Liên đoàn quyền anh vẫn cảm thấy khó xử, nhà họ Ngô muốn xử lí một tay đấm bình thường, bọn họ có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, nhưng bây giờ nhà họ muốn xử lý Trang Yến, từ khi Trang Yến mới trở lại cho đến giờ, lòng nhiệt huyết của người hâm mộ được khơi dậy sạch sẽ, số người mua phiếu cược cũng tăng 80% so với cùng kỳ năm ngoái, giờ bảo liên đoàn quyền anh từ bỏ Trang Yến, thật khiến người ta không thể cam lòng.
Đầu tư thì không thể thiếu vốn đầu tư của nhà họ Ngô, nhưng cũng muốn giữ Trang Yến lại, vì vậy người của liên đoàn quyền anh bắt đầu giả ngu: "Chuyện là thế này, anh biết để thiết lập một quy định mới chúng tôi luôn cần một khoảng thời gian nho nhỏ, mấy ngày nữa Trang Yến đã đánh trận chung kết rồi, thật sự khó thể nào kịp được."
"Trang Yến sắp đấu chung kết chứ gì..." Huấn luyện viên của Ngô Liên Thủy cười khẩy một tiếng, tiếng cười này lọt vào tai người, chỉ mang lại cảm giác âm u u ám, "Anh nói đúng, thế nên các anh phải nhanh lên, bọn tôi đã nghĩ sẵn quy định mới cho các anh rồi, các anh chỉ cần ban hành là được, nếu trận chung kết mà còn thấy mặt Trang Yến, ngại quá, nhà họ Ngô chỉ đành phải rút vốn mà thôi."
"Chúng tôi cần họp bàn cái đã." Vị huấn luyện viên này đã nói ác liệt đến mức này rồi, thật ra họp bàn gì đấy chỉ còn có mang tính tượng trưng mà thôi.
Huấn luyện viên biết bọn họ chỉ muốn vớt vát lại một chút mặt mũi, cũng đồng ý cho liên đoàn quyền anh chút mặt mũi này.
Các lãnh đạo liên đoàn quyền anh rất nhanh đã hạ quyết tâm, dù Trang Yến chơi quyền anh rất tuyệt, lợi ích mang lại cũng rất khả quan, nhưng so với vốn đầu tư của nhà họ Ngô, vẫn còn thua kém một ít.
Tuy nhiên chuyện này không thể chỉ do mấy người bọn họ quyết định, vì để chứng minh quy tắc này đã được trải qua một phen cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ liền tổ chức một buổi hội nghị vô cùng long trọng.
Mà Tần Nhược Thủy thân là phó chủ tịch liên đoàn quyền anh, cũng có vinh dự tham gia buổi họp này.
Vốn dĩ hắn không định đến, vừa nghe điện thoại nói buổi họp này thảo luận về vấn đề cấm các tay đấm từng có tai tiếng so tài, Tần Nhược Thủy lập tức thay đổi quyết định, phi tới liên đoàn quyền anh, tham gia buổi họp kế tiếp.
Dù Trang Yến là người bị hại, nhưng trước mắt chứng cứ trên tay bọn họ chưa đầy đủ, nếu để quy định ban hành xong mới tung bằng chứng minh oan, thì e rằng không khả quan cho lắm, lúc đó chắc chắn Trang Yến đã chịu ảnh hưởng bởi luật lệ mới, và đã không thể tiếp tục tham gia đấu giải được nữa rồi.
Đám người của liên đoàn quyền anh coi trọng lợi ích hơn cả, dù làm vậy có chút thiếu đạo đức, nhưng họ rất cần nhà họ Ngô đầu tư, nếu không được nhận khoản đầu tư này, có lẽ sang năm liên đoàn quyền anh còn không đủ tiền trả lương.
Tần Nhược Thủy là người duy nhất phản đối, sau khi chủ tịch nêu rõ lợi- hại, phòng họp rơi vào im lặng, nói thật lòng, Trang Yến có thể đấu giải tiếp hay không không liên quan đến đa số bọn họ, bọn họ chỉ hy vọng liên đoàn quyền anh có thể hoạt động bình thường, thế là đủ rồi.
Tiếp theo là đến khâu bỏ phiếu.
"Tôi đồng ý."
"Tôi đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
...
Đến phiên Tần Nhược Thủy, hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Tôi không đồng ý."
Hầu hết mọi người của liên đoàn quyền anh đều coi Tần Nhược Thủy như bình hoa, dù không rõ tại sao hắn lại phải bỏ một khoản tiền lớn để tiến vào cao tầng của liên đoàn quyền anh, đã vậy còn rất hiếm lộ mặt, dù có xuất hiện cũng phải băng che kín mít, chỉ lộ đúng một đôi mắt.
Không thể nào ngờ tới hôm nay đột nhiên mở miệng, nói tôi không đồng ý, mà hiện giờ Tần Nhược Thủy là phó chủ tịch liên đoàn quyền anh, hắn có quyền bác bỏ.
Nói cách khác, nếu hắn kiên quyết phản đối chuyện này, bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn nhà họ Ngô đầu tư sang chỗ khác.
Chủ tịch thở dài, "Anh Tần, chúng tôi biết có lẽ anh không ưa hành động này, hoặc anh là người hâm mộ Trang Yến, nhưng anh cũng nên suy nghĩ cho liên đoàn quyền anh chúng ta một chút, khoản đầu tư của nhà họ Ngô thật sự rất quan trọng với chúng ta, nếu không có khoản tiền này, hoạt động mấy tháng tiếp theo của liên đoàn quyền anh rất có thể sẽ gặp rắc rối, mà trong thời gian ngắn, chúng ta không có cách nào kêu gọi đầu tư mới."
Chủ tịch vừa dứt lời, đã nghe được vị phó chủ tịch mới nhậm chức mở miệng: "Nhà họ Ngô rút vốn, tôi có thể đầu tư gấp đôi."
"Chuyện này..."
Mười mấy người trong phòng họp, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dù bọn họ biết ngài Tần đây có tiền, nhưng cũng không nghĩ hắn có tiền đến vậy, nói đầu tư gấp đôi một cách cực kỳ đơn giản, không biết hắn có biết đầu tư gấp đôi là bao nhiêu không.
Tất cả mọi người cúi đầu, hình như là đang cân nhắc kỹ lưỡng lắm, một lát sau, chủ tịch ho nhẹ một tiếng, cất giọng: "Tôi cũng cho rằng nhà họ Ngô làm chuyện này ép người quá, nếu đã vậy trước tiên cứ từ chối nhà họ đã."
"Đúng đúng đúng, chủ tịch và phó chủ tịch nói đúng." Những người khác hùa theo.
Bây giờ, bọn họ không cần cấm Trang Yến thi đấu, mà còn có thể nhận được đầu tư gấp hai lần, ái chà, miếng bánh đâu mà ngon tuyệt!
Mặt mày chủ tịch xán lạn, như sắp nở thành một đóa hoa tươi, ông ta cười lộ hai hàng răng trắng phới, nói với Tần Nhược Thủy: "Vậy thì nghe theo anh Tần."
Tần Nhược Thủy mất tự nhiên gật đầu một cái, cặp mắt kia không để lộ quá nhiều mừng rỡ, hắn nói với chủ tịch: "Tuy nhiên chuyện tay đấm có lịch sử đen vẫn cần có biện pháp ứng phó, có thời gian chúng ta có thể soạn thảo một bộ điều lệ."
Có thời gian ở đây dĩ nhiên là phải chờ Trang Yến thi xong cái đã.
Có tiền thì là cụ lớn, chủ tịch gật đầu lia lịa: "Đúng đúng."
...
"Liên đoàn quyền anh từ chối?"
Huấn luyện viên của Ngô Liên Thủy cau mày: "Thực ra cũng không hẳn là từ chối, họ bảo là, họ cần thêm thời gian suy nghĩ, để lập ra một bảng quy định cụ thể."
Ngô Liên Thủy gầm ghè, "Đây còn không phải từ chối?"
Ý họ nói chính là chỉ trong mấy ngày chắc chắn không thể cấm tay đấm có lịch sử đen tham gia thi đấu được, nói cách khác Trang Yến vẫn sẽ tiếp tục tham gia đấu giải.
Thấy Ngô Liên Thủy kích động, huấn luyện viên vội vàng trấn an: "Không sao, chúng ta còn cách khác."
Huấn luyện viên vừa nói, vừa liên lạc với phòng làm việc thủy quân, nếu đầu tư không thể đe dọa liên đoàn quyền anh đi vào khuôn khổ, vậy bọn họ sẽ dùng lực lượng người hâm mộ buộc liên đoàn quyền anh ép Trang Yến rời khỏi giải đấu.
Nhưng phản ứng của người hâm mộ lại khiến huấn luyện viên thất vọng.
Bọn họ tìm một blogger có tiếng trên weibo mở một cuộc bỏ phiếu, hỏi xem tay đấm có lịch sử đen mà đang không nhận bất kì trừng phạt nào có nên bị cấm tham gia đấu giải hay không, bên dưới bình luận còn xếp một nhóm thủy quân dẫn nhịp.
Tình hình trên diễn đàn thì rất tốt đẹp, người hâm mộ lớn giọng hò la đòi Trang Yến rời khỏi giải đấu cúp Hạng Vương! Để cho cúp Hạng Vương được ổn yên tươi sáng! Dù bài đăng của bọn họ cũng chẳng tồn tại được bao lâu.
Nhưng kết quả lại khiến Ngô Liên Thủy và huấn luyện viên của gã hoàn toàn thất vọng, lũ fan ngoạc mồm đòi Trang Yến rút khỏi giải đấu trên diễn đàn, vừa lên weibo là thành quân phản bội, bảo rằng nên cho tay đấm một cơ hội sửa chữa.
Thấy đã không thể cứu vãn kết cục bỏ phiếu, Ngô Liên Thủy và huấn luyện viên phẫn nộ đến phát run.
Con mẹ nó! Tại sao! Không phải lúc đầu bọn bây kêu gào đòi cấm Trang Yến so tài à? Mẹ cái lũ chó chân đạp hai thuyền!
Không đạt được mục đích, huấn luyện viên cũng kiên quyết không nhận thua, bất kể thế nào, đều không thể để Trang Yến đối đầu với Ngô Liên Thủy trong trận chung kết được, nếu chuyện này xảy ra, tâm huyết những năm gần đây của anh ta và Ngô Liên Thủy đều tan thành khói bụi, anh ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Xem ra bây giờ chỉ có thể sử dụng kế hoạch thứ hai, huấn luyện viên gọi điện cho câu lạc bộ ngày xưa của Trang Yến, điện thoại kết nối, gã nói với người đầu kia: "Quản lý Cao."
"Ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Anh biết bây giờ Trang Yến đang ở câu lạc bộ nào không?"
"Chuyện này... làm sao tôi biết?" Năm xưa quản lý Cao hợp tác với bọn Ngô Liên Thủy, sau khi Trang Yến xảy ra chuyện tức thì bỏ đá xuống giếng, bây giờ nhìn Trang Yến trở lại mắt đỏ gần như rướm máu.
Sau khi Trang Yến rời khỏi làng quyền anh, câu lạc bộ bọn họ ngày một sa sút, năm nay chỉ được chia duy nhất tiến vào cúp Hạng Vương, đã thế tay đấm này còn trực tiếp bị loại sau vòng đấu loại, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e câu lạc bộ bọn họ sẽ sớm ngày đóng cửa.
Nếu biết Trang Yến còn có thể trở lại, năm xưa gã đã không chặn mọi đường lui như thế, nhưng bây giờ hối hận ra sao cũng không kịp nữa, dù gã có quỳ xuống trước mặt Trang Yến, Trang Yến cũng sẽ không thể nào trở về câu lạc bộ Kình Thảo.
Hơn nữa nghe đồn câu lạc bộ hiện tại đối xử với Trang Yến rất tốt, ngay cả huấn luyện viên quyền anh nổi tiếng quốc tế cũng mời tới được, dưới tình hình như vậy thì còn có thể chừa lại khả năng nào dành cho gã nữa.
Trách sao được, người ta là siêu sao, trước kia lưu lại một đường, sau này mới dễ dàng nhìn mặt.
"Giúp chuyện này đi."
Quản lý Cao cho rằng huấn luyện viên của Ngô Liên Thủy tìm đến mình thì chắc chắn là không có chuyện gì tốt, cảnh giác hỏi: "Giúp chuyện gì?"
"Ngày kia Trang Yến đánh trận chung kết."
"Đừng bảo là anh muốn tôi lên đánh một trận với cậu ta nhé." Ngoài điều này ra, quản lý Cao thật sự nghĩ không ra mình có thể lấy được thứ lợi lộc gì cho bọn họ.
"Dĩ nhiên không phải, tôi hy vọng mai anh có thể gặp Trang Yến một lần."
"Gặp cậu ta làm gì? Thiếu đánh chắc?" Quản lý Cao cười lạnh, nhớ đến những chuyện mình từng gây ra, gã cũng cảm thấy mình thật thiếu đòn.
Huấn luyện viên của Ngô Liên Thủy rất bất mãn với hành động ngắt lời mình của quản lý Cao, anh ta tiếp tục: "Anh nghe tôi nói hết, tối nay tôi gửi anh vài thứ, ở đó có chứa chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần mai anh bỏ vào cốc nước của Trang Yến là được, chuyện tiếp theo đã có bọn tôi lo liệu."
Quản lý Cao do dự: "Cái này... không được hay lắm."
"Không hay lắm? Nếu để người hâm mộ biết được năm xưa chính anh dùng tiền vi phạm hợp đồng giá cả trên trời uy hϊếp Trang Yến không được thanh minh, thì anh sẽ cảm thấy hay à?"
Quản lý Cao á khẩu không thể cãi lại, nếu để người hâm mộ phát hiện, chắc chắn câu lạc bộ Kính Thảo của bọn họ có thể giải tán ngay lập tức.
"Nhưng cớ gì Trang Yến phải đến gặp tôi?"
"Câu lạc bộ các anh còn có mấy thằng nhóc đàn em Trang Yến kèm cặp ngày trước, anh lấy bọn nó làm cớ, tôi tin chắc chắn Trang Yến sẽ bằng lòng đến gặp anh."
Quản lý Cao vẫn thấy chuyện này không thực tế, gã suy nghĩ một lúc mà vẫn không dám quyết định bừa, gã lại đánh bạo hỏi người đầu kia điện thoại: "Nhưng giờ trong nhà hàng đều có camera đấy, thế thì tra một cái là lộ tẩy hết sạch còn gì?"
"Yên tâm, tôi sẽ đặc biệt tìm cho anh một nhà hàng không có giám sát."
"Kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu giờ anh nhận lời, tôi và anh cũng dễ thương lượng, nếu anh để vuột mất cơ hội này, xin lỗi nhé, câu lạc bộ Kình Thảo của các anh tan đi là vừa."
Giải thể câu lạc bộ là điều mà quản lý Cao không tài nào chấp nhận được, gã nghiến nghiến răng, thầm nói xin lỗi Trang Yến, đồng ý: "Được, tôi làm."
Dù sao cũng chẳng phải lần đầu gã làm chuyện trái với lương tâm, đã làm đến lần thứ hai thì không còn phải chịu áp lực lớn như lần đầu.
Quản lý Cao cầm số điện thoại Trang Yến mà huấn luyện viên của Ngô Liên Thủy trao cho, ngẩng đầu nhìn những tay đấm mới trong phòng tập, lắc đầu một cái, từ sau khi Trang Yến rời đi, đã quá lâu gã không tìm thấy một người nào có tiềm năng, các đệ tử Trang Yến từng kèm cũng bị sốc tâm lý vì chuyện Trang Yến bán độ, bản lĩnh xuống dốc, bị gã từ bỏ thẳng tay.
Bây giờ muốn lấy bọn họ làm cớ, quản lý Cao cũng phải mắng mình một câu, đoạn lấy điện thoại, gọi điện cho Trang Yến.
Lúc gã vừa mở miệng Trang Yến còn chẳng nhớ đây là người nào, mãi đến khi gã nhắc đến câu lạc bộ Kình Thảo, gã mới nhớ mình đã từng có một ông chủ như vậy.
Giọng Trang Yến lạnh lùng, như xen lẫn băng tuyết, cậu nói: "Tôi không cho rằng tôi và quản lý Cao có gì để trò chuyện."
"Anh tìm chú chủ yếu là muốn bàn về vấn đề liên quan đến mấy đứa Khâu Văn."
"Bọn họ làm sao?" Trang Yến hỏi.
"Kể từ lúc chú bị truyền tin bán độ, đám Khâu Văn chưa từng có tâm tư đấm bốc, trạng thái mấy năm này cũng ngày càng sa sút, anh mong chú có thể khuyên mấy đứa một câu."
Trang Yến nhíu mày, cũng không ngờ quản lý Cao sẽ lôi chuyện Khâu Văn ra để nói, cậu hỏi ngược lại: "Không phải quản lý Cao là người rõ chuyện này nhất à?"
Quản lý Cao thở dài một hơi, dường như có ngàn vạn tâm tình không biết làm sao: "Chẳng bằng ngày mai anh và chúhẹn gặp nhau bàn bạc một chút, nếu có thể, giao hẹn năm xưa của chúng ta không còn hiệu lực."
Trang Yến cân nhắc mấy giây, đáp: "Được thôi, đến nơi nào?"
Quản lý Cao thở phào nhẹ nhõm, rất sợ Trang Yến trực tiếp cự tuyệt mình, "Lát nữa anh nhắn địa chỉ cho chú."
Sau khi cúp máy, Trang Yến lật đật chạy đến tầng ba xin Tần Nhược Thủy cho nghỉ một bữa.
Tần Nhược Thủy nghe Trang Yến nói muốn ra ngoài gặp mặt người ta, rất không cam lòng, mình vừa giúp cậu ta giải quyết đám tiểu nhân trong liên đoàn quyền anh, bây giờ cậu ta đã muốn ra cửa hẹn hò, rốt cuộc nhân loại này còn lương tâm hay không?
"Đi gặp ai?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Quản lý câu lạc bộ cũ của tôi."
"Gã quản lý uy hϊếp cậu không được thanh minh?"
Trang Yến gật đầu ừm một tiếng.
Tần Nhược Thủy tức khắc hồi phục tâm tình, vậy đoán chừng không thể gọi là hẹn hò, có khi phải là hẹn đánh nhau.
"Gã chủ động tìm cậu?"
"Vâng."
Tần Nhược Thủy suy tư, một hồi lâu sau nói với Trang Yến: "Đi đi, nhớ về sớm, ngày kia cậu còn phải đấu giải."
"Tôi hiểu, tiên sinh."
Sau khi Trang Yến rời khỏi tầng ba không được bao lâu, Tần Nhược Thủy gọi Tần quản gia lên, căn dặn: "Mua mấy chiếc camera cỡ siêu nhỏ, bút ghi âm, còi báo động, tra rõ quản lý cũ của Trang Yến đang sống ở đâu, phái vài người theo dõi gã."
Hành động này của tiên sinh, sao cứ giống như đi bắt kẻ thông da^ʍ vậy nhỉ?
Tần quản gia dìm nghẹt ý tưởng kỳ quặc, gật đầu đáp lời.
"Chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?" Tần quản gia hỏi Trang Yến lúc cậu sắp ra khỏi nhà vào ngày hôm sau.
Trang Yến gật đầu: "Đã xong xuôi rồi chú."
Tần quản gia vỗ vai Trang Yến, dặn dò: "Con trai con đứa ra ngoài đường phải cẩn thận, bảo vệ bản thân cho tốt."
"Đã rõ ạ."
Trước kia khi ông Trang vừa mới khám ra bệnh thận, Trang Yến bỏ học đi làm, vị quản lý Cao này thật sự đã giúp cậu một tay, chỉ có điều đến khi cậu bị truyền ra tin đồn bán độ, quản lý Cao cũng trở thành một trong những kẻ tàn bạo bỏ đá xuống giếng.
Bây giờ anh ta muốn gặp mình, Trang Yến chẳng cảm thấy có chuyện gì hay, nhưng cậu luôn canh cánh với việc làm rõ sự kiện bán độ năm xưa.
Trong nhà hàng, quản lý Cao vừa thấy Trang Yến có mặt, khóe miệng cũng sắp kéo dài đến mang tai, đứng dậy bắt tay Trang Yến: "Trang Yến, lâu lắm rồi không gặp."
Thái độ của Trang Yến rất lãnh đạm: "Đã lâu không gặp."
"Anh biết chú hận anh vì chuyện năm xưa, nhưng anh cũng có cái khổ của mình, không còn cách nào khác."
Ai cũng không còn cách nào khác, ai cũng có cái khổ riêng mình, quả thực Trang Yến chẳng muốn nghe ngài đây phàn nàn kể khổ trước mặt mình thêm nữa.
"Nếu quản lý Cao chỉ muốn nói chuyện này với tôi, tôi có thể đi được rồi."
"Chuyện năm xưa là lỗi của tôi, nếu cậu muốn nói rõ với người hâm mộ, vậy hãy nói hết ra đi."
Có ích gì nữa? Đã sớm bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi, bây giờ chỉ còn cách tìm được chứng cứ, mới có thể chứng minh chuyện năm xưa.
"Hội Khâu Văn có chuyện gì?" Trang Yến lại hỏi.
"Thì là tâm tư không đặt trên võ đài."
Chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều, Trang Yến đáp: "Chờ tôi đánh xong giải sẽ đi gặp bọn họ."
Nhân viên nhà hàng đi đến, nói với Trang Yến: "Thưa ngài, xe của ngài cản trở cửa thoát hiểm nhà hàng chúng tôi, hy vọng ngài có thể dời xe đi một chút."
Trang Yến lấy làm lạ, cậu đỗ xe cách cửa thoát hiểm rất xa, cậu tiện tay đặt túi mình lên bàn, đi theo nhân viên ra chỗ đậu xe.
Vừa thấy Trang Yến rời đi, quản lý Cao lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh, lôi một lọ thuốc từ trong túi, đổ chất lỏng trong suốt bên trong vào cốc Trang Yến.
Trang Yến ra ngoài nhà hàng thì phát hiện ra chiếc xe chặn cửa thoát hiểm không phải của cậu, cậu đang định giải thích với nhân viên, điện thoại chợt nhận được tin nhắn từ vệ sĩ nhà họ Tần: "Nước có độc, cẩn thận."
"Đây không phải xe tôi, là của vị đi cùng tôi." Phục vụ chớp mắt mấy cái, dĩ nhiên cậu ta biết xe này không phải của Trang Yến, cậu ta cố tình gọi Trang Yến ra ngoài.
Phục vụ ồ một tiếng, không dám để lộ, chỉ đành trở lại phòng ăn cùng Trang Yến, gọi quản lý Cao ra dời xe.
Quản lý Cao còn tưởng có gì khẩn cấp, kết quả lại phát hiện phục vị bị Trang Yến lừa gạt, gã đảo mắt, mắng: "Bệnh à?"
Đến khi gã trở lại phòng ăn, đã thấy cốc nước trước mặt Trang Yến vơi đi một nửa, chắc hẳn Trang Yến đã uống vào.
Hẳn cũng chẳng còn cách nào khác chứ? Vả lại trên môi Trang Yến bây giờ vẫn còn dính nước.
Trang Yến à, đừng trách anh lòng dạ hiểm ác, ai bảo chú cản đường Ngô Liên Thủy đâu đây?