Bác Cổ

Quyển 2 - Chương 36

Sau khi tạm biệt, bác đi ra khỏi rừng, hướng về làng mình. Lúc đang đi trên đường thì bác nhận ra sương mù bắt đầu nhiều ra, che mất tầm mắt, bác dừng lại, nhìn xung quanh. Từ trong sương mù đi ra một người đàn ông trung niên, dáng người khắc khổ. Khắp người là hơi nước và mùi đặc trưng của rong rêu, ông ta nhìn bác rồi nói ;

- Ngươi có thể dừng lại, nói chuyện ít câu với ta được không?

Bác vui vẻ đáp:

- Người hữu duyên tìm tới, không hàn huyên sao được

Người đàn ông đó cười nói:

- Qủa thật, ngươi rất thú vị. Ngươi nghĩ sao về cái chết

Bác xoa xoa cổ:

- Chết không đáng sợ, ai rồi cũng chết, đó là quy luật tất yếu, có sinh mới có tử. Nhưng quan trọng trước khi chết ngươi làm được gì và sau khi chết ngươi nhận được gì?

Người đàn ông cũng cười:

- Ngươi gây ra họa rồi đó, tên pháp sư kia. Ngươi sắp phải trả giá cho hành động của mình rồi đó

Bác đanh thép nói:

- Ta đã dám làm thì đã nghĩ đến hậu họa rồi.

- Được, cũng lớn giọng lắm đó

Bác phì cười:

- Ta cũng rất muốn biết nguyên hình của ngươi là gì đấy? Thủy quái à

Rồi kết ấn lao về phía người đàn ông đó, người đàn ông cũng kết ấn lao tới. Hai người va chạm vào nhau,rồi nhanh tách ra. Bác nhìn ông ta, rồi ngồi xuống, bắt đầu kết pháp chú. Một làn sương vàng kim lớn từ từ bay ra, và bao phủ người bác, tụ lại thành một thân người có 3 đầu, 6 cánh tay có cầm mỗi loại vũ khí riêng, sau lưng phảng phất ngọn lửa lớn. Bác mở mắt:

- Pháp thân Bất Động Minh Vương hiện thế

Vụt tay cầm chùy vỗ vào vị trí người đàn ông, hắn phun ra một dòng nước chặn lại.Rồi lùi ra xa nhìn bác:

- Là pháp thân của Phật giáo. Không ngờ thật

Rồi hắn cũng ngồi xuống, tay bắt yêu ấn, niệm yêu chú. Từ người hắn bốc lên một làn sương xanh lam, chúng nhanh chóng tụ lại thành một con cá chình lớn. Hắn mở mắt:

- Ngươi đã muốn biết nguyên hình của ta thì ta thành toàn

Rồi con cá chình lao về phía bác, nó mở to miệng, muốn nuốt trọn lấy. Tay kết ấn đẩy về phía nó, tay cầm sợi dây tung lên trói lại con cá chình, ngay lập cánh tay cầm kiếm hạ xuống. Người đàn ông hừ khẽ, tay tạo thành trảo đẩy về phía thanh kiếm, chặn nó lại.Hắn đắc ý, rồi niệm yêu chú thúc đẩy yêu pháp. Sau lưng bắt đầu dâng lên một làn sóng nước lớn, ào ào về phía bác. Bác nghiêm mặt lại niệm chú:

- Namo Samanto Vajra Nai Ham

Ngọn lửa sau pháp thân bùng lên dữ dội, va chạm và cơn sóng dữ. Một tiếng nổ lớn vang lên. Thừa cơ hội, người đàn ông nhanh chóng trả đòn, tay tạo thành trảo dang rộng ra rồi vỗ vào, lập tức con cá chình vùng vẫy thoát khỏi sợi dây, nó lượn một vòng rồi há miệng phun ra một luồng nước. Bác kết ấn, rồi chắp tay lại. Cánh tay cầm vu bát đưa lên hứng trọn luồng nước đó, nó bị vu bát hút mất. Bác phản đòn, hai tay xòe ra xoay áp ngược vào nhau, lập tức cánh tay cầm ngọn lửa đen vỗ vào con cá chình. Thấy không ổn người đàn ông phun ra một vật sáng lam, chặn lại ngọn lửa đen. Bác nhìn hắn:

- Không ngờ, đạo hạnh của ngươi của ngươi cao thật

Tên đàng ông cười khẽ:

- Ngươi cũng không kém đâu

Rồi hắn lùi lại, hai tay thu lấy vật sáng rồi hút nó vào bên trong lòng bàn tay, hắn lập tức phát động tấn công. Con cá chình lập tức phình to ra gấp đôi so với trước, nó lao về phía bác. Bác hơi bất ngờ khi thấy hắn làm vậy, không nao núng, hai tay đan vào nhau, rồi đặt xuống đất, lập tức một màn kết giới được dựng lên. Con cá chình lao đến tông mạnh vào kết giới, bác phun ra một ngụm máu:

- Mạnh thật

Tên đàn ông lập tức lao đến, tay kết trảo lao đến, vỗ mạnh vào kết giới. Ngay lập tức, cánh tay cầm kiếm chém mạnh xuống, chặn lại. Hắn lùi lại, nhìn bác. Lúc này, bác đã hơi tái mặt đi vì duy trì pháp thân. Bác ngừng lại, thở dốc một hơi rồi nhìn tên đàn ông. Nhanh chóng quyết định, bác cắn đầu lưỡi phun ra ít máu lên hai bàn tay, rồi niệm mật chú, hai chữ vạn đỏ rực hiện lên, bác đưa hai tay lên cao, những thứ vũ khí trên 6 cánh tay cũng biến mất, thay vào đó là một chữ vạn lớn.Tên đàn ông vội lui lại, thả ra vật sáng, hắn niệm yêu chú, lập tức con cá chình dần biến thành một cái miệng cực lớn, đầy răng lưởm chởm, le lưỡi lép mép. Bác trầm mặt lại. đẩy hai bàn tay về phía hắn, lập tức cánh tay cùng vỗ xuống. Tên đàn ông dùng vật sáng thúc đẩy cái miệng há rộng,lao về đối chiến. Hai bên va chạm với nhau, lai một tiếng nổ lớn vang lên. Pháp thân Bất Động Minh Vương và cái miệng lớn cùng dần biến mất, bác và tên đàn ông đều văng ra xa. Cả hai phun ra một phún máu, thở dốc nhìn nhau. Người đàn ông ôm ngực, nói:

- Lâu lắm rồi, ta mới gặp đối thủ như ngươi. Tự giới thiệu ta là Hải Xoa, còn ngươi

Bác cũng đáp ;

- Ta là Cổ Đà

Người đàn ông gật gù:

- Hôm nay chỉ đánh đến vậy thôi. Còn ngày gặp lại

Rồi lui về phía sau, thân người mờ nhạt dần đi rồi biến mất sương mù xung quanh cũng dần tản ra. Bác nhìn xung quanh rồi cười khẽ:

- Lần này phiền thật rồi, không ngờ con thủy quái thứ hai lại có đạo hạnh như vậy.