Bác Cổ

Quyển 2 - Chương 37

Bác về đến nhà thì cũng gần sáng, ra ngoài giếng rửa lại chân tay thì bà nội đi ra thấy bác:

- Mày đi đâu cả đêm hả Cổ?

Bác nói ;

- Con có việc cần làm mà mẹ, mà hôm nay mẹ dậy sớm vậy

Bà nội nhìn bác:

- Tao dậy để nấu bữa sáng cho cháu tao, mày không có phần đâu

Bác cười khổ, cùng đi vào bếp phụ bà nội nấu bữa sáng. Rồi vào phòng gọi hai con dậy ăn, chúng híp mắt chưa muốn dậy, bác đành lưng cõng bé Hạnh, tay ôm bé Phúc ra rửa mặt. Bé Hạnh nói:

- Ba ơi, hôm nay chủ nhật cho con đi theo bà nội ăn giỗ nha

Bé Phúc cũng hùa theo:

- Cho cả con đi với, con cũng muốn đi

Bác xoa đầu hai đứa:

- Ăn hết đi rồi thêm một bát nữa thì mới cho đi

Bà nội nói:

- Gớm, ăn vậy thì no mất sao mà ăn giỗ được, mấy cháu ăn xong thay đồ bà dẫn đi.

Hai đứa nhóc cười lên khoái chí, chạy ùa vào nhà. Bác lắc đầu, cũng đi vào phòng, lấy cái lọ gỗ ra rồi cất vào chỗ cũ. Bác leo lên giường bắt, định nhập thiền thì phía ngoài có tiếng gọi:

- Hai Cổ có ở nhà không?

Bác đi ra thì thấy anh Ba Mùa đang đứng ngoài sân, vội mời vào nhà. Ba Mùa mặt mày hớn hở:

- Ba ngày nữa những thứ mình đặt sẽ xong, lúc đó thì có thể bắt đầu rồi

Bác nghe vậy cũng vui ra mặt:

- Vậy thì tốt quá rồi, khi nào về thì báo em gấp nha

- Ừ, chú cứ yên tâm, có chuyện gì thì anh nói chú ngay

Cả hai trò chuyện một lúc rồi Ba Mùa có chuyện cần đi thì bác cũng đi qua nhà 7 Ếch. Lúc này, nhà 7 Ếch đã dọn dẹp lại, còn 7 Ếch đang bó bột cánh tay ra nhìn mấy người thợ đang xây cái miếu. Thấy bác vào anh ta chạy ra đón:

- Anh đến hay thật, cái miếu này chắc chều này xây xon g đó

Bác nhìn anh ta rồi nói:

- Chú đã biết mình gây nghiệp thế nào chưa?

7 Ếch cúi đầu xuống nói:

- Em đã biết rồi, biết nghiệp mình gây ra khó mà bỏ được

Bác nghiêm giọng:

- Anh đã xin cho chú một con đường thoát, chú phải nhờ vào cái miếu này, ngày ngày thờ cúng, thành tâm sám hối, và tốt nhất nên bỏ sát sinh đi luôn. Còn nghiệp lực có thể ảnh hưởng đến đời con cháu thì chỉ có thể coi vào chú làm được gì để hóa giải

7 Ếch hơi nhẹ giọng:

- Dạ, anh nói phải. Em cũng không dám nữa đâu.

Bác nói với anh ta:

- Chú phải sống thật lâu, thật tốt để chuộc lỗi, để giảm đi nghiệp lực mình gây ra. Kiếp này chú sống là để chịu tội

7 Ếch vẫn cúi đầu nói ;

- Anh nói sao thì em nghe vậy, dù gì mạng cả nhà em cũng do anh cứu

Bác trầm ngâm hồi lâu rồi rời đi, bác đi sâu vào rừng, lại tới cái tháp Champa, bác đứng ngoài chưa vào, chỉ nhìn rồi thở dài quay lưng đi. Phía sau có tiếng nói vọng vào tai bác:

- Ông thấy có lỗi sao

Bác nói:

- Qủa thật là ta đã có chút sai lầm khi làm vậy, vô tình cũng dính phải nhân quả

Con rắn bò ra nhìn bác rồi lắc đầu:

- Một người như ông thật khổ làm sao

Bác hít một hơi dài rồi nói:

- Khi nào cô hứng kiếp hóa người để tôi chuẩn bị

- Tối mai tôi sẽ mở linh căn ra để chứng đạo, lúc đó trời đất sẽ dòm ngó mà hạ kiếp xuống

Bác quay lưng đi vào rừng:

- Muốn thoát khỏi đạo súc sinh thì như vậy là chưa đủ, dù gì cô cũng đã gϊếŧ người, sau này nên không động đến can qua thì tốt nhất

Con rắn nhìn theo bác đi khuất trong bụi cây rừng. Bác vừa đi vừa ngẫm:

- Năm đó, Lạt Ma thả mình ra chỉ để mình chịu phạt thôi sao. Hay ông ấy muốn mình làm gì đây. Tội đồ vẫn là tội đồ, trầm luân trong khổ nghiệp kiếp người

.......

Tối hôm sau, trời bắt đầu kéo mây đen có dấu hiệu muốn mưa. Bác đứng trong nhà nhìn ra khu rừng:

- Sắp bắt đầu rồi ư. Phải đi thôi

. Lúc này, 3 tên pháp sư cũng bắt đầu chuẩn bị. Chúng mò theo sâu vào rừng, tay tên Nghĩa cầm một cái đèn dầu lòe lòe yếu ớt, tên Khang chửi thể:

- Con rắn khốn khϊếp, sao lại chạy đến tận nơi này hứng kiếp chứ- rồi gạt lũ côn trùng ra

Cô Dung cũng thắc mắc:

- Đúng vậy, em vẫn không hiểu nó định làm gì

Tên Nghĩa trầm giọng:

- Đến nơi sẽ rõ thôi, con rắn này là chính tu nếu không phải gài bẫy nó thì chưa chắc đã bắt được

3 người đi đến một ngôi tháp Champa thì dừng lại, tên Nghĩa nói:

- Đến rồi, nơi này là nó sẽ hứng kiếp. Chúng ta mau chuẩn bị, bày kết giới bên ngoài, rồi dùng thuật độn giáp che lại nơi này, còn bày một trận nữa bên trong để bắt nó.

Hai người kia vội đi ngay, cô Dung phụ trách kết giới ngoài cùng. Cô ta dùng chỉ đỏ giăng xung quanh bao phủ khu vực lại, rồi theo dùng bốn chiếc chuông nhỏ cố định 4 hướng chính, cô ta tung một tấm bùa rồi kết ấn chỉ vào, tấm bùa lập tức bốc cháy rồi tro tàn rải ra khắp nơi.Dùng 4 cây cọc cắm nơi trung tâm rồi dán 4 tấm phù nhỏ lên, treo lên cái gương hôm trước. Tên Khang phụ trách bày thuật độn giáp, hắn đi dán lên những thân cây các tấm bùa vẽ Âm Dương Cục. Rồi hắn bày tứ cung để xuất nhập gồm Trung Ngũ cung, Kinh Khai, Cảnh Tử và Thương Đỗ, sau đó dùng 14 ngọn nến thắp lên, hắn cắt máu ở tay rồi nhỏ vào nến, sau đó kết ấn pháp chỉ vào, lập tức cháy lên ngọn lửa đỏ rực,sau đó xếp chúng thành 2 chòm sao Giác, Cang để trợ uy cho 4 cung. Hắn lấy ra một cây quạt, rồi đặt vào trung tâm. Tên Nghĩa phụ trách bày trận, hắn dùng 6 viên đá nhỏ đặt xung quanh cách xa ngọn tháp Champa, 6 viên đá tạo thành lục giác, rồi hắn dùng một lọ nước đổ lên từng viên đá, một loại chất lỏng đỏ như máu nhưng có mùi thơm kỳ lạ, hắn dùng một cây bút lông vẽ hình chòm sao Côn Bằng, hắn lấy cái l*иg chim treo lên một ngọn cây gần đó, hướng ra phía Nam, cắm sẵn 2 cây cọc bằng đồng có khắc hình Kim Sí điểu, để cho chắc chắn hắn lấy ra tượng Quan Công để trợ uy cho trận.