Bác Cổ

Quyển 2 - Chương 10

Bác nhìn lũ cá trê trắng và nói:

- Hồ này do chứa nhiều xác chết mà tích tụ thi khí, uế khí và âm khí quá nặng, lũ cá trê này hấp thụ chúng mà bị biến thành bộ dạng như thế này. Ta sợ khi chúng đã ăn quen mùi thịt người, sẽ tấn công người dân.

Bảy Ếch mới nói:

- Vậy mình về làng kêu người tới lấp cái hồ này đi anh.

Bác lại trầm mặt và nói:

- Chú quên cái hồ này thông với sông mình à, lấp hồ bọn cá này sẽ trốn mất. Như vậy càng rắc rối

- Vậy để em xuống tìm lối thông, rồi bịt nó lại như vậy sẽ lấp lại sẽ không làm lũ cá chạy mất.

Bác lại lắc đầu:

- Không được, lũ cá này đã đói, chú xuống đó chỉ làm mồi cho chúng. Chưa kể bị nhiễm âm khí, uế khí và thi khí thì chú tính làm sao. Nhẹ sẽ liệt tứ chi. nặng sẽ bị thối rữa mà chết.

- Vậy không lẽ cứ để nó như vậy sao anh.

Bác suy nghĩ " Nếu dùng Cổ độc, thì nhanh gọn. Nhưng độc sẽ theo sông mà hại người khác. Như vậy càng không được ". Bỗng có Bảy Ếch ra hiệu cho bác.

- Anh giữ im lặng cho em. Hình như có tiếng con gì đó thì phải

Nói rồi anh ta nằm xuống, áp tai vào đất, tập trung nghe ngóng. Như phát hiện được điều gì, anh ta nói:

- Có con gì to lắm,,đang bò về phía này. Hình như là rắn, em nghe tiếng huýt gió.

Bác cũng vôi đặt tai xuống nghe, tiếng trườn sột soạc vang lên, kèm theo đó là tiếng huýt gió đặc trưng của rắn. Bảy Ếch cũng vội nói:

- Hay mình tạm tránh đi anh.

- Ừ, vậy cũng được.

Nói rồi cả hai, leo lên một cái cây bông gòn gần đó. Bác lấy ra 1 tấm bùa, bảo Bảy Ếch dán vào người:

- Nó giúp chú ẩn đi hơi thở và thân nhiệt. Như vậy sẽ không bị nó phát hiện

- Vậy còn anh.

- Không sao, anh biết môn bế khí. Chú đừng lo.

Cả hai hồi hộp nhìn về phía phát ra tiếng động. Tiếng khì khè càng lúc càng gần. Mắt hai người chăm chú theo dõi. Một cái thân hình to lớn lộ ra khỏi đám cây, nó sần sùi như vỏ cây vào màu khô, to như cây cột nhà. Bảy Ếch trợn mắt, lấy tay chụp lấy miệng của mình, hét thầm trong đầu " Con mẹ nó, là con rắn hổ trâu. Sao lại xui xẻo như vậy ". Cả hai lại không ngờ mình lại gặp phải hổ trâu. Đôi mắt nó vàng khè, tròng mắt đen,nhìn vào đủ để người ta hồn siêu phách lạc. Cái lưỡi thụt ra thụt vào, phát ra tiếng khì khè trầm trầm. Nó lắc lư cái đầu, rồi chậm rãi bò lại gần cái hồ. Như đợi chờ điều gì, nó từ từ trườn xuống. Cả hai người khó hiểu nhìn nó, Bảy Ếch hỏi bác:

- Bây giờ mình đi được chưa anh?

- Không được, chú chịu khó thêm chút nữa. Để anh coi nó định làm gì

Bảy Ếch bĩu môi, đành ngồi lại trên cây. Nước hồ bỗng có động. Từng guộn nước, như đẩy lên trên, kèm theo đó là những con cá trê trắng bị hất văng lên bờ. Tiếng nước bị tát ào ào lên bờ, tung tóe.. Hai người nấp trên cao cũng bị dính nước hồ. Rồi cả hồ yên tĩnh trở lại, từ từ một cái đầu rắn to trồi lên mặt nước. Nó lắc lắc cái đầu, bò lên bờ. Nó chậm rãi ăn từng con cá trê đang dẫy giụa trên bờ.. Khi ăn đã no nê, nó lại kêu lên thỏa mãn, tiếng kêu của nó như tiếng trâu rống. Hình như, đã xong, nó lại bò đi vào lại rừng. Cả hai mắt thấy nó sắp khuất vào lùm cây, thì bỗng nó quay đầu lịa, nhìn nhìn về phía hai người đang trốn. Lắc lắc cái đầu, rồi bò mất. Bác như đứng hình nghe thấy có tiếng nói của người con gái vang lên trong tai:

- Chuyện của các ngươi và con thủy quái kia không liên quan tới ta đâu. Đừng có mà làm phiền, ta chỉ dừng chân ở đây rồi sẽ đi thôi. Ta chỉ ăn lũ cá trong hồ này, chưa hại tới ai.

Bảy Ếch nhìn và hướng con rắn bò đi,mắt sáng rực lên, miệng lẩm nhẩm:

- Con này đem bán thì được cả khối tiền.

Bác nhìn anh ta:

- Chú bỏ cái ý định đó đi, không nên gây thù với nó. Loài rắn thù dai lắm,động vào, nó ám ba đời nhà chú.

Bảy Ếch cười khề khề:

- Nói cho vui thôi, chứ cho em còn không dám – Nhưng đôi mắt anh ta lóe lên như đang suy tính điều gì.

Bác nhìn vậy cũng nói rõ:

- Nó là rắn thành tinh lâu năm, sắp được trời hạ kiếp phạt hóa hình người rồi. Chú đừng có dây vào nó nghe không. Anh dặn rồi đó.

Bác nhìn cánh tay áo thấm nước đen của hò, nghĩ thầm " Lợi dụng nước hồ này mà phát hiện được cả ta, quả thật không đơn giản ". Sau đó, hai người cũng vội đi vào rừng, theo lối cũ về làng.