Lâm Thị Lang Cố

Chương 019

Thư ký vừa dứt lời, trên màn hình bỗng nhảy ra tên Lâm Duyệt Vi, mỗi ký tự đều giống người mà Cố Nghiên Thu quen biết.

Thư ký nói: "Đúng rồi, là Lâm Duyệt Vi, tôi không xem nhiều gameshow cũng biết, tiểu Cố tổng cô......" Cố Nghiên Thu là một người cuồng công tác, hiếm khi có thời gian nhàn rỗi, cho dù có, cũng không quá quan tâm tin tức giải trí, cô tình nguyện đi tới trại nuôi ngựa vùng ngoại thành cưỡi ngựa thư giãn, hoặc là tới hội súng tư nhân tập bắn súng, chứ không cần người bạn nào, nếu không thì cô sẽ ngồi sao chép kinh Phật, có rất ít người thanh tâm quả dục như cô.

Thư ký nói: "Gameshow chỉ dùng để giải trí, tiểu Cố tổng ngài trăm công ngàn việc, có lẽ chưa từng xem qua."

"Gameshow nào?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi, gameshow ấy tên là gì?" Cố Nghiên Thu quay đầu liếc nhìn thư ký.

"Gọi là 《 diễn viên luyện tập sinh 》."

Thư ký thấy cô nhướng mày, tựa hồ có hứng thú, tuy rằng cảm thấy rất kỳ lạ không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi về giới giải trí, mà ngày thường có quăng tám cây sào cũng không thèm đề cập tới, nhưng anh vẫn cố dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất miêu tả về tiết mục này, bởi vì Cố Nghiên Thu là một người không thích kẻ nói nhiều.

"Bắt đầu từ vòng một, đây có thể nói là cuộc thi ngôi sao lớn nhất ở quốc nội cho tới thời điểm hiện tại, tổng cộng có một trăm thí sinh tham dự, một nửa là nam một nửa là nữ, trải qua thi đấu cạnh tranh tuyển chọn, cuối cùng tuyển ra mười người cuối cùng, năm nam năm nữ, ký kết hợp đồng quản lý, xuất đạo[1] trở thành nghệ sĩ, nếu có biểu hiện phá lệ xuất chúng, cũng có thể sẽ được chỉ đạo sư trong lúc thi đấu mời về studio của họ làm việc, có thể nói là một bước lên trời, hiện tại tiết mục đã quay tới vòng bốn, Lâm Duyệt Vi đang nằm trong top 3."

[1]xuất đạo = debut

"Kiếm đường đi chưa?"

Cố Nghiên Thu xoay chuyển chủ đề quá nhanh, thư ký phản ứng không kịp, bèn mở di động, dựa theo chỉ dẫn dẫn đường cho cô.

Cố Nghiên Thu cùng thư ký song song mà đi, nhạt nhạt nói: "Tiếp tục nói."

Thư ký: "Nói cái gì ạ?"

Cố Nghiên Thu: "Gameshow."

Diễn viên trong suy nghĩ của quần thể đại chúng vẫn luôn là " Cao siêu quá ít người hiểu " và một nghề nghiệp thần bí, người bước lên sân khấu không phải người phía sau hậu trường, cho dù có ở chỗ không người cũng không dám làm gì ảnh hưởng hình tượng công chúng của mình, những người có thành tựu chỉ là một con số ít ỏi, vô tình tạo ra một khoảng cách với quần chúng vây xem. Nhưng đồng thời nghề nghiệp này lại có thể sinh lợi rất cao, nghề diễn viên là một công việc ra sao, vì sao có thể thể hiện một con người hoàn toàn tương phản với bản thân mình, khiến người xem tò mò chính là lực hấp dẫn tự nhiên mà có được.

Hơn nữa kinh tế của fan cũng lôi cuốn thị trường, vật giá không ngừng leo thang, mọi người đối với diễn viên diễn hay, lời kêu gọi cần kỹ thuật diễn không cần nhân khí [2] càng ngày càng cao, vậy nên một tiết mục đã được sinh ra đúng thời điểm ấy. Trong đó đương nhiên cũng có mánh lới hết, vì tổ chế tác, và tổ tiết mục được tài trợ bởi một món tiền kếch xù, mời đến không phải là chỉ đạo sư đạo diễn chuyên nghiệp, thì cũng là diễn viên từng dành cúp ảnh đế, trong đó còn có một vị từng dành ba giải thưởng quốc tế lớn, dù nhan sắc hay kỹ thuật diễn thì đều đứng nhất, ngồi trấn giữ ở đó, nội luận nhân khí của bọn họ, cũng đủ khiến mọi người tập trung theo dõi.

[2] Nhân khí là những mối quan hệ giữa người với người, giúp đỡ lẫn nhau, giống như chúng ta hay nói quen biết càng rộng thì cơ hội kiếm được việc càng cao vậy.

Từ vòng thi đấu đầu tiên ở trên mạng đã tạo nên thảo luận nhiệt liệt, vừa phát sóng ngày hôm sau đã chiếm cứ trang đầu trên mọi mặt báo và tập chí, tên Lâm Duyệt Vi cũng bắt đầu xuất hiện trong mắt mọi người.

......

Trước hết phải quay về chuyện hai tháng trước.

Sau khi Lâm Duyệt Vi xóa bỏ ký lục trò chuyện của Cố Nghiên Thu, thì lập tức chặt đứt ý niệm lung tung rối loạn, nàng cùng lắm chỉ có chút hảo cảm với Cố Nghiên Thu, loại hảo cảm này không đến mức làm nàng canh cánh trong lòng, không nhớ tới ngược lại càng tự tại. Nàng mới chỉ ở nhà Giang Tùng Bích một ngày, đã bị ba mẹ kêu về nhà.

Ông Lâm cùng bà Lâm đã thương lượng xong, nếu Lâm Duyệt Vi đã một lòng một dạ muốn vào giới giải trí, có muốn cản cũng không ngăn được, đêm hôm ấy ông Lâm lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ra uy hϊếp nàng cũng không thấy nàng biến sắc. Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một cô con gái, đoạn tuyệt quan hệ rồi bọn họ đi đâu tìm cô con gái thứ hai đây, Lâm Duyệt Vi căn bản là không có gì phải sợ hãi.

Vừa mới bỏ nhà đi hai ngày, gia trưởng đã đành thỏa hiệp.

"Con muốn làm minh tinh cũng cũng được, nhưng từ nay về sau con phải hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình, cả nhà sẽ không cung cấp ủng hộ cho con một đồng một cắc nào về mặt kinh tế, bước ra khỏi cánh cửa này rồi thì không được nhận là con gái nhà họ Lâm." Ông Lâm nói, trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, Lâm Duyệt Vi từ nhỏ đã được nuông chiều, mười ngón không dính dương xuân thủy[3], không biết trời cao đất rộng, một khi đoạn tuyệt kinh tế của nàng, thì nàng sẽ biết ở bên ngoài kiếm tiền rốt cuộc khổ biết bao nhiêu. Lớn lên xinh đẹp thì sao, minh tinh dễ làm tới vậy à?

[3] Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đυ.ng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

Lâm Duyệt Vi thật đúng là mặc kệ trời cao đất rộng, không thèm suy nghĩ đã đáp ứng, lập tức lôi từ trong ví ra tất cả các tấm thẻ tín dụng đặt lên trên bàn trà, ngay cả tiền mặt cũng không giữ lại: "Được, con sẽ không lấy một đồng nào của nhà."

Nàng không có tiền vẫn có thể hỏi mượn chị em bạn dì, tương lai trả lại, không phải chuyện gì to tát.

Ông bà lâm vẫn đang xem nhẹ quyết tâm của nàng, bà Lâm bèn tiện thể bỏ thêm cân lượng: "Nếu trong vòng ba năm con không thể chứng minh lời nói của mình, thì con phải từ bỏ, ngoan ngoãn về nhà kế thừa công ty."

"Ba năm?" Lâm Duyệt Vi cùng mẹ nàng cò kè mặc cả, "Quá ngắn, ít nhất phải năm năm."

"Ba năm với năm năm có gì khác nhau? Nếu nổi thì đã sớm nổi rồi, còn để bụng nhiều hay bớt đi ba năm làm gì?!"

"Hôn ước giữa con và Cố Nghiên Thu vừa đủ năm năm."

Bà Lâm cùng ông Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, nói: "...... năm năm thì năm năm, nếu con chịu đựng không được có thể tùy thời từ bỏ."

Lâm Duyệt Vi nhét chiếc ví rỗng vào trong túi, cười nhìn ông bà Lâm, nói: "Con biết hai người đang chờ để chê cười con, yên tâm, con nhất định sẽ nổi, hơn nữa còn là siêu-nổi."

Lâm Duyệt Vi đeo túi lên vai, vung tóc: "Con đi đây, đã cùng Giang Tùng Bích hẹn đi uống trà chiều rồi."

Bà Lâm ở phía sau đuổi theo nàng nói: "Con lấy đâu ra tiền uống trà chiều?"

Lâm Duyệt Vi cười ha ha: "Giang Tùng Bích có mà, sau này về sau con sẽ cho cậu ấy bao nuôi con." Lúc nàng đi tới cửa chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại cảnh cáo nàng mẹ, "Không được nói với Cố Nghiên Thu, một chữ cũng không được nói, nếu không con sẽ đoạn tuyệt một năm quan hệ mẹ con với mẹ đó, mẹ có gọi điện thoại con cũng sẽ không bắt máy, con nói được thì làm được."

Bà Lâm: "......"

***

"Cho nên sau này cậu chính là một tư lệnh cô độc[4]?" Giang Tùng Bích thêm đường vào tách cà phê của mình, một muỗng lại một muỗng, một muỗng rồi lại một muỗng.

[4] Từ lóng chỉ người bỏ mặc tất cả để đạt được ước mơ, dựa trên một bộ phim vào năm 2016

Lâm Duyệt Vi nhìn đến đau răng dùm, "Cậu không sợ ăn nhiều đường như thế sẽ sâu răng à, cái gì mà tư lệnh cô độc, mình không phải còn cậu sao? Mình đã nghĩ kỹ rồi, vào giai đoạn mình gây dựng sự nghiệp, đành phải nhờ vào sự giúp đỡ của cậu, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.[5]" Lâm Duyệt Vi ôm quyền nói.

[5]Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, ý đề cao sự ơn nghĩa đối vs người có ơn

"Nói hay lắm, ba mẹ mình không về cũng không ở nhà, sinh hoạt phí họ gởi tới, mỗi tháng mình đều sẽ cho cậu một nửa."

"Không cần một nửa, tùy tiện cho một ít là được rồi, mấy vạn đã đủ rồi."

"Mấy vạn? Mua một cái túi còn không đủ." Giang Tùng Bích nhìn nàng một chút, cười nói, "Khách khí phải không? Chúng ta là ai chứ hả, mình có một miếng thịt, thì cậu tuyệt đối cũng có một miếng, đã nói một nửa thì là một nửa."

Cô bèn móc di động ra chuyển khoản cho Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi đè tay cô lại: "Mình nộp thẻ lại rồi, vẫn còn chưa làm thẻ mới."

"Vậy mình chuyển qua Alipay, tối đa có thể chuyển bao nhiêu tiền nhỉ?"

"Thật không cần, vài vạn* là được rồi, không cần nhiều đâu."

* 1 vạn là 10.000 = khoảng 35 triệu vnd.

"Mình cho cậu, còn ngại gì chứ."

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm cô, "Haiz" một tiếng, "Cậu không hiểu mình à, từ nay về sau đại tiểu thư, sẽ chân chính bắt đầu từ con số 0."

"Cái gì mà bắt đầu từ con số 0?" Giang Tùng Bích mờ mịt hỏi.

Quá cao thâm Giang Tùng Bích nghe không hiểu, nói không chừng còn hỏi tới một đống vấn đề lớn, Lâm Duyệt Vi dùng ngôn ngữ đơn giản nhất thuyết minh nói: "Chính là tự vượt qua thời gian khổ cực, không mua túi hơn mười hai mươi vạn, không chạy xe thể thao, không mặc quần áo hơn mấy ngàn vạn."

"Thế sống thế quái nào?"

"Rất nhiều người đều sống như vậy, chờ mình nổi tiếng, thì có thể quay về cuộc sống cũ, cho chính mình một chút động lực."

Giang Tùng Bích bĩu môi, nhấp một ngụm cà phê siêu ngọt, hưởng thụ mà nheo mắt lại, nói: "Tùy cậu, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, dù sao cũng không phải mình chịu khổ, sau này nhìn mình ăn sung mặc sướиɠ, cậu đừng ghen ghét đó."

Lâm Duyệt Vi vừa nhìn đã biết cô cũng không tin nàng, ngoại trừ bản thân nàng, đại khái không ai có thể lý giải nàng nguyện ý vì chuyện này, vì quyết tâm này có thể trả giá cỡ nào, không tin cũng không sao, chỉ cần không ngáng chân nàng là được.

Lâm Duyệt Vi rót vào miệng một ngụm Espresso, không thêm sữa không thêm đường, tâm nói đây mới là cà phê chân chính, thêm nhiều đường như vậy, không bằng uống nước đường luôn đi.

"Lát nữa cùng mình đi dạo phố." Lâm Duyệt Vi nói.

"Sao vậy? Tính trước khi vào giới giải trí phóng túng một xíu à?" Giang Tùng Bích nhướng mày.

Lâm Duyệt Vi cười cười, từ chối cho ý kiến.

Lâm Duyệt Vi cùng Giang Tùng Bích đi dạo một buổi trưa, mua mười mấy bộ quần áo mùa hạ, mỗi món đều không vượt qua hai trăm đồng, tất cả cộng lại cũng không bằng một chiếc áo thun trước đó nàng mua, Lâm Duyệt Vi nhìn đối phương trợn mắt há hốc mồm, phân mấy chiếc túi ra treo lên tay Giang Tùng Bích, nói: "Đây cách mình xài mỗi ngày, vài vạn là đủ rồi. Lát nữa mình sẽ gởi số tài khoản mới qua cho cậu, cậu chuyển qua đó thêm ba vạn."

Giang Tùng Bích vô ý thức gật gật đầu.

Lâm Duyệt Vi duỗi tay, giúp cô khép chiếc cằm sắp rơi xuống đất lại.

Lâm Duyệt Vi ở nhà ngây người thêm một ngày, cáo biệt ba mẹ, kéo vali đã chuẩn bị xong, bên trong chứa những bộ quần áo có mức giá trung bình, xuất phát tới chỗ tổ tiết mục, bắt đầu bốn tháng luyện tập.

Những người tham gia tiết mục này đại đa số là người bình thường, không có công ty quản lý nào, trải qua từng vòng từng vòng tuyển chọn leo lên, Lâm Duyệt Vi chính là một trong số đó. Nhưng cũng có ngoại lệ, có một số đã từng xuất đạo, từng có tác phẩm, nhưng đều là những diễn viên không được nổi tới tham gia tiết mục.

Tuy rằng những người như vậy rất ít, nhưng những người tới dự thi cơ hồ đều là tuấn nam mỹ nữ, Lâm Duyệt Vi tuy rằng cũng mĩ mạo, nhưng rốt cuộc cũng là một người bình thường, chưa từng được lăng xê, ở giữa đám người nhất thời cũng không phải xuất sắc lắm.

Thần châu đại địa ngọa hổ tàng long, Lâm Duyệt Vi cho dù có tự tin cũng không dám khinh người, hôm quay tập đầu tiên, đã nhận rõ hơn bảy tám phần số người ở đây, trong lòng nhớ kỹ rất nhiều cái tên.

Ngoại trừ mấy chỉ đạo sư, tổ tiết mục còn mời rất nhiều lão sư chuyên môn, luyện tập lời kịch cho bọn họ, về phương diện hình thể, sinh hoạt huấn luyện khá buồn tẻ vô vị, còn phải chú ý chỗ nào có chỗ nào không có dính phải màn ảnh.

Có người mà phải đối mặt với ống kính thật không quen, một cô bạn cùng phòng của Lâm Duyệt Vi chính là một trong số đó, lúc nào cũng cố ý vô tình mà trốn tránh, bao gồm cả camera ở ký túc xá. Bạn cùng phòng có gương mặt cân đối, người trầm ổn, tính cách không tồi, tới từ vùng sông nước Giang Nam, lúc nói chuyện luôn mang theo một giọng khẩu âm nhẹ nhàng của người phương nam.

Bạn cùng phòng lúc nào cũng thấy Lâm Duyệt Vi tự tin nói chuyện trước ống kính, hoặc ở trước màn ảnh làm một ít động tác lạ, có đôi khi còn khiêu vũ, liền lén lút nhỏ giọng hỏi nàng: "Duyệt Vi, sao cậu có thể nói nhiều như vậy?"

Lâm Duyệt Vi hơi hơi mỉm cười, nói: "Tính cách mình tương đối hướng ngoại, thích nói chuyện."

Bạn cùng phòng liền tin, rất hâm mộ nàng: "Nếu mình được giống cậu thì tốt quá, nhưng mình vừa thấy ống kính thì đã khẩn trương rồi."

Lâm Duyệt Vi: "Vậy thì nỗ lực khắc phục."

Bạn cùng phòng buồn rầu mà nhíu mày: "Nhưng mình khắc phục không được, làm sao bây giờ?"

Lâm Duyệt Vi đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy, nhíu mày theo: "Tận lực đi, cố lên." Lâm Duyệt Vi nắm tay, cổ vũ, "Cố lên cố lên."

Nàng xinh đẹp, đối xử mọi người chân thành, bạn cùng phòng rất thích nàng, khi trở về ký túc xá liền lấy từ trong vali ra một túi đồ ăn vặt đưa cho nàng, Lâm Duyệt Vi nhận lấy, sau khi cả hai mở ra, cậu một miếng mình một miếng mà đút cho bạn cùng phòng và mình ăn.

Lâm Duyệt Vi xoay mặt nhìn về phía cửa sổ, chỗ này ống kính không quay được tới, sự ôn hòa nơi đáy mắt trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đổi lại là sự lạnh lùng đầy tinh tế.

Số người tham gia tiết mục này là một trăm, ai có thể đảm bảo bạn nổi trội nhất giữa một trăm người, muốn người khác biết đến bạn, thì phải dựa vào ống kính, không có ống kính bạn có diễn tốt cũng vô dụng. Tiết mục này không phải là một tiết mục chỉ đơn thuần dựa trên lời bình phẩm của chỉ đạo sư, mà yêu cầu sự lựa chọn từ người xem.

Trước và sau sân khấu, hút fan là một môn học huyền bí, được lọt vào ống kính nhiều lần chưa chắc sẽ nổi, nhưng người ít tiếp xúc với nó thì nhất định sẽ không nổi, trừ phi là một diễn viên hoặc minh tinh đã thành danh, dùng một loại sức sống hoàn toàn khác biệt mới có thể hấp dẫn ánh mắt người khác trong nháy mắt. Nếu chỉ là người bình thường, thì ai có thể đạt được cấp độ ấy?

Muốn đảm bảo sự xuất hiện của mình trước ống kính, thì hoàn toàn không thể, bởi vì quyền quyết định nằm trong tay tổ tiết mục khi cắt nối biên tập, nhưng điều có thể làm, chính là mỗi khi xuất hiện trước ống kính, phải tận lực cung cấp cho tổ tiết mục càng nhiều phân đoạn đẹp mắt càng tốt, như vậy thì có thể giúp tần xuất xuất hiện trước ống kính của mình gia tăng.

Đó là lý do vì sao Lâm Duyệt Vi, rõ ràng là một người không thích cùng người giao tiếp, rõ ràng không phải là một người hướng ngoại, lại cố ép bản thân biểu hiện thành ra như vậy. Nàng ở trên màn ảnh như cá gặp nước, đều nhờ mấy tháng ở nhà luyện tập, từ khi nàng báo danh tham gia thì đã bắt đầu chuẩn bị, nàng ở trong phòng, trên hành lang lầu hai, 360 độ không một góc chết mà tự gắn camera quay hết hành vi của mình, đối với những tư thế được ghi hình chậm rãi sửa lại cho đúng, chậm rãi thích ứng để làm sao tự nhiên biểu hiện chính mình.

Trong một trăm người, nàng không phải là người duy nhất có mưu lược, nhưng Lâm Duyệt Vi tin tưởng nàng sẽ được người khác chú ý.

Khi nàng còn dụng tâm biểu hiện, phòng biên tập cắt nối hậu kỳ quả đã không phụ kỳ vọng của nàng, cho nàng xuất hiện trước màn ảnh rất nhiều lần, sau vòng một của tiết mục nàng bỗng trở thành nữ thí sinh hút fan nhiều nhất khi luyện tập, đứng đầu bảng đơn bầu chọn của nữ -- bởi vì vào giai đoạn đầu của tiết mục để phân loại khả năng của các thí sinh nam và các thí sinh nữ, nên phải phân ra hai bảng thi đấu dựa trên giới tính, một bảng của nữ, một bảng của nam và một bảng tổng hợp, bảng tổng hợp do một thí sinh nam dẫn đầu.

Các thí sinh được tách ra luyện tập, vòng hai sẽ lựa chọn dựa trên một màn biểu diễn, khi ấy mới có thể tự do lựa chọn tổ đội. Trong lúc thi đấu, có một cách để nâng cao độ hot, chính là xào CP [6], cho nên có những thí sinh khôn khéo ở vòng luyện tập, đã cố ý lựa chọn cộng sự đóng phim để tạo thành một đôi nam nữ được người xem yêu thích.

[6] Couple

Mặc dù hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa hai năm qua, nhưng xã hội vẫn ưa chuộng tình yêu khác phái, đại đa số những người lớn tuổi thì càng không tiếp thu nổi trào lưu như vậy.

Chỉ có Lâm Duyệt Vi muốn khác người, khó khăn lắm mới có cơ hội sáng tạo, nàng bèn ngầm cùng tổ đạo diễn thương lượng, nói muốn diễn một màn không giống những người khác, tổ đạo diễn cùng tổ kế hoạch nghe theo kiến nghị này, đổi một vở diễn thành đề tài đồng tính, thông qua rút thăm, "Cơ duyên xảo hợp" mà an bài cho Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi làm tổ trưởng, lựa chọn bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với nàng làm cộng sự, tiếp theo tổ tiết mục thêm mắm dặm muối, oanh oanh liệt liệt mà xào lên một CP đồng tính.

Hậu trường, phòng họp.

Phòng quản lý nhân viên cấp cao của một tập đoàn nào đó, tổng đạo diễn của《 diễn viên luyện tập sinh 》 hút một ngụm xì gà trong tay, nhìn những thước phim đã được cắt ghép xong, ngày hôm sau phải phát sóng vòng ba, nói với phó đạo diễn bên cạnh: "Cô gái này tên gì?"

Phó đạo diễn trả lời: "Lâm Duyệt Vi."

Tổng đạo diễn cười một tiếng, nói: "Rất có dã tâm, nhìn ra được rất muốn nổi."

Phó đạo diễn nói: "Phần cứng tốt, có duyên với người xem, ngoại trừ việc quá nóng lòng biểu hiện, không có vết đen nào, tôi rất xem trọng cô ấy. Tới tham gia tiết mục, ai lại không muốn nổi tiếng chứ."

Những người quay tiết mục đều là người từng trải, về điểm này Lâm Duyệt Vi đương nhiên không thể qua được mắt của họ, Lâm Duyệt Vi cũng tự biết, nàng cũng không cảm thấy mình có thể một tay che trời. Nếu có thể che được mắt của họ, nàng còn luyện tập làm gì, đã sớm cầm giải ảnh hậu rồi. Nàng chỉ cần giấu được trước mắt người xem là đủ rồi.

Tổng đạo diễn "Hmm" câu, xì gà ở bên miệng lẳng lặng mà bốc cháy, lóe lên một chút ánh sáng nhạt.

"Lượt xem của tiết mục thế nào? Quảng cáo thu vào được bao nhiêu?"

"Vẫn vậy, hơi kém hơn dự kiến ban đầu."

Đã có người mang báo cáo quảng cáo trong khoảng thời gian này tới, khi người đàn ông xem tài liệu, mọi người đều im như ve sầu mùa đông.

"Kém quá xa, cứ như vậy có lợi gì," tổng đạo diễn buông xì gà trong tay xuống, dập tắt trong gạt tàn, "Chọn Lâm Duyệt Vi này đi, trong lượt xem kỳ sau, tạo ra một chút scandal."

Người trong giới giải trí đã quen dùng thủ đoạn, còn là những thủ đoạn không quang minh chính đại trước mặt người xem, chủ quản bộ kế hoạch chần chờ nói: "Một mầm non tốt như vậy, vạn nhất không làm đúng cách phá hỏng......"

Dân mạng chính là một quần thể dễ dàng thổi ngược gió nhất, cũng quần thể dễ dàng bị khơi mào cảm xúc nhất, tổ tiết mục cố tình ác ý cắt nối biên tập, chỉ cần nắm được thuỷ quân[7] cùng hacker, thì có thể chỉ đâu đánh đó, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

[7] những người được thuê để viết bài, comment trên mạng vì mục đích của người mua, như quảng cáo, anti-fan.

Tổng đạo diễn ngẩng đầu nhìn chủ quản bộ kế hoạch, cười cười: "Sợ cái gì, huỷ thì cứ hủy đi, thiếu gì hạt giống tốt? Quan trọng là đẩy lượt xem của tiết mục này lên, chuẩn bị hết thảy cho những kế hoạch sau này."

Các nhân viên liếc nhìn nhau, thế là quyết định ấy đã được thông qua.

Lâm Duyệt Vi vẫn chưa biết kế hoạch của mình đã bị sụp đổ hoàn toàn, thứ nghênh đón nàng tiếp theo là những lời bịa đặt vô căn cứ và cơn lũ anti-fan đang dần kéo tới, thân là một quân cờ thí mạng của tổ tiết mục, nàng đã sớm đánh mất quyền lợi biểu đạt bản thân chân thật nhất rồi.

Nhờ thư ký mà hiểu thêm một chút tính chất của gameshow, Cố Nghiên Thu bình tĩnh hồi lâu, tâm như mặt nước hồ bắt đầu gợn sóng, đặc biệt là khi biết Lâm Duyệt Vi ở trên mạng bị mắng rất lợi hại, thì lòng cô càng bị khuấy động hơn.

Vì sao lại bị mắng? Không phải chỉ tham gia một tiết mục thôi sao sao?

Tuy tính tình Lâm Duyệt Vi đôi khi có hơi tệ, nhưng không giống người không biết giữ chừng mực, khẳng định sẽ không ở giữa tiết mục tự nhiên phát tác, lý do là vì sao?

Ngón tay cô vuốt ve mặt trái của di động, khó khăn lắm mới khắc chế xúc động muốn lên mạng tìm kiếm thông tin về Lâm Duyệt Vi.

Đến giữa trưa vụ làm ăn bàn đến thật sự thuận lợi, Cố Nghiên Thu uống một chút rượu, sau khi thoát khỏi khu kẹt xe, tài xế bèn đậu bên đường vội vàng ăn chút cơm, vừa đúng lúc đón cô về công ty. Thư ký lấy từ trong túi ra một cái bịt mắt đưa cho Cố Nghiên Thu, mỗi lần sau khi uống rượu xong Cố Nghiên Thu đều ngủ một lát, đây thói quen của cô.

Cố Nghiên Thu mặt trầm như nước: "Không cần."

Tiếp theo thư ký liền thấy cô mở di động lên, ở trên bàn phím cảm ứng ấn cái gì đó. Anh chỉ nhìn thoáng qua, không dám xem lâu, chỉ biết là không phải giao diện hòm thư cũng không phải giao diện WeChat, hình như là...... Weibo?

Không thể nào? Thư ký thầm nghĩ: Weibo của tiểu cố tổng không phải chỉ dùng để trang trí thôi sao, trước nay chưa từng thấy cô mở lên.

Cố Nghiên Thu không chơi Weibo, nhưng cô biết rất nhiều tin tức giải trí đều sẽ xuất hiện trên đây, hơn nữa nó cũng là phương tiện truyền thông xã giao lớn nhất hiện nay. Sau khi cô click download thì chưa từng chạm qua icon, chậm rãi theo chỉ dẫn nhảy qua nhảy lại trên màn hình, lựa chọn đăng nhập, tìm từ khóa "Lâm Duyệt Vi".

Màn hình nhảy ra rất nhiều mục hoa hoè loè loẹt, thật khó coi, Cố Nghiên Thu không click mở, trực tiếp kiếm mục liên quan tới từ khóa, ấn mở mục đầu tiên hiện lên trên Weibo, bình luận đã vượt qua mấy chục vạn.

"Ác ý lăng xê CP" "Không có tố chất" "Kỹ thuật diễn nát" "Dựa vào nhan sắc không biết nỗ lực" "Bạch liên hoa" "Lục trà kỹ nữ", chỉ cần nhìn bình luận trên Weibo cũng đủ khiến Cố Nghiên Thu cau mày, cô không thể tưởng được sẽ có một ngày, Lâm Duyệt Vi lại liên quan đến những từ ngữ này.

Cố Nghiên Thu click mở một đoạn video, là cảnh Lâm Duyệt Vi ở trên đài biểu diễn, chỉ đạo sư dưới đài có biểu tình ghét bỏ, tổ tiết mục còn phụ đề "Không có mắt nhìn", "Đây là cái gì" mỗi từ mỗi chữ đều phụ đề theo khuynh hướng cảm tính, đây là ngọn nguồn của bốn chữ "Kỹ thuật diễn nát".

Cơ hồ mỗi một câu mắng Lâm Duyệt Vi, đều có thể tìm được video ví dụ, thoạt nhìn tựa hồ chứng cứ vô cùng xác thực, đều không phải là bịa đặt. Dân mạng vốn đã đối với hiện trạng của giới nghệ sĩ tỏ ra cực kỳ bất mãn, vô cùng ghét những diễn viên ngoài mặt nói muốn tham gia tiết mục thử sức, rồi lại bằng vào nhân khí xếp hạng cao xuất đạo. Chỉ cần có một chút "Kỹ thuật diễn nát", thì đã đủ cho dân mạng kiếm cớ diss ra hàng ngàn hàng vạn điều xấu, hơn nữa tốc độ lan truyền rất nhanh, trong vòng một đêm, tiết mục 《 diễn viên luyện tập sinh 》bị quần thể fan cùng một số ít người qua đường vòng quanh luẩn quẩn nói bóng nói gió vẫn đỡ hơn chuyện Lâm Duyệt Vi bị vô số người chửi rủa, bỗng chốc nàng kém duyên với người qua đường tới cực điểm.

Cố Nghiên Thu kéo xuống xem, tận đến khi nhìn thấy đối phương đổi trắng thay đen, bắt đầu công kích luôn cả người thân, ác ý chửi rủa, hạt Phật châu trên ngón tay lập tức bị Cố Nghiên Thu nắm chặt.

Lòng người có thể ác độc đến nước này?

Cố Nghiên Thu lần nhanh Phật châu, nhắm mắt, cổ ngưỡng ra sau, nặng nề thở mạnh.

Thư ký: "Tiểu cố tổng?"

Cố Nghiên Thu: "Không sao, hơi đau đầu."

Thư ký lại phải lấy bịt mắt cho cô, nhưng chỉ thấy Cố Nghiên Thu vừa nói nhức đầu, lại mở bừng mắt lên, lúc này thư ký đã trông rõ ràng, xác thật chính là giao diện Weibo. Cố Nghiên Thu muốn trả lời một bình luận của anti-fan, màn hình hiển thị cô không có đăng ký không thể trả lời.

Cố Nghiên Thu liền tìm được lựa chọn đăng ký, ở chỗ điền ID nghĩ nghĩ một hồi, rồi đặt tên: Lâm Duyệt Vi fan. Nhắc nhở username bị trùng, Cố Nghiên Thu liền ở phía cuối cùng bỏ thêm một dấu chấm câu, đăng ký thành công.

Cố Nghiên Thu tùy tiện click mở một Weibo của một anti-fan, đuôi lông mày khẽ nhíu, khớp xương rõ ràng trên ngón tay hơi hơi gập lên, đánh lên màn hình đưa một đoạn ký tự, gửi đi.

【 Lâm Duyệt Vi fan.: Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, đừng hiểu lầm cô ấy 】

Tuy nói Cố Nghiên Thu cũng không hiểu rõ Lâm Duyệt Vi lắm, nhưng cô tin nàng tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi để đạt thành mục đích.

Cố Nghiên Thu nhấp môi, trả lời từng comment một, bài gởi bị thất bại, cô cân nhắc nửa ngày, mới phát hiện không thể cứ nói cùng một câu, nên bèn sửa lại vài từ, thay Lâm Duyệt Vi làm sáng tỏ.

【 Lâm Duyệt Vi fan.: Chuyện không phải như mọi người nghĩ, đừng hiểu lầm cô ấy, cô ấy là người rất tốt 】

【 Lâm Duyệt Vi fan.: Chuyện không phải như mọi người nghĩ, hiểu rõ hẳn bình luận đi, đừng tùy ý chửi rủa 】

......

Tài xế chuyên chú mà lái xe, phía trước là đám người dày đặc, thân xe giữa dòng xe cộ thong thả mà di chuyển.

Lại bị kẹt, xem ra tình huống không khá hơn, tài xế xoay trục bánh xe, kéo thắng tay, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện sắc mặt Cố Nghiên Thu hơi khó coi, uống xong rượu thì nên đỏ hồng, vậy mà mặt cô lại đen xì, còn cau mày.

Thư ký thì đang nhận điện thoại, quay đầu nói với Cố Nghiên Thu: "Tiểu cố tổng, giám đốc của Đông Thắng Lâu ngày mai muốn hẹn cô nói chuyện hợp đồng."

Cố Nghiên Thu không trả lời, mắt như bị dán vào màn hình di động, không ngừng mà có người trả lời cô, đều không phải lời hay gì.

【one diss Lâm Duyệt Vi: Fan não tàn tới rồi, chủ thớt cố chịu đựng! 】

【 lâu ngoại thanh sơn: Fan não tàn cút đi!!! Lâm Duyệt Vi chính là rác rưởi, mang chủ tử phế vật của bạn cút đi luôn đi 】

【 chocolate milkshake: Chính là bởi vì có loại fan não tàn như mấy người, mới có loại diễn viên như vậy, sau này cho trắng mắt ra, thì chỉ là tự làm tự chịu thôi :) 】

Có người mắng, đương nhiên cũng có người bảo vệ, có một số ít đứng ra giải thích giúp Lâm Duyệt Vi, nói nàng không phải là không có tố chất, những cảnh quay hậu trường của tổ tiết mục và những bài phỏng vấn ngoài lề đều có thể chứng minh nàng là một người lễ phép; kỹ thuật diễn của nàng không tệ, cũng ở tầm trung, có rất nhiều thí sinh cũng có kỹ thuật diễn rất bình thường, những video trong phòng luyện tập rõ ràng có thể chứng minh điều này; suy ra được nàng là một người chăm chỉ cần cù, lão sư và những thí sinh tham gia đều nói như thế; nhân duyên giữa nàng và các thí sinh nam tốt, đều bởi vì mị lực của bản thân, không phải như giới truyền thông đưa tin "Bạch liên hoa" "Lục trà kỹ nữ", bạn chỉ cần lớn lên xinh đẹp thì nhân duyên cũng tốt......

Nhưng fan ruột làm sao có thể chống đỡ được đại quân mênh mông tự xưng là chính nghĩa ấy chứ?

Diễn biến thành ra fan ruột cùng anti-fan cặp với những người qua đường "Cao quý" chữi nhau túi bụi, Cố Nghiên Thu thật sự không biết nên ra tay thế nào. Từ nhỏ cô đã có gia giáo cực nghiêm, mẹ cô lại là một người có tính tình vô tranh cùng thế sự, hiếm khi cùng người khác cãi nhau, càng đừng nói tới loại từ ngữ thô tục mắng người này. Cho dù thời học sinh cô từng tham gia thi biện luận, nhưng tiền đề của biện luận là đối thủ phải biết nói tiếng người.

Trên mạng càng chữi càng dữ, không cùng chủ đề thì nên dừng lại.

Thư ký thấy cô xuất thần, lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Tiểu cố tổng, giám đốc của Đông Thắng Lâu ......"

"Tôi biết rồi." Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà nói, thoát giao diện Weibo, thuận tay tắt mạng, "Ngày mai hẹn bàn hợp đồng phải không? Hẹn buổi tối đi, giữa trưa tôi có việc."

Thư ký: "Vâng."

Cố Nghiên Thu trầm mặc một lát, hỏi: "Cậu cũng xem gameshow đó sao?"

Thư ký: "Cái nào ạ? Àh, diễn viên luyện tập sinh sao, có xem hai vòng đầu, những tập gần đây thì chưa xem, hai tuần này không phải chúng ta rất bận sao."

"Cậu cảm thấy......" Cố Nghiên Thu đắn đo nói, "Thôi."

Thư ký: "???"

Cố Nghiên Thu nhìn tình hình giao thông phía trước, duỗi tay nói: "Đưa bịt mắt cho tôi, tôi ngủ một lát."

Thư ký: "Đây."

Cố Nghiên Thu ngủ đến nhức cả đầu, nhưng tỉnh lại thì chiếc xe chỉ mới di chuyển chưa tới hai trăm mét , cô xoa ấn đường, hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Thư ký nói: "Vừa đủ bảy phút."

Cố Nghiên Thu thay đổi tư thế, cầm lấy gối nhỏ kê bên má, đầu dựa vào cửa sổ, mơ mơ màng màng mà nhắm mắt dưỡng thần.

Thư ký vụиɠ ŧяộʍ cùng bạn gái nói chuyện phiếm, đột nhiên sau cổ phát lạnh, quay đầu thì bất thình lình đối diện ánh mắt của Cố Nghiên Thu, thư ký phản ứng nhanh chóng, ngồi ngay ngắn nghiêm mặt nói: "Tiểu cố tổng."

Cố Nghiên Thu cân nhắc từng câu từng chữ, hỏi: "Nếu minh tinh bị bôi nhọ, thì thường giải quyết thế nào?"

Thư ký là một anh trai thẳng, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Tôi không biết ạ. '

Cố Nghiên Thu cảm thấy chính mình đã uống quá nhiều rượu, đầu óc bắt đầu không được bình thường, chuyện của Lâm Duyệt Vi thì liên quan gì tới cô mà lại muốn xen vào, cơ nghiệp Lâm gia to lớn, khi nào thì tới phiên cô lo lắng thay?

Cố Nghiên Thu vừa định nói "thôi", linh cơ thư ký vừa động, nói: "Bạn gái của tôi theo đuổi minh tinh nhiều năm, để tôi giúp cô hỏi một chút?"

Lý trí nói cho Cố Nghiên Thu biết nên từ bỏ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại như ma xui quỷ khiến mà thay đổi thành: "Ừm, cậu giúp tôi hỏi một chút."

Thư ký chỉ chỉ di động, nói: "Ngài cho tôi trực tiếp gọi điện thoại sao? Weibo nói không được tiện."

Cố Nghiên Thu nói: "Gọi đi."

Thư ký bèn cùng bạn gái nói chuyện, chỉ thấy anh như lọt vào trong sương mù, sau khi cúp điện thoại thì vòng vèo nói với Cố Nghiên Thu một lần: "Bạn gái tôi nói, những chuyện này thường do các công ty có quy mô lớn thao túng, mua thuỷ quân mời anti-fan như một con rồng, lúc này tác dụng của fan không lớn."

"Vậy phải làm sao?"

"Để công ty phía sau minh tinh ấy xuất mã, đơn đả độc đấu chống lại."

"Nếu cô ấy không có công ty thì sao?" Cố Nghiên Thu nói xong lại hơi sửng sốt một chút, nói, "Tôi...... Không biết cô ấy có công ty hay không."

Tay nắm Phật châu hơi hơi xiết chặt, Cố Nghiên Thu nghĩ thầm: Hóa ra cô chẳng biết gì về Lâm Duyệt Vi. Nhìn thấy nàng càng nhiều, thì những câu hỏi về nàng lại càng nhiều.

"Dạ?" thư ký cũng khó khăn nói, "Nếu không tôi sẽ hỏi cô hỏi một chút."

"Không cần." Cố Nghiên Thu trầm giọng nói.

Thư ký gật gật đầu, cất di động đi.

Anh chỉ là thư ký của Cố Nghiên Thu, cô nói gì thì anh làm nấy, chưa từng có tư cách hỏi nguyên do.

***

Giang Tùng Bích ở nhà nổ ba bốn đợt kinh hãi, Lâm Duyệt Vi thật vất vả mới tranh thủ được một giờ sử dụng di động, nghe Giang Tùng Bích ở trong điện thoại mắng chữi suốt bốn mươi phút không thèm nghỉ mệt.

Lâm Duyệt Vi lười biếng mà móc lỗ tai: "Kiềm chế đi chị hai, cậu không mệt à?"

"Mắng lâu như thế, cậu nói xem mình có mệt hay không?" Giang Tùng Bích tự rót nước cho bản thân, nuốt xuống một ngụm đã nghe giọng rõ ràng hơn, rít gào, "Mình là vì ai chứ!"

"Vì mình vì mình, mình biết sai rồi."

"Cậu sai cái quỷ gì, tổ tiết mục của cậu đúng là tệ, cậu chưa thấy mấy người trên mạng mắng cậu đâu, không biết còn tưởng cậu đào mộ phần tổ tiên nhà bọn họ lên, không có gì cũng tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, một đám lu sắt, chỉ biết đánh bàn phím, bàn phím là cha của họ, bàn phím là mẹ của họ, bàn phím là tổ tông mười tám đời của họ ấy."

"Ừm, mình biết." Lâm Duyệt Vi thở dài, nàng không phải thờ ơ với những lời mắng chữi ấy, nàng có thể biểu hiện bình tĩnh đến thế hoàn toàn là bởi vì Giang Tùng Bích đã giúp nàng thải hết khí tức ra ngoài, hơn nữa ngôn luận trên mạng, chỉ cần nàng không xem, thì có thể xem như không tồn tại, năng lực tự khống chế đối với nàng mà nói là không thành vấn đề.

Giang Tùng Bích nói: "Mình sẽ tăng viện binh cho cậu, dự đoán có thể chống địch, từ giờ trở đi mình chính là fan trung thành của cậu, mama cho dù có táng gia bại sản cũng sẽ bảo vệ cưng."

Lâm Duyệt Vi vội vàng ngăn cản: "Cậu đừng làm vậy."

"Vì sao chứ?"

"Không cần tới cậu, cứ chờ đi, để dành tiền tự mua áo cho bản thân mặc." Lâm Duyệt Vi đột nhiên phản ứng lại, "Khoan đã, cái gì mama, cậu có thể thôi học theo fan không? Baba không muốn có nhiều mama như thế đâu."

Giang Tùng Bích cười ha ha: "Mặc kệ, mình cứ thích kêu đó, mama yêu cưng."

Bởi vì tiết mục này dựa vào chỉ số bình chọn của fan, nên những thí sinh đều bị kêu thành con gái con trai, fan tự xưng là mama, câu cửa miệng chính là "mama yêu cưng". Có một lần Lâm Duyệt Vi phải ra ngoài có việc, bị fan che trời lấp đất kêu "mama yêu cưng" tới khϊếp sợ, bây giờ cũng dần dần tiếp nhận được xưng hô này rồi, nhưng chỉ có thể giới hạn trong lượng fan, bị người ngoài kêu, nàng vẫn nổi một thân da gà.

Lâm Duyệt Vi uy hϊếp nói: "Còn kêu nữa thì mình không khách khí."

Giang Tùng Bích: "Cậu dẹp đi, bây giờ cậu bị nhốt trong cái l*иg sắt khổng lồ, có thể làm gì mình? Tự lo cho mình trước đi, đừng cho tiết mục lợi dụng nhiệt độ xong, thì một chân đá rớt đài tế thiên."

"Mình ngu xuẩn vậy à? Muốn mình tế thiên, không dễ dàng như vậy đâu." Lâm Duyệt Vi híp híp mắt, nói, "Mình có chút chuyện cần nhờ cậu."

Giang Tùng Bích nghe nàng nói xong, do dự nói: "Như vậy được không?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Không quan tâm được hay không, cậu cứ làm đi hẳn nói."

Giang Tùng Bích: "Vậy còn cuộc chiến trên mạng?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Cứ để vậy đi, càng chữi thì càng nổi, đạo lý này cậu chưa từng nghe qua sao?"

Giang Tùng Bích: "Được rồi."

Trước khi cúp điện thoại, Giang Tùng Bích lại lần nữa tiện miệng nói: "mamayêu cưng quá à."

Lâm Duyệt Vi: "Cút!"

Sau khi treo máy, hai tay Lâm Duyệt Vi ôm lấy đầu, cân nhắc bước tiếp theo trong kế hoạch, nếu như tổ tiết mục muốn lợi dụng nàng để lăng xê, vậy sao nàng không tương kế tựu kế?

Bạn cùng phòng ngây thơ từ bên trên thò đầu xuống, lo lắng mà nhìn nàng, ngay cả mặt cũng che lại, không phải đang trộm khóc đi. Ngôn luận trên mạng bạn cùng phòng cũng thấy, vì cùng Lâm Duyệt Vi sớm chiều ở chung nên cô mới có cảm giác chân thật tới vậy, nghĩ đến việc Lâm Duyệt Vi đang âm thầm rơi lệ, cô cũng không nhịn được hốc mắt chua xót, vùi lại vào trong chăn, yên lặng mà rớt nước mắt.

Nếu cô mà biết Lâm Duyệt Vi chỉ vì sợ cameras quay được tinh quang trong mắt nàng, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào......

Lâm Duyệt Vi cố ý thức trắng cả đêm, tận đến rạng sáng mới ngủ, hơn nữa còn giống ấp ủ cảm xúc khóc cả đêm, sáng sớm hôm sau, nàng mang khẩu trang, hai mắt sưng đỏ, cùng bạn cùng phòng "Đi làm" -- tức là tới phòng luyện tập đi học huấn luyện.

Trên đường đi thường sẽ có rất nhiều fan chụp ảnh, Lâm Duyệt Vi thành công biến mặt mình thành tiều tụy cùng tơ máu che kín mắt xuất hiện trước màn ảnh, ngày thường nàng nói rất nhiều, hôm nay lại chỉ gắt gao kéo cánh tay bạn cùng phòng, ngẫu nhiên sẽ làm bộ dường như không có việc gì, giọng nói khàn khàn mà trả lời hai ba câu của fan.

Có mấy fan ở ngay hiện trường mà bắt đầu rơi nước mắt.

Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng thoải mái thở ra, bước đầu tiên này xem như hoàn thành, nàng tới tham gia một tiết mục dựa vào fan, thì vào thời điểm hiện tại, điều duy nhất nên làm là duy trì lượng fan, nàng trông càng thảm, thì fan sẽ càng khăng khăng một mực, cho rằng thần tượng chỉ còn một mình mình, tuyệt đối không thể rời bỏ thần tượng.

Nếu hỏi Lâm Duyệt Vi lợi dụng fan có áy náy hay không, nàng sẽ nói là có, nhưng có rất nhiều loại áy náy, và nàng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng sự xuất đạo trong tương lai báo đáp mọi người.

"mamayêu cưng, Duyệt Vi cố lên --" Lúc sắp tới chỗ làm, Lâm Duyệt Vi cùng các fan đỏ mắt từ biệt.

Tình cảnh này, Lâm Duyệt Vi không phải đầu gỗ, cũng không khỏi sinh lòng cảm động, nghiêng về một phía lui dần về phía sau, cất cao giọng trả lời một câu: "Tôi cũng yêu mọi người."

Rồi bỗng nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lẫn giữa đám người, người ấy mặc một bộ quần áo thể dục màu trắng, dáng vẻ cao gầy thánh khiết, mặt mày an tĩnh như nước.

Cố Nghiên Thu nắm chuỗi Phật châu trong tay, lần từng hạt từng hạt một, ẩn nấp giữa đám người, thứ ánh sáng lưu chuyển trong mắt cô chớp động đầy ôn hòa.

Khiến Lâm Duyệt Vi nhìn đến ngơ ngẩn.

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây rốt cuộc có thể giải thích một chút về tên của quyển tiểu thuyết này, Lâm Thị Lang Cố, là xuất phát từ thành ngữ ưng thị lang cố (cú nhìn sói chực), dùng để hình dung những người có ánh mắt sắc bén tham lam, lòng đầy dã tâm, cả hai nhân vật chính không xem trọng yêu đương, trân trọng người trước măt, vì sự nghiệp có thể bỏ mặc tất cả.

Đây là một đoạn trong hồi 91 của《Tam Quốc Diễn Nghĩa》 do La Quán Trung viết.

Tào Tuấn xem xong, giật mình mất vía, vội hỏi quần thần. Thái úy Hoa Hâm tâu rằng:

- Tư Mã Ý dâng biểu xin giữ các xứ Ung, Lương, chính là vì cớ ấy. Khi xưa, đức Thái Tổ Võ Hoàng Đế đã bảo tôi rằng: "Tư Mã Ý cú nhìn sói chực, không nên giao phó binh quyền, lâu ngày tất sinh vạ lớn cho nước". Nay tình hình làm phản đã lộ ra rồi, nên gϊếŧ ngay đi mới được.

Vương Lãng tâu rằng:

Tư Mã Ý tinh thông thao lược, hiểu biết binh cơ, vốn có chí to, nếu không trừ sớm đi, để về sau sinh vạ.

Chú thích thêm: cụm từ "mama yêu cưng" là từ tiết mục sáng tạo 101, fan tự xưng là mama.

《 diễn viên luyện tập sinh 》 lấy tư liệu từ《 Sự Ra Đời Của Người Diễn Viên 》 và 《 Produce 101 (Sáng tạo 101) 》

Chương trình Sự Ra Đời Của Người Diễn Viên là một chương trình lấy diễn xuất làm trọng tâm. Các khách mời tới tham gia chương trình sẽ được cùng với Ảnh Đế và Ảnh Hậu nổi tiếng thể hiện khả năng diễn xuất của bản thân, cùng nhau tái hiện lại những tác phẩm kinh điển. Sự Ra Đời Của Người Diễn Viên do đài Chiết Giang tổ chức với sự tham gia của 10 chuyên gia giám khảo và 3 người hướng dẫn diễn xuất là Chương Tử Di, Lưu Diệp và Tống Đan Đan. Trương Quốc Lập là cố vấn đặc biệt của chương trình.

Gameshow Produce 101 (Sáng tạo 101) khác với "Idol Producer" vì chương trình này đã được mua bản quyền đàng hoàng từ Hàn Quốc nên nhận được khá nhiều sự chú ý. Đội hình cố vấn của chương trình gồm những gương mặt quen thuộc như cựu thành viên EXO - Hoàng Tử Thao đảm nhận vai trò MC, La Chí Tường, Ella (S.H.E), Hồ Ngạn Bân... Với thành công vang dội của phiên bản Hàn Quốc thì Trung Quốc hy vọng sẽ không thua kém bất cứ quốc gia nào khi thực hiện chương trình này.