Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 9

Chương 9:

Cuối cùng tôi cũng hiểu “cái lớn hơn” trong lời nói của Hàn Đông Khải là gì. Ý anh ta chính là bà nội của Tiểu Nhã. Đầu óc tôi trống rỗng, hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, cả người run rẩy. Không thể cử động ! Tôi không ngừng nói với bản thân không thể động chạm lung tung. Tấm di ảnh đó vẫn đang cười với tôi, Hàn Đông Khải thì vẫn nhìn tôi chằm chặp. Tôi kiềm chế sự sợ hãi, vùi mặt vào giữa hai đầu gối để bản thân không tiếp tục để ý đến cái di ảnh nữa. Đối với tôi mà nói thì ở đây có vẻ an toàn hơn. Dù thế nào, tôi và bà Triệu Tiểu Nhã cũng không có thù oán gì. Người già như bà ấy chắc cũng chẳng cần đoạt lấy tính mạng tôi làm gì. Giờ phút này tôi đang đánh cược mạng sống. Đánh cược rằng bà lão ấy không có lý do gì để hại tôi. Tôi hành động mạnh mẽ hơn chút để bản thân lại gần Hàn Đông Khải, ở chỗ cửa này đợi chờ. Khoảnh khắc này đối với tôi cứ dài như cả năm vậy.

Trong đầu tôi cứ vang vọng tiếng của chiếc ghế và âm thanh từ máy ghi âm cũ, những âm thanh đó cứ không ngừng lặp lại. Tôi cũng chẳng dám nhìn cái di ảnh đó, cứ thở hồn hển và nhìn về phía Hàn Đông Khải, bảo anh ta đừng tiếp tục đập đầu vào tường. Tôi cứ lo lắng đến mức chả biết bao lâu, bên ngoài cũng truyền đến tiếng gà gáy. Khi âm thanh tiếng gà ấy vang lên, tất cả những gì xảy ra trong phòng như chiếc ghê đung đưa, máy thu âm phát nhạc đều dừng lại. Trời sắp sáng rồi. Khi gà bắt đầu gáy nghĩa là trời sắp sáng rồi. Quả nhiên khoảng chừng nửa tiếng sau bên ngoài trời đã sáng rồi. Tôi mở cửa ra, một bầu trời xanh nhàn nhạt, mặt trời cũng sắp ló rạng. Thoát khỏi cảnh phải chịu đựng rồi. Hàn Đông Khải nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. Tôi ngây ngốc bước ra khỏi căn nhà, hướng theo lối về nhà mà đi.

Khi tôi về đến cửa nhà, tôi đã thấy bố mẹ cùng với nha cô đang đứng đợi. Mẹ nhìn thấy tôi nên vội vàng lao qua, hỏi tôi thế nào rồi, rồi là hôm qua đi đâu, tại sao lại từ bên ngoài trở về. Lúc ấy tôi nhìn nha cô với ánh mắt lo sợ bởi vì tôi sợ cô ta sẽ như ngày hôm qua muốn làm hại tính mạng tôi. Nha cô thấy vẻ mặt tôi kì quái liền hỏi: “Cậu làm sao đấy ?”. Tôi nhìn chân của nha cô, cô ta đi một đôi tất màu da, tôi không nhịn được phải hỏi: “Cô có thể tháo tất ra không cho tôi xem một chút ?”

Mẹ tôi cảm thấy rất ngại, bố tôi thì ngơ ra đó. Nha cô nghi hoặc: “Tại sao ?”. Trong lòng tôi rối như điên, dứt khoát lấy cái liềm treo trên tường nói với nha cô: “Đừng có hỏi tại sao, mau tháo ra cho tôi xem. Nếu không tôi sẽ lập tức chém cái này lên đầu cô”. Hành động này của tôi khiến cho bố mẹ khϊếp sợ, nha cô vội vàng trả lời: “Đừng, tôi vào nhà tháo cho cậu xem là được.” Tôi gật đầu, dựa lưng vào tường, đứng ở tư thế phòng thử nhìn nha cô. Cô chỉ có thể thở dài và dẫn tôi vào nhà nhưng tôi sợ bố mẹ sẽ gặp nguy hiểm nên sau khi vào phòng lập tức đóng cửa. Nha cô ngồi trên ghế và bắt đầu tháo tất ra. Cô tháo được một chút và lại hỏi: “Không phải cậu muốn tôi vén cả váy lên đó chứ ?”

“Không cần ! Cô quỳ xuống đất, quay lưng lại với tôi, hai tay để sau lưng, úp mặt xuống đất giống như chó ấy.”

“Hả ?”. Tôi thấy nha cô do dự, lúc đó cuống phát điên: “Cđm mau làm theo lời tôi nói”. Nha cô thấy tôi kích động như vậy nên chỉ có thể theo lời đem tay đặt ra sau rồi quỳ trên mặt đất. Như thế này thì cô ta cũng sẽ không có cách nào tấn công tôi. Tôi nhanh chóng nhìn vào chân cô, trên chân quả thật có vết thương. Tôi hỏi: “Vết thương trên chân cô là từ đâu mà có ?”

“Tôi không biết…” nha cô quay đầu trả lời, “hôm nay tôi thức dậy đã thấy có rồi, tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ.”

“Cô úp mặt xuống không được phép quay ra đây nhìn tôi.”

“Tôi đã đến nhà chú của cậu tôi quá, là bố cậu đưa tôi đến đó.”

“Tối qua cô đã muốn hại chết tôi”

“Ý cậu là sao, tại sao nói tối qua tôi hại cậu ?”

“Cô đã muốn đưa tôi ra bia mộ”

Nha cô kinh ngạc ngồi dậy, quay người nói với tôi: “Tôi nào có làm như thế, tôi…”

“Cđm cô tránh xa tôi ra”

Tôi đá một chân lên vai nha cô, đẩy cô qua ngã qua một bên. Tôi nằm chặt liềm và gầm lên: “Làm theo lời tôi nói, cô mà dám lại gần tôi, tôi sẽ chém cô”.

Nha cô trở về tư thế mà tôi yêu cầu: “Tử Trần, cậu đừng lo lắng, tôi thật sự không biết rốt cục cậu đang nói gì. Đừng như thế này, tôi và cậu nói rõ mọi chuyện rốt cục là như nào đi”. Tôi cảnh giác đứng sau lưng nha cô, đem mọi chuyện xảy ra tối qua nói hết một lượt. Sau khi nha cô nghe xong, cô kinh ngạc: “Theo như lời cậu nói, có lẽ tối qua tôi đã bị nhập rồi”.

Tôi phẫn nộ: “Rõ ràng cô đã nói mục tiêu của bọn họ là tôi thế tại sao lại nhập vào người cô ?”

“Chứng tỏ bọn họ rất thông minh, bọn họ biết cậu nghe lời tôi nên tối qua đã lấy tôi ra để lừa cậu.”

“Tôi không cần biết tôi qua rốt cục là sao, tôi chỉ biết tối qua cô đã muốn hại tôi. Nếu không phải tôi chạy nhanh nói không chừng tôi đã chết rồi.”

“Tôi đã nói rồi là tôi bị nhập mà.”

“Vậy thì cô làm thế nào đảm bảo sau này sẽ không làm hại tôi ?”

“Vậy như thế này đi, chỉ cần sau này cậu thấy tôi khác lạ thì cậu dùng đèn pin chiếu vào tôi, tôi có bóng mà.”

Tôi dùng đèn pin chiếu vào nha cô, quả thật là có bóng. Thế nên tôi thu lại đèn pin và lưỡi liềm ở trong tay, lạnh lùng nói: “Cô không cần cảm thấy tôi quá đáng, tôi chỉ có một cái mạng này thôi, không thể qua loa được.”

“Tôi hiểu, những gì cậu nói tôi đều có thể hiểu”, nha cô thả lòng, “Thế bây giờ tôi có thể đứng dậy rồi chứ ?”

“Đứng dậy đi”. Nha cô đứng dậy, phủi bụi trên chân nói với tôi: “Quyết định hôm qua của cậu là chính xác, bà lão đó với cậu không có thù hận, cậu trốn ở đó quả thực hợp lý.”

“Vậy sau này tôi phải làm sao ?”

“Chi bằng tiếp tục trốn ở chỗ bà lão đó, chỉ có điều tôi không hiểu là tại sao mẹ con Triệu Ngọc Lan lại sợ bà lão đó ? Theo lý mà nói bọn họ là một gia đình mà.”

“Không phải cô nói lệ quỷ sẽ làm hại người nha đầu tiên sao ?”

“Nhưng mà bọn họ đều cả rồi.”

Tôi nghĩ thấy cũng phải, tại sao Triệu Ngọc Lan lại sợ hãi bà lão đó ?

“Từ tối nay trở đi, cậu tiếp tục trốn ở chỗ bà lão đó, nếu giống như hôm qua tôi mà bị nhập, chỉ cần cậu qua được bảy ngày đâu là được. Sau bảy ngày Triệu Tiểu Nhã không gϊếŧ được cậu thì sẽ không trở thành lệ quỷ, cũng coi như cậu tạo phúc cho thôn làng.”

“Vậy nếu như bà lão đó làm hại tôi thì sao ?”

Nha cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng không biết, chỉ có thể nghe theo ý trời.”

Nghe theo ý trời ? Tôi ngơ ra đó. Nói như vây thì nghĩa là nha cô cũng hết cách rồi sao ?

———————-