Đêm khuya, Lý Thiệu Minh ngồi trong phòng khách hút thuốc lá, hồi tưởng về cảnh tượng đã xảy ra tối hôm nay. Anh hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài.
Anh không hài lòng với biểu hiện của mình tối hôm nay lắm.
Tối nay anh đã hạ gục cao thủ võ lâm La Vĩnh Liệt chỉ bằng một ngón tay, không hề nể mặt cao thủ phái Thiếu Lâm và Biệt đội Thần Thánh phế bỏ hai tay hai chân của hắn, thu hút sự chú ý để Hiên Tịnh Vũ nhìn thấy sức mạnh của chồng mình, có thể nói là vô cùng ác liệt.
Nhưng anh cảm thấy tối hôm nay anh ra tay hơi quá đáng bởi vì Hiên Tịnh Vũ chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù gia cảnh không tệ, so với anh thật khác một trời một vực. Hình tượng của anh trong lòng cô vô cùng tệ, vẫn luôn là một tên bỏ đi. Cho dù cô có rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm, điều đầu tiên cô nghĩ tới là bảo anh bỏ chạy, không muốn liên lụy đến anh. Mà anh vừa ra tay đã hạ gục các nhân vật giống như thần thánh trong lòng bọn họ, biểu hiện lạnh lùng của anh giống như sự coi thường các thế lực lớn như phái Thiếu Lâm và Biệt đội Thần Thánh.
Anh đã dọa Hiên Tịnh Vũ sợ, vốn dĩ còn cho rằng về nhà có thế lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ. Bây giờ anh mới ôm lấy cô quay về nhà, Hiên Tịnh Vũ đã giống như một con thỏ trắng nhỏ vô cùng sợ hãi anh, anh đâu thể không biết ngượng mà hèn hạ lợi dụng cô.
Haiz, hối hận rồi, không muốn khoe khoang như vậy nữa.
Tính cách này của anh trước giờ vẫn luôn muốn sửa, bây giờ anh vì muốn dựng lên hình tượng nam thần lạnh lùng với Hiên Tịnh Vũ, anh không thể lợi dụng sờ soạng cô, chỉ đành ảo não hút thuốc tiếp.
Tính cách này của anh cố gắng hết sức mới sửa được một chút.
Mấy ngày nay không có cơ hội gặp Hiên Tịnh Vũ, chờ mấy ngày sau cô ổn định hơn rồi tính tiếp. Nghĩ đến đây trong lòng anh cảm thấy buồn bã, cho dù võ công của anh có cao thế nào anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường, cũng muốn ăn cơm, uống nước, mệt cũng muốn đi ngủ. Thất tình lục dục giữa nam và nữ đương nhiên anh cũng có, năm nay anh đã hai mươi lăm tuổi nhưng chưa từng chạm vào cô gái nào, vẫn sạch sẽ như một tờ giấy trắng, giờ anh muốn lập gia đình rồi.
Anh ngồi trước bàn đọc sách dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nỗi đau khổ trong lòng không thể nào nói ra.
Ngày hôm sau anh không quấy rầy Hiên Tịnh Vũ, tắm rửa xong liền thu dọn đi ra ngoài. Thành phố cảng biển nơi anh ở là thành phố tuyến một trong số các thành phố tuyến hai, có khu giải trí, có sân bay, còn có mấy trường đại học liên tiếp ở cạnh nhau. Anh lái xe tải nhỏ, lượn quanh các trường đại học gần đó một lúc, rồi lựa chọn vào một cửa hàng tiện lợi khá ổn.
Bây giờ anh đã có một trăm chín mươi triệu tệ trong tay, không còn eo hẹp giống như khi bị Hiên Tịnh Vũ vứt thẻ ngân hàng đi nữa, anh muốn phát triển thế lực của mình. Anh quyết định mở một võ đường trong thành phố này, học phí vài xu anh không cần, chuyên môn lựa chọn ra một số người trẻ tuổi có thiên phú tốt để bồi dưỡng. Anh sẽ chỉ bảo cho Hàn Phi Phi, để Hàn Phi Phi trở thanh cao thủ cấp Tông Sư. Bây giờ vết thương trong cơ thể anh đã dần dần hồi phục, với sức mạnh của cao thủ Thần Cấp cấp cao, dạy bảo cho một số đồ đệ trở thành cao thủ cấp Tông Sư không khó khăn gì. Những đồ đệ cao thủ cấp Tông Sư này sẽ cùng anh ra nước ngoài báo thù.
Đạo lý không thể dễ dàng truyền dạy.
Thật ra rất nhiều cao thủ đều ích kỉ, bọn họ lợi dụng sức mạnh của mình để kiếm tiền, không ngừng mở rộng thế lực của mình, sợ đồ đệ giỏi hơn mình nên đa số chỉ truyền thụ công phu ngoài mặt chứ không truyền tuyệt thế võ lâm, những cao thủ giống như anh truyền thẳng nội công cho Hàn Phi Phi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm lực của cô vô cùng ít ỏi. Bởi vì một võ sĩ truyền thụ nội công cho người khác sẽ tổn hại đến nội công của anh ta. Khi anh truyền thụ nội công cho Hàn Phi Phi chân khí gần như đã cạn kiệt, lúc đó cơ thể vô cùng đau đớn. Bây giờ sau khi anh uống Hồi thần đan, trong hai ngày có thể hồi phục lại thực lực của cao thủ Thần Cấp. Nhưng nếu như muốn hồi phục sức mạnh cao thủ Thần Cấp cấp cao, ít nhất cũng phải cần nửa năm. Sức mạnh một cú đấm của cô gái mà anh gặp ở trên biển kia đã khiến anh bị thương tổn rất lớn.
Bởi vì có tiền nên giải quyết mọi chuyện cũng dễ dàng hơn, Lý Thiệu Minh nhanh chóng mua lại cửa hàng tiện lợi kia, đồng thời cho người thu dọn nơi này một chút, sau đó nhờ người ở quán photo in ra vài tờ đơn dán ở cửa. Đến tối cửa hàng đã dọn dẹp ổn thỏa. Binh đoàn lính đánh thuê của anh ở nước ngoài tên là Thiên Chu, anh cũng đặt tên cho võ đường này là Thiên Chu, không làm bảng hiệu, chỉ cho người in tờ đơn của võ đường Thiên Chu dán ở cửa.
“Anh mở một võ đường, hai ngày này thu nhận học sinh, không về nhà nữa”, Lý Thiệu Minh gửi tin nhắn cho Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ không trả lời anh, có vẻ như cô vẫn bị chuyện tối hôm qua làm cho sợ hãi. Thấy Hiên Tịnh Vũ mãi không trả lời tin nhắn, anh nở nụ cười gượng gạo.
Lý Thiệu Minh ở võ đường hai ngày, hai ngày này không có học sinh nào tới. Trong thời gian đó Hàn Phi Phi có gọi điện thoại cho anh, nghe nói anh mở võ đường nên muốn tới chỗ anh ngồi một lúc. Nhìn thấy võ đường của Lý Thiệu Minh mở quá sơ sài nên đã tìm người đến giúp anh sửa sang lại chút, ở phòng tập trải đệm, treo bao cát và bày trụ đấm.
“Sư phụ, võ đường này của anh không ổn. Địa điểm không tệ nhưng không có tuyên truyền, không có bảng hiệu làm sao có học sinh đến đây học võ chứ? Chi bằng tôi giúp anh quảng bá, các đồng nghiệp trong cục cảnh sát rất bái phục anh, tôi cũng sẽ nói chuyện với bạn bè. Thực lực của anh mạnh như thế, đảm bảo vài ngày nữa võ đường sẽ nổi tiếng thôi”, Hàn Phi Phi nói.
“Không được, tôi là lính đánh thuê, tương lai công việc tôi phải làm rất nguy hiểm. Đồng nghiệp của cô đều có công việc, bọn họ không thể bôn ba khắp nơi cùng với tôi, còn những người bạn kia của cô đều là các cô cậu con nhà giàu, cho dù bọn họ có tư chất cũng không chịu khổ được. Tôi đã mất đi hơn ba mươi nghìn đàn em dưới trướng, tôi không muốn có một ai vì tôi mà chết nữa. Sau khi trải qua trận chiến trên biển, tôi đã hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế, tôi thà rằng tìm một người đàn em trung thành chứ không cần mười nghìn đàn em không trung thành. Lần này tôi tuyển người, trọng chất lượng không trọng số lượng. Võ đường này ngay cả bảng hiệu tôi cũng không cần, chỉ cần người có duyên”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của anh”, Hàn Phi Phi khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát đột nhiên hưng phấn nắm lấy cánh tay của Lý Thiệu Minh: “Không ngờ rằng anh lại là chồng của Hiên Tịnh Vũ, chúng ta thật có duyên, tôi rất ngưỡng mộ Tiểu Vũ”.
“Ha ha”, Lý Thiệu Minh cười bất lực, chỉ xem cô như một đứa trẻ.
Bởi vì làm ăn quá kém, Lý Thiệu Minh quyết định không ngồi yên ở trong võ đường nữa. Ban ngày không có việc gì làm anh đi vòng quanh trường đại học, cảm nhận cuộc sống của sinh viên.
Bởi vì năm mười tám tuổi anh đã mang theo lòng căm hận rời khỏi gia tộc, anh không học đại học, điều này vẫn luôn là niềm tiếc nuối trong lòng anh.
Ngày thứ ba, Lý Thiệu Minh mặc bộ đồ rằn ri bình thường tiếp tục dạo quanh trường đại học. Khi trời sắp tối anh mới đi ra chuẩn bị về võ đường của mình đi ngủ.
Khi anh đang đi, đột nhiên có người đá mạnh vào mông anh. Anh có thể cảm nhận được khí lực của võ sĩ, vì vậy không hề có sự phòng bị đối với người bình thường.
Cú đá này dọa anh giật mình.
Khi anh vừa quay người lại liền bị một thân ảnh béo ục ịch đen thui ôm chặt lấy cổ. Bóng đen ấy nhìn thấy anh dường như rất vui mừng, dùng nắm đấm gõ nhẹ vào đầu anh: “Chà, Lý Phong! Tôi vừa nhìn mông liền biết là cậu, thật sự là cậu, tôi còn tưởng cậu chết rồi cơ, đại ca nhớ cậu chết mất!”
“Anh là ai?”, Lý Thiệu Minh bị tên béo này đột nhiên tấn công trong lòng sửng sốt, ánh mắt nhìn tên béo không chút thiện cảm.
“Lý Phong, thằng nhóc cậu, ngay cả đại ca cũng không quen nữa sao? Tôi là Heo Rừng, anh Heo của cậu đây”, Tên béo sững sờ một lúc lại đấm mạnh vào ngực của Lý Thiệu Minh.
Sau đó dang hai cánh tay ra ôm lấy Lý Thiệu Minh.
“Anh chờ đã”, Lý Thiệu Minh lập tức đẩy tên béo ra, lấy cuốn nhật kí trên người ra xem.
Anh là cao thủ đứng đầu thế giới, là người đứng đầu trong bốn người nắm binh quyền ở nước ngoài, ngay cả trước kia ở Hoa Hạ bị sỉ nhục cũng là một cậu ấm gia đình quyền thế, chưa từng bị ai đánh như vậy!
Anh muốn xem tên béo này và Lý Phong rốt cuộc có thân phận gì, nếu như không phải bạn bè, anh đảm bảo sẽ đánh anh ta sống dở chết dở.
—————————–