Bác Cổ

Quyển 2 - Chương 3

Nghe bác Cổ nói, hai vợ chồng ông Tường rất bất ngờ, cả hai nhìn nhau như không tin. Ông Tường nói:

- Cháu có nhầm lẫn gì không ? Sao mà vợ bác mang thai được, bà ấy đã 59 tuổi rồi.

Bác Cổ đáp:

- Bác gái không phải mang thai như bình thường mà là mang thai của vong nhi. Cháu cũng rất bất ngờ nhưng khi bắt mạch cho bác gái. Cháu vẫn nhận ra được một có một vong nhi đang ở trong bụng bác. Cháu chắc chắn.

Vợ ông Tường ngây người, cầm tay ông Tường:

- Thằng Cổ nó nói gì vậy ông ? Vong nhi gì ở đây, tôi mang thai gì nữa. Mau giải thích cho tôi biết đi.

Bác Cổ vội trấn an:

- Hai bác bình tĩnh để cháu giải thích. Thai vong nhi có những trường hợp sau. Thứ nhất: người mẹ mang thai, nhưng không may xảy thai mất đứa bé. Nhưng đứa bé vì tha thiết người mẹ, mà tìm cách nhập vào cái thai mà người mẹ sẽ mang trong lần tiếp.

Trường hợp này không nặng. đứa bé vẫn ra đời nhưng không sống được lâu, nhờ người cao pháp giảng giải và siêu thoát nó. Ông bà mình vẫn hay vẽ một chấm mực trên những đứa bé đã mất khi chào đời, để biết mà giải quyết.

Nhìn bụng của vợ ông Tường, bác Cổ lại tiếp:

- Nhưng trường hợp thứ hai lại nặng hơn, rắc rối hơn nhiều. Đó là một người phụ nữ vô tình nói hoặc thể hiện lòng thương xót cho một vong nhi khác biết. Chúng cũng là những vong nhi chết do phá thai, mang bệnh mà mất, hoặc bị vức bỏ sau khi sinh ..... Chúng sẽ theo người phụ nữ, tìm cách dụ dỗ họ mở cửa đón nó vào. Đó là lúc, nó nhập vào người tạo thành âm thai với mong muốn được sinh ra lần nữa.Nhưng người phụ nữ sẽ không sinh được, sinh khí bị vong nhi hút từ từ.

Hai vợ chồng ông Tường nghe bác nói xong thì ngây người, ông Tường nói:

- Trời, từ hồi giờ vợ chồng bác chỉ sinh 2 thằng con trai. Chưa có chuyện xảy thai gì hết. Nói như cháu vậy vợ bác, vợ bác ...

Bác Cổ nhìn vợ ông Tường hỏi:

- Thưa bác, cách đây 2 tháng, bác có đi tới bệnh viện hay nhà thờ, chùa chiền,gì không ?.

Vợ ông Tưởng cuối đầu, suy nghĩ một chập thì nói:

- Đúng rồi. Hơn 2 tháng trước, bác có đi vô bệnh viện tỉnh thăm chị họ bác. Lúc đi thì thấy một cái bàn thờ nhỏ, trên đó có cái khăn dùng để quần trẻ sơ sinh còn dính máu. Bác có hỏi thì biết, đó là bàn thờ của một đứa bé mới sinh ra đã bị mẹ nó nhẫn tâm vứt vào thùng rác. Người ta phát hiện thì nó đã mất. Bác thấy tội, lại thắp cho nó nén nhang, có nói là:

" Tội nghiệp con, mới sinh đã mất. Gía như người sinh con là một người mẹ tốt. Cầu con sớm siêu thoát, tìm được người mẹ tốt hơn.

Bác Cổ thở dài:

- Vậy đã rõ rồi. Vong đứa bé nghe, tưởng cô muốn làm mẹ nó. Thế là nó theo cô về tận đây. Mà cô có mơ thấy một đứa bé và cho nó vào nhà không ?

Vợ ông Tường mắt hốt hoảng ;

- Đúng, cháu nói đúng. Sau khi từ bệnh viện về được 3 hôm thì cô có mơ thấy một đứa bé đứng ngoài cổng, nó cứ lấp ló không dám vào. Cô thấy vậy mới hỏi nó:

" Cháu là ai vậy, muốn tìm ai nhà bác à ?. " Nó mới nói:" Cháu tìm bác đó, nhưng sợ không dám vào.

Thế là cô cho nó vào nhà. Cô không nghĩ sẽ xảy ra cớ sự như hôm nay

Bác Cổ hít vài hơi, nói:

-.Nó không dám vào vì sợ gia tiên nhà bác và con Mực đuổi đánh đi, nó mới báo mộng nhờ bác đưa vào. Được rồi, cũng không phải hoàn toàn là lỗi của cô. Hai bác cứ yên tâm. Cháu sẽ tìm cách giải quyết.

Vợ chông ông Tường nghe vậy, cũng cảm ơn bác rối rít.

- Nếu vậy thì may quá, cháu chữa khỏi cho vợ bác thì bác mang ơn. Khổ, nhìn bà ấy ốm đau mà bác sốt cả ruột.

Bác Cổ vội nói:

- Ấy, bác đừng nói vậy. Cháu chịu không nổi đâu. Bây giờ cháu giúp bác gái khá hơn đã. Còn chuyện cái vong nhi, chờ ngày mai sức khỏe bác gái khá hơn, cháu sẽ tới giải quyết.

Nói xong, bác nhờ ông Tường tìm ít bột gạo nếp, lấy ít tro trong lư hương trên bàn thờ, cùng giấy. Ông Tường vội chạy đi tìm, lúc đó con Mực cũng chạy lại, nằm rạp xuống, quẫy đuôi liên hồi, đầu nó ngóc nên, miệng ư ử như nói cảm ơn. Bác nhìn nó cười, đưa tay vuốt đầu nó:

- Coi như mày cũng làm việc tốt. Nhờ mày canh gác, coi chừng cái vong đó mà không xảy ra chuyện gì lớn, để tao chúc phúc cho mày. Kiếp sau đầu thai sẽ tốt hơn kiếp này.

Nói rồi, bác dùng tay kết Phúc ấn đặt lên mũi nó, miệng niệm kinh Vãn Sinh. Con Mực nằm yên, mắt nó lanh lên. Niệm xong, bác xoa đầu nó cười nhẹ. Đúng lúc đó, ông tường cũng chạy về. Trên tay cầm bì đựng bột gạo, tay kia cầm một xấp giấy.

- Đây, bác phải chạy sang làng bên qua nhờ ông Hải dạy học xin giấy đó.

Rồi ông Tường lên nhà trên có đặt bàn thờ khấn xin tro lư hương.

- Thưa các bậc gia tiên, nay con muốn xin ít tro trong lư hương để giúp vợ con. Xin các bậc gia tiên cho phép.

Khấn xong, ông lấy muỗng lấy đi một ít tro. Đã có đủ thứ. bác bắt đầu vẽ bùa, Bác lấy bột gạo cho vào nước nóng, sau đó dùng nước đó phủ lên từng tờ giấy. Rồi bác dùng tro cho vào nước,. Chờ giấy đã khổ, bác lấy tro vẽ lên. Miệt mài gần 1 canh giờ, bác cũng vẽ xong. Bác đưa cho ông Tường:

- Đây, bác dùng thứ bùa này. Đốt rồi bỏ vào lò, đặt dưới giường bác gái. Nó sẽ giúp xua đi âm khí, lấy lại chút sinh khí..Thứ bùa này cháy chậm lắm. cứ 1 tiếng bác đốt một lá là được. À, bác ráng bồi bổ cho bác ấy có sức cho ngày mai.

Nghe bác nói vậy, ông Tường vội làm theo, quả thật vợ ông đã khá hơn. Sắc mặt đã có chút sức sống, tinh thần cũng bớt uể oải đi. Thấy đã ổn, bác Cổ chào hai vợ chồng ông Tường mà về. Lúc này,trời đã xế chiều, ánh nắng ngả xuống vàng sậm đi cả bầu trời, kèo theo đó là những làn gió từ biển thổi vào Đang đi trên đường, thì bác nghe có tiếng gọi:

- Anh hai Cổ ơi, chờ em với.

Bác quay lại đầu lại thì thấy một người đàn ông, đầu đội nón lá, tay cầm một giỏ đựng cá,.... Bác nhìn thì dừng lại cười nói ;

- A, là bảy Ếch ? Mày làm gì mà chạy nhanh vậy.

Người đàn ông dừng lại, thở hổn hển,:

- Anh đi nhanh quá, làm em theo mãi. Lúc sáng, có nói anh qua nhà em làm xị rượu với con cá. Gặp anh ở đây may quá. Đi về nhà em luôn đi anh.

Thế là bác theo bảy Ếch về nhà. Trên đường đi, cả hai nói đủ thứ chuyện vui. Mãi nói chuyện, cả hai đã tới nhà. Bảy ếch gọi:

- Mẹ nó ơi, tôi về rồi.

Trong nhà, một người đàn bà chạy ra cùng hai đứa nhỏ:

- Sao nay về muộn thế, lại đi đâu nữa hả ?. Ủa là anh 2 Cổ. Mời anh vào nhà chơi

Bác nhìn rồi cười nói:

- Ừ, để anh tự nhiên.

Vào trong nhà, bác cùng Bảy Ếch ngồi xuống nói chuyện. Còn giỏ cá thì đã đưa vợ thả vào hồ, mai đi bán. Bảy Ếch vui vẻ nói:

- Anh về là em thấy vui rồi. Hồi nhỏ, lúc nào cũng đi câu với anh. Riết giờ em cũng theo cái nghề câu này rồi.

- Thấy chú vậy là anh vui rồi. Ráng mà làm ăn, nuôi gia đình. Có khó khăn gì cứ nói anh.

- Âỳ, em vẫn tốt chán anh à. Để em xuống thui con cá làm mồi, rồi hai ae mình nhâm nhi nha.

Bác cũng theo coi có thứ gì phụ được không. Bảy Ếch từ hồ nước thả cá vớt lên một con cá trê lớn màu trắng lớn, đôi mắt đỏ, trên đầu có mấy cái gai nhỏ. Bác cau mày nhìn nó. Bảy Ếch thấy vậy khoe:

- Đây anh thấy nó lớn không ? Bắt nó vất vả lắm đó anh.

Bác hỏi:

- Chú bắt nó ở đâu đó ?

- À, em bắt nó ở cái bàu nước ( hồ nước ) gần sông mình đó anh. Cái bàu lớn mà lúc nhỏ mình hay thả trâu tắm đó. Mà nay chỗ đó, nước vừa hôi vừa tanh, tôm cá lại không còn nhiều nên chả ai đến. Em thử thả lưới không ngờ bắt được mẻ to - BảyẾch trả lời.

- Chú mổ bụng nó ra cho anh xem thử. Anh nghĩ nó có vấn đề

- À, được rồi anh. Để em

Nói rồi, Bảy Ếch dùng dao mổ bụng con cá trê. Nó giẫy dụa rất mạnh, hết ngoằn mình bên này lại uốn sang bên kia. Bảy Ếch bực mình nắp lấy đuôi nó, đập mạnh nhiều lần xuống nền:

- Đệt cụ mày, có nằm yên cho tao không.

Con cá bị đập nhiều lần, đơ thân ra, nó mở miệng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ. Lưỡi dao đi hết bụng nó, thì một dòng máu đen chảy ra, bốc mùi hôi nông nặc. Bảy Ếch vừa mổ, vừa càu nhàu:

- Lạ thật, sao nó hôi vậy.

Đang dùng tay lấy nội tạng nó ra ngoài thì Bảy Ếch bỗng dừng lại, ngạc nhiên nhìn bác rồi lôi ra một vật thon dài cỡ 5cm, có một khấc và một cái vật nhỏ hình tròn, bác nói:

- Đưa nó cho anh.

- À,đây anh.

Rồi bác cầm lấy, dùng nước rửa sạch đi. Bảy Ếch thấy vậy nói:

- Em nghe nói cá thường hay nuốt vật quý vào bụng. Hay lần này em trúng mánh lớn rồi. khà khà.

Bác rửa xong, quay lại đưa vật đó cho Bảy Ếch nhìn. Bảy Ếch trợn mắt, hốt hoảng kêu:

- Ôi mẹ nó ơi, là ngón tay người mà.

Đó là một ngón tay người có đeo nhẫn.