Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 23: Một ngón tay đánh bại Tông Sư

Chảy máu rồi!

La Vĩnh Liệt – cao thủ Tông Sư cấp trung vậy mà lại bị Lý Thiệu Minh đánh chảy máu chỉ với một ngón tay!

Hắn há hốc mồm, sợ đến nỗi không thốt nên lời khi thấy đầu mình bị Lý Thiệu Minh đánh chảy máu.

Hắn nhìn Lý Thiệu Minh trước mặt như nhìn quái vật.

Không thể nào.

Từ lúc mười lăm tuổi hắn đã vào Thiếu Lâm, khổ cực luyện tập mười lăm năm ở đó. Vì hắn có sức mạnh cường tráng hợp với việc luyện võ nên hắn cố ý tập môn võ Thiết Đầu Công – một trong bảy mươi hai tuyệt kĩ của Thiếu Lâm. Cái đầu trọc này của hắn đã trải qua thời gian dài khổ luyện, có thể phá vỡ gạch đá, cũng có thể chắn được đạn dược.

Thế nhưng Lý Thiệu Minh lại có thể đánh chảy máu đầu sắt của hắn chỉ với cơ thể bằng xương bằng thịt của mình ư?

Hắn không tin, vẫn không chịu thua người thành niên đối diện này. Nghĩ một hồi, hắn chạy đến đâm vào một thùng hàng cách đó không xa để thử xem đầu sắt này có hữu dụng không, kết quả đâm thủng một lỗ lớn trên thùng hàng.

“Nữa sao?”, Lý Thiệu Minh chỉ khẽ cười nhìn hắn, chậm rãi đưa tay phải về phía sau.

“Nhóc con, tao không tin không thể đâm chết mày!”

La Vĩnh Liệt nổi giận, hắn lập tức lấy chân phải làm trụ, dưới chân lập tức xuất hiện một vết nứt như mạng nhện. Sau đó hắn bay lên, cả người xoay tròn trên không trung hóa thành một trận gió màu đen, cái đầu trọc bóng loáng như mũi khoan bay về phía Lý Thiệu Minh.

Bụp.

Lý Thiệu Minh không né không tránh, chỉ cong hai ngón giữa và ngón trỏ tay trái, dùng xương ngón tay gõ nhẹ vào đầu La Vĩnh Liệt, đầu của La Vĩnh Liệt lập tức cúi xuống nền đất.

“Võ công tệ vậy, sư phụ nào ở Thiếu Lâm đã dạy võ công cho anh đấy?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười ẩn ý nhìn hắn.

Đầu trọc lao xuống nền bê tông, La Vĩnh Liệt yên lặng vỏn vẹn năm giây, sau đó bỗng bật dậy, ôm đầu hét lên một cách đau đớn.

Dưới ánh đèn điện của cảng biển, chỉ thấy đầu của La Vĩnh Liệt bị rách toạt, máu chảy ròng ròng. Chiêu đánh bằng một ngón tay này của Lý Thiệu Minh khiến hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, tức giận nhìn Lý Thiệu Minh, chỉ ước gì có thể gϊếŧ chết anh.

Ai ở đây cũng đều hiểu rõ năng lực Thiết Đầu Công của La Vĩnh Liệt thế nào. Thấy Lý Thiệu Minh đánh hắn chảy máu đầu chỉ bằng hai ngón tay, lúc này Hàn Phi Phi, Liễu Bân, đội trưởng đội cảnh sát và tất cả sĩ quan cảnh sát trở nên phấn khởi nhìn người thanh niên gầy gò kia, chỉ cảm thấy tôn sùng không thôi.

Quả nhiên anh là cao thủ Thần Cấp.

Hiên Tịnh Vũ có nằm mơ cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại sở hữu được sức mạnh kinh người như vậy, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.

Thực lực của anh mạnh như vậy mà lại là người chồng khó ưa, háo sắc, lừa gạt, trộm tiền của cô, khiến cô mất hết mặt mũi sao?

Cái tên cướp của này đã khiến cô cảm thấy rất lợi hại, Lý Thiệu Minh lại mạnh hơn hắn, hơn nữa còn chiến thắng áp đảo như vậy!

“Súc sinh, tao phải gϊếŧ chết mày”, La Vĩnh Liệt giận sôi máu, giẫm mạnh đất nền bê tông tạo ra một dấu chân, cái đầu đầy máu lao về phía anh.

Lý Thiệu Minh vẫn mỉm cười.

La Vĩnh Liệt phát huy sức mạnh càng lớn thì càng không khiến Hiên Tịnh Vũ nghi ngờ đây là diễn viên quần chúng mà Lý Thiệu Minh bỏ tiền ra mướn.

Lúc La Vĩnh Liệt chỉ còn cách Lý Thiệu Minh ba bước, hắn bỗng dừng lại.

“Sao không tiến lên nữa?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.

“Súc sinh, rốt cuộc mày là ai?”, Đôi mắt xếch của La Vĩnh Liệt đảo quanh, ánh mắt lộ ra tia hung ác, hắn lờ mờ nhận ra điều gì đó không đúng.

“Súc sinh, anh vẫn không đủ tư cách biết thân phận của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.

Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, La Vĩnh Liệt nín thở, lẳng lặng nhìn người thanh niên vẻ mặt thờ ơ đối diện.

Máu chảy xuống gò má nhuốm đỏ cả đôi mắt và quần áo của hắn. Hai phút sau, hắn bỗng giơ hai tay lên rồi nhanh chóng ấn mạnh xuống dưới. Mạch máu cả người hắn nhanh chóng trở nên phồng lên thấy rõ, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, áo đen tung bay, cơ thể sưng tấy.

Đây là một trong bảy mươi hai tuyệt kĩ của Thiếu Lâm – Thiết Bố Sam.

La Vĩnh Liệt nghiến răng nghiến lợi rồi hung ác nói: “Súc sinh, mặc dù tao không biết mày phá thần công của tao bằng cách quỷ quái gì, nhưng lần này tao không tấn công nữa. Tao quyết định phòng thủ, mày tấn công xem nào?”

Phụt!

Toàn thân La Vĩnh Liệt phồng lên, mặt mày đỏ bừng bừng, Lý Thiệu Minh không nhịn được cười. Cười xong anh không khỏi lắc đầu nói: “Đồ vô dụng, anh vẫn chưa luyện thành thạo Thiết Bố Sam – một trong bảy mươi hai tuyệt kĩ của Thiếu Lâm nhỉ? Nếu anh liều mạng với tôi bằng Thiết Đầu Công thì cũng có thể ép tôi phải dùng ba ngón tay đấy. Nhưng anh lại dùng võ công mà bản thân không thành thạo để đấu với tôi thì tôi có thể đánh bại anh chỉ bằng một ngón tay”.

“Đừng khoác lác”, La Vĩnh Liệt trầm giọng nói.

“Haiz”, Lý Thiệu Minh bất lực nhìn La Vĩnh Liệt đối diện rồi lắc đầu.

Hiên Tịnh Vũ tỏ vẻ không tin khi nghe Lý Thiệu Minh nói có thể đánh bại La Vĩnh Liệt chỉ bằng một ngón tay. Cô và Lý Phong gần như lớn lên cùng nhau, cô biết rõ Lý Phong có năng lực gì. Cô không tin người chồng vô dụng này của cô có thể đánh bại La Vĩnh Liệt chỉ bằng một ngón tay.

Không chỉ cô mà Hàn Phi Phi và Liễu Bân cũng cảm thấy nghi ngờ. Tuy bọn họ rất tôn sùng Lý Thiệu Minh nhưng vẫn cảm thấy Lý Thiệu Minh hơi khoác lác.

Suy cho cùng, La Vĩnh Liệt này cũng là một cao thủ Tông Sư cấp trung, hơn nữa thực lực lại sắp đột phá Tông Sư cấp cao, Lý Thiệu Minh có thể một ngón tay đánh bại hắn ư?

Thế nhưng không lâu sau sắc mặt bọn họ đã thay đổi.

Chỉ thấy Lý Thiệu Minh bước thẳng đến chỗ La Vĩnh Liệt, lấy ngón trỏ móc vào xương sườn của hắn. La Vĩnh Liệt bỗng chốc biến sắc, cơ thể như một quả bóng xì hơi nhanh chóng trở lại như bình thường.

Hắn không ngờ Lý Thiệu Minh sẽ dùng loại thủ đoạn quỷ quyệt này, hắn tức giận chỉ vào Lý Thiệu Minh quát: “Tên nhóc này, mày dám chơi xỏ tao?”

“Lý Thiệu Minh tôi là cao thủ hàng đầu thế giới, trước lúc gặp cô gái kia, có thể nói tôi được xưng là bất khả chiến bại. Trình độ như anh chỉ cần một cái búng tay là xong. Tôi đùa anh chút thôi, nếu không anh nghĩ mình có thể chống đỡ được một chiêu của tôi à?”, Lý Thiệu Minh bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt dần hiện lên ánh sáng màu đen: “Sau khi dùng Hồi thần đan, chấn thương bên trong của tôi đã dần hồi phục, thực lực cũng khôi phục như trước. Nếu anh muốn thấy rõ thực lực của tôi thì tôi sẽ để anh diện kiến sức mạnh thực sự, làm sao có thể đánh bại anh bằng một ngón tay!”

Anh bỗng dùng ngón trỏ chọc vào bụng La Vĩnh Liệt, ngón tay nhanh như chớp, sắc như dao. La Vĩnh Liệt chỉ cảm thấy bụng đau nhói, kinh mạch toàn thân bỗng chốc bị tắc nghẽn.

Máu từ từ chảy ra từ miệng La Vĩnh Liệt, Lý Thiệu Minh lại chọc ngón tay lên mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy mặt như bị dao rạch lên, dường như có một cây búa đập mạnh vào gò má, cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất.

“Đồ vô dụng, anh gọi tôi là súc sinh ba lần và một lần là tiểu súc sinh, tôi vẫn nhịn. Bây giờ tôi đùa đủ rồi, anh còn nhớ tôi đã nói gì chứ? Quỳ xuống đầu hàng trong vòng ba giây, nếu không tôi sẽ phế bỏ tay chân của anh”, ánh sáng màu đen thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi mắt Lý Thiệu Minh. Sát khí, thần sắc hung tợn và mùi máu hóa thành khí đen nhàn nhạt.

“Cao thủ Thần Cấp, phóng chân khí, mày là cao thủ Thần Cấp, cao thủ Thần Cấp”, cuối cùng La Vĩnh Liệt cũng biết thực lực của Lý Thiệu Minh khi nhìn thấy chân khí của anh. Đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần chấn động không thôi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Thực lực của võ sĩ chỉ hơn kém nhau một cấp bậc thì đã như chênh lệch khoảng cách giữa trời và đất. Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, hơn hắn cả một cảnh giới, cả một cấp bậc thì làm sao hắn không sợ chứ?

Hắn lập tức nắm lấy một cục xi măng trên mặt đất hung hăng ném vào mắt Lý Thiệu Minh, cơ thể như mũi tên phóng ngược về sau lao thẳng xuống đại dương cuồn cuộn của cảng biển.

“Muốn chạy à?”, Lý Thiệu Minh vung tay hất bụi trước mặt, thấy La Vĩnh Liệt đã chạy khỏi cách đó mười mét, anh tập trung chân khí màu đen vào lòng bàn tay.

“Đùng!”

Anh dùng ngón trỏ tỏa một luồng chân khí màu đen rồi chỉ thẳng vào chân phải của La Vĩnh Liệt trước mặt Hiên Tịnh Vũ và các sĩ quan cảnh sát.

—————————–