Bác Cổ

Quyển 1 - Chương 6

Ánh lửa hắt lên khuôn mặt của hai người. Từng đợt gió cuốn tàn lửa bay khắp nơi. Hai người bắt đầu đấu pháp. Bác dùng tay kết ấn chú, sau đó dùng dao cắt một đường ở tay. Vẽ lên trên lọ gỗ gần mình nhất. Cái lọ rung lên, từng tiếng rít vang lên đầy thoả mãn. Lão mo thấy vậy, cũng nhanh tay bắt pháp, dùng một lá bùa dán lên thân cây đen. Cái cây cũng rung lên, bắt đầu có những tiếng cười the thé vang lên. Rồi từng quả trứng nhỏ li ti trên lá cây nở ra.

Từng con trùng ngãi nở ra, đôi mắt háu đói nhìn bác và bò lúc nhúc về phía bác. Bác gỡ tấm phù trên lọ, miệng niệm chú. Một con thằn lằn toàn thân là những sọc đỏ đen xen kẻ nhau. Nó nhanh chóng bò ra ngoài. Cuộc hỗn chiến của ngãi trùng và Cổ bắt đầu. Bác nhếch mép cười:

- Ngãi trùng của mày,tuy đông nhưng chỉ đáng làm mồi.

Lão mo cười gằn:

- Cầm cự ít thời gian cũng tốt. Tao hiểu tại sao mày lại có gan đấu pháp rồi.

Bác không nói, vẽ một tấm phù hoả đồ. Ném về ngọn lửa chắn lối thoát. Sau đó, niệm chú khổng hoả. Những ngọn lửa bắt đầu chòm lên, chực phực về phía lão mo. Lão mo bất ngờ, nên bị cháy xém mất một phần tóc. Lấy lại bình tĩnh, lão mo mở dán 2 tấm bùa lên tượng thần gác mồ phía sau, miệng niệm chú. Hai bức tượng thần gác mồ, như tạo ra một lá chắn giúp lão mo khỏi cơn lửa dữ. Qua 2 lần, cả hai nhìn nhau đằm đằm. Như đang đánh giá pháp lực lẫn nhau. Bác nhanh chóng kết ấn, dùng một tượng Atula gỡ tấm phù trên lưng. Miệng niệm chú, bức tượng rung lên. " Rầm ", một bức tượng gác mồ bên kia, ngã xuống. Lão mo lắc cổ, tay bắt pháp chỉ vào cái cây toàn thân đen. " Bục " chậu cây bằng đất nung đã vỡ,lộ ra từng bó rễ cây đang ngoe nguẩy. Chúng chui xuống đất. Từng cái rễ trồi lên, quấn lấy cái cổng bằng đồng. Bác dùng máu của mình, nhỏ lên cánh cổng. " Xèo xèo èo èo " Từng làn khói khét như thịt bốc lên. Thì ra từng cái rễ cây như đυ.ng vào lửa, chúng vẫn ngon cố bám vào. Định lay ngã cái cổng bằng đồng. Bác cười khằn:

- Quả thật, tao đoán không sai. Ngãi mày thờ là huyết tán ngãi hay còn gọi là ngãi ăn người. Mày thường xuyên hại người, nuôi dưỡng cây này. Dùng máu và hồn phách tẩm bổ nó.

Lão mo hơi cau mày:

- Mày hiểu biết cũng khá lắm. Thực ra cái cổng đồng của mày là gì ? Sao ngăn được ngãi của tao xâm lấn.

Bác nói:

- Dù gì, mày cũng chết. Có nói cũng không sao, cổng đồng này là mô phỏng của cổng địa ngục trong truyền thuyết Tây Tạng.

Lão mo chằm chằm nhìn bác:

- Nhưng để duy trì nó thì mày phải tốn rất nhiều pháp lực. Vậy để tao xem mày kiên trì tới đâu.

Nói rồi, lão tung nhiều lá bùa lên. Bắt pháp, hai tay gõ mõ xọ người. Miệng niệm chú thuật. Bỗng nhiệt độ hạ xuống thấp, từng đợt khóc gào, ai oán não nề vang lên. Bác lên tiếng:

- Không ngờ, mày định gọi ma rừng đến giúp.

Lão mo vẫn niệm chú. Bác lôi ra một bức tượng nữa. Là một tượng có nhiều tay, trên bàn tay lại có một cái miệng há rộng, tượng có bốn khuôn mặt: tức giận, xấu hổ, vui vẻ và đau đớn. Thân tượng có đeo trang sức: vòng cổ, nhẫn, vòng tay,... Tất cả đều là sọ người. Bác niệm chú, sau đó dùng máu mình bôi lên 4 khuôn mặt. Chúng bỗng sống động như thật. Bác cười:

- Mày gọi tới đây bao nhiêu, tao để Tà Phật A Tháp Đạt Lai Ma nuốt hết bấy nhiêu.

Ngay lập tức, nhiệt độ đang giảm bỗng tăng lên lại. Từng tiếng thét dài đầy sợ hãi vang lên. Lão mo trán đã đổ mồ hôi vì mệt. Bác cắn đầu lưỡi, phun máu lên hai cái lọ gỗ nữa. Miệng niệm vu thuật, lại gỡ 2 tấm phù ra. Lại là con thiềm thừ và con ngài hôm trước, chúng nhanh chóng lao vào bọn trùng ngãi. Lão mo thở dốc, châm lửa 2 bức tượng thần gác mồ phía trước. Lửa bén nhanh. Rồi từ lửa đỏ, chuyển sang lửa màu xanh. Lão nhìn đầy căm giận với bác, sau đó từng quả cầu lửa như ma trơi bốc lên từ 2 bức tượng đang cháy. Bác nhìn và nghiêm mày nói:

- Mày dám trộm tượng nhà mồ, luyện chúng thành thứ dưỡng vòng.

Lão mo cười:

- Thứ tao học là tà thuật, có gì mà không dám

Bác nhanh chóng, lấy ra một lọ sứ. Dùng một tấm phù đốt quanh lọ sứ. Nước trong lọ sứ bắt đầu bay hơi, một mùi đặc trưng của nước vùng núi toả ra. " Lộp bộp, lộp bộp " Trời đổ mưa, nhưng chỉ đổ mưa ở nơi vách đá. Mưa nhỏ, lùn phùn không lớn. Lão mo gầm lên:

- Thì ra là những cơn mưa gần đây, và cả bệnh dịch là mày làm ra. Nói, mày là ai. Con người không có thể làm vậy.

Bác mỉm cười:

- Thật ra, là tao dùng thuật gọi thủy thần. Cưỡng chế tạo mưa và lấy đi một phần nước trên người..

Lão mo cười:

- Nhưng mày đã bị thương, đúng không ?. Để tao xem mày duy trì bao lâu.

Bác cười lớn:

- Vậy để xem tao và mày, ai là người sống sót.