cửa--
Không cần bật đèn, nhưng nhờ ánh trăng soi sáng qua khung cửa sổ cũng có thể rõ ràng nhìn ra được trên giường không một bóng người, Lâm Duyệt Vi ấn bật sáng đèn, xác thật không có ai.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Một cổ nhiệt khí khô nóng từ lòng bàn chân vọt chạy lên trên mặt, Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng mà hít một hơi, vươn tay sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, hy vọng một loạt hành động như bệnh tâm thần của nàng không bị ai nhìn thấy.
"Duyệt Vi?" Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng Cố Nghiên Thu mang đầy nghi hoặc.
Lâm Duyệt Vi cứng đờ mà quay đầu, thấy trên người Cố Nghiên Thu vẫn còn mang tạp dề, thoạt nhìn như mới vừa rời khỏi từ phòng bếp.
Lâm Duyệt Vi kéo kéo khóe miệng, giơ tay chào hỏi, cười gượng nói: "Chào buổi tối."
Cố Nghiên Thu cau mày, nói: "Chào buổi tối."
Lâm Duyệt Vi tính chuồng đi, lại bị Cố Nghiên Thu bắt được cổ tay, trước lạ sau quen, lần này cô có vẻ nắm chặt hơn lần trước. Tâm tư Lâm Duyệt Vi như con diều bị đứt dây, chỉ nghĩ đến việc rời khỏi nơi mất mặt này.
"Em tới vì một hiểu lầm nho nhỏ, bây giờ hết hiểu lầm rồi." Lâm Duyệt Vi sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn Cố Nghiên Thu, nói, "Chị thả em đi đi."
"Em cho rằng Giang tiểu thư ở đây sao?"
Lâm Duyệt Vi không muốn nhiều lời, nặng nề gật gật đầu.
Cố Nghiên Thu vẫn không buông nàng ra, lôi nàng xuống ghế sô pha dưới lầu, rót cho nàng một cốc nước: "Nghỉ một lát hẳn đi, lái xe lại đây không mệt sao, đợi chị dọn xong bàn sẽ quay lại."
Ánh mắt Lâm Duyệt Vi dừng lại trên hai ly rượu vang hại nàng hiểu lầm, rồi lại nhìn Cố Nghiên Thu, ánh mắt rõ ràng đang nói: Chị một mình uống rượu sao lại chuẩn bị hai chiếc ly.
"Àh." Cố Nghiên Thu nói, "Hôm nay nhất thời hứng khởi."
Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn cô.
Cố Nghiên Thu bị nàng trừng đến không thể hiểu được, nhưng như vậy lại càng khiến cô cảm thấy Lâm Duyệt Vi rất đáng yêu, tâm tình chợt trở tốt, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Không phải nụ cười nhạt nhẽo được cô tỉ mỉ tạo hình như mọi khi, cũng không phải nụ cười nhẹ nhàng mang ý chế giễu, mà là thật lòng thật dạ, vô cùng đơn giản mà cười vui vẻ.
Như mọi ngày nói không chừng Lâm Duyệt Vi sẽ vì nụ cười đẹp mắt này mà phát ngốc, nhưng hôm nay nàng vừa mới phải trải qua lần xấu hổ thứ 11 trong nhân sinh, nên thưởng thức không nổi, bĩu môi nói: "Chị cười gì chứ?"
"Không có gì, em chờ chị một lát." Cố Nghiên Thu giơ tay lên, duỗi về phía Lâm Duyệt Vi, tựa hồ muốn sờ lên mặt nàng, Lâm Duyệt Vi liếc tay cô, Cố Nghiên Thu như từ trong mộng tỉnh lại, cực kỳ tự nhiên mà vòng qua cầm lấy cốc nước trên bàn, "Mau uống nước, chờ chị một lát."
Lâm Duyệt Vi vừa nhìn Cố Nghiên Thu dọn bàn, vừa hoài nghi nhân sinh, vừa nãy lúc tiến vào vì sao nàng không phát hiện trong phòng bếp còn một người lớn như vậy, không quan tâm gì đã chạy vọt lên lầu, xúc động là ma quỷ, hôm nào nàng phải nhờ Cố Nghiên Thu chỉ nàng niệm một đoạn kinh mới được.
Tốc độ Cố Nghiên Thu nhanh hơn so với trước đó, không đầy vài phút đã dọn xong toàn bộ, treo tạp dề lên tường, bên trong là một chiếc áo thun rộng thùng thình, màu trắng, rất mỏng còn có thể nhìn xuyên qua.
Lâm Duyệt Vi tùy ý quét mắt qua trước ngực cô, rồi xấu hổ mà dời ánh mắt đi.
Cố Nghiên Thu không mặc nội y......
Thường con gái ở nhà một mình không mặc nội y, Cố Nghiên Thu đương nhiên cũng vậy, Cố Nghiên Thu chợt nhận thấy biểu tình khác thường của Lâm Duyệt Vi, nhìn theo ánh mắt nàng, mặt đỏ như gấc: "Thất, thất lễ."
"Em lại chờ chị một chút." Cố Nghiên Thu vội chạy lên lầu, mém tí thì vấp ngã.
Lâm Duyệt Vi hiếm khi thấy cô thất thố như vậy, nhìn theo bóng dáng cô mà nhịn cười không được.
Mặc xong nội y là Cố Nghiên Thu lại trở thành Cố Nghiên Thu có thể tùy thời đạp đất thành Phật, hoàn toàn khác xa người hoang mang rối loạn ban nãy. Lâm Duyệt Vi không biết vì sao lại cảm thấy có hơi tiếc hận.
Cố Nghiên Thu dùng hai tay cầm cốc, uống một miếng nước, hỏi Lâm Duyệt Vi: "Chị có thể giúp gì được cho em?"
"Hả? Em đâu có gì cần chị hỗ trợ?" Lâm Duyệt Vi còn đang suy nghĩ về nội y.
"Vừa nãy nghe em kêu tên Giang tiểu thư, có phải liên quan tới chị không?" Cố Nghiên Thu quan tâm hỏi.
Cô không nhắc tới thì còn đỡ, vì Lâm Duyệt Vi đã sớm quên mất chuyện này, vừa hỏi lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ký ức đau thương của nàng, nghĩ lại mà nói hoảng: "Không cần, chỉ có chút hiểu lầm, tốt nhất là không đề cập tới."
Lâm Duyệt Vi không muốn nhắc tới chủ đề này, Cố Nghiên Thu đành vuốt ve Phật châu trên tay, âm thầm cân nhắc tìm chủ đề khác, tốt nhất là chủ đề có thể khiến Lâm Duyệt Vi ở lại đây đêm nay.
Lâm Duyệt Vi nhìn di động, đã hơn mười giờ tối, nàng không biết có nên về nhà hay không. Về nhà, thì lại cảm thấy đáng tiếc, không về nhà, thì nàng lại không tìm ra lý do để ở lại, đột nhiên nói muốn ở lại qua đêm cũng quas kỳ quái.
Hai người phí hoài tâm tư, ánh mắt ở trên không trung chạm phải nhau, cả hai cùng mỉm cười.
Lâm Duyệt Vi ngáp một cái thật dài thật dài, giống như giây tiếp theo có thể ngủ quên mất.
Cố Nghiên Thu nắm bắt cơ hội, tuy tốc độ mau nhưng không nghe ra chút cấp bách nào, thanh âm ổn đến nghe không ra cảm xúc, nho nhã lễ độ: "Nếu không hay em ở lại đây ngủ đi, dù sao ngày mai cũng không cần đi làm, phòng của em mỗi tuần đều được dì giúp việc quét tước, đệm chăn, khăn trải giường cũng được thay mới định kỳ, hôm qua mới vừa đổi."
Lâm Duyệt Vi lộ ra thần sắc suy tư, ỡm ờ đáp ứng: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
"Đây vốn dĩ là nhà em mà." Cố Nghiên Thu cười.
Lâm Duyệt Vi quên mất căn biệt thự này đứng dưới tên của nàng, không khỏi nghĩ tới một ý niệm kỳ quái: Cố Nghiên Thu ở đây có giống kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết không a.
Tóm lại Lâm Duyệt Vi đã thuận lợi ở lại, nàng nhắn tin báo với bà Lâm mình không về nhà ngủ, một giây tiếp theo bà Lâm đã gọi điện thoại lại.
"Cô không về nhà tốt xấu gì cũng cho tôi biết cô ở lại đâu qua đêm chứ?" Bà Lâm nói.
"Con mà mẹ còn không biết sao, thì là nhà Giang Tùng Bích, mấy người bạn cũ thôi, mẹ đều biết hết mà." Lâm Duyệt Vi càng nói càng hàm hồ, chỉ vì không muốn mẹ nàng biết nàng tới chỗ Cố Nghiên Thu.
"Tôi biết nhiều bạn của cô lắm, rốt cuộc là ai?" Bà Lâm đập vỗ nồi niêu quyết hỏi đến cùng.
"Chính là......" Lâm Duyệt Vi đang nghĩ xem nên dùng ai thay thế, nếu nàng nói ở lại chỗ Giang Tùng Bích chơi hẳn mẹ nàng sẽ giận, nếu nói là những bạn bè khác, khẳng định lại phải giải thích nhiều hơn, một lời nói dối phải mang theo ngàn ngàn vạn vạn lời nói dối nữa.
Đúng lúc này, Cố Nghiên Thu nói vọng xuông từ trên cầu thang: "Duyệt Vi, phòng em lâu rồi không có người ở, chị vừa thử một chút nước nóng, không có vấn đề gì."
Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để bà Lâm nghe thấy.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Chỉ nghe bà Lâm "Ai da" mà hờn dỗi một câu: "Con nhỏ đáng chết này, đi gặp con gái Cố gia mà còn gạt mẹ, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, mau đi đi, mẹ không quấy rầy con."
Lâm Duyệt Vi: "Mẹ, mẹ nghe con......"
Tút tút tút.
Bà Lâm cúp điện thoại còn nhanh hơn thỏ con chạy trốn.
Lâm Duyệt Vi có khí vô lực nói xong chữ cuối cùng: "...... Nói."
Cố Nghiên Thu: "Có phải chị không nên nói chuyện không?"
Phải, đúng vậy đó, chị vừa lòng chưa?! Lâm Duyệt Vi nghĩ thầm, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc Cố Nghiên Thu vừa áy náy vừa vô tội trên đầu cầu thang, nàng cũng mềm lòng, ôn tồn mà an ủi: "Không có việc gì, không liên quan tới chị, do mẹ em suy nghĩ nhiều thôi. Chị vừa nói gì?"
"Nước ấm không thành vấn đề, em có thể tắm rồi."
"Ừm, cảm ơn."
Trên đường Lâm Duyệt Vi lên lầu, đột nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng Cố Nghiên Thu, nàng nhớ tới vì sao Cố Nghiên Thu lại đi thử nước nóng, lần trước cô tới Lâm gia làm khách, bởi vì phòng cho khách lâu quá không có ai ở, mà máy nước nóng bị hỏng, cho nên hôm nay cô cố ý đi giúp nàng thử nước nóng trước.
Không nghĩ tới cô lại là người biết săn sóc người khác như vậy.
Lâm Duyệt Vi cúi đầu cười.
Cố Nghiên Thu đưa Lâm Duyệt Vi về phòng, nhưng lại chậm chạp chưa chịu rời đi, Lâm Duyệt Vi đứng ở cửa, cười nhìn cô: "Còn có chuyện gì sao?"
"Àh dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa, em chú ý......"
"Hả?" Chú ý cái gì?
Yến Ninh rất ít khi mưa, hơn nữa thường không lớn, Cố Nghiên Thu chỉ trong lúc nhất thời nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian trăm ngàn chỗ hở này, cô nhìn Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng mà mỉm cười, "Chị hồ đồ rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cố Nghiên Thu quay về phòng, Lâm Duyệt Vi chờ đến khi không thấy cô, mới đóng cửa phòng lại.
Hai người chỉ cách một bức tường, Lâm Duyệt Vi vừa vào cửa đã suy đoán xem Cố Nghiên Thu ở bên cạnh đang làm gì, tắm rửa? Công tác? Hay là đang làm chuyện khác. Nàng phát hiện càng lúc càng lòng tham không đáy, không gặp thì không nói, khi gặp được lại muốn biết hết thảy về người.
Có lẽ Giang Tùng Bích nói đúng, nàng có thể đã thích đối phương một chút. Tuy rằng hôm nay nàng đã làm loạn đối phương một hồi, nhưng là có chút lý do trạm không trạm được chân nàng trong lòng cùng gương sáng dường như.
Lâm Duyệt Vi thở dài, cầm quần áo vào phòng tắm. Lần cuối cùng nàng ở lại đây là vào bốn tháng trước, bây giờ lại không thấy xa lạ như trước đây, giống như mọi chuyện xảy ra trong thời gian này biến chuyển quá mau.
Lâm Duyệt Vi kéo ngăn kéo, phát hiện máy sấy không còn ở chỗ cũ, nàng bao lấy tóc gõ cửa phòng sát vách.
Cố Nghiên Thu quần áo chỉnh tề, hình như vẫn còn chưa tắm.
"Em......" Có một sợi tóc dài trượt khỏi khăn lông của Lâm Duyệt Vi, nàng duỗi tay lên vén tóc, cùng lúc Cố Nghiên Thu duỗi tay tới khiến hai người chạm phải nhau, lòng bàn tay đối phương hơi lạnh, dán bên tai nàng như điện giật, "...... Máy sấy."
Cố Nghiên Thu giúp Lâm Duyệt Vi vén tóc ra sau tai, nói: "Của chị bị hỏng rồi, nên đã tự tiện mượn đỡ của em một chút, để chị đi lấy cho em."
"Ừm." Lâm Duyệt Vi đứng chờ ở cửa, cảm giác làn da sau tai như đang co giật, càng ngày càng nóng.
Cố Nghiên Thu giao máy sấy cho nàng.
Môi Lâm Duyệt Vi giật giật, chưa kịp nói gì đã về phòng. Sau khi sử dụng nàng trả lại ngay cho Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu cũng phải tắm rửa gội đầu, miễn cho đối phương lại đến một chuyến.
Lần thứ hai Cố Nghiên Thu thấy nàng xuất hiện ở cửa phòng mình, vẫn nở rộ nụ cười xinh đẹp đơn giản.
Lâm Duyệt Vi tâm thần nhộn nhạo, lần thứ hai cơ hồ chạy trối chết.
Cả buổi tối nàng vì nụ cười của Cố Nghiên Thu mà mất hồn, buổi tối ngủ cũng không được an ổn, trằn trọc không nói, bên tai còn cứ nghe thấy những tiếng động ồn ào, ồn đến không ngủ được.
Lâm Duyệt Vi không chịu nổi quấy nhiễu, ngồi dậy bật đèn, cẩn thận lắng nghe, rõ ràng không phải do ảo giác của nàng, quả thật có tiếng động, mà tiếng động này hình như còn truyền đến từ vách tường -- hình như là tiếng ván giường chấn động.
Giang Tùng Bích? Vì ý nghĩ lung tung rối loạn này mà Lâm Duyệt Vi một tát một phát vào ót mình cho thanh tỉnh, nàng xuống giường mang giày, kéo cửa phòng ra, đi tới cửa phòng cách vách.
Nàng dàn lỗ tai lên ván cửa, nghe thấy tiếng động bên trong hình như không hề nhỏ.
"Cố Nghiên Thu?" Lâm Duyệt Vi càng nghe càng cảm thấy không ổn, vội gõ cửa kêu tên cô.
Không có đáp lại.
Lâm Duyệt Vi gọi thêm ba lần, giơ tay ấn nắm cửa, vặn thêm mấy lần, không di chuyển, Cố Nghiên Thu đã khóa cửa phòng lại.
Tiếng động bên trong truyền ra càng lúc càng lớn, Lâm Duyệt Vi nện vào cửa: "Cố Nghiên Thu! Mở cửa! Chị làm gì ở bên trong?"
"Cố Nghiên Thu!"
"Họ Cố kia!"
Lâm Duyệt Vi nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh xuống lầu, ở quầy TV phòng khách tìm được chìa khóa dự phòng, chìa khóa này do bà Lâm giao cho Lâm Duyệt Vi, bao gồm chìa khóa của tất cả các phòng, trừ bỏ cửa lớn bên ngoài, tất cả chìa khóa đều ở một chỗ, may mắn Cố Nghiên Thu không đổi chúng đến chỗ khác.
Lâm Duyệt Vi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng Cố Nghiên Thu, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nàng đã trợn to hai mắt, thụt lùi về sau một bước.
Hai tay Cố Nghiên Thu bị trói lên đầu giường, cũng không biết cô đã trói chính mình bằng cách nào, chỉ thấy cô đang không ngừng vùng vẫy trên giường.
"Chị điên rồi sao? Tự trói mình làm gì, trói xong rồi lại cởi không được, nói chị ngốc thì là sỉ nhục người ngốc đó." Lâm Duyệt Vi quở trách, tiến lên giúp cô cởi dây thừng, cởi đến một nửa, thì cảm giác thấy một cơn gió kéo tới.
Nàng dừng động tác, nhìn về phía Cố Nghiên Thu. Nếu nói Cố Nghiên Thu đang không ngừng giãy giụa, không bằng nói cô như một cỗ máy cứ không ngừng làm động tác ngồi dậy, mỗi lần ngồi đến một nửa thì đều bị dây thừng ngăn cản, kéo trở về giường.
Bởi vì động tác mỗi lúc một mạnh, cho nên tạo ra tiếng động càng lúc càng lớn.
Lâm Duyệt Vi vén mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô, thấy Cố Nghiên Thu chỉ mở mắt một nửa, trên mặt không có bất luận biểu tình gì. Lâm Duyệt Vi sợ hãi đến đau tim, đây không phải là mộng du đi?
Nàng thử thăm dò nhẹ giọng mở miệng: "Cố Nghiên Thu?"
"Ừm."
Cố Nghiên Thu trả lời so với lúc không trả lời còn đáng sợ, Lâm Duyệt Vi mém tí ngã từ mép giường xuống.
Mộng du loại là một loại bệnh không khác gì trong tiểu thuyết và phim ảnh, nhưng có rất ít người có hiểu biết hoàn chỉnh chuẩn xác về nó, có người có thể trong lúc mộng du đối thoại ngắn gọn, tuy rằng sau đó sẽ không nhớ gì. Nhưng Lâm Duyệt Vi lại là một trong những người không hiểu biết về chuyện này, căn cứ theo tin vỉa hè nàng nghe được, không được cùng người đang mộng du nói chuyện, cũng không được đánh thức đối phương, nếu không sẽ phát sinh chuyện không tốt.
Cố Nghiên Thu vẫn cứ làm động tác ngồi dậy, Lâm Duyệt Vi không chú ý tới cô nên vừa rồi đã cởi dây thừng tới một nửa, đúng là biến nút thắt chết thành nút thòng lọng, theo động tác của Cố Nghiên Thu mà nút thắt càng lúc càng lỏng, ngay lập tức mở ra.
Lâm Duyệt Vi vừa sợ hãi vừa lo lắng mà nhìn Cố Nghiên Thu trong chốc lát, đi sang một bên gọi điện thoại cho một vị bác sĩ nàng quen biết.
Lâm Duyệt Vi nói bệnh trạng của Cố Nghiên Thu, bác sĩ nói biện pháp tốt nhất chính là đưa Cố Nghiên Thu về giường ngủ, giữa thường thức không biết nghe được từ chỗ nào và lời bác sĩ, Lâm Duyệt Vi lựa chọn tin tưởng bác sĩ, nhưng mà......
Lâm Duyệt Vi nhìn về phía giường: "Chị ấy hiện tại đang ở trên giường --"
Giọng nàng đột nhiên im bặt.
Cố Nghiên Thu đâu mất tiêu rồi!
Một mảnh góc áo màu trắng từ cửa chợt lóe lên, Lâm Duyệt Vi giơ soi sáng di động đuổi theo, Cố Nghiên Thu vô tri vô giác xuống lầu, ngồi trên sô pha, tự rót cho mình một cốc nước.
Lâm Duyệt Vi đứng ở bên cạnh quan sát cô, nhỏ giọng mà cùng bác sĩ hội báo hết thảy hành động của cô.
"Chị ấy đang uống nước, nhắm mắt, rất ưu nhã rất xinh đẹp."
Bác sĩ: "......"
Lâm Duyệt Vi: "Xin lỗi, ông coi như không nghe thấy."
"Chị ấy từ trong ngăn kéo cầm ra một cái...... Ách...... Món đồ chơi, không biết là gì, rất nhỏ, đang chơi trên tay, cũng linh hoạt lắm, xong, chơi xong rồi, thả trở về."
"Lại cầm một món đồ chơi khác, cái này tôi biết, một khối Rubik. Bác sĩ, người mộng du cũng có thể chơi Rubik sao? Còn có thể chơi ra sáu mặt sao?"
"Chơi xong Rubik rồi, cũng cất rồi. Chị ấy khóc, làm sao bây giờ bác sĩ, tôi phải lau nước mắt cho chị ấy sao? Có dọa chị ấy tỉnh không, này? Bác sĩ? Ông nói chuyện đi? Bác sĩ bác sĩ?"
Bác sĩ nửa đêm bị đánh thức, đầu óc còn hơi mông lung, uống miếng nước cho thanh tỉnh một chút, nghe giọng nàng gấp đến độ không biết làm sao trả lời, nói: "Không sao, cứ giúp cô ấy lau đi."
Lâm Duyệt Vi lấy khăn giấy, cẩn thận mà giúp Cố Nghiên Thu lau nước mắt, lần đầu tiên biết khi trông thấy một người luôn an tĩnh bất chợt khóc sẽ khiến mình đau lòng tới vậy, cầm lòng không đậu học theo mẹ nàng mỗi khi dỗ con nít an ủi một câu: "Đừng khóc a, bảo bảo ngoan."
Cơ hồ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, trong lòng Lâm Duyệt Vi bỗng xuất hiện thêm một vật thể người hình.
Vừa ấm lại vừa mềm.
Cố Nghiên Thu chen vào trong lòng nàng.
"Đừng đi."
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Bác sĩ nhéo nhéo ấn đường, nghe thấy Lâm Duyệt Vi hoảng loạn la lên: "Bác sĩ, bác sĩ chị ấy ôm tôi, làm sao bây giờ?"
"Ôm cô thì cô cứ cho ôm đi, chỉ cần cô ấy không làm ra chuyện gì khác, thì cứ tận khả năng theo cô ấy."
"Này này bác sĩ, tôi tôi tôi tôi cảm thấy không ổn lắm, chị ấy hình như không chỉ muốn ôm tôi, chị ấy muốn......"
"Lại xảy ra chuyện gì?"
"Này -- Ưm!" Di động bị một bàn tay đánh rớt, lăn xuống mặt thảm.