Bác Cổ

Quyển 2 - Chương 49

Bác nhìn vào thì trố mắt vì kinh ngạc, bên trong là hai khẩu súng phóng lựu M79, một khẩu súng chống tăng M72 LAW, và hơn chục khẩu súng máy, với thêm mấy quả lựu đạn nữa.:

- Anh định tramg bị cho cả một tiểu đội đấy à. Mà anh làm sao mà có được mấy thứ này

Anh Ba Mùi cười lớn:

- Haha,còn phải nói.. Bọn Mỹ cấp vũ khí cho bọn Ngụy quyền, chúng nó toàn dấu, ém đi vài phần rồi đem bán ra chợ đen. Mình giải phóng thống nhất đất nước, mấy kho vũ khí chưa kịp đem đi, phần lớn thì được quân đội mình thu,một phần may mắn tuôn ra chợ đen. Anh phải nhờ người quen mới mua được đó

Bác với mấy người khác vỗ tay:

- Qủa thật là anh Mùi có khác, có thứ này chỉ càng thêm nắm chắc

Anh Ba Mùi nói:

- Chỉ là thiếu mồi dụ nó thôi. Nó ăn người quen vị mõm nó rồi, biết đâu mà tìm bây giờ

Bác lên tiếng:

- Không sao, việc đó giao cho em.Mọi người không cần lo

- Vậy thì tốt rồi, thôi lâu rồi anh em mình chưa lai rai để anh làm mồi uống vài lít bàu đá mới đã

- Được đó anh

Bỗng một người phụ nữ trong làng chạy vào, hớt hải nói:

- Mấy chú nghe tin gì chưa, sắp có cơn bão đổ bộ vào đây đó. Chắc 3 ngày nữa mới tới

- Cái gì, trời có đổi mây hay gì đâu mà có bão

- Cái này là tin từ trên tỉnh đưa về, không sai đâu

Bác nhìn lên trên bầu trời, nhíu mày lại:" Không lẽ có chuyện gì bất ổn đang xảy ra ư ". Mọi người nghe vậy thì hơi lo, đang hỏi ý có nên tạm hoãn cuộc săn gϊếŧ thủy quái lại không?

- Không, mọi chuyện cứ như cũ tiến hành. Đừng chậm trễ ngày nào nữa – Bác dõng dạc

- Hai Cổ nói đúng đó, không thể để nó sống nhởn nhơ khi đã gây nghiệp vậy được – Ba Mùi đứng lên nói với giọng đanh thép

- Đúng, anh với Hai Cổ nói có lý, mọi người ủng hộ 2 người

Vậy là mọi thứ bắt thủy quái đã đủ, ngày chết của nó đã được xác định. Dưới lòng sông, con thủy quái đang cố xoa dịu đi vết thương bằng yêu khí, nó phun ra rồi nuốt vào nửa xác người đã bị phân hủy, đây chính là xác của anh Điền:

- Sao Hải Xoa đi lâu vậy, còn chưa về. Hay là có chuyện gì rồi đây. Thật vô dụng mà, cái gì cánh tay phải đắc lực của cha

Nó bồn chồn lo lắng, nghĩ:

- Hay mình trốn khỏi sông này, chờ cha mình tới rồi tính sổ một lượt. Không được, như thế thì quá mất mặt rồi. Mình cứ trốn dưới đây, đố bọn kia làm gì được

Ngoài biển, trong một cơn bão, khi đoàn thủy quái của người đàn ông trung niên đang lao đi thì bỗng một văn tự Nôm bằng nước lao đến. Người đàn ông tạo thành trảo kết ấn, đập mạnh vào chữ Nôm đó, hắn cau mày nhìn về phía trước. Một người đàn ông mặc quan phục, tay phải cầm một cây bút lông lớn, tay trái cầm một tờ sớ, sau lưng là những bóng mờ của chiến thuyền cổ,trên đấy là những hình bóng của binh lính, cất giọng nghiêm khắc:

- Con cá chình Hải Chu kia, ngươi quên thỏa ước năm đó rồi sao. Muốn khơi mào cuộc chiến như năm xưa à

Người đàn ông trung niên nói:

- Ta không có ý xâm phạm vùng biển của các ngươi, ta có một đứa con gặp nạn, chỉ muốn đến cứu nó thôi

- HỒ NGÔN – Người đàn ông mặc quan phục quát - Đã xâm phạm vào vùng biển của Việt Nam ta còn già mồm

- Hahaha, nói hay lắm Trấn biên Hải thần, ta nghe là thấy khoái lắm rồi đó – Một giọng nói khác vang lên

Một người đàn ông hơn 30 tuổi, cởi trần lộ lộ ra chiếc vây lớn sau lưng. Ông ta to lớn, vạm vỡ hơn Hải Chu nhiều lần, sau lưng là một vô số những con cá mập, cất giọng ồm ồm:

- Tạm gác định kiến yêu thần bất hòa đi, hôm nay phải bắt tay tẩn cho con cá chình ngoại bang này một trận mới được. Tốt nhất là lột luôn lớp da của nó. Ngạ Tinh ta ngứa tay lắm rồi

- A DI ĐÀ PHẬT. Nhân đã gieo cũng nên nhận quả rồi – Một giọng nói quen thuộc vang lên

Lão tăng tay chống tích trượng, nhẹ nhàng bước đi trên nước,tay trái cầm một sợi dây thừng buộc với một chiếc thuyền nhỏ độc mộc, trên đó là đứa bé bịt mắt khăn vàng, hai người kia thấy lão tăng đến vội cúi người làm lễ

- A Di Đà Phật, ti quan có lễ với Vĩnh Sinh Tôn Giả

- A Di Đà Phật, tiểu yêu nghiêng hành lễ với Tuệ Luân Niết Giả

Lão tăng lắc đầu cười:

- Ta chỉ là người tu hành, không cần danh vọng lễ nghĩa. Đó chỉ là tên gọi của những kiếp trước tu hành của ta mà thôi

Hải Chu bất ngờ nhìn lão tăng, hắn không nhớ là đã gặp ở đâu:

- Này lão già, sao không lo tu hành còn ra đây góp chuyện hả? Tin ta nhổ hết râu lão không?

Cả Trấn biên Hải thần và Ngạ Tinh đều tức giận, nhìn Hải Chu như muốn xé hắn ra làm trăm mảnh. Lão tăng đi lên nhìn Hải Chu:

- Năm xưa, Hải Chu gieo giắt cái chết cho hơn 2000 mạng người, rồi trốn về vùng biển xa xăm Tây Nam tu luyện. Mượn đó mà tu thành yêu lực như hôm nay. Ta đợi Hải Chu ngươi lâu lắm rồi. Trời đất bất dung, pháp tắc bất nhập, nay Hải Chu đã tới.Ta đành giữ ngươi lại để luận tội thôi

Hải Chu bất ngờ, lui lại nhìn lão tăng:

- Ngươi là tiểu hòa thượng năm đó, không thể nào. Ngươi không thể sống lâu như vậy được

Lão tăng xòe bàn tay ra, rồi nắm lại:

- Đó là phàm kiếp tu hành thứ 3 của ta mà thôi.

Biết chuyện chẳng lành, Hải Chu lấy ra một vật sáng lam, rồi đưa nó cho một người đứng gần:

- Cầm lấy nó đi nhanh về cứu con con ta,, dẫn theo một nửa hải chình yêu đi theo. Đây là Hải nhãn châu chứa yêu lực tương đương 6 phần với ta, gặp nguy hiểm thì dùng nó. Mau đi đi, đón được con ta thì chạy về biển phía Bắc, không được quay lại.

- Nhưng còn người thì sao? – Người đàn ông cầm viên châu nói

- Ta sẽ tự biết cách lo liệu. ĐI MAU

Người đàn ông cầm theo viên châu với một nửa bầy yêu chình rời khỏi. Ngạ Tinh nhìn rồi nói:

- Kính thưa Tuệ Luân Niết Giả, có cần tiểu yêu đi theo tóm bọn nó về không?

Lão tăng cười:

- Không cần, coi như đó là bài khảo sát dành cho người đó thôi

Rồi lão tăng đưa tay đặt lên đầu Ngạ Tinh, cười hòa ái:

- Con làm tốt lắm, từ đó đến giờ vẫn chính tu, không động sát nghiệp,còn làm nhiều việc công đức. Sớm muộn cũng đắc đạo, công đức viên mãn

Ngạ Tinh vội nói:

- Nhờ công ơn của Người mà con mới được vậy

Lão tăng đi tới bên Trấn biên Hải thần:

- Cực khổ cho ông rồi, bao năm nay vẫn trấn giữ biên giới vùng biển Việt Nam

- Không dám nhận lời khen, ty quan chỉ làm tốt trọng trách Hoàng đế phong giao thôi

Ngạ Tinh lắc lắc cái đầu, kêu rôm rốp:

- Bây giờ tới lượt ngươi, con cá chính kia. Vì ngươi mà ta mang hàm oan ăn người, làm dân chúng căm phẫn ta. Thanh toán nợ đi.