Phong độ hôm nay của Trang Yến cũng đặc biệt xuất sắc, nắm đấm của cậu nhanh và mạnh hơn, đập lên người Ngô Liên Thủy tựa như mưa đá, chỉ có điều Ngô Liên Thủy như đã mất sạch cảm giác đau đớn, vẻ mặt ngày một tàn bạo, không hề tránh né, trực tiếp phản đòn.
Ngô Liên Thủy không cảm thấy đau, nhưng Trang Yến thì có, cậu cho rằng mình cần thay đổi chiến thuật, nếu tiếp tục lấy cứng đối cứng với Ngô Liên Thủy, sợ rằng dù có thắng cuộc cũng phải trả giá không nhỏ.
Trang Yến nhích sang bên phải, tránh một cú đấm móc của Ngô Liên Thủy, đồng thời kéo giãn khoảng cách, những giây tiếp theo kỹ thuật điêu luyện của cậu hoàn toàn áp chế Ngô Liên Thủy, nắm đấm của gã liên tục rơi vào khoảng không, điểm số của Trang Yến cũng vượt xa gã.
Cứ tiếp tục như vậy, dù Ngô Liên Thủy có trụ được đến hiệp cuối, thì thất bại của gã cũng là điều không thể nghi ngờ.
Đại khái Ngô Liên Thủy cũng hiểu được điều này, thế nên ra tay càng tàn bạo, muốn trực tiếp đánh ngã Trang Yến trên võ đài, khiến đối phương mất sạch sức chiến đấu, nhưng Trang Yến quá linh hoạt, khiến Ngô Liên Thủy chợt dấy lên cảm giác mình là kẻ bị chơi đùa.
Chuông reo, hiệp hai kết thúc.
Trang Yến thu tay về, xoay người đi về một bên võ đài, Ngô Liên Thủy sau lưng hung ác nhìn cậu, hoàn toàn mất sạch lí trí.
Đầu trận đấu, trọng tài nhắc nhở quy tắc, cấm tay đấm tấn công thân dưới và sau gáy đối thủ, cũng cấm tiếp tục ra đòn khi hiệp đấu kết thúc.
Ngô Liên Thủy giống như phát điên, hoàn toàn quên sạch những luật lệ này, gã thừa dịp Trang Yến xoay người, chợt vồ về phía cậu, nắm tay vung lên gáy đối phương.
Lúc Trang Yến nhận ra nắm đấm của Ngô Liên Thủy đã đến trước mắt, cậu nhanh chóng nghiêng người sang phải, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát đòn này của Ngô Liên Thủy, cậu hơi lảo đảo về phía trước, trọng tâm không vững, ngã xuống võ đài.
Người hâm mộ thấy vậy đồng loạt đứng lên chửi bới Ngô Liên Thủy, bọn họ chưa thấy tuyển thủ nào dám trả thù ác ý trên sàn đấu, đánh vào gáy có thể gây chết người, Ngô Liên Thủy thần kinh rồi hả!
Tần Nhược Thủy nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Trang Yến trên võ đài, khoảng cách không quá gần, nhưng hắn vẫn thấy rõ từng biểu cảm trên mặt Trang Yến.
Bình luận viên cũng bị đòn tấn công bất ngờ của Ngô Liên Thủy dọa sợ, hơi chững lại một chút, đoạn than thở: "Phong độ của tuyển thủ Ngô Liên Thủy hôm nay không được ổn định cho lắm."
Sau khi Trang Yến ngã xuống, Ngô Liên Thủy vẫn muốn tiếp tục nhào lên.
May là trọng tài gấp rút giữ chặt Ngô Liên Thủy, Ngô Liên Thủy giống như bò rừng nổi điên, tia mắt đỏ lòm, nếu không phải trọng tài ghì quá khỏe, có lẽ gã cũng đã quay ra đánh trọng tài một trận.
Một hồi lâu sau gã mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếng mắng chửi bên dưới khiến cho sắc mặt gã thêm phần xám xịt, gã cúi đầu nhìn lướt qua Trang Yến, một tia thất vọng xoẹt qua ánh mắt.
Cũng may ban nãy Trang Yến đã tránh được phần lớn sức nặng cú đấm, mặc dù sau gáy tê đau, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng, sau khi xử lý xong Ngô Liên Thủy, trọng tài vội đến hỏi han tình hình Trang Yến.
Tần Nhược Thủy sa sầm mặt mũi, nhìn thẳng Ngô Liên Thủy trên võ đài, sắc mặt lạnh lùng, Tần quản gia thấy bộ dạng này của Tần Nhược Thủy, đáy lòng lén lút thở dài, có thể khiến Tần tiên sinh phát cáu, e là lần này Ngô Liên Thủy chẳng cười nổi thêm rồi.
Trang Yến khua khua tay với trọng tài, tỏ ý không sao, sau đấy chống tay đứng dậy, người hơi biêng biêng, cảnh vật xung quanh cũng trở nên mơ hồ, gắng sức chớp mắt, tầm nhìn mới trở lại bình thường, còn may hiệp đấu đã hết.
Ngô Liên Thủy nhận thẻ đỏ, lần tiếp theo còn tái phạm sẽ bị trực tiếp hủy bỏ tư cách tranh tài.
Trang Yến ngồi tại chỗ nghỉ bên cạnh võ đài, Proust vừa thả lỏng cơ bắp cho cậu, vừa hỏi: "Sao rồi? Nếu không ổn thì bỏ trận này đi."
Proust đã qua độ tuổi nhiệt huyết dâng trào, anh ta hiểu được mạng sống của tay đấm quan trọng hơn là chiến thắng một trận đấu.
"Không sao, đánh tiếp được."
Tần Nhược Thủy dưới khán đài đột ngột đứng dậy, đi về phía lối đi, Tần quản gia thoáng sửng sốt, vội hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh đi đâu vậy?"
Tần Nhược Thủy không quay đầu lại, cũng không trả lời.
Tần quản gia do dự không biết có nên theo sau hay không, nhỡ tiên sinh đi vệ sinh mà ông cũng bám theo thì có vẻ không hay lắm.
Kết quả chẳng bao lâu sau, Tần quản gia đã thấy bản mặt của Tần Nhược Thủy thò ra trên võ đài.
"Có sao không?" Giọng nói của Tần Nhược Thủy vang lên bên tai Trang Yến.
Trang Yến thấy Tần Nhược Thủy, ban đầu còn tưởng mình gặp ảo giác, chắc chắn Tần tiên sinh trước mắt là chân thực, mà không phải đầu cậu bị đánh thành tật xong, Trang Yến mới rũ đầu một cái, nói tiếng không sao, sau đấy hỏi Tần Nhược Thủy: "Sao tiên sinh lại lên đây?"
"Đến xem cậu một chút." Tần Nhược Thủy nắm cổ tay Trang Yến, cảm nhận tình trạng cơ thể đối phương, thương tích của cậu không xem là nặng, phần lớn đều là thương ngoài da, không ảnh hưởng lớn đến hiệp đấu tiếp theo.
Thật ra Trang Yến muốn hỏi Tần Nhược Thủy sao lại lên đây được, về lý thuyết nhân viên công tác sẽ không để người xem tự do tiến vào sàn đấu.
Proust phân tích tình huống của Ngô Liên Thủy cho Trang Yến, tiện xoa bóp cánh tay cho Trang Yến, kết quả Tần Nhược Thủy trực tiếp chiếm đoạt vị trí của anh ta, "Để tôi."
Proust ngớ ngẩn bị dồn sang một xó, anh ta tưởng Tần Nhược Thủy cố tình gây sự, không ngờ Tần Nhược Thủy cũng xoa bóp ra trò.
Trang Yến không ngờ hôm nay còn có đãi ngộ này, bàn tay Tần Nhược Thủy xoa lên bụng cậu hai cái, sau đấy kéo giãn cánh tay cậu, từ bắp tay đến cánh tay, giãn cơ vốn là chuyện rất nhẹ nhàng bình thường đối với Trang Yến, nhưng vừa nghĩ đến việc người đang thực hiện chuyện này cho cậu là Tần Nhược Thủy, thì cậu không tránh khỏi thả đầu óc đi xa.
Cũng may là hiện giờ mặt Trang Yến đã đỏ sẵn, không lộ tẩy điều gì, Trang Yến ngứa tâm ghê gớm, phần gáy bị Ngô Liên Thủy đánh trúng ban nãy cũng chẳng còn đau lắm, thậm chí chỉ muốn gấp rút lấy được đai vô địch còn cầu hôn tại chỗ.
"Lát nữa nhớ cẩn thận." Tần Nhược Thủy không yên lòng, dặn dò cậu một lần.
Trang Yến ừm một tiếng, xong lại cảm thấy ừm thế này qua loa quá, cậu bèn gật đầu: "Tôi nhớ tồi."
Có cổ động viên tận mắt chứng kiến Tần Nhược Thủy đứng dậy đi lên từ ghế khán đài, chỉ trong chốc lát đã bước đến võ đài, hơn nữa còn có thể tiếp xúc thân mật với Trang Yến.
Vị khán giả này cũng rất khao khát, cùng là người hâm mộ như nhau, người ta có thể, vậy thì cớ sao mình lại không, thế là cậu ta nhanh chân đứng dậy, nhưng chẳng hề ngạc nhiên mà bị nhân viên liên đoàn quyền anh cản lại.
Cậu ta không phục, chỉ thẳng Tần Nhược Thủy trên võ đài: "Sao anh ta lên được?"
Nhân viên thản nhiên: "Đấy là phó chủ tịch liên đoàn quyền anh bọn tôi."
Người hâm mộ: "..."
Phó chủ tịch của các người không ngoan ngoãn ngồi hàng khách quý mà chạy xuống khán đài làm gì? Trải nghiệm cuộc sống à?
Người hâm mộ bất bình trở về chỗ ngồi.
Mấy người trên võ đài hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên dưới, thời gian nghỉ giữa hiệp sắp kết thúc, Tần Nhược Thủy đứng dậy, nói với Trang Yến: "Tôi xuống trước."
Trang Yến ò một tiếng, Tần Nhược Thủy nhìn cậu, khóe miệng giấu sau khẩu trang khẽ giương lên, đang định xoay người xuống đài, chợt nhớ ra còn một việc vô cùng quan trọng mình chưa hoàn thành, hắn thở dài khe khẽ, trở lại bên người Trang Yến một lần nữa, quỳ một chân xuống, cúi đầu buộc chắc đai bảo vệ bụng cho Trang Yến.
Trang Yến cảm thấy màn thả lỏng cơ bắp mà Tần Nhược Thủy vừa làm giúp mình vừa rồi đã trở nên hoàn toàn công cốc, bây giờ bắp thịt của cậu còn căng thẳng hơn lúc đầu, cậu hơi nghiêng người về trước, gọi một tiếng tiên sinh thật trầm.
Tần Nhược Thủy đáp một tiếng, sau khi cột chắc đai lưng hắn ngẩng đầu lên, đứng dậy, hai người áp quá gần, bờ môi Trang Yến khẽ lướt qua khóe mắt hắn.
Trang Yến sửng sốt, con ngươi xám tro thoáng mê man, dường như chưa ý thức được chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt.
Khán đài vẫn ồn ào, tiếng mắng chửi và hò reo của người hâm mộ cộng hưởng vang lên, trọng tài bắt đầu giục người không có phận sự rời khỏi sàn đấu,
Không khí phảng phất hương mật, giống như mùi thơm của kẹo trộn lẫn một loại đồ uống nào đó, dường như Tần Nhược Thủy không có biểu cảm đặc biệt gì, chỉ là con ngươi xanh thẫm phảng phất chút tình tự không rõ, trước khi đi hắn vỗ nhẹ lên đầu Trang Yến: "Cố lên."
Cặp mắt Trang Yến lấp lánh ánh sao, nhìn theo bóng lưng Tần Nhược Thủy biến mất khỏi võ đài.
Giờ nghỉ kết thúc, Trang Yến và Ngô Liên Thủy trở lại trung tâm võ đài, qua màn hình rộng đặt hai bên sàn đấu, người hâm mộ có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hai tuyển thủ, và bọn họ bắt đầu ngờ vực, Trang Yến vừa bị Ngô Liên Thủy đánh lén, mà còn trải qua hai hiệp chiến đấu gian nan, sao mới nghỉ ngơi có tẹo mà đã như vừa mới trầm mình xuống dòng suối tiên mát ngọt vậy, cả người phát sáng, tinh thần rạng rỡ.
Tần quản gia cũng rất ngờ vực, sao từ lúc bước xuống tiên sinh cứ luôn bưng mặt? Chẳng lẽ vào một giây bất ngờ nào đó mà ông bỏ lỡ, tiên sinh đã bị một cô gái muốn gây chú ý tặng nguyên một cú vả? Không thể nào, tiên sinh vẫn còn đeo khẩu trang kia mà.
Tần quản gia bấm bụng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, ông hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, mặt ngài sao thế?"
Tần Nhược Thủy liếc Tần quản gia một cái, không đáp lời, hơn nữa còn thấy hôm nay Tần quản gia hơi bị nhiều lời.
Chuông reo, hiệp thứ ba bắt đầu.
Trang Yến vọt lên, không chờ Ngô Liên Thủy phản xạ kịp thời đã tung liên hoàn đấm, đấm thẳng tay trái, đấm thẳng tay phải, đòn móc tay trái, đòn móc tay phải, sau đó nhanh chóng nghiêng người, giọng thuyết minh của bình luận viên ẩn chứa nể phục, vừa là nể phục phong độ của Trang Yến, vừa là nể phục Ngô Liên Thủy bị thương nặng như vậy mà chưa hề gục ngã.
Ngô Liên Thủy phản đòn, Trang Yến né người, dẫn dụ Ngô Liên Thủy đến góc võ đài, sau đấy những cú thọc nện ầm ầm lên người Ngô Liên Thủy, Ngô Liên Thủy đã hoàn toàn đánh mất khả năng đỡ đòn.
Cổ họng đã xộc lên vị máu, Ngô Liên Thủy cảm giác mình đã không chịu nổi, nhưng cơ thể gã vẫn không ngã xuống như cũ, hoàn toàn bị chi phối bởi thứ gì đó không phải là gã.
Ngô Liên Thủy như một con lật đật, đón nhận hết cú đấm này đến cú đấm khác của Trang Yến, từ hiệp thứ ba trở đi gã đều bị Trang Yến hoàn toàn nghiền áp, không bộc lộ được khí thế, dường như thuốc đã sắp mất tác dụng.
Ngô Liên Thủy không thể không dùng trí não trì trệ của gã suy nghĩ, rốt cuộc là gã dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay là Trang Yến dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Trang Yến đấm trúng xươn sườn trái của Ngô Liên Thủy, đòn này quá mạnh, dù cảm giác đau đớn của Ngô Liên Thủy không rõ ràng, thì nhận cú đấm này xong cơ thể gã cũng không khỏi cong lại, Trang Yến thấy thế phòng thủ của gã rời rạc, như chiếc l*иg bảo vệ để lộ sơ hở, Trang Yến nắm được sợi dây sơ hở này, nhằm vào đó tấn công hung bạo.
Liên tục chịu đòn, dù Ngô Liên Thủy đã dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thì vào lúc này cũng sinh lòng sợ hãi, đối diện với Trang Yến như hổ dữ xuống núi, Ngô Liên Thủy đột ngột bừng tỉnh, thời khắc dũng mãnh nhất đã trôi qua, đối đầu với Trang Yến như vậy, sức lực giơ tay nhấc chân của gã cũng không còn.
Dường như nội tạng cơ thể gã đều bị đánh trúng, Trang Yến hiện giờ rất âm độc, sau lưng Ngô Liên Thủy có rào chắn, giờ gã muốn ngã xuống nhận thua cũng không được.
Trang Yến đánh đấm đến nghiện, Ngô Liên Thủy trong mắt cậu như một con búp bê vải không thể phản kháng, mắt thấy thời gian sắp điểm, hiệp đấu sắp kết thúc, Trang Yến tung một cú móc lên quai hàm Ngô Liên Thủy, miếng bảo hộ răng của Ngô Liên Thủy văng ra, rơi xuống võ đài, nảy lên hai nhịp, cuối cùng yên tĩnh lại.
Chuông vang, Ngô Liên Thủy đổ rầm xuống đất, dường như còn sùi bọt mép.
Dưới khán đài yên lặng một giây, ngay sau đấy ồ lên vang dội.
Trang Yến thu tay, cậu và Ngô Liên Thủy không giống nhau, cậu có giới hạn của mình, dù cậu có căm ghét Ngô Liên Thủy, cậu cũng sẽ không làm những chuyện phá bỏ quy tắc trên võ đài.
Đấy là sự vũ nhục đối với bản thân tuyển thủ.
Trang Yến lùi về trung tâm sàn đấm, cổ động viên và trọn tài đồng thanh đếm ngược, "Mười! Chín! Tám!..."
Ngô Liên Thủy cố gắng mở mắt, tầm nhìn của gã trở nên lờ mờ, gã vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng sau khi chân tay co lại liền mất đi tất cả sức lực, nếu gã không dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước trận đấu, thì có lẽ gã đã ngã xuống sớm hơn, còn bây giờ gã sẽ phải chịu đựng đau đớn vượt xa cực hạn của gã.
Khi tác dụng của chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ dần dần mất đi, đau đớn bị ẩn giấu cuồn cuộn kéo tới.
"... Ba! Hai! Một!"
Ngô Liên Thủy không thể bò dậy được nữa, mặt mày gã xám trắng, hơi thở yếu ớt, nhân viên y tế phải dìu gã dậy.
Trọng tài tuyên bố người thắng cuộc, cô gái trao giải đặt đai vô địch lên tay Trang Yến, Trang Yến giơ đai lưng lên cao, chiếu tầm mắt xuống phía khán đài, nhưng lại không nhìn thấy bóng hình Tần Nhược Thủy.
Tiên sinh đi đâu rồi? Rõ ràng mới ban nãy anh ấy còn ở đây.
Tần Nhược Thủy tìm một địa điểm yên tĩnh phía trong hậu đài, bấm số gọi liên đoàn quyền anh, "Tôi yêu cầu kiểm tra Ngô Liên Thủy có dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không."
"Chuyện này..." Đây không phải lần đầu liên đoàn quyền anh nhận được cuộc gọi tố cáo, bọn họ đã lập tức liên lạc với bên y tế, nhưng kết quả nhận được lại là: "Hôm nay trung tâm y tế không có người."
"Thật vậy?"
"Đúng vậy, bọn tôi đã giục rất nhiều lần."
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, cúp máy xong hắn trực tiếp cho người liên lạc với các cấp lãnh đạo của trung tâm y tế, tiến hành kiểm tra.
Không thể cho tiên sinh tận mắt chứng kiến mình bắt lấy đai vô địch, Trang Yến cứ cảm thấy kết cục hôm nay không được trọn vẹn, cậu bước xuống võ đài, đi vào hậu đài, lại không ngờ có thể gặp được Tần Nhược Thủy tại nơi này.
Cậu dừng bước, khẽ hỏi: "Sao tiên sinh lại ở đây?"
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu, nhìn Trang Yến cách mình không xa, trả lời: "Không có gì, bên ngoài ồn quá."
"Tôi còn tưởng tiên sinh đã về trước."
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Trang Yến nắm đai vô địch mình vừa được trao, lòng bàn tay hơi hơi ướŧ áŧ, trái tim mới lắng xuống lại lần nữa nảy lên kịch liệt, cậu tiến lên một bước, giơ đai lưng trước mắt Tần Nhược Thủy, nói với đối phương: "Muốn đưa cái này cho tiên sinh."
Tần Nhược Thủy cúi đầu nhìn lướt qua, nhưng không động tay, chỉ hỏi cậu: "Tại sao lại cho tôi?"
"Cảm ơn tiên sinh đã giúp đỡ và chăm sóc tôi khoảng thời gian này." Trang Yến tỏ vẻ thản nhiên trả lời.
"Ngoài chuyện này?" Tần Nhược Thủy hờ hững hỏi lại.
Ngoài chuyện này? Ngoài chuyện này cậu còn muốn tỏ tình, muốn cầu hôn, muốn thực hành trang 173 trở về sau, nhưng mà tạm thời đầu Trang Yến chưa bị dính nước, nên chưa dám to gan thổ lộ.
Cậu chính đồ nhát gan, chuyện giữa cậu và Tần Nhược Thủy lúc nào cậu cũng nhìn trước ngó sau, làm thế này cũng sợ thế kia cũng hãi, chẳng biết thế kỉ nào mới ôm được mỹ nhân về.
"Tôi nhận." Tần Nhược Thủy cầm lấy đai lưng vàng từ tay Trang Yến, nhìn Trang Yến đứng im không nhúc nhích, hắn khẽ cau mày, giục giã: "Ngẩn người làm gì? Thay quần áo đi chứ."
"Vậy tôi đi đây!"
...
Trận đấu vừa kết thúc, Ngô Liên Thủy đã bị người của trung tâm y tế dẫn đi, dù gã âm thầm kì lạ tại sao sự tình không phát triển như mình dự đoán, nhưng không hề lo lắng, dù gì thì nhà họ Ngô cũng quăng một số tiền lớn vào trung tâm y tế.
Truyền thông biết được Ngô Liên Thủy bị người của trung tâm y tế mang đi, lập tức hành động, chạy đến trung tâm y tế, canh chừng bên ngoài chờ đợi kết quả.
Ngô Liên Thủy nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, chẳng rõ vì sao bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành, vị trí bị Trang Yến đánh trúng càng thêm đau nhức.
"Quả thật là anh Ngô Liên Thủy đã sử dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chúng tôi kiểm tra ra được một số loại chất vượt quá mức độ quy định."
Ngô Liên Thủy hoàn toàn không ngờ giám đốc trung tâm y tế lại công bố kết quả hoàn toàn không do dự điều gì như vậy, khuôn mặt của gã đột nhiên trở nên dữ tợn dị thường, song đã bị các nhân viên bên cạnh đè cứng, gã chỉ có thể tàn bạo trợn mắt nhìn giám đốc, nghiến răng nghiến lợi: "Ông nói cái gì?"
Trên võ đài gã dám không chút kiêng kỵ như vậy, cơ bản chính là vì người họ Ngô đã đút lót cho trung tâm y tế trước khi trận đấu diễn ra, nhưng bây giờ bọn chúng lại khai ra kết quả thật sự.