Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 56: Chuyện năm đó

Chương 56: Chuyện năm đó

Trương Đại Sơn nào biết âm mưu đen tối đó của huynh đệ mình? Ông ấy hàng ngày chạy xe đi đưa hàng, mong muốn lớn nhất là làm cho khách sạn ngày càng tốt hơn.

Vì thế ông chủ Lý đã lừa dối Trương Đại Sơn suốt một thời gian dài, ông ta liên tục đưa ra đủ loại hóa đơn giả để Trương Đại Sơn đem tiền công từ việc vận chuyển chi trả. Trương Đại Sơn lúc bắt đầu rất tin tưởng vào huynh đệ mình, nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, ông ấy đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Kỳ quái?

Tại sao khách sạn này liên tục bị thua lỗ? Có gì đó không đúng ở đây!

Ông ấy cảm thấy khách đến không ít, hẳn là phải thu được rất nhiều tiền mới đúng. Thế tại sao ông chủ Lý hàng tháng vẫn yêu cầu ông ấy tiếp tục rót tiền vào khách sạn chứ?

Sau khi Trương Đại Sơn có suy nghĩ ấy, ông ấy đã thuê một kế toán để bí mật kiểm tra tài khoản của mình.Vừa kiểm tra một cái thì cái âm mưu của ông chủ Lý đã ngay lập tức bị phát hiện.

Tối hôm đó, Trương Đại Sơn vội vã quay lại tìm ông chủ Lý, ông ấy vô cùng tức giận , không thể chấp nhận nổi sự phản bội của ông chủ Lý, hai người đã cãi nhau rất lớn, ông ấy nói sẽ đưa ông chủ Lý ra tòa!

Ông chủ Lý trong lúc nóng vội đã lợi dụng sự bất cẩn của Trương Đại Sơn và lấy một chiếc búa rồi lấy mạng ông ấy. Sau đó, ông ta đã giấu xác Trương Đại Sơn trong nệm.

Hai ngày sau, chị dâu Lưu Kim Cúc cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường, tại sao chồng bà lại đột nhiên mất liên lạc?

Ông chủ Lý là một người thận trọng, ông ta nghĩ rằng dù sao thì anh ta cũng đã gϊếŧ một người rồi, thì gϊếŧ thêm một người nữa thì cũng chẳng là vấn đề.

Như câu tục ngữ đã nói thà phụ trời phụ đất chứ không phụ mình, ông chủ Lý chính là có quan niệm như vậy. Vì thế, ông ta đã gϊếŧ luôn Lưu Kim Cúc và chôn bà ấy trong phòng tắm. Lúc đầu, ông ta cũng nghĩ đến việc đem xác đi. Nhưng sau một thời gian dài, ông ta nghĩ điều này cũng tốt. Có một câu nói rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Ông ta cảm thấy dù sao khách sạn cũng luôn nằm trong tầm mắt của ông ta. Chi bằng cứ để xác ở đây để tiện quan sát.

Ai ngờ được sau một thời gian dài, phòng 407 đột nhiên xảy ra mấy chuyện kỳ

lạ này. Mặc dù ông chủ Lý là một người cẩn thận và cảnh giác, nhưng ông ta vẫn rất sợ ma quỷ. Ông ta sợ rằng đây là ma quỷ trả thù nên mới thuê nha cô đến để điều tra việc này. Nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thì có thể biến nha cô thành kẻ chết thay.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi đã tìm ra chân tướng vụ việc năm xưa, từ đó mang đến cho ông ta phiền toái lớn như vậy.

Khi tôi nghe xong toàn bộ câu chuyện, tôi không thể kiềm được tiếng thở dài. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của tôi, nha cô tò mò nói: “Sao lại thở dài, chúng ta vừa kiếm được một món lớn đấy.”

Tôi lắc đầu nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới một câu.”

“Câu gì?”

“Mỗi khi phạm nhân khóc, nói rằng họ đã sai, họ không thực sự hối hận về tội ác mà họ đã gây ra …” Tôi thì thào, “Họ chỉ khó chịu vì sự ngu ngốc của bản thân, khó chịu tại sao để bị bắt mà thôi. “

Nha cô hoài nghi hỏi: “Cậu để tâm đến điều này à?”

“Đúng, có phải là rất ấu trĩ hay không?”

Nha cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không thể nói rõ, vì tôi nghĩ, quả thật cậu còn trẻ nhưng suy nghĩ của cậu rất trưởng thành, và tam quan của cậu cũng rất ngay thẳng trong sáng. Thực ra, tôi cũng biết rõ mấy tật xấu của mình, vì vậy tôi thực sự bội phục cậu từ tận đáy lòng mình. “

Tôi ừm một tiếng, không có hứng thú với câu nói này lắm.

Nha cô đột nhiên cười nói: “Đừng thở dài nữa, vui lên nào, tôi có đồ tốt cho cậu đây!”

Đồ tốt?

Tôi ngẩn người ra, bà cô này có thể cho tôi cái thứ tốt đẹp gì?

Cô ấy nắm lấy tay tôi bước ra ngoài, mỉm cười nói: “Một lúc nữa đừng có vui tới mức nhảy cẫng lên đấy!”

———————-