Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 30

Chương 30:

Một chất lỏng lạnh lẽo tan ra trong miệng tôi. Tôi không biết đó có phải là máu của Triệu Ngọc Lan hay không, ít nhất có thể khẳng định chất lỏng này lạnh thấu xương khiến cho tôi run lên cầm cập. Nhưng tôi sẽ không buông ra, tôi liều mạng cắn chặt răng rồi lại ngậm một ngụm nước máu rồi cắn tiếp Triệu Ngọc Lan. Tôi không thể buông cô ta ra. Chỉ cần buông ra thì sẽ chẳng còn gì nữa rồi. Trong trận vật lộn này, tôi một lần rồi lại một lần cắn Triệu Ngọc Lan, cô ta phát ra những tiếng gầm rú điên loạn khiến cho tôi đau hết cả tai. Dần dần tầm nhìn của tôi trở nên càng ngày càng tôi, hít thở cũng trở nên nặng nhọc, mà thân thể của Triệu Ngọc Lan cũng trở nên dần trong suốt. Không còn sức rồi. Tôi nhắm mắt lại một cách yếu ớt cuối cùng ngất ra đó. Phải chết rồi sao ?

Tôi bây giờ thậm chí cả sức lực để suy nghĩ cũng không có. Mơ mơ màng màng không biết bao lâu, hình như đã rất lâu rồi, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi. Tôi cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mặt có một bóng người, hình như là nha cô. Mặt trời chiếu rọi trên người tôi, nói ra cũng thật kì lạ, ánh mặt trời đó dường như đang thiêu đốt tôi vậy, đau đến mức khiến cho tôi tỉnh lại.

“Mặt trời … không cần mặt trời.” – “Mặt trời ?”

Nha cô kinh ngạc nhìn tôi, rồi đột nhiên túm hai tay tôi lôi ra ngoài. Nhưng dường như cô không kéo được tôi nên đành ôm tôi bước từng bước sang bên. Dưới ánh sáng, tôi căn bản hoàn toàn không có sức, chỉ có thể yếu ớt ngã vào lòng nha cô, để mặc cho cô đưa tôi sang chỗ bóng râm. Không bị ánh mặt trời chiếu xuống tôi cũng tạm hồi phục ít nhiều. Nhìn về hướng giếng nước rồi lại nhìn bản thân, tôi sống rồi. Nha cô kéo tôi ra, cô ngồi bên cạnh, thở hổn hển: “Kéo được cậu lên đã mệt chết rồi, vẫn còn phải lôi cậu ra đây. Rốt cục là cậu làm sao, tại sao lại ghét ánh mặt trời ?”

Tôi cố gắng để bản thân tỉnh táo nhưng không làm được, vừa hay nha cô đưa cho tôi một bình nước. Tôi nhanh chóng mở chai nước uống, cũng coi là hồi phục được chút sức lực, lắc đầu: “Không biết, cảm giác khi nãy chính là bị phơi nắng rất đau.”

“Phơi nắng đau ?”, nha cô kinh ngạc , “cậu ở trong giếng nước cả một đêm, tôi chỉ là đem cậu để dưới nắng có năm phút mà thôi.”

“Túm lại là rất khó chịu” – “Được rồi, Triệu Ngọc Lan sao rồi ?”

Tôi nhớ lại chuyện tối qua, đem mọi chuyện kể với nha cô một lượt. Nha cô nghe xong, cô kinh ngạc mở to mắt, không dám tin: “Cậu ăn Triệu Ngọc Lan rồi ?”

“Không có, tôi không có ăn cô ta, chỉ có cắn cô ta rất nhiều lần” – “Thế thì cũng giống như ăn rồi.”

Nha cô do dự một lúc rồi nói: “Cậu giơ tay ra dưới nắng xem nào” – “Hả”

Tôi thấy cô yêu cầu như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn xòe tay ra dưới nắng. Sau khi chìa ta tôi thấy da mình bị thiêu đốt rất đau, trong tiềm thức muốn rụt tay về nhưng nha cô túm chặt lấy tay tôi, trầm giọng: “Đừng cử động, tiếp tục để nó thiêu đốt”

Tôi nghi ngờ nhìn tay mình, rồi tiếp đó một chuyện kinh sợ đã xảy ra. Một ngọn lửa đã xuất hiện trên tay tôi, da tôi bị mặt trời đốt cháy. Tôi đau đến mức nhanh chóng rụt tay về. Nha cô nhìn thấy mọi chuyện, cô nuốt nước bọt: “Cho cậu cắn bừa, cậu nói xem, cậu có ăn được không ?”

———————-