Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 21

Chương 21:

Bà già không ngờ là tôi sẽ đột ngột tấn công, ngay khi bà ta muốn trốn thì đã không kịp nữa rồi. Một nhát của tôi chém lên đầu bà ta, tôi nghe thấy bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, người liên tục lùi về sau. Tôi tận mắt chứng kiến cơ thể bà ta bỗng nhiên trở nên trong suốt một chút. Quả nhiên con dao này sau khi dính máu của tôi thì có hiệu quả khi tấn công bà ta nhưng cũng không quá rõ ràng.

Tôi không dám buông bỏ cơ hội, nhanh chóng muốn tiếp tục tấn công. Nhưng khi tiếp cận tôi lại phát hiện vết máu trên con dao đã bốc hơi một nửa rồi. Không ổn ! Xem ra sau khi dính máu lên chỉ có thể tấn công một lần. Quả thật không có sự trợ giúp của máu dính trên dao, bà già đó hoàn toàn không sợ con dao của tôi. Bà ta để con dao chém qua người, lần này nhát dao không thể tạo ra bất cứ vết thương nào. Bà ta chìa tay ra trước mặt tôi, móng tay biến ra vừa dài vừa sắc dường như muốn cắm vào trong cổ họng tôi. Tôi vội vã lùi về phía sau mà bà già đó lại nghiêng người ép sát, rõ ràng là không định tha cho tôi. Đáng chết !

Tôi hoàn toàn có thể một dao nhắm lên người bà ta nhưng quan trong là tôi không kịp để bôi máu tươi lên trên dao. Ngay vào thời khắc nguy hiểm nhất, có một trận gió thổi vào trong phòng. Lại là một bóng người xuất hiện giữa căn phòng, vừa hay ngay bên cạnh tôi. Tất nhiên là tôi nhìn thấy người đó, bất giác trở nên sững sờ. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc, bên trên mang theo chút biểu cảm kinh ngạc. Tiểu Nhã, cuối cùng tôi lại được gặp em.

Em thẫn thờ nhìn tôi, khuôn mặt trắng hơn trước rất nhiều. Khi thấy bà già đang tấn công tôi, khuôn mặt em rõ ràng có chút kích động, trực tiếp nhảy bổ lên người bà già. Bị em đẩy lên bà già đó kinh sợ giống như một con mèo già, lập tức quay ngược về. Tôi ngây ngốc nhìn Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Tiểu Nhã … là em sao ?”

Triệu Tiểu Nhã căn môi nhẹ, dường như em đang do dự có nên nói chuyện với tôi không. Qua vài giây, em cuối cùng cũng mở miệng. So với giọng khàn đặc của bà già đó, giọng của em vừa tự nhiên vừa dễ nghe: “Anh Tử Trần, anh, anh không sợ em sao ?”

Một giọng điệu nhẹ nhàng khiến cho trái tim tôi lại thêm một trận đau đớn: “Không sợ, mà anh có lỗi với em, đều là tại anh, em mới trở thành thế này.”

“Không trách anh, em đã báo thù được rồi.”

Quả nhiên là do Triệu Hiên Hiên ra tay. Tôi vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng trong phòng lại nổi lên một trận gió. Bóng dáng của Triệu Ngọc Lan cũng xuất hiện trong căn phòng. Tất cả lại đến rồi. Chẳng lẽ vì sắp đến giờ tử (khoảng từ 11h đến 1h) nên cả bà già và Triệu Ngọc Lan đều đẩy nhanh tốc độ ? Trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh tôi nói với tôi: “Anh Tử Trần mau đi đi.”

Vậy mà cô ấy vẫn còn lo cho tôi. “Anh không đi”, tôi hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Anh muốn ở lại giúp mọi người.”

Khi mà tôi và Triệu Tiểu Nhã còn đang nói chuyện, trong phòng đã phát ra tiếng gào của dã thú. Đó là tiếng mà bà già và Triệu Ngọc Lan phát ra, hai người bọn họ chầm chậm tiến lại gần nhau, cổ họng phát ra những tiếng kêu kì quái. Đột nhiên tôi thấy bọn họ đều há to cái miệng đầy máu, miệng nứt toác xẻ ra tận tai. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, bà già đã cắn một phát lên trên vai Triệu Ngọc Lan. Cô ta hét lên đau đớn, cũng mở miệng cắn lên cổ bà già. Hai người bọn họ cắn xé lẫn nhau, mặc ý để đối phương ăn thịt, hận không thể đem đối phương ăn một cách sạch sẽ.

Tôi kiềm chế sự sợ hãi, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là quỷ ăn quỷ sao ?

———————-