Bác Cổ

Quyển 1 - Chương 8

Chap 10: Lúc này bác đang hãm trong mê thuật, vẫn chưa thoát ra được. Còn lão mo đã sắp hoàn thành phép nhập ngãi vào người. Mặc dù biết rằng đó là ảo ảnh, là thuật che mắt nhưng bác vẫn không thể thoát ra được. Lão mo cười:

- Không phải mày luôn nhớ vợ mày sao. Tao có lòng tốt cho 2 tụi mày gặp nhau....... nhưng là ở địa ngục.Khà khà khà.

Bác vẫn đấu tranh với chính tư tưởng trong người:

- Phải nhanh chóng phá mê thuật, gϊếŧ lão mo đi

Nhưng lại phân vân:

- Nếu phá thì mình có gặp lại vợ nữa không ?

Hai ý nghĩ làm đầu bác quỵ xuống vì đau đầu. Hình ảnh vợ bác lại dồn dập lên tiếng:

- Anh ơi. Cầu xin anh đừng phá. Đi với em đi. Đừng sống lẻ lói trên này nữa.

Lúc đó, bác đã nghĩ sẽ buông tay. Nhưng không, bác cắn răng bật khóc:

- Anh xin lỗi. Là anh không tốt.

Nói xong, tay bắt ấn. Tay cầm lấy cái ấn trước mặt, vỗ mạnh xuống. Miệng thét:

- Phá.

Ngay lập tức, hình ảnh và âm thanh của người vợ lập tức biến mất. Bác lặng lẽ gói chiếc bông tai vào một tấm vải. Bên kia, lão mo cười khoái chí:

- Hay lắm, mày khá lắm. Nhưng đã trễ. Phép nhập ngãi của tao đã thành rồi.

Bác nhíu mày về phía lão mo. Lúc này, cây ngãi đã chui hết vào miệng. Lão mo vẫn kiên trì niệm chú, tay bắt pháp liên tục. Từng thay đổi rõ rệt bắt đầu xuất hiện trên người lão. Màu da bắt đầu đen đi, từng làn gân đen lên kèm theo là những tiếng rít. Đôi mắt đã không còn là của con người, mà thay vào đó là rễ cây ngoe nguẩy trong mắt. Bác cười khinh bỉ:

- Người không ra người, yêu không ra yêu. Để tao xem mày mạnh đến cỡ nào.

Lão mo đã không còn giữ được tỉnh táo, giọng lão khàn khàn:

- Mày dám làm tao bị thương. Tao sẽ xé xác mày, nuốt hết máu thịt.

Bác nhíu mày nhìn lão. Lúc này, lão mo là tập hợp của nhiều âm thanh: la ó, gào khóc, chửi bới,.... Lão đã bị cây ngãi nhập xác. Chợt, lão mo tay bắt pháp chỉ về phía bác. " BOANG " Giống như bị một vật cứng chạm vào đầu. Tay ôm đầu.

Bác lấy lại bình tĩnh. Lão mo cười khặc khặc khoái chí. Lão nôn ra một đống trứng, ném lên mặt đất. Lập tức, chúng nở thành ngãi trùng. Nhưng lần này, đông hơn, to hơn và khát máu. Ba trùng CỔ của bác tưởng chừng đã giải quyết hết thì lại lòi ra một lũ mới.

Bác cau mày. Lấy cây sáo xương, thổi lên. Tiếng sáo làm bọn trùng ngãi khó chịu, rít lên từng hồi. Như bị nung chảy, chúng như bốc hơi. Nhận thấy đám trùng ngãi đang nhanh chóng biến mất. Lão mo bắt pháp, lấy tượng gỗ thần gác mồ còn lại. Lão cắt tay, nhỏ máu lên thân tượng. Máu lão đã không còn là màu đỏ, mà là máu xanh đen hôi tanh.

Bức tượng rung lắc liên hồi. Như được tiếp nguồn sống, bức tượng phát ra những âm thanh khục khặc đáng sợ. Bác thở dốc vì thi triển phép diệt bọn trùng ngãi. Nhanh chóng bắt ấn, chỉ vào ba con trùng cổ. Chúng nhanh chóng tiến sát, lao vào bức tượng. Độc của chúng mạnh tới nỗi, ăn mòn cả gỗ. Từng tiếng xì xèo vang lên. Lão mo không hề núng thế, lão mở miệng một làn hơi xanh đen túa ra.

Bác căng thẳng:

- Là hơi độc của ngãi ăn người.

Không nao núng, vội niệm chú cho con thiềm thừ. Nhận lệnh, con thiềm thừ nở to thân người ra. Như một cái máu hút, từng đợt hơi độc bị nó hút mất. Bức tượng thần gác mồ rung lắc dữ dội. Bác nhận thấy nên giải quyết nhanh. Cắn răng, bác liền lấy ra con dao đồng và một tấm bùa. Nhanh tay dán tấm bùa vào tượng, tay kia đấm mạnh vào vị trí tim của tượng. Lão mo rú lên thảm thiết. Trên thân tượng chảy ra từng đợt chất lỏng xanh đen. Lão mo rú lên. Tức giận, lão dùng tay cho vào trong cuống họng. Lôi ra một nắm lá ngãi. Lão niệm chú lên nắm lá ngãi rồi ném về phía bác.

Bác nhanh chóng kết ấn, miệng đọc chú khởi động 4 tấm phù lớn mặt quỷ. Ngay lập tức, chúng xoay tròn. Chặn nắm lá ngãi đang tiến tới. Từng tiếng xào xạc, the thé phát lên. Tạm thời ngăn được nắm lá ngãi đó. Bác dùng một con dao đồng, cắt lấy máu của mình. Hắt lên 4 tấm phù. Như được tăng lên, 4 tấm phù càng xoay nhanh., Chúng hàng loạt cuốn mất những phiến lá ngãi. Lão mo vội dùng một con dao. Cắt một đường lên tay. Nhưng đã không còn máu chảy ra. Bác cười:

- Mày để ngãi nhập xác. Pháp lực tăng lên. Nhưng bù lại đó là máu thịt của mày đang bị nó căn nuốt mất.

Lão mo ngơ ngác

- Không phải, mày lừa tao. Đã vậy thì tao sẽ kéo mày chết chung.

Nhưng cây ngãi không muốn chết. Lão mo ôm đầu, quằn quại. Nhận thấy thời cơ đã tới. Bác lôi ra 3 cái đinh nhỏ bằng đồng, hoa văn cũ xưa. Sau đó, dùng 3 tấm bùa xuyên qua thân đinh. Quyết định, bác cắm 3 cây lên thân lão mo. Lùi lại phía sau, bác nhanh chóng ngồi xuống. Bắt pháp quyết, chỉ lên trời. Miệng niệm chú liên tục. " Đoàng ". Tiếng sấm nổ vang lên. Lão mo sợ hãi, gào lên:

- Không tao không muốn chết. Là mày chết mới đúng.

Định lao về phía bác. Nhưng, " Đùng " một tia sét đánh xuống lão. Bác nhanh chóng niệm chú nhanh hơn. Miệng bác càng nhiều máu hơn. Bác biết, đây là lúc quyết định. Càng nhiều tia sét đánh xuống thân lão mo. Lão mo quằn quại đau đớn. Ba con trùng cổ thấy vậy cũng sợ ( cổ sợ sét ) vội chui vào lọ gỗ. Bác càng niệm chú nhanh hơn. Sét đánh càng lúc càng nhiều. " Đùng, Đoàng...oàng...". Lão mo toàn thân đã đen xì, bốc lên từng làn khói và mùi hôi nồng nặc. Lão bắt đầu van xin:

- Dừng lại đi, tao thua rồi. Tha cho tao đi.

Chẳng đếm xỉa lời lão, bác tiếp tục niệm. Sau 15p, bác ngừng niệm phép. Lúc này, lão mo đã bị đánh thành đống tro tàn. Cây ngãi cũng bị đánh tới thành than đen. Bác thở hổn hển:

- Nếu mày không nhập ngãi, còn có cơ hội đấu pháp với tao. Nhập ngãi vào thì mày chả khác gì là yêu ma. Dùng sét là nhanh gọn nhất.

Nói xong, bác thở dốc, vội ngồi xuống điều tức. Chợt bác nhận thấy có gì đó. " Mưa" Nhưng lần này lớn hơn, chúng nhanh chóng dập tắt đám cháy. Bác nhíu mày:

- Không xong, mưa bình thường không thể dập tắt được. Bỗng bác nhận thấy, xung quanh im lặng thấy rõ. Nhịp tim bác bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở cũng gấp hơn.

Bác nghiêm mặt:

- Người đó đã đến.

Phía xa xa là 3 bóng người đang tiến tới. Là một bà lão, râu tóc bạt phê cùng 2 đứa trẻ. Mặc dù lửa vẫn chua tắt hết. Nhưng bà lão vẫn ung dung bước vào. Kỳ lạ, ngọn lửa tản ra, rẽ thành lối đi cho 3 người. Bà lão cười khà khà nhìn xung quanh:

- Mày làm tốt lắm. Pháp lực rất cao. Nhưng đã thấm mệt. Mau đưa mầm Hổ Xoa ngãi cho già.

Bác nghiêm mặt:

- Tôi không thể đưa thứ cực tà đó cho bà. Nếu muốn thì cứ qua lấy.

Bà ta cười khẽ:

- Để tao bóp chết mày. Thứ sâu kiến. Dám phá công sức của già.

Nói xong, bà lão vung cây gậy lên. Chỉ về phía bác. Ngay lập tức, toàn thân bác lạnh toát, đau như có hàng vạn con kiến cắn xé. Lão mo cười:

- Có giao ra đây không ?

Bác cắn đầu lưỡi, miệng niệm chú. Bà lão nhếch mép:

- Mày đã cạn dầu, xem mày làm được trò trống gì.

Nói xong, lại dùng cây gậy gõ xuống đất liên hồi. Bác ngã xuống, miệng phun máu. Như có tiếng trống đánh trong nội tạng. Bác nhanh chóng cắn răng quyết định:

- Đành dùng phép đó vậy.

Nói rồi, bác cởϊ áσ. Lộ ra thân thể được xăm kín bằng những ký tự cổ, nhiều ác thần, tà Phật được xăm kín đan kẽ vào nhau. Bà lão nhíu mày. Bác vực dậy, ngồi xếp bằng. Hai tay chắp lại. Miệng niệm chú. Toàn thân bác rung lên, máu bắt đầu rịn ra toàn thân. Hồi lâu, thì ngừng lại. Bà lão hơi bất ngờ:

- Không tin được là mày gọi thần nhập xác. Nhưng đây là thời mạt pháp, còn bao nhiêu thần linh cho mày gọi. Có ứng thì pháp lực được bao nhiêu..

Chưa dứt lời, bà ta đã ngã lăn ra đất. Miệng ứa máu. Bà ta hoảng sợ nhìn. Bác mở mắt, một ánh mắt mà còn người không nên có: không có chút tạp niệm, cổ xưa, đầy vẻ xa xăm. Bác mở miệng,o một giống nói ồm ồm vang lên. Nó vang như chuông đồng khi gõ, khiến 3 người kia trấn quay ra xa.

- Ta là Cổ Phật Thích Đà Toại Vãn Đà La Ma, 3 tên ngoại đồ mau đi đi.

Bà lão tức giận:

- Đừng tưởng chỉ có mày là gọi được thần nhập xác. Già cũng làm được vậy.

Chưa kịp, làm phép. Bác giơ nhẹ cánh tay, rồi từ từ hạ xuống. Bà lão phun ra một ngụm máu lớn, quăng ra xa. Chợt, toàn thân bác rung lên dữ dội. Bác lên tiếng:

- Tăng đồ, thân xác ngươi không thể giữ ta lại được rồi.

Nói xong, bác lại nhắm mắt. Rồi gục xuống. Bác vốn bị thương từ trước khi đấu pháp với lão mo, trải qua cuộc đấu pháp lại bị thương không hề nhẹ. Lại bị bà lão kia dùng thuật đánh bị thương bên trong. Bà lão cười:

- Mày giỏi lắm, dám làm tao bị thương. Để xem lần này, mày làm được gì nữa.

Nói xong, nhấc bước về phía bác. Đôi mắt cú vọ hau háu nhìn bác, bà lão lấy ra một cây kim nhỏ có luồn chỉ tím:

- Để tao may lại hồn phách, làm mày không thể chết, cũng không thể sống làm người. Lâu rồi,mới có người làm tao bị thương.

Bác nhìn lão, dưới tay cầm sẵn lá bùa định sống chết với bà ta. Chợt

- A Đi Đà Phật, Đức Phật từ bi. Ngãi bà, bà nên buông tha cho thí chủ kia đi.

Từ xa là 1 lão tăng và một cậu bé mắt bịt khăn vàng. Khác với bà lão, hai người ung dung bước vào lửa. Đi chậm rãi từ tốn. Bà lão cau mày, định hạ kim xuống người bác. Lão tăng liền ném chuỗi hạt về phía bà ta. Bà ta liền dùng gậy đỡ. Rồi bật người về phía sau. Mắt đầy tức giận:

- Ngươi là ai ? Tại sao biết tên ta. Sao lại chen vào chuyện của ta.

Lão tăng cười hoà ái:

- Tên bần tăng vốn không có. Ngãi bà nổi danh ở cái vùng Tây Nguyên, ai mà không biết.

Bà lão cau mày lại:

- Ta đã ở sâu rừng núi này đã hơn 7 năm. Người biết ta không nhiều. Lão sư phụ định cứu tên này ư ?

Lão tăng nói chậm rãi:

- Vị thí chủ kia vốn cũng tính là đệ tử nhà Phật. Lão đây thấy hắn sát nghiệp nặng, muốn độ hoá sát nghiệp.

Lão bà lên tiếng:

- Vậy coi ông làm gì được ta.

Nói rồi, dùng cây gậy gõ xuống đất. Miệng đọc chú liên hồi. Lão tăng, thấy vậy liền cười. Tay rung tích trượng, tiếng leng keng vang lên.

- A Di Đà Phật.

Bà lão như bị đánh trúng, miệng hộc máu. Nét mặt tái lại. Nhìn lão tăng tức tối:

- Coi như lần này, già tạm thua

Nói rồi, dẫn hai đứa trẻ bỏ đi. Lão tăng cười:

- Lại dính phải nhân quả rồi

Rồi bước tới bên bác, tay đặt lên trán. Bác cảm nhận người khoẻ lên nhiều, vết thương cũng bớt phần nào. Lão tăng cười hoà ái:

- Sát nghiệp quá nặng. Âu là số mệnh, chỉ có thí chủ mới giải được rồi

Bác ngồi dậy, chắp tay lạy:

- A Di Đà Phật.Không ngờ ở Việt Nam còn có một vị Phật sống.

Lão tăng lại cười. Bác nhìn lão tăng:

- Kẻ mê muội này xin nhận phạt.

Lão tăng lắc đầu:

- Thí chủ còn trọng trách phải làm. Khi đã trả hết sát nghiệp, không bận bụi trần. Ta sẽ đến đón thí chủ.

Nói rồi, đứng dậy chậm rãi đi. Khi lão tăng đi qua đám lửa. Chúng liền tắt ngấm.

- Bỏ hận thù trong người thí chủ đi. Nhân quả đã xong. Nên buông là vẹn nhất.

Bóng lão tăng dần chìm mất trong tầm mắt. Bác ngồi thở dốc, lấy lại sức. Sau đó, thứ dọn đồ đạc rời khỏi vách đá. Lúc đi ra, bác quay lại nhìn lần cuối rồi dứt bước đi. Về đến khu trại trời đã hừng sáng, ai cũng ùa ra đón bác. Bà và chú đều hỏi thăm sức khỏe của bác. Bác chỉ cười bảo không sao. Lúc này, mọi người đã thu dọn xong. Chỉ chờ bác về là đi. Bác cùng người trong đoàn, chào tạm biệt dân làng ba bản. Còn hàng chưa bán hết cũng tặng họ một nửa. Dân bản vui lắm, cũng tặng đủ thứ nà trái cây, thịt rừng.,... Thành ra cho đi rồi nhận lại. Lúc lên xe, chú hỏi:

- Thù của anh đã xong, vậy anh định làm gì khi về xuôi.

Bác nghiêm mặt:

- Đất nước ta vẫn còn nhiều bọn yêu ma, tà thuật và bọn pháp sư hại dân. Anh định lên đường diệt trừ bọn chúng. Sẵn trả nợ sát nghiệp do anh gây ra.

Chú mình nghe đoạn sau không hiểu lắm. Nhưng nghe đi đánh yêu ma thì vui lên hẳn:

- Anh cho em đi với. Hôm trước, sấy con hổ kia vẫn chưa đã.

Bác chỉ mỉm cười.

----- HẾT PHẦN 1 -----