Lâm Thị Lang Cố

Chương 025: Cố Nghiên Thu: Mấy người là đồ đầu heo!

Xoạt --

Bạn gái Lâm Chí nhanh tay chộp ngay hình ảnh này vào di động.

Bạn gái Lâm Chí nói: "Anh có ngửi thấy gì không?"

Lâm Chí: "Ngửi thấy gì?"

Bạn gái Lâm Chí hít vào một hơi, nói: "Hơi thở mùa xuân."

Lâm Chí: "......"

Anh chỉ ngửi thấy mỗi hơi thở bát quái thôi.

Fan của hai tổ kia đã đi xuống đài rồi, mà nhị vị trên đài kia lại ôm đến "Khó xa khó phân", ai lại không thích xem tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ôm nhau chứ, các fan dưới đài mang theo camera, không ít ống kính đều chuyển hướng về phía Lâm Duyệt Vi và Cố Nghiên Thu.

Tay Lâm Duyệt Vi không dùng sức, là một cái ôm vừa khách khí lại vừa không thất lễ. Nàng nghĩ Cố Nghiên Thu chắc hẳn cũng xấu hổ giống nàng, nên nàng mới ra tay trước, hy vọng Cố Nghiên Thu biết đúng lúc phối hợp, hai người chỉ cần viên mãn "Ôm" xong, thì cô sẽ xuống đài, nàng có thể đi vào hậu trường.

Không ngờ rằng kế hoạch có chút biến hóa, Cố Nghiên Thu bị nàng ôm đến giống như bị chấn động tâm lý, tứ chi cứng đờ, sau một lúc lâu không thấy hoàn hồn, tay cô càng chậm chạp không chịu nâng lên, dựa theo tư thế ôm tiêu chuẩn thì Cố Nghiên Thu phải nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng một chút mới đúng.

Lâm Duyệt Vi: "???"

Xảy ra chuyện gì? Cô bị điểm huyệt rồi sao?

Thời gian hai người lâu đến có chút bất thường, Lâm Duyệt Vi cố nhịn mỉm cười nhìn dưới khán đài, thấp giọng không vui nói vào bên tai Cố Nghiên Thu: "Chị lại phát ngốc gì vậy?"

Vạn nhất bị người khác phát hiện hai người quen biết nhau thì làm sao bây giờ?

"...... Xin lỗi." Cố Nghiên Thu như vừa tỉnh lại từ trong mộng, hoảng hốt lui về sau một bước, vội vàng rời khỏi từ một bên khán đài.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Nàng chủ động ôm đối phương, bây giờ Cố Nghiên Thu không chỉ không ôm nàng lại, mà dáng vẻ còn như đang lâm đại địch vội vàng xuống đài, khiến Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt tức đến không biết xả ra chỗ nào.

Còn không phải là nhỏ nhen sao? Chuyện ở nhà lần trước giữa hai người không phải đều đã giải quyết rồi sao? Nàng còn cho rằng mối quan hệ giữa hai người đã có chút tốt hơn hai người xa lạ rồi chứ, bây giờ thái độ như vậy là có ý gì? Ngay cả một chút phối hợp cũng không chịu phối hợp cùng nàng, ghi thù lâu như vậy à!?

Mặt Lâm Duyệt Vi trầm hẳn xuống, nheo mắt lại, ánh mắt từ lạnh chuyển dần sang thâm thúy đến lạ kỳ.

Chủ trì nhìn ra được thế bí của Lâm Duyệt Vi, bèn giúp nàng giảng hòa nói: "Ha ha ha cái vị Lâm tiểu thư này quả nhiên là người qua đường a, một chút mặt mũi cũng không cho Duyệt Vi của chúng ta."

Trên đài dưới đài đều phối hợp mà ha ha cười, Lâm Duyệt Vi cũng cười, Cố Nghiên Thu hòa vào đám người, không bao lâu Lâm Duyệt Vi đã không còn nhìn thấy cô đâu nữa.

Bạn gái Lâm Chí híp mắt nói với anh: "Sao em cứ có cảm giác như sếp anh hình như hơi thẹn thùng ấy."

Lâm Chí: "...... Đừng nói hươu nói vượn, sếp anh là tiên nữ, đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt giống Phật, làm gì biết thẹn thùng chứ."

Lời vừa tuột ra khỏi miệng anh đã biết là hỏng việc.

Bạn gái nhìn chằm chằm vào anh, "Anh-lặp-lại-lần-nữa, ai là tiên nữ?"

Lâm Chí "ấy" một tiếng trước cơn giông bão sắp ập tới, ba ba đáng thương nghĩ thầm: Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn. Bạn gái anh lúc nào cũng hướng về các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ điên cuồng gào thét, vậy mà một tiếng lão công cũng chưa từng thấy cô gọi qua, anh bất quá chỉ khen sếp có mỗi một câu là tiên nữ, thì lại có kết cục như thế này.

Bạn gái Lâm Chí: "Anh nghĩ gì vậy hả?"

Lâm Chí nhấc tay phát thệ: "Nghĩ em là tiên nữ, em là điện em là ánh sáng em là thần thoại duy nhất."

Bạn gái hừ một tiếng, "Tha cho anh."

"Đa tạ tiểu tiên nữ khoan hồng độ lượng."

"Ừm." bạn gái qua loa trả lời anh, vùi đầu xem ảnh vừa chụp, dự định sau khi về nhà sẽ chỉnh Photoshop một chút rồi post lên chủ đề Weibo siêu cấp Lâm-Thiệu CP, nhìn nhìn ảnh chụp -- trực tiếp quay chụp không qua xử lý mà ảnh chụp cũng đã rất đẹp, nếu Photoshop thì sợ ngược lại sẽ mất đi hương vị nguyên bản.

Lâm Duyệt Vi cùng hạng nhất và hạng hai xuống đài, đi về phía đón xe trong sự vây quanh của các fan hâm mộ, Lâm Duyệt Vi trên tay ôm đầy bảng tên do fan làm, còn có người tặng nàng một quyển sách, nàng ôm ở trước người, ôn nhu như mọi khi, dặn dò fan ở bên ngoài chú ý dưới chân.

Lâm Duyệt Vi không nhìn thấy Cố Nghiên Thu trong đám người, không biết là do nàng không tìm được hay là do người ta đã đi mất rồi, Lâm Chí thân cao chân dài, bạn gái lại là truy tinh lâu năm kiêu dũng thiện chiến, chiếm cứ vị trí hoàng kim ngay tầm mắt Lâm Duyệt Vi.

Tiểu soái ca này hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Sau khi rời khỏi sân khấu Lâm Duyệt Vi lại đi chụp quảng cáo, buổi tối mới trở về ký túc xá tập huấn. Nàng thả đống đồ trong tay đại xuống sàn, Thiệu Nhã Tư đang ở trong buồng vệ sinh nhìn gương đối diễn, nghe tiếng ồn ào bèn chạy ra ngoài.

"Mệt lắm à?"

Lâm Duyệt Vi gật gật đầu.

Thiệu Nhã Tư vỗ vỗ tay, vận động cổ tay, ấn hai vai Lâm Duyệt Vi bắt nàng ngồi xuống giường, nắn vai cho nàng, Lâm Duyệt Vi hưởng thụ nhắm mắt nói, "Ừ chỗ đó đó, mạnh thêm xíu nữa."

Thiệu Nhã Tư cảm thấy cô đã dùng sức lắm rồi, không ngờ nàng còn muốn mạnh hơn, thế là cô bèn dùng sức ấn một cái, khiến Lâm Duyệt Vi đau đến la sảng thất thanh: "Đó đúng rồi, tiếp tục bóp đi, xương cốt của mình đều phải phế đi."

Thiệu Nhã Tư: "Hôm nay hoạt động như thế nào?"

Không nhắc hoạt động còn đỡ, vừa nhắc đã khiến Lâm Duyệt Vi giận sôi máu, nói: "Đừng nói nữa."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Mình --"

"Cậu cái gì?"

"Không có gì." Lâm Duyệt Vi lắc đầu, mối quan hệ giữa nàng và Cố Nghiên Thu có muốn cắt cũng không đứt, càng gỡ chỉ càng rối hơn, mối quan hệ ấy càng không thích hợp nói trước camera.

Tuy Thiệu Nhã Tư ngốc, nhưng ở chỗ tập huấn đã lâu rồi, nên cũng biết phải tránh cameras, cô lôi kéo Lâm Duyệt Vi vào góc chết trong toilet, một khi cửa đóng lại, thì không có camera nào quay được hết.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thiệu Nhã Tư hỏi.

Lâm Duyệt Vi rũ mí mắt xuống, nói: "Hôm nay mình nhìn thấy đối tượng thầm mến." lúc trước nàng dùng bốn chữ này chỉ đại Cố Nghiên Thu, cho nên quyết định tiếp tục sử dụng. Bây giờ vừa nói ra bốn chữ này, lại đột nhiên sinh ra một cổ oán khí.

Thiệu Nhã Tư: "Ồh, lãng mạn nha, chị ấy vậy mà tới tham gia hoạt động của cậu sao? Nào còn là đối tượng thầm mến a, quả thực là lưỡng tình tương duyệt."

Lâm Duyệt Vi nhớ tới những gì Cố Nghiên Thu nói ở trên đài, trợn mắt đến mém tí lật cả mí: "Thôi đi, chị ấy chỉ là người qua đường thôi, không phải fan của ai cả."

Thiệu Nhã Tư hỏi: "Có chuyện trùng hợp vậy sao?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Trùng hợp như vậy đó." Đúng là xui tám đời tổ tông mới gặp phải chị ta.

Thiệu Nhã Tư tự nhéo cằm mình, nghiêm túc tự hỏi một chút, nói: "Cậu chắc chắn chị ấy không phải cố ý đến mà chỉ ngẫu nhiên gặp cậu sao?"

Lâm Duyệt Vi chỉ lên đầu cô, cười nói: "Cậu đọc tiểu thuyết quá rồi đó?"

Thiệu Nhã Tư nhỏ giọng nói: "Mình cảm thấy rất có khả năng."

Lâm Duyệt Vi: "Cậu nói gì?"

Thiệu Nhã Tư lắc đầu: "Không có gì." Cô nhìn ra được Lâm Duyệt Vi là bởi vì đối tượng thầm mến này mà không vui, nói giúp người ấy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Duyệt Vi thở dài, nói: "Từ hôm nay trở đi, mình quyết định không thích chị ta nữa."

Thiệu Nhã Tư: "Hả?"

Nàng thích mà thay đổi nhanh như chong chóng?

Lâm Duyệt Vi cầu nguyện cho thân ảnh Cố Nghiên Thu triệt để hoàn toàn rời khỏi suy nghĩ của nàng, nhưng càng nỗ lực, thì lại càng nhớ cô, nên nàng chỉ đành để thuận theo tự nhiên.

Nàng dùng hai tay nhéo đôi má trắng noãn của Thiệu Nhã Tư một phen, xem xét cô một lát, rồi nói: "Mình thấy thích cậu thì cũng không tồi." Diện mạo hài hòa, không có tâm cơ, tính cách ôn nhu, so với kẻ trangB [1] như Cố Nghiên Thu kia, thì không biết Cố Nghiên Thu tốt hơn chỗ nào.

Khi có hảo cảm với người ta thì thấy người ta lần Phật châu lần đến xinh đẹp, một chút trangB cũng không có, nhưng một khi đã có ác cảm với người ta thì nhìn đâu cũng thấy trangB không thuận mắt, Lâm Duyệt Vi từ trước đến nay vẫn luôn có tiêu chuẩn kép như vậy.

Thiệu Nhã Tư chớp chớp mắt, cố ý ý vị thâm trường mà cười nói: "Cậu nói như vậy mình sẽ nghĩ là nghiêm túc đó."

Lâm Duyệt Vi còn nhớ cô từng nảy sinh tình cảm gì với nàng, vội làm sáng tỏ nói: "Mình chỉ đùa một chút thôi."

Thiệu Nhã Tư cười ha ha: "Mình cũng chỉ đùa một chút thôi."

Lâm Duyệt Vi kéo cửa toilet ra, nói: "Thôi được rồi, chúng ta vẫn nên ra đi, bằng không các tiểu ca biên tập cắt nối còn tưởng rằng chúng ta làm gì toilet đó."

Thiệu Nhã Tư: "Cậu nằm sấp lên chỗ đó đi, mình tiếp tục xoa bóp cho."

"Cảm ơn."

Lâm Duyệt Vi trở lại mép giường, dư quang khóe mắt quét thấy một góc màu trắng, nàng ngừng bước chân, nhìn lại phía trên bên trái, là con thỏ nhồi bông kia, người ta cũng nói rồi, con thỏ ấy thật sự không phải do Cố Nghiên Thu tặng.

Thiệu Nhã Tư nhìn Lâm Duyệt Vi nhét con thỏ vào trong tay cô, bèn nhíu mày nói: "Đây là?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Tặng cho cậu, cậu không phải thích nó sao?"

Thiệu Nhã Tư nói: "Đây là do fan tặng cậu đó."

Lâm Duyệt Vi nói: "Bọn họ cũng đều biết quan hệ của chúng ta tốt, trước đó cũng trao đổi không ít quà, mũ của mình cậu đội bọn họ đều khen đẹp."

"Vậy được rồi." Thiệu Nhã Tư vô cùng cao hứng móc thỏ con thú bông lên ba lô, cô đã thích nó từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm con thỏ cười ngây ngô vẫn cứ cảm thấy một cổ khí tức áp lên ngực, dứt khoát quay đầu đi không thèm nhìn nữa.

Thiệu Nhã Tư mát xa vai lưng cho nàng, phụ đạo chương trình học kỹ thuật diễn hôm nay cho nàng, Lâm Duyệt Vi học rất nghiêm túc. Giữa chừng nàng nhìn lướt qua camera treo trên tường, biết đoạn video này mà công chiếu ra ngoài, Thiệu Nhã Tư chắc chắn sẽ lại hút thêm một đợt fan.

Thiệu Nhã Tư có đôi khi cũng tương phản manh (moe), ở bên ngoài ôn nhu văn nhược, tiểu gia bích ngọc, nội hướng, nhưng thực chất lại là một lão sư rất tốt, lúc nghiêm túc giảng bài càng có mị lực vô cùng. Ở nơi có thể xào CP thế này, hai người đều được hưởng lợi, trước giờ Lâm Duyệt Vi chưa từng đề cập tới, tuy biểu hiện của Thiệu Nhã Tư không được tốt, hình tượng của nàng là hoàn toàn dựa vào động lực, người trước giờ như Phật, sau này vẫn có thể cùng Lâm Duyệt Vi điên lên, biểu hiện ra chính mình chân thật nhất, thì sẽ làm fan phát hiện ra điểm loang loáng của cô.

Lâm Duyệt Vi âm thầm chờ mong đến khi bảng xếp hạng tiếp theo công bố, để xem thứ tự của Thiệu Nhã Tư sẽ tiến bộ được bao nhiêu.

[1] TrangB: Theo Es thấy từ này khá khó để dịch, nhưng đại khái có thể hiểu như 'giả vờ ra vẻ' có nhiều người trên mạng dịch theo lối này:

- ngưu: người (vật) rất mạnh, ai cũng phải xem trọng

= bợm

- ngưu bức: nghĩa giống như trên

= trùm bợm (nghe thông hơn chút)

- trang bức: chỉ bắt chước cái vẻ bề ngoài của ngưu bức, chứ thực lực thì ngược 180°

= ra vẻ bợm, bợm dỏm, giả bợm...

Bên kia Lâm Duyệt Vi ăn một bụng khí tức quay về ký túc xá tập huấn, thì bên này Cố Nghiên Thu ngồi trong phòng khách nhà mình, trên bàn trà trước mặt đặt một cốc nước, nước từ ấm để đến nguội, Cố Nghiên Thu cũng không uống lấy một ngụm, cô đã phát ngốc thế này qua hơn mười phút, lần phát ngốc này đã vượt xa thời gian phát ngốc của lúc trước nhiều.

Sao Lâm Duyệt Vi có thể đột nhiên ôm cô vào lòng như thế, còn cười đến sáng lạn như vậy, ngay cả một chút chuẩn bị cô cũng không có, khiến trái tim nhỏ bé của cô mém tí đã ngừng đập.

Giây phút khi nàng ôm lấy cô, thì hơi thở ấm áp mềm mại ấy trong nháy mắt đã xâm nhập vào tai mắt mũi miệng của cô, khiến toàn thân cô cứng đờ, cảnh vật trước mắt như biến thành một bộ phim câm, chỉ còn lại hơi ấm của Lâm Duyệt Vi đang gần trong gang tấc.

Khi cô nghe thấy tiếng ồn ào dưới đài, phản ứng đầu tiên chính là việc cô xuất thần đã gây phiền toái thêm cho Lâm Duyệt Vi, nên cô mới vội vàng xin lỗi rồi chạy xuống đài. Lúc sau khi cô ở trong đám người quan sát Lâm Duyệt Vi, đối phương cũng không thèm nhìn cô.

Hơn nữa, thời buổi bây giờ người trẻ tuổi cũng càng lúc càng lớn mật, cô là một người thuần tính, vẻ ngoài cũng như tính tình, chưa từng ra vẻ bao giờ. Cố Nghiên Thu đương nhiên sẽ cự tuyệt, tránh đi càng xa càng tốt. Nếu phải cùng cả đám người xô đẩy tiễn ba người Lâm Duyệt Vi lên xe, đến tóc tai rối tung, hình tượng gì cũng không còn, thì Cố Nghiên Thu tuyệt đối sẽ không làm.

Sau khi về đến nhà thì cô ngồi ngẩn ngơ đến bây giờ.

Điện thoại di động Cố Nghiên Thu đặt trên bàn trà kêu leng keng một tiếng, gọi thần trí của cô trở về.

Cô nhấp một ngụm nước sôi để nguội, giải khóa màn hình, thấy Lâm Chí gởi tin nhắn tới: 【[ ảnh chụp ]】

Ngụm nước Cố Nghiên Thu còn ngậm trong miệng mém tí bị phun ra.

Chỉ thấy bức ảnh này rõ ràng là ảnh chụp cô hôm nay giữa đám quan khách dưới đài.

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Chí: 【 tiểu Cố tổng tôi nhìn thấy cô, nhưng chị chạy quá nhanh, vừa xuống đài nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chị đi đâu vậy? Có muốn cùng bọn em dùng một bữa cơm không a 】

Cố Nghiên Thu: 【 không ăn 】

Lâm Chí trả lời: 【 Dạ 】

Lâm Chí nhìn di động thở dài, nói với bạn gái đang ngồi trước mặt: "Sếp với anh vẫn lạnh nhạttrước sau như một, không hợp ý cô ấy."

Bạn gái vội vàng mở Weibo, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Không tới thì thôi, anh gọi món trước đi, em muốn ăn ếch trâu, kêu thêm chén cơm nữa, mấy món khác tùy anh."

Lâm Chí: "Aizzz."

Bạn gái vùi đầu đánh chữ, Lâm Chí kêu người phục vụ đến chọn món ăn xong, thì thấy ngay cả tư thế ngồi của nàng cũng không thay đổi, bèn hiếu kỳ hỏi: "Em đang làm gì đó?"

Bạn gái cười, xoay màn hình điện thoại cho anh xem.

Khi Lâm Chí thấy rõ thì: "......"

Bạn gái Lâm Chí đăng ảnh chụp Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu trên sân khấu sáng hôm nay lên động siêu thoại của CP, đương nhiên, cô sẽ không nói mình ship hai người họ, chỉ nói hoạt động hôm nay có một vị tiểu tỷ tỷ rất đẹp, trở thành chất xúc tác của Lâm Duyệt Vi , bình luận bên dưới vô cùng xuất sắc.

【 Thiệu giai nhân trong rừng: Oa, tiểu tỷ tỷ này, em muốn gả đi 】

【 Lâm-Thiệu is real: A a a a a a a a đây là đánh lén tâm lý a, trong một phút đồng hồ, tôi phải có được tất cả tin tức về tiểu tỷ tỷ này 】

【 ba lốp bốp kéo đạp đạp: Đột nhiên muốn bò tường Duyệt Vi cùng vị tiểu tỷ tỷ này một giây, tôi là ma quỷ sao? 】

【 Thanh niên đội Thiệu-Lâm lên đầu: Trên lầu +1, không phải chỉ có mình bạn, đây là tình cảnh tuyệt mỹ gì vậy chứ......】

Bạn gái Lâm Chí nhướng mày nhìn anh: "Giá trị nhan sắc là chính nghĩa."

Lâm Chí khẩn trương nói: "Em cho mọi người biết thông tin về sếp của anh à?"

Bạn gái trả lời: "Khi nào? Em lại không ngốc."

Lâm Chí thở phào, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, em nhất thiết không được tiết lộ, sếp anh không thuộc về giới giải trí, ngay cả Weibo chị ấy cũng không chơi."

Bạn gái "Nha a" một tiếng, nói: "Vậy không phải quá hợp sao? Chị ấy không chơi, cũng không biết trên động CP siêu cấp bị nói cái gì."

Lâm Chí dữ dằn với cô, nói đây là vấn đề nguyên tắc, bạn gái thu hồi miệng lưỡi vui đùa, nói: "Em biết rồi, em không phải người không biết điều, mọi người vui đùa một lát là hết à."

Lâm Chí nói: "Anh cảm thấy tung ảnh sếp anh lên trên mạng không được tốt lắm, mọi người không phải thường nói làm người phải biết giữ chừng mực sao?"

"Lại không chỉ có mình em truyền tin, hôm nay có rất nhiều người tới, đều chụp ảnh, phỏng chừng trên diễn đàn khác cũng có, nói không chừng còn có video."

"Người khác là người khác, em là em, em không thể truyền."

Bạn gái: "......"

"Xóa đi." Lâm Chí nhìn nàng, nói.

Bạn gái Lâm Chí click mở post mới nhất trên Weibo, xóa đi, nói: "Vừa lòng chưa?"

Lâm Chí sờ sờ mu bàn tay cô, dỗ dành nói: "Chờ lát nữa chúng ta đi ăn kem ly."

Bạn gái hừ một tiếng.

Lâm Chí nói: "Vậy em chia sẻ ảnh hôm nay em chụp cho anh đi."

Bạn gái: "Vì sao?"

Lâm Chí nói: "Em quên rồi à? Sếp của anh cũng là fan, hôm nay ở trên đài có hoạt động cùng nhau quan trọng như thế, khẳng định đặc biệt muốn lưu lại làm kỷ niệm, mỗi ngày xem đi xem lại, anh tính chia sẻ với chị ấy."

Bạn gái chua chua mà nói: "Sếp anh sếp anh, trong lòng anh chỉ có sếp anh, lập tức liền không có em."

Lâm Chí oan uổng muốn chết: "Anh dỗ sếp vui vẻ, sếp sẽ thăng chức tăng lương cho anh, anh sẽ có nhiều tiền hơn nộp lên cho em, em nói anh là vì ai đây?"

Bạn gái như vẫn bẹp miệng, nhưng mắt đã mang theo ý cười.

Cố Nghiên Thu từ phòng khách di chuyển đến thư phòng, mở máy tính đang định tăng ca, di động lại vang lên một tiếng, vẫn là Lâm Chí, anh gởi đến ảnh chụp chung của cô và Lâm Duyệt Vi.

Khóe môi Cố Nghiên Thu, dư vị dài lâu.

Nghĩ nghĩ, cô gởi một tin nhắn cho Lâm Chí: 【 lần trước cậu nói có một chỗ có thể xem rất nhiều ảnh của Lâm Duyệt Vi, ở chỗ nào? 】

Lâm Chí: 【 trạm tử? 】

Cố Nghiên Thu: 【 không phải 】

Lâm Chí: 【 để em hỏi bạn gái 】

Qua một lát, Lâm Chí nói là siêu thoại, kèm theo giải thích, siêu thoại nói chính là thoại đề siêu cấp của minh tinh trên Weibo, nơi tụ tập nhiền fan nhất, chỉ cần tìm tên minh tinh trên khung tìm kiếm, thì có thể đăng ký vào siêu cấp thoại đề, còn quan tâm chụp ảnh màn hình, giọng điệu trả lời có thể là bạn gái của Lâm Chí.

Cố Nghiên Thu không khỏi hơi hơi hâm mộ.

Cố Nghiên Thu lại lên Weibo lần nữa, dựa theo giáo trình vào siêu thoại của Lâm Duyệt Vi, quả nhiên thấy được rất nhiều ảnh chụp, hoa hoè loè loẹt. Cố Nghiên Thu phải tự cho lý trí mười phút đếm ngược, đến giờ phải quyết đoán bức mình thoát khỏi siêu thoại, tiếp tục công tác.

Ngày thứ hai sau khi hoạt động kết thúc, Cố Nghiên Thu từ album ảnh của trạm tử tiền tuyến trên Weibo phát hiện một việc, con thỏ thú bông cô tặng Lâm Duyệt Vi, được treo trên ba lô của Thiệu Nhã Tư, theo động tác lay động của cô nàng mà nhoáng lên một cái.

Cố Nghiên Thu: "......"

"Tiểu Cố tổng?" Lâm Chí khϊếp sợ khi nhìn thấy Cố Nghiên Thu dùng tay đè cong cả ngòi bút máy, "Ngài không có việc gì đi?"

"Không có việc gì." Cố Nghiên Thu bình tĩnh đóng nắp bút, lấy từ ngăn kéo ra một cây viết khác, nói, "Cậu đi ra ngoài đi, giúp tôi pha một tách cà phê mang vào đây, không sữa không đường."

"Dạ."

Không bao lâu, Lâm Chí gõ cửa, bưng cà phê vào.

"Cà phê của ngài."

"Để bên đó đi."

Cố Nghiên Thu thất thần, tùy tay vươn sang, nhưng cầm không tới, ngược lại bởi vì ngón tay đυ.ng phải thành tách đang nóng, khiến cô giật mình vì bỏng, đánh rơi tách cà phê xuống mặt đất, thấm ướt một mảnh thảm đậm màu. Cô phản ứng mau, còn may chưa bắn đến quần áo.

Lâm Chí còn chưa kịp ra cửa: "......"

Cố Nghiên Thu và anh nhìn nhau, Lâm Chí nhạy bén mà cảm nhận được một cổ sát khí, kẹp chặt lấy đuôi chuồn đi.

Lại qua một lát, nhân viên vệ sinh vào thay đổi thảm, Cố Nghiên Thu bưng tách cà phê không ra ngoài, rửa sạch sẽ, tự pha lại cho mình một cốc khác, đạm nhiên mà quay trở về văn phòng.

Lâm Chí ở bên ngoài vò đầu bứt tóc, cửa sổ bị màn che kín mít. Anh lại vãnh tai lên, nghe xem bên trong có động tĩnh kỳ quái nào hay không.

Bất thình lình điện thoại trên bàn vang lên, bên trong truyền đến giọng của Cố Nghiên Thu: "Lo làm việc đi."

Lâm Chí chú tâm, cũng không phát hiện hôm nay Cố Nghiên Thu có chỗ nào khác thường.

Hoạt động cuối tuần hôm ấy, Cố Nghiên Thu ở trên đài cùng Lâm Duyệt Vi chơi trò chơi tựa như phù dung sớm nở tối tàn, ngoại trừ mấy tiết mục chuyên khu trên diễn đàn nhấc đến chuyện này cùng ngày, thì một chút gợn sóng cũng không có, mọi chuyện đều yên tĩnh lạ thường.

Giống như một khúc nhạc dạo ngắn không có ý nghĩa gì, trong lòng phần lớn người đến xem đều cho rằng là vậy. Không ai ngờ được rằng, chính khúc nhạc dạo ngắn này, vào ba ngày sau lại bay lên Hot Search, lưu lượng tính chất về Lâm Duyệt Vi khiến tin tức này leo lên Hot Search dễ như trở bàn tay, từ khóa hot là: Hiện trường xấu hổ của Lâm Duyệt Vi năm nay.

Từ khóa leo lên hot search sau khi một đoạn video được đăng tải, video chỉ hơn mười giây, tái hiện cảnh trên sân khấu hôm ấy, sau khi trò chơi kết thúc chuẩn xuống đài, hai tổ còn lại thuận lợi ôm xong, chỉ có tổ của Lâm Duyệt Vi là còn ở lại, Lâm Duyệt Vi chủ động tiến lên ôm lấy Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu lại chậm chạp không hồi đáp nàng, cuối cùng lui về phía sau, bóng dáng vội vàng rời đi. Còn thêm biểu tình đặc tả cảm xúc của hai người, kèm vài lời thuyết minh.

Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu đối diện nhau, Lâm Duyệt Vi -- Sao chị ấy còn chưa qua đây?

Lâm Duyệt Vi xấu hổ không mất lễ phép mà mỉm cười -- được rồi, vậy cứ để em qua.

Biểu lộ sửng sốt khi ấy của Cố Nghiên Thu bị xứng với lời thuyết minh diễn giải thành ghét bỏ.

Chỉ có trời mới biết trái tim cô khi ấy như sắp nhảy ra ngoài.

Từ video này, bác chủ thớt kết hợp cùng anti-fan của Lâm Duyệt Vi gần đây, bắt đầu xuyên tạc phản ứng của Cố Nghiên Thu khi ấy, nếu không phải nhân phẩm Lâm Duyệt Vi lạn đến cặn bã, sao lại có fan không muốn thân cận nàng, chẳng lẽ đây là fan giả do hoạt động mướn tới, có muốn mướn fan giả thì cũng nên mời người chuyên nghiệp một chút đi.

Có fan vừa ăn dưa vừa thái độ: 【 toàn trường đều tìm không ra được một fan, là ai bầu bả lên top dị?!】

Click mở bình luận phía dưới quả thực là hiện trường cuồng hoan.

【 vân trung tiên tiên: Thì tổ tiết mục bỏ phiếu đó, còn có thể giải thích thế nào chứ, nghĩ như vậy tui còn chịu đựng được, ít ra... Bỏ phiếu cho phế vật không phải thật sự là người, là máy móc [ ăn dưa ]】 ( 8792 like )

【 mười vạn Oát: Mặc kệ là ai, chỉ cần bạn diss Lâm Duyệt Vi, chúng ta chính là bạn tốt [ bắt tay ]】 ( 7623 like )

【 trần chìm dưới váy: Fan ngày nào cũng nói khoác về sắc đẹp, thế mà ngay cả một người qua đường cũng chẳng bằng, hôm nay tui cười sắp chết rồi, xem xem fan não tàn còn thổi phồng như nào nữa [ ăn dưa ][ ăn dưa ]】 ( 3624 like )

【Meiko: Cút đi phế vật, vậy mà còn mặt mũi đứng ở trên đài, thấy liền ghê tởm [ mỉm cười ]】 ( 2913 like )

【 thập phương quay lại: Tui muốn hỏi một xíu, chẳng lẽ cô ấy không xấu hổ sao, cao nhân lăng xê, ngày nào cũng nóng tới leo lên hot search, tổ tiết mục và đạo diễn ngủ đến sảng rồi sao? Sao đạo diễn chưa cho bả leo trực tiếp lên nhất bảng luôn đi [ Ha ha ]】 ( 1421 like )

Bỗng dưng Cố Nghiên Thu bị lôi ra làm công cụ công kích Lâm Duyệt Vi, không ít người dùng lời khó nghe nhục mạ nàng, khiến ai cũng phải hoài nghi có phải nàng đã đào mộ phần tổ tiên nhà người ta lên hay không, sao mà người ta có thể thống hận nàng đến tận ấy.

Lý trí Cố Nghiên Thu nói với cô rằng đừng cùng những người không biết nói tiếng người này so đo tính toán, nhưng cô nuốt không trôi cục tức này, ngực cô kịch liệt phập phồng vài lần, màn hình di động tối sầm, rồi lại sáng lên, quét đến một lời bình luận thô sơ nhưng lại mắng đến rất khó nghe, ấn vào nút trả lời, khung viết che đi hơn phân nửa lời bình chói tai, chạm vào khung viết bắt đầu đánh chữ, xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, hồi lâu cô mới xụ mặt nghiêm túc viết:

【 Lâm Duyệt Vi fans.: Mấy người là đồ đầu heo 】

Gửi đi, hiển thị gởi đi thành công, lời bình lập tức leo lên trang đầu kéo anti-fan lại liền một mạch lưu loát, cuối cùng cô chỉ muốn giải thoát một chút khí tức.

Cô đọc đến tức giận như thế, càng đừng nói là đương sự như Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu ấn máy điện thoại bàn kêu Lâm Chí ở bên ngoài văn phòng vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn video này của Lâm tiểu thư, tại ba năm sau lại lần nữa bị đào lên, nếu phải phân tích thêm lần nữa. Thì sẽ ra sao nhỉ!?

Esley: Khϊếp! Đè cái cong cả ngòi bút, hảo chưởng lực a~