Sủng Phi Cự Liêu

Chương 14: Hoàn Thành

Thẩm Thu Hoa thật sự nỗ lực. Nàng mỗi ngày đều ở phim trường, dù cho không có xuất diễn nhưng nàng vẫn như cũ nhìn những diễn viên khác đóng phim học tập. Không chỉ như vậy, nàng còn chú ý đến nhϊếp ảnh gia quay phim, chú ý đến đạo diễn làm sao quản lý hiện trường, chú ý đến thói quen đánh sáng của ánh đèn sư. Nàng như một bọt biển bị ném vào trong nước, hấp thụ tri thức từ mọi thứ xung quanh.

Trong thời gian này, Dương Quỳnh ngoài việc bên cạnh Thẩm Thu Hoa, cô bắt đầu tạo các mối quan hệ với những người trong đoàn phim. Cô cùng Thẩm Thu Hoa không giống nhau, nương nương dù bình dị gần gũi như thế nào nhưng trên người vẫn dán nhãn diễn viên. Chỉ cần một kịch bản xuất sắc nháy mắt có thể trở thành đại minh tinh. Nhưng cô không giống vậy, là trợ lý diễn viên, cô cùng những nhân viên công tác khác biệt không quá lớn. Cho nên cô so với Thẩm Thu Hoa dễ hòa nhập với nhân viên công tác hơn. Còn có tính cách Dương Quỳnh năng động, không làm ra vẻ lại không có mẫn cảm như nhiều nữ nhân khác. Vì vậy càng dễ hòa nhập với nhân viên công tác.

Sau khi tạo quan hệ cùng nhân viên công tắc, Dương Quỳnh bắt đầu hỏi thăm một ít phương diện yêu cầu đóng phim. Nhân viên công tác không phải diễn viên cũng không phải đạo diễn, nên họ không thể truyền đạt kinh nghiệm trong biểu diễn. Nhưng bọn họ có thể dựa vào vai trò của mình mà nói một ít kinh nghiệm của bản thân. Dương Quỳnh cẩn thận ghi nhớ, buổi tối về phòng nói cho Thẩm Thu Hoa, nó có hữu ích hay không, là do Thẩm Thu Hoa quyết định.

"Em nghe nói hôm nay chị làm thế thân?" Buổi tối, sau khi tắm, Thẩm Thu Hoa hỏi Dương Quỳnh đang lau tóc cho mình. Nàng đến hiện đại lâu như vậy vẫn không quen sử dụng máy sấy tóc. Mỗi khi gió từ máy sấy tóc truyền về hướng nàng, nàng sẽ không biết vì sao lập tức khẩn trương , tim sẽ đập liên hồi. Cho nên nàng hầu như không dùng, mà vẫn sử dụng phương pháp truyền thống làm khô tóc.

"Chỉ đạo võ thuật bên kia thiếu một thế thân nữ, chị đúng lúc ở đấy nên giúp một chút." Gần đây, Dương Quỳnh cùng chỉ đạo võ thuật từ xa lạ trở nên quen thuộc. Một thân cơ bắp của cô, chỉ đạo võ thuật Từ Đan người luôn luyện võ hàng năm, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cô là người biết võ. Sau vài lần trò chuyện, Từ Đan cố ý kéo Dương Quỳnh đi theo mình. Đầu năm nay phần lớn minh tinh không chịu được khổ vậy nên minh tinh biết võ càng ngày càng ít, đặc biệt là nữ minh tinh, hoàn toàn như nhân tài khan hiếm. Nhưng đây là việc của nam, cho dù là nữ minh tinh muốn dựa vào con đường này để phát triển cũng không thể ngày một ngày hai có thể thành.

Người xem luôn không hài lòng nói phim võ hiệp biết thành phim tiên hiệp, không còn đẹp như trước kia. Nhóm chỉ đạo võ thuật cũng chỉ có thể ủy khuất, dù cho chính mình thiết kế động tác đẹp đến đâu thì hiện tại có thể tìm được một người thực hiện được nó sao? Từ Đan nhìn thấy Dương Quỳnh lập tức muốn cô gia nhập đội ngũ của mình, hắn cảm thấy đây không phải vấn đề lớn. Dù sao hiện tại Dương Quỳnh cũng chỉ là một trợ lý mới nhưng không ngờ cô không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.

"Vì sao?" Từ Đan khó hiểu. "Tiểu Dương, cô đi theo tôi, tôi tin tưởng có thể biến cô thành minh tinh." Từ Đan cảm thấy đây là một dụ hoặc rất lớn.

Dương Quỳnh vẫn như cũ cười lắc đầu: "Từ ca, tôi tự biết phân lượng của bản thân, tôi không có hứng thú với việc làm minh tinh cũng không phải vì sao cả. Tôi hiện tại đi theo Thu Hoa đã cảm thấy thỏa mãn rồi." Dương Quỳnh không phải người tham hư vinh. Trải qua việc gia nhập quân ngũ khiến cho cô có thói quen làm việc đến nơi đến chốn, không tranh đua. Hơn nữa lực hấp dẫn giữa làm minh tinh sao có thể so sánh với việc ở bên cạnh Thẩm Thu Hoa. Chính mình ở cổ đại mấy năm xuyên đến xuyên lui vì sao? Còn không phải vì nữ nhân này sao?

"Cô..." Từ Đan cảm thấy ánh mắt Dương Quỳnh thiển cận. Thời này còn có người từ chối cơ hội đến tay sao? "Tôi đây cũng không nhiều lời, tiểu Dương, chờ Thẩm tiểu thư nổi tiếng, cô đi theo cô ấy có thể hiểu được thế nào là cuộc sống minh tinh. Đến lúc đó nếu như cô hối hận, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi." Từ Đan cảm thấy chỉ là một hai năm thôi, hắn có thể chờ được.

"Tôi cảm ơn anh, Từ ca."

Chiều nay, thế thân nữ bên Từ Đan bất ngờ bị tiêu chảy phải trở về nghỉ ngơi. Vốn là không có việc gì, bởi vì không có cảnh quay đánh nhau nhưng lại có cảnh treo người lên, thế nhưng diễn viên nữ lại mắc bệnh sợ độ cao, vừa treo người lên nàng đã sợ hãi la to, hoàn toàn không thể thực hiện được cảnh quay, chỉ có thể nhờ thế thân. Nữ chủ, nữ xứng có thế thân nhưng đều ở đoàn phim nên không có mặt ở đây. Dương Quỳnh cảm thấy Từ Đan là một người rất được nên chủ động hỗ trợ hắn. Cô trước đây cũng chưa từng bị treo người nên có cảm giác mới mẻ muốn thử. Diễn viên nữ diễn võ thuật không nhiều lắm, Dương Quỳnh tuy rằng lần đầu diễn cảnh treo người nhưng khi cô vẫn còn là bộ đội đặc chủng có nhiệm vụ nguy hiểm nào mà chưa chấp hành qua? Lên trời xuống đất, mưa bom bão đạn. Loại trình độ làm việc trên cao như này với cô mà nói là vô cùng đơn giản. Thử qua lực độ cùng tiết tấu vài lần, Dương Quỳnh đã có thể quay thuận buồm xuôi gió.

Từ Đan thở dài: "Nhân tài a! Như vậy mà không đóng phim thật là đáng tiếc."

"Chỉ đạo võ thuật muốn kéo chị qua đấy?" Thẩm Thu Hoa nghe Dương Quỳnh kể xong liền hiểu được dụng ý của Từ Đan.

"Đúng vậy. Nhưng mà chị không nghĩ sẽ làm minh tinh." Dương Quỳnh giúp Thẩm Thu Hoa lau khô tóc, lại lấy dầu bôi tóc trên bàn thoa một ít lên tay, cẩn thận áp lên da đầu Thẩm Thu Hoa.

"Thẩm Thu Hoa trầm mặc chốc lát nói: "Thật ra nếu..."

"Không có nếu." Dương Quỳnh rất ít khi đánh gãy lời nói của Thẩm Thu Hoa. Lần này không những trực tiếp đánh gãy, ngữ khí của cô vô cùng kiên định như chém đinh chặt sắt. "Chị cả đời này chỉ muốn ở bên cạnh em."

Thẩm Thu Hoa giữ chặt tay Dương Quỳnh, ngẩng đầu nhìn cô. Bên trong đôi ngươi kia tràn ngập tình ý. "Dương Quỳnh, cảm ơn chị."

Dương Quỳnh không có ý tốt mà cười. "Chỉ vậy thôi sao?"

Nguyên bản đang cảm động, nháy mắt đã bị câu nói của Dương Quỳnh mà tiêu tan đến chín tầng mây. Thẩm Thu Hoa liếc mắt xem thường cô, chỉ là buổi tối vẫn thỏa mãn Dương Quỳnh.

Đối với hành động của Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh, đạo diễn Trịnh Duyên Đông đều nhìn thấy. Hắn cảm khái hai người này tựa như đến đây để học tập. So với thực tập sinh từ trường điện ảnh đến học còn giống học sinh hơn.

"Vị Bình, anh tìm ở đâu người như vậy vậy? Chỉ là hiện tại cô ấy vừa tiến vào giới này, chuyện gì cũng không hiểu. Nhưng tôi tin tưởng chỉ cần một năm sau, chúng ta đã có thể không thỉnh nổi cô ấy rồi." Kết thúc công việc xong, Trịnh Duyên Đông cùng phó đạo diễn và biên kịch đàm luận về tiến độ quay chụp tiếp theo, sau đó hắn giữ Thi Vị Bình nói chuyện phiếm.

"Đây cũng là tôi đánh bậy đánh bạ mà tìm được thôi. Tôi cũng không nghĩ đến cô ấy có thể học như vậy. Còn có trợ lý kia của cô ấy, nghe Từ Đan nói trước kia là tham gia quân ngũ, có công phu trên người." Thi Vị Bình cảm thấy mình tìm được một người như vậy chính là đã đem hết vận khí tốt một năm của mình dùng hết.

"Lão Từ khẳng định muốn đào góc tường người ta. Có điều tôi thấy trợ lý Dương đối với tiểu Thẩm trung tâm, có lẽ lão Từ uổng công vô ích rồi." Không thể không nói, ánh mắt của đạo diễn đều tương đối độc. "Ban đầu tôi còn muốn cho tiểu Thẩm thêm hai suất diễn để cho nhân vật cũng cô ấy xuất sắc một chút. Đáng tiếc mà!" Nói đến đây, Trịnh Duyên Đông đột nhiên thở dài.

Thi Vị Bình biết hắn vì sao thở dài: "Nhà đầu tư nhét người kia vào, anh muốn an bài thế nào?"

"Tôi tính cho tiểu Lưu thêm một nhân vật vào. Trước mắt cứ vậy đi, xuất diễn của tiểu Thẩm thêm không được. Suy cho cùng ngân sách của chúng ta có hạn." Trịnh Duyên Đông lại thở dài một hơi. Kinh tế xã hội, chuyện gì cũng lấy tiền làm cầu nói. Thẩm Thu Hoa ưu tú như vậy vẫn không thể so với nhà tư bản trực tiếp vung tay.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh ở đoàn phim "Nhân Gian Tháng Tư Hương Vị Tẫn" thêm một thời gian. Thật ra mười mấy cảnh diễn của nàng cơ bản không cần tốn nhiều thời gian như vậy. Nhưng khi Trịnh đạo phát hiện nàng ở trường quay học tập thì tiến độ nguyên bản từ nửa tháng quay xong liền kéo thành một tháng. Hắn xuất phát từ tâm hy vọng Thẩm Thu Hoa có thể ở đoàn phim học tập được nhiều hơn chút, như vậy con đường tương lai của nàng mới có thể kiên định đi hơn một ít.

Thẩm Thu Hoa ban đầu không chú ý, sau đó phát hiện cảnh mình diễn vẫn chưa quay. Chỉ là đạo diễn nói với nàng hãy ở trong đoàn phim theo dõi, ngoài ra cũng không nói gì với nàng. Trầm mặc chính là ngầm đồng ý. Thẩm Thu Hoa rất nhanh hiểu được dụng tâm lương khổ của Trịnh đạo. Ngày đóng máy, đoàn phim dựa theo thông lệ tặng nàng một bó hoa tươi. Nàng khom lưng với nhân viên công tác cảm ơn họ. Một tháng qua, nàng thật sự học được rất nhiều. Nàng cảm thấy bản thân may mắn khi vào một đoàn phim có lòng tốt cùng trách nhiệm. Mọi người đều rất nỗ lực cùng nhau hướng về phía trước. Tuy rằng trong lòng mỗi ngày đều có tính toán riêng nhưng những tính toán này không ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn phim.

Thời điểm trước khi đi, Thẩm Thu Hoa tặng Trịnh Duyên Đông cùng Lý Thạc mỗi người một bộ chữ mình tự viết. Khi hai người mở ra xem, Thẩm Thu Hoa cũng Dương Quỳnh đã rời đi. Hai người đều bị chấn động bởi khí phách trong bộ thư pháp kia. Xem qua thì biết là Thẩm Thu Hoa tự tay viết, chữ này vậy mà được một nữ nhân viết! Nghệ thuật là tương thông, hai người đều nhìn ra được chữ này không phải mấy năm là có thể luyện thành, mà là kết quả luyện tập khổ cực từ nhỏ.

Trịnh Duyên Đông vỗ đùi tiếc hận nói: "Tôi nếu biết cô ấy có thể viết thư pháp, đã quay một cảnh Quý phi viết chữ rồi, tuyệt đối là có lợi."

Không đề cập đến sự tiếc hận của đạo diễn, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh đã trở về thành phố B sau một tháng xa cách. Lôi Nguyệt trùng hợp rảnh tự mình lái xe ra sân bay đón hai người.

Thẩm Thu Hoa không nghĩ Lôi Nguyệt sẽ đến, cười nói: "Tôi làm sao có thể để Lôi tổng đích thân đến đón đây?"

"Đương nhiên có thể. Chút nữa đến công ty, tôi cho cô xem bản tiêu thụ tháng này, cô liền biết vì sao." Ảnh chụp Thẩm Thu Hoa vừa tung lên đã gây chấn động không nhỏ. Rất nhiều khách hàng thân thiết của Nhất Sắc Tài lúc trước đều mua quần áo mà Thẩm Thu Hoa đại diễn. Hiện giờ lại nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, nhìn những món mà nàng nàng, quần áo cao quý, lập tức muốn chạy đến cửa hàng chuyên bán mà mua.

Có một khách quen còn điên cuồng hơn, trực tiếp gọi đến tổng bộ tiêu thụ của Nhất Sắc Tài nói, từ này về sau chỉ cần là kiểu dáng do Thẩm Thu Hoa mặc, đều để lại một bộ size L cho mình, nàng muốn tất cả.

Chỉ trong một tháng ngắn, tiêu thụ của Nhất Sắc Tài trở thành xu thế. Các cửa hàng chuyên bán bắt đầu rơi vào tình trạng hết hàng. Xưởng may của công ty dù cho tăng ca để làm nhưng vẫn không đủ cung cấp.

"Có thể giúp đỡ được là tốt." Thẩm Thu Hoa bình tĩnh nói.

Lôi Nguyệt nhìn người trước mặt đã một tháng không gặp lại tựa như đẹp hơn vài phần. "Thu Hoa, gần đây có phải cô không lên mạng?"

"Tôi có." Thẩm Thu Hoa cuối tuần đều xem Nguyên Hương cùng Như Quyên thi đấu. Hiện tại cuộc thi đã tiến vào một phần tư trận chung kết, Nguyên Hương cùng Như Quyên vẫn có thể bám trụ, thật sự là rất khó đoán.

"Cô không tìm kiếm tên mình sao?" Lôi Nguyệt hỏi.

Lần này Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Nàng không có việc gì vì sao lại kiếm tên của mình?