Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 67

Trang Yến rời vào trầm tư, hồi lâu chưa nói.

Tần Nhược Thủy nhích tới gần: "Em không bằng lòng?"

Thà dùng những thứ đồ chơi không độ ấm không tình cảm kia còn hơn là để mình đến giúp sao?

Trang Yến rũ đầu một cái, cậu chỉ đang cố nhớ xem rốt cuộc là Tần Nhược Thủy nói giúp mình khi nào, đúng là lời này nghe kha khá quen tai, hẳn là anh ấy đã từng nói với mình.

Nhưng chuyện trọng đại thế này, nếu đối phương đã nói, tại sao mình không có một chút trí nhớ nào?

Tần Nhược Thủy thấy Trang Yến vẫn không mở miệng, chỉ hửm một tiếng thật khẽ, âm cuối hơi móc lên cao, kéo theo một chút nghi hoặc, một chút chỉ trích.

Chiếc hộp vẫn bị Trang Yến ôm vào lòng, cậu cúi đầu nhìn chữ viết bên trên, ở đó ngoài địa chỉ của cậu, còn có dòng lưu ý đồ dễ vỡ.

Trang Yến không quyết định được trong khoảnh khắc, nguyên nhân không phải là do thời gian xác định quan hệ của bọn họ chưa dài, còn chưa tới một tháng, mà là do nếu để Tần Nhược Thủy giải quyết giúp mình, mình tất phải nằm bên dưới, cậu có một dự cảm mơ hồ, một khi lần này nằm dưới, sau này đừng mong có thể xoay người.

Trang Yến thở dài đánh thượt trong lòng, tội nhiệt đại ca cá gây ra quá lớn, cậu nhấp môi, mở miệng hỏi Tần Nhược Thủy: "Chân tiên sinh có được không?"

Tần Nhược Thủy oán thầm, ý Trang Yến là đang hỏi chân thứ mấy của hắn?

Tuy nhiên hắn mà hỏi ra câu này thì hơi sụp đổ hình tượng, vì vậy Tần Nhược Thủy dùng bộ dạng nghiêm chỉnh, trả lời Trang Yến: "Không sao."

Trang Yến gật đầu, xét trên tình cảnh Tần Nhược Thủy đánh lén ban đêm, cặp giò kia quả thật rất giống không có vấn đề gì.

"Vậy em cất mấy thứ này sang phòng em đã."

Tần Nhược Thủy nhìn chiếc hộp trong tay Trang Yến hồi lâu, đoạn chậm rãi mở miệng: "Không cần, đưa vào phòng tôi là được."

Đưa vào phòng Tần tiên sinh? Đưa vào phòng người sắp làm mình? Đấy chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp à?

Sao cứ có cảm giác cuối cùng mình vừa không thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Tần tiên sinh, vừa không thoát khỏi bị mấy thứ công cụ này đùa bỡn.

Trang Yến nhìn Tần Nhược Thủy, nhưng nét mặt Tần Nhược Thủy rất thản nhiên, như chỉ đang nói chuyện gì đó cực kỳ bình thường vậy, thế thì có lẽ mình nghĩ sai rồi.

Cậu ôm hộp vào phòng Tần Nhược Thủy, phòng ngủ của hắn thật sự quá lớn, tích hợp nhiều công năng, phân khu rõ rệt, Trang Yến nhìn một lượt, vẫn phải hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, để chỗ nào?"

"Tìm đại cái tủ để vào là được."

Tần Nhược Thủy tỏ ra rất tùy ý, Trang Yến ồ một tiếng, cảm thấy quả nhiên là ban nãy mình nghĩ nhiều.

Tấm lòng quân tử rộng mở khoáng đạt của Tần tiên sinh xưa nay không nhiễm bụi trần, làm sao có thể nghĩ đến những thứ bậy bạ này cho được!

Trang Yến theo lời Tần Nhược Thủy, đến trước chiếc tủ màu trắng bên vách tường phía đông, mở cánh cửa, bên trong chỉ đựng mấy bộ quần áo, vẫn còn không gian rất lớn cho Trang Yến sử dụng, cậu đang định đẩy chiếc hộp vào, Tần Nhược Thủy vẫn một mực lén lút quan sát cậu cách đấy không xa, đột nhiên mở miệng, hỏi cậu: "Em không cần mở ra kiểm tra à?"

Trang Yến a một tiếng, lúc này mới nhớ đến việc cần mở hộp kiểm hàng, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Nhược Thủy một cái, thấy Tần Nhược Thủy đang cúi đầu, tay cầm quyển sách, trông rất chú tâm.

Cậu xoay đầu lại, lấy bấm móng tay trong túi, dùng giũa móng tay rạch phần băng dính trên hộp, sau đó lấy mấy thứ bên trong ra.

Pin thì cần Trang Yến tự mình lắp, đại khái cũng sợ vật này tự dưng rung lên trên đường vận chuyển, gây lúng túng cho mọi người.

Trang Yến lắp pin, mấy thứ đơn giản như này thì không cần xem hướng dẫn, nút bật liếc qua là thấy, Trang Yến len lén liếc Tần Nhược Thủy một cái, sau đó ấn nấc một, dụng cụ trong tay lập tức rung lên bần bật, biên độ còn không vừa, Tần Nhược Thủy nghe âm thanh, động tác giở sách hơi ngừng, nhưng có lẽ là sợ Trang Yến lúng túng, cũng không quay đầu lại.

Đã có bắt đầu, mọi chuyện tiếp theo cũng sẽ trơn tru hơn nhiều, Trang Yến nghĩ thông, giờ ở đây rung công khai, còn hơn rung lén lút trong phòng rồi đột ngột bị Tần Nhược Thủy phát hiện.

Người bán là một người tử tế, thấy Trang Yến mua nhiều, còn tặng kèm mấy món quà nhỏ.

Chỉ là quà nhỏ tặng kèm hơi hơi không giới hạn: một đôi tất đen, tai mèo, đuôi cáo trắng, bαo ©αo sυ đốm.

Trang Yến: "..."

Chủ hàng không sợ lỗ vốn à?

Sau khi thử bật mấy loại dụng cụ xong, Trang Yến nhanh tay nhanh mắt nhét tất cả vào hộp, cất lên tủ xong cậu còn chưa yên lòng, vì vậy đi vòng một vòng phòng ngủ tìm băng dính, dán hộp lại, lúc này mới hoàn toàn vững bụng.

Tần Nhược Thủy thấy hành động của cậu, nở một nụ cười sâu sắc, sau đó bình tĩnh tiếp tục giở sách trong tay.

Trang Yến bận bịu xong, mở trang web xác nhận nhận hàng, đánh giá năm sao, tiện tay còn khen ngợi một phen.

Phía dưới lập tức phản hồi Trang Yến: "Chúc quý khách sinh hoạt vui sướиɠ nha~"

Vui sướиɠ à, dùng hết những thứ này, thế thì cũng vui sướиɠ thật.

Trang Yến đột nhiên nghĩ ra đúng lúc đặt điện thoại xuống, hình như trước cả khi cậu và Tần Nhược Thủy xác định quan hệ, một buổi tối nọ Tần Nhược Thủy đã nói ra ba chữ tôi giúp cậu, song khi đó Trang Yến cho là mình nghe lộn, bây giờ mới có thể phản ứng kịp.

Hóa ra từ lúc đó Tần Nhược Thủy đã có ý nghĩ không nên có với mình rồi!

Rõ ràng là mình muốn hỏi Tần Nhược Thủy muốn giúp cái gì, nhưng không nhớ tại sao, mà cuối cùng không có mở miệng, nếu như lúc đấy cất lời, việc quái gì còn phải ăn giấm với Trình Lập Tuyết mấy ngày cơ chứ!

Trang Yến hối hận điên lên được, đây đúng là sai lầm của cậu.

Nhất định phải rút kinh nghiệm, lần tới tuyệt không tái phạm.

Buổi tối lòng hối hận của Trang Yến lại lặng lẽ ghé thăm, Trang Yến quay đầu nhìn nắng chiều tàn bên ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau khuôn mặt đỏ au của vầng thái dương đã hoàn toàn chìm nghỉm dưới dãy núi Tây, chân trời rực sắc hoa hồng cũng dần dần bị màn đêm thế chỗ.

Trang Yến cảm giác thân thể mình bắt đầu biến đổi, cảm giác quen thuộc vọt tới thêm lần nữa, cậu trộm liếc nhìn Tần Nhược Thủy, không biết từ lúc nào Tần Nhược Thủy đã đặt quyển sách trên tay lên mặt bàn, hắn dựa vào lưng ghế, nhìn từ xa có chút nhàn rỗi chán chường.

Cơ thể Trang Yến ngày càng nóng, cậu bi ai mà nghĩ, chỉ sợ rằng tối nay ước mơ số 1 của mình sẽ hoàn toàn bể nát.

Cậu rón rén bước về phía Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy nhắm mắt, dường như đã ngủ rồi, Trang Yến không biết nên giải quyết ra sao, cũng không thể thẳng thắn mở miệng bảo Tần Nhược Thủy một vị trí nào đó của em không được dễ chịu lắm, phiền anh giúp một tay.

Sau một phen do dự, Trang Yến tìm ra cái cớ hợp lý để đánh thức Tần Nhược Thủy, cậu cúi người, vỗ nhẹ bả vai đối phương, "Tiên sinh, nên ăn tối rồi."

Tần Nhược Thủy mở mắt, gương mặt Trang Yến rơi vào mi mắt hắn, gò má cậu ửng đỏ dưới ánh đèn, đôi mắt ướŧ áŧ, giống như một sáng phủ hơi sương, nhiệt độ bàn tay cao hơn bình thường chút ít, Tần Nhược Thủy lập tức hiểu được cậu đang gặp phải chuyện gì.

Trang Yến bị Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm một hồi, không tự chủ càng thêm đỏ mặt, sau đó cậu nghe Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, nói với cậu: "Đúng là nên ăn rồi."

Trang Yến cứ cảm thấy mấy chữ này của Tần Nhược Thủy có hàm nghĩa mờ ám, nhất định là tại mình quá muốn lên giường cùng Tần Nhược Thủy, thế nên suy bụng ta ra bụng người.

So với việc có thể tiến hành giao lưu thấu đáo ngay lập tức cùng với Trang Yến, Tần Nhược Thủy cũng không lấy gì làm hứng thứ với việc ăn cơm, tuy nhiên Trang Yến còn chưa ăn tối, dù sao cậu cũng là con người, Tần Nhược Thủy sợ lát nữa cậu không trụ nổi, nên cũng thật sự dẫn Trang Yến xuống tầng.

Trang Yến âm thầm khinh bỉ mình một phen, quả nhiên là cậu suy bụng ta ra bụng người.

Bữa ăn tối nay phong phú khác thường, trong cơn hoảng hốt Trang Yến cảm giác những thứ này đều để chuẩn bị cho đêm nay của mình, do thân thể không ngừng tỏa nhiệt, mà cậu ăn cơm cũng không mấy an yên.

Mà Tần Nhược Thủy ngồi bên bàn ăn cúi đầu suy ngẫm, cơ bản không động mấy lần đũa, sau khi buông đũa, Trang Yến nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy đôi hồi, cho đến khi bị Tần Nhược Thủy phát hiện, hắn ngẩng đầu, nghênh đón ánh nhìn của Trang Yến.

Trang Yến hỏi: "Tiên sinh không ăn thêm à?"

"Không cần, lát nữa tôi ăn."

Không phải lát nữa Tần tiên sinh còn phải giúp mình ấy ấy à? Nào còn thời gian xuống ăn gì?

Trang Yến rơi vào trầm tư, lại nghe Tần Nhược Thủy nhắc nhở: "Em ăn nhiều thêm chút."

Trang Yến sờ bụng một cái, lắc đầu: "Ăn không vào nữa."

"Lên tầng thôi."

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, giờ nghe vào tai Trang Yến lại trải đầy các loại tình tiết làm mờ, tim cậu thùng thùng thùng kịch liệt không dừng được, dường như có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào.

Không rõ vì sao mà trứng cá trong bụng còn đặc biệt phấn khởi, một người một trứng giao hòa háo hức, sung sướиɠ tăng lên gấp bội.

Tần Nhược Thủy nhân lúc Trang Yến không chú ý, nhắn tin cho Tần quản gia: bất kể tối nay có chuyện gì cũng không được lên quấy rầy.

Tần quản gia nhìn dòng tin nhắn, giác quan thứ sáu bén nhạy nói cho ông, đây có thể là một đêm thay đổi kết cấu quyền lợi tại nhà họ Tần này.

Tần quản gia tuổi già cảm giác trọng trách trên vai đặc biệt khổng lồ.

Thế là ông chạy đến phòng bếp, dặn đầu bếp sáng mai làm chút đồ đại bổ, đã quá lâu tiên sinh mới được phá giới, tối nay nhất định phải phát sinh một trận chiến rực người.

Trang Yến còn chưa biết Tần quản gia đã hiểu được rằng mối quan hệ cha con giữa cậu và Tần Nhược Thủy sẽ hoàn toàn biến chất vào đêm nay, đã vậy còn rất hiểu lòng người mà đặt sẵn cháo dinh dưỡng cho hai người bọn họ.

Vì biết sau khi lên tầng thân phận của mình sẽ thay đổi triệt để, Trang Yến cảm thấy hai chân lúc này như nặng ngàn cân, đây là một chày nặng nề đánh vào bức tường số 1 dũng mãnh cậu dựng lên bấy lâu nay, là thời khắc ước mơ gãy cánh.

Trang Yến kì kà kì kèo lằng nhằng đứng tại mép giường, dù đáy lòng đã bắt đầu kêu gào đòi lên giường mau lên giường mau, nhưng cậu vẫn cắn răng kiềm chế.

Tần Nhược Thủy thấy bộ dạng của cậu có chút quái lạ, hắn đứng dậy khỏi xe lăn, đến trước mặt Trang Yến, vuốt ve khuôn mặt cậu, hỏi: "Em sao thế?"

"Tiên sinh, liệu có khả năng nào mà, em ở bên trên cũng đạt được hiệu quả tương tự không?"

"Em muốn ở bên trên?" Thực ra Tần Nhược Thủy cũng không định dùng tư thế này ngay lần đầu bọn họ quấn quýt, nhưng mà đối phương vui là được, bèn gật đầu một cái, "Được."

Trang Yến thoáng trợn tròn con mắt, không ngờ Tần Nhược Thủy dễ dàng đồng ý như vậy, cậu cảm động suýt khóc.

Cậu bùi ngùi xúc động, ôm cổ Tần Nhược Thủy, hít mũi một cái: "Tiên sinh yên tâm chắc chắn em sẽ không làm đau anh."

Tần Nhược Thủy hơi nghiêng đầu, nhân loại đang lảm nhảm cái gì?

Đến khi Trang Yến đẩy hắn xuống giường, hắn mới muộn màng nhận ra ý nghĩa câu nói vừa rồi của Trang Yến, hắn vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Trang Yến, nở nụ cười khe khẽ: "Có lẽ bên trên của chúng ta không phải cùng một ý rồi."

"Cái gì?" Trang Yến còn chưa kịp phản ứng.

Tần Nhược Thủy lật mình, vị trí hai người hoàn toàn đảo ngược, lúc này Trang Yến mới hơi hiểu ra không cùng một ý của Tần Nhược Thủy ra sao.

Quả nhiên giấc mơ của cậu vẫn phải đứt cánh tại đây ư?

Nhìn cặp con ngươi xanh thẳm trước mắt, bên trong phản chiếu bóng hình của chính bản thân cậu, tâm tư Trang Yến bất thình lình mở ra, từ lần đầu tiên gặp gỡ Tần Nhược Thủy trong buổi tiệc ngày nọ, đến lần thứ hai hai người tái ngộ, vả cả buổi tối Tần Nhược Thủy nằm trong chòi hóng mát, rồi chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng và ánh sao đáp trên đôi mắt hắn, cuối cùng rơi xuống quyển sách quý dưỡng dục hay cũng chính là nguồn cơn tội ác.

Sách nói, khi giúp người cá giống cái giải tỏa, người cá giống đực có thể dùng mọi tư thế, còn dụng cụ chỉ có thể dùng một vài loại riêng biệt mà thôi.

Đại khái là bản thân tộc người cá cũng không nghĩ đến một ngày bọn họ có thể sinh con với loài người, thế nên cũng không nhắc tới, nam giới loài người thì nên áp luật quy tắc của người cá giống đực, hay coi là của dụng cụ bây giờ?

Trang Yến không tự chủ hỏi ra vấn đề này, tiện thể hỏi Tần Nhược Thủy có nhìn mẫu tư thế trong sách hay không, Tần Nhược Thủy khựng lại một giây, sau đó từ tốn đáp: "Không cần."

Đêm nay, có một số 1 vốn tràn đầy ước ao và tò mò về tương lai sáng chói phải chịu ấm ấm ức ức trở thành số 0, càng khiến người ta đau lòng ở chỗ, chính bản thân cậu ta còn cảm thấy rất thoải mái, hình như làm 0 cũng không có gì không tốt.

Giữa lúc vận động, Trang Yến phát hiện ra một vấn đề trọng yếu khác, giọng nói của cậu hơi vỡ vụn, đứt quãng, cậu mở miệng hỏi: "Tiên sinh, chân anh..."

Lực chân của Tần Nhược Thủy còn mạnh hơn một tay quyền anh là cậu, này thì có thể có bệnh quần gì!

Lúc này mà còn có thể nghĩ đến chân mình, chắc chắn là do mình làm chưa đủ đô, Tần Nhược Thủy cúi đầu, chặn miệng Trang Yến, tiệt sạch cơ hội nói chuyện của cậu.

Ban đầu Trang Yến vẫn chưa bị Tần Nhược Thủy làm cho mê muội, đáy lòng liên tục nhắc nhở, nhất định là mình bị lừa gạt, cái tên Tần Nhược Thủy dối trá, khẳng định chân hắn chẳng có vấn đề gì!

Nhưng một lát sau, cậu đã không biết đêm nay đêm nào nữa.

Ầy, quả nhiên mình là số 0.

Không biết trận ác chiến này kéo dài bao lâu, chỉ biết Trang Yến hoàn toàn được phóng thích, trứng cá trong bụng yên tĩnh lại, cuối cùng cậu nằm trên giường, một ngón tay cũng không nhấc nổi, Tần Nhược Thủy rửa ráy cho cậu, ôm Trang Yến ra khỏi phòng tắm, đầu Trang Yến vừa chạm vào gối, cả người đã mơ màng ngủ thϊếp mất.

Sáng thứ hai Trang Yến tỉnh lại, đã sắp mười giờ, tối qua thật sự điên cuồng, Tần quản gia đã chuẩn bị canh đại bổ cho hai người bọn họ, cuối cùng lại không ai uống được, quả là đáng tiếc, đáng tiếc.

Trang Yến ngồi trên giường, cúi đầu, ngón tay chống trán, hình như lại đang copy người suy tư, đêm qua là một đêm trọn vẹn, chỉ là có chút chuyện đáng sợ khiến Trang Yến suýt thì kêu thành tiếng.

Thế mà thời điểm đó Trang Yến lại bỗng nhớ tới đại cá người cá.

Mình là một kẻ tồi tệ, còn có thể cảm thấy tác phong của bạn trai trên giường giống với bạn trai cũ, cũng không tính là bạn trai cũ, cùng lắm chỉ coi như bạn giường mà thôi, nhưng bất kể là gì, suy tưởng này của cậu cũng rất đáng sỉ vả!

Chỉ có điều cảm giác ấy rất chân thực, một giây hốt hoảng đêm qua, cậu còn tưởng rằng mình đã trở lại đáy biển một lần nữa.

Trang Yến tát mình hai cái, chửi mình là đồ tra nam.

Trang Yến ơi là Trang Yến, mày đang nghĩ cái gì? Ý nghĩ của mày quá nguy hiểm, nếu để Tần tiên sinh biết được, khả năng sẽ bị đóng gói ném xuống đại dương đoàn tụ cùng đại ca cá.

Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết Tần Nhược Thủy đi ra ngoài bao giờ, tuy nhiên trên giường vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn, hẳn là mới rời đi chưa lâu.

Ngăn kéo đầu giường mở một nửa, chính là nơi này đêm qua Tần Nhược Thủy lấy ra một loạt công cụ gây án, chắc chắn là Tần quản gia chuẩn bị cho,

Trang Yến nói xấu mình xong lại bắt đầu nói xấu Tần quản gia, Tần quản gia ơi Tần quản gia, chú thật đúng là không bỏ quên bên nào.

Cậu đỡ eo lắc đầu, bày tỏ lòng tán thưởng sâu sắc với sự tận tâm trong công việc của Tần quản gia, đúng lúc cậu định dời mắt, bỗng thấy lộ ra một góc màu đỏ, cậu thấy khá quen mắt, bèn rút hẳn ra ngoài.

Đến khi thấy rõ vật thể màu đỏ, Trang Yến tức thì trợn tròn con mắt.

Đúng vào lúc này, Tần Nhược Thủy đẩy cửa bước vào, hắn thấy Trang Yến ngồi trên giường cầm khăn ngẩn người, không để ý lắm, chỉ hỏi: "Tỉnh rồi? Đói chưa?"

"Tiên sinh, đây là cái gì?" Trang Yến giơ vật thể màu đỏ ra.

Tần Nhược Thủy nhìn kỹ lại, chỉ thấy vật trong tay Trang Yến là một chiếc quần đùi màu đỏ, đó chính là chiếc bị Tần Nhược Thủy giấu đi sau khi Trang Yến tranh tài.

Suýt thì tim Tần Nhược Thủy ngừng đập, sao Trang Yến lại tìm được thứ này, tuy nhiên hắn vẫn giữ vững sắc mặt, bình tĩnh hỏi Trang Yến: "Làm sao?"

Trang Yến nhìn thấu mấy phần cứng ngắc dưới vẻ mặt bình thản của Tần Nhược Thủy.

Quả nhiên là Tần Nhược Thủy đã thầm mến mình từ rất lâu về trước, trong lúc nhất thời Trang Yến tràn đầy tự tin về bản thân.

Trang Yến toét miệng cười, không nói gì, kiêu ngạo nơi chân mày khóe mắt đã sắp tràn cả ra.

"Rửa mặt chút rồi xuống ăn cơm đi."

"Được được!" Trang Yến hiểu rõ đạo lý phải dừng đúng lúc, lập tức nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm.

Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm chiếc quần đùi trên giường, hối hận sâu sắc tại sao mình không giấu nó vào chỗ nào đó bí ẩn hơn, tại sao hôm qua dùng đồ xong không đóng chặt ngăn kéo lại.

Đến khi hai người bọn họ xuống phòng ăn, Tần quản gia thấy sắc mặt Tần tiên sinh không tính là tốt, nhưng mà ngược lại, thái độ của Trang Yến thì vui vẻ vô cùng.

Tần quản gia bỗng sinh ra một ý tưởng cực kỳ đáng sợ, đêm qua... chẳng lẽ là...

Ái chà chà, khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ!