Tần Nhược Thủy hoàn toàn không muốn nghe câu chuyện nàng tiên cá thứ ba nữa, hắn chọc chọc trán nhân loại trước mắt, nhân loại ngẩng đầu nhìn mình mờ mịt, con ngươi xám tro chớ chớp hai cái, sau đó nâng tay, đúng lúc Tần Nhược Thủy cho rằng nhân loại này muốn làm gì đó, chỉ thấy cậu ta giơ tay một cái, chỉ vào hàm răng trắng tinh của mình mà nói: "Ở đây tôi còn một mẩu chuyện nữa."
Tần Nhược Thủy quay đầu đi thẳng.
Trang Yến nghe tiếng anh cá rời đi, che miệng ngáp một cái, hút một đống nước biển vào bụng, cậu xoa xoa bụng mình, có thể là cậu uống nước biển quá nhiều, đến giờ vẫn không thấy đói bụng.
Cậu nằm sấp trên giường, nhắm mắt, chỉ chốc lát sau đã lăn ra ngủ.
Tần Nhược Thủy bơi một vòng bên ngoài, bất thình lình nhận ra, kia là phòng của hắn cơ mà, dựa vào cái gì mà bắt hắn rời đi? Muốn đi cũng là nhân loại phải đi chứ, chờ hắn trở về tống nhân loại ra ngoài, cho cậu ta ra rặng san hô mà kể chuyện cho bầy cá.
Tần Nhược Thủy quẫy quẫy cái đuôi trở về cung điện, đợi hắn đi được một lúc, bầy cá nhỏ trốn trong rặng san hô mới dám ló đầu, bọn nó nhìn về phương hướng Tần Nhược Thủy vừa mới rời đi, thân run lẩy bẩy.
Tại sao rõ ràng là chủ nhân có vẻ rất vui, thế mà bọn chúng vẫn thấy rất đáng sợ nhỉ?
Tần Nhược Thủy đẩy cửa phòng, thấy nhân loại đã ngủ say trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt còn bị hằn ra mấy vệt đỏ, chân tay dang rộng, chiếm toàn bộ không gian trên giường, miệng cậu ta còn hơi há, nhả ra một chuỗi bọt khí.
Cá Tần Nhược Thủy thì lại có chút OCD, hắn bơi qua cúi người chỉnh lại tư thế cho nhân loại, nhìn cậu ta nằm nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thành một sợi dài rồi mới hài lòng gật đầu một cái, nhưng chẳng được hai phút, tư thế ngủ của nhân loại lại thay đổi, dạng ra toang hoác, rất chi là khí thế.
Tần Nhược Thủy hít sâu một hơi, chỉnh sửa tư thế cho nhân loại một lần nữa, kết quả thời gian duy trì lần này còn ngắn hơn, bực mình nhất là, nhân loại bị Tần Nhược Thủy táy máy phát phiền, miệng còn lầm bầm một câu: "Phú Quý đừng nghịch."
Tên này vừa nghe đã biết là tên chó.
Tần Nhược Thủy giận điên người dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, rời khỏi gian phòng.
Đám cá nhỏ đang hí hửng luẩy quẩy trong rặng san hô bất chợt đứng hình, một khắc sau hoảng hốt chạy phăm phăm.
Chủ nhân lại tới rồi, chạy mau chạy mau!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, toàn bộ đám cá đã biến mất trong rặng san hô đỏ rực.
Lúc Tần Nhược Thủy ra đến nơi chợt thấy có một chiếc đuôi cá nhỏ thòi ra từ trong lỗ rỗng nham thạch, không vào được cũng chẳng ra được, cái đuôi lắc lắc lia lịa, hắn bật cười một tiếng, túm con cá nhỏ ra, sau đó ném bừa về phía trước.
Cá nhỏ sợ hớt hồn hớt vía, mãi lâu sau mới tỉnh hồn, chui vèo một cái vào trong đất bùn.
Tần Nhược Thủy vòng vo một hồi ngoài bãi san hô, không hiểu nổi tại sao rõ ràng mình trở về để đuổi nhân loại ra ngoài, mà đến giờ nhân loại vẫn còn tu hú chiếm tổ.
Chiếc đuôi to lớn màu bạc đung đưa trong nước, Tần Nhược Thủy trở lại cung điện một lần nữa, kết quả hắn lại dừng bên giường chọc chọc cái miệng nhả bong bóng của nhân loại, thẳng đến khi không hiểu nhân loại mơ mộng cái gì, mà ngậm luôn ngón tay Tần Nhược Thủy, hai hàm răng nhẹ nhàng cọ cọ, đầu lưỡi còn đảo vòng bên trên.
Tần Nhược Thủy mơ màng cảm thấy hình như kỳ tìm phối ngẫu của mình lại sắp tới, hắn vội vã rút ngón tay ra, xoay thân rời phòng, trở về rặng san hô.
Cứ chạy tới chạy lui mấy chuyến như vậy, rốt cuộc nhân loại vẫn nằm yên yên ổn ổn trên chiếc giường của Tần Nhược Thủy từ đầu đến cuối.
...
Khi Trang Yến tỉnh lại Tần Nhược Thủy không ở trong phòng.
Cậu xoa eo ngồi dậy, chiếc giường người cá quả thực quá cứng, ngủ dậy xong cơn đau thắt lưng càng thêm dữ dội, tuy nhiên cũng không phải đau do bị vũ khí nện giã, cũng không phải đau nhức từ tận xương tủy như kim châm mỗi khi trở trời mưa rơi, mà là cái loại đau mỏi âm ỉ, khó mà nói được.
Trang Yến nhảy xuống giường, đi mấy bước mới chợt ý thức được hình như vết thương cũ trên người đã đều khỏi hẳn, chờ đến lúc cậu rời khỏi đáy biển, cậu có thể đứng trên võ đài một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Trang Yến lộ ra nụ cười tận đáy lòng, từ sau khi giao dịch với nhà họ Văn.
Trang Yến đi hai vòng trong phòng, cảm thấy nhàm chán, bèn ngồi xuống đất, cậu co một chân lại, tay khoác lên đầu gối, hồi tưởng một vài chuyện xưa trước khi bị dìm xuống biển.
Cậu vốn yên bình làm một huấn luyện viên tại phòng gym, một ngày nọ bỗng nhiên có một đám người tìm đến cậu, nói cậu là con trai bé của nhà họ Văn, thế rồi cậu cứ vậy bị kéo về nhà họ Văn trong cơn mơ màng.
Mới đầu cậu tưởng rằng mình là con trai nhà họ Văn thật, rất mong nhà họ Văn tìm giúp ông Trang một loại thuốc khó tìm, còn vào làm con cháu nhà họ Văn một thời gian khá dài.
Nhưng người nhà họ Văn cũng rất quá đáng, bạn càng nhượng bộ người ta càng lấn tới, mấy người làm biết Trang Yến không tốt nghiệp cấp 3, thậm chí hình như còn lăn lộn với đám người trong giang hồ, nên thường xuyên âm thầm nói xấu sau lưng cậu. Đứa con bị ôm nhầm về của nhà họ Văn năm nay cũng lớn tầm cậu, nhưng động một cái là lộ vẻ tủi thân ấm ức, giống như trách mình sao lại ức hϊếp cậu ta.
Bà Văn là một người rất thiên vị, chỉ có điều thiên vị hơi không thông minh lắm, mỗi lần con trai giả khóc, là lại quở trách "con trai thật" là cậu, sau đó cuối cùng Trang Yến cũng hiểu tại sao thái độ của bà Văn lại lạ kỳ đến vậy.
Thì ra mình vốn dĩ cũng không phải con trai ruột của bà, hơn nữa quá khứ của mình, nghề nghiệp của mình, càng khiến bà ghét bỏ. Trước khi xảy ra những chuyện phía sau, Trang Yến cũng từng trải qua một đoạn thời gian dịu dàng với bà, đây chỉ là lòng quan tâm đối với một tên tử tù sắp chết, nhưng sự quan tâm ấy lại khiến Trang Yến sinh ra ảo giác đó chính là tình thương của mẹ.
Ông Văn là một người lạnh lòng lạnh phổi, ngoại trừ bà Vân, không nhìn ra ông ta có cảm xúc đặc biệt gì với ai.
Anh cả nhà họ Văn trái lại thật sự yêu thương đứa em trai bị nhận nhầm về kia, khi Trang Yến đang thực hiện kế hoạch ba, anh ta từng uy hϊếp cậu không được động đến em trai mình, Trang Yến không thể không từ bỏ.
Thật ra những chuyện liên quan đến nhà họ Văn cũng không có gì đáng nhớ, bọn họ không làm theo lời hứa hẹn, không phái người đến cứu cậu, những thứ này cậu cũng đã lường trước được, chỉ là hành động của bọn họ không phúc hậu lắm mà thôi.
Một chuyện khác, ngoại trừ kẻ thù của nhà họ Văn, còn một nhóm người nữa muốn dồn cậu vào chỗ chết, Trang Yến nhớ lúc mình bị tròng vào bao tải, loáng thoáng nghe được một tiếng anh Ngô.
Họ Ngô à...
Họ Ngô, mà lại có thù oán với cậu, lòng Trang Yến bắt đầu chọn lọc đáp án.
Khi Tần Nhược Thủy quay lại, đầu tiên là nhìn về phía chiếc giường, trên giường trống rỗng, Tần Nhược Thủy dời tầm mắt, phát hiện nhân loại vốn nằm trên giường nay lại đang khoanh chân ngồi đất, ôm vỏ sò mà hắn đặt góc tường dùng làm đồ trang trí, tự mình gõ nhịp say mê, hẳn trở lại mà cũng không hề hay biết.
Tần Nhược Thủy đến trước mặt Trang Yến, cúi người, đặt tay lên trên vỏ sò, nhẹ nhàng gõ vang.
Trang Yến nhận ra đại ca người cá trở về, cậu ngừng tay, chớp mắt, định quay đầu, theo bản năng tìm kiếm vị trí của đại ca.
Người cá tiếp tục gõ vỏ sò, không biết tại sao âm thanh người cá gõ ra lại hùng hồn hơn của Trang Yến rất nhiều, những nhịp trống trầm trầm ấy mau chóng xếp thành một bản nhạc cổ kính, dường như dòng nước xung quanh cũng xoay tròn khiêu vũ theo điệu nhạc xa xưa này.
Khúc cuối cùng kết thúc, Tần Nhược Thủy ngừng tay, sau đó ngẩng đầu, liền thấy nhân loại đối diện nhìn mình bằng ánh mắt long lanh kinh ngạc, mí mắt không chớp lấy một cái, giống như mất hồn.
Vì vậy Tần Nhược Thủy đưa tay, huơ huơ trước mặt cậu ta, chợt nhớ nhân loại không nhìn thấy gì dưới đáy biển, nhưng ngay sau đó nhân loại nhanh chóng bắt lấy cổ tay mình, rồi lại chậm rãi buông ra, khóe miệng giật giật, không phát ra âm thanh, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Tần Nhược Thủy chuyển tầm mắt từ miệng nhân loại đến cổ tay vừa bị nhân loại nắm lấy, con ngươi xanh thẫm như màu nước biển âm thầm lóe sáng, hắn bế nhân loại lên, nhân loại bất ngờ a một tiếng, ôm lấy cổ hắn theo phản xạ.
Đáy mắt Tần Nhược Thủy ánh lên ý cười, thả nhân loại lên chiếc giường ngọc thạch.
Trang Yến đã nghĩ thông, cực kỳ phối hợp với các loại đòi hỏi vô lý của Tần Nhược Thủy.
Cậu kín đáo than thở trong lòng, đại ca người cá cái gì cũng tốt, mỗi tội hơi quá sục sôi, nếu có thể bình tĩnh nguội lạnh mà tự hỏi tự xét, thì càng thêm hoàn hảo.
Cậu có thể tưởng tượng đại khái mình sẽ sinh hoạt ra sao trong hơn hai chục ngày kế tiếp dưới đáy biển, thận phải tốt đến trình độ nào mới có thể gánh nổi tần suất này không biết.
Sẽ không phải là cắn thuốc đấy chứ, Trang Yến âm thầm suy đoán, tuy nhiên rất nhanh trong đầu đã không còn chứa nổi cái gì.
Sau khi kết thúc, Trang Yến quyết định làm thầy bổ túc, tiếp tục mở lớp giáo dục giới tính cho Tần Nhược Thủy: "Ngày xưa ở dưới đáy biển, có một vương quốc người cá... Sau đó con cá này ngỏm củ tỏi, anh biết tại sao không?"
Tần Nhược Thủy lặng lẽ cau mày, tại sao nhân loại này còn có sức kể chuyện.
Bây giờ Trang Yến đã hoàn toàn quen với sự im lặng của anh cá, thậm chí còn tự tạo âm thanh cho anh cá luôn, bây giờ anh cá đang rất phối hợp mà truy hỏi tại sao tại sao trong đầu cậu.
Trang Yến tỏ vẻ cực kỳ thâm sâu mà nói: "Tại vì chàng ta cắn thuốc, thuốc dởm hại người đấy."
Tần Nhược Thủy: "..."
Xem ra rất cần dùng thực lực nói cho nhân loại biết hắn không cần phải cắn thuốc.
Thật sự không thể tiếp tục thế này được nữa, Trang Yến cảm giác hông eo của mình đã bị tàn phá nặng nề, cậu vỗ vai người cá một cái: "Em cảm thấy anh thế này không ổn, để em đọc cho anh một đoạn thanh tâm chú vậy."
Thật ra Trang Yến cũng không nhớ thanh tâm chú đọc kiểu gì, nhưng cậu có thể phát huy tại chỗ, vì vậy tiếp theo Tần Nhược Thủy liền biết được cái gì gọi là ô nhiễm tiếng ồn, hắn nghe thấy nhân loại dùng chất giọng khàn khàn rầm rầm rì rì: "Lúa nếp là lúa nếp làng, Sắc tức là Không, Không tức là Sắc, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng...*"
(*mình để bừa đó, câu gốc là lặp lại liên tục mấy chữ "bōluó bōluómì", nghĩa là dứa- mít)
Tần Nhược Thủy: "..."
Đây là cái quỷ gì?
Người cá quả nhiên ngừng động tác, ánh mắt Trang Yến khẽ sáng lên, cảm thấy rất có hy vọng, vì vậy đọc thuộc lòng càng thêm ra sức, nhưng giọng cậu chẳng kéo dài được bao lâu, đã vỡ tan tành trong dòng nước chảy cuồn cuộn.
Sinh hoạt hai ngày này thật sự quá nát, nhưng năng lực thích nghi của Trang Yến cũng vô cùng man rợ, sau mấy ngày trôi qua, cậu hoàn toàn quen thuộc, không chỉ có vậy, cậu còn học được cách yêu sách.
Sau khi kết thúc một lần phát xuân của Tần Nhược Thủy, cậu đi lang thang trong cung điện không chút liêm sỉ, cuối cùng trở lại bên giường, vỗ giường một cái, nói với Tần Nhược Thủy: "Giường này cứng quá, hai ngày nay em ngủ đau hết cả eo."
Hình như là nhân loại đang làm nũng, nhưng sao cứ thấy thiếu thiếu so với những gì hắn thấy trên ti vi.
Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm nhân loại hồi lâu, nhân loại xoa eo, vẻ mặt uể oải, đúng là một sinh vật vừa yểu điệu vừa cầu kỳ, cung điện của hắn chỉ có chiếc giường này, không thích ngủ thì ra ngoài san hô mà ngủ.
Tần Nhược Thủy không quan tâm lời than phiền của Trang Yến, xoay người rời khỏi phòng.
Trang Yến biết hắn rời đi cũng không để ý, cậu đi bộ từ trong ra ngoài, đại điện bên ngoài có rất nhiều đồ chơi ly kỳ quái đản, mấy ngày này Trang Yến toàn ngồi lục lọi trong đại điện, đoán xem chúng là thứ gì.
Đến khi Tần Nhược Thủy trở lại, hắn vừa vào cung điện, đã thấy nhân loại ngồi ngay chính giữa, bộ dạng tay chân luống cuống, trước mặt cậu ta là một chiếc bình sứ Thanh Hoa đã bị rớt vỡ, trong tay nhân loại còn cầm hai mảnh vỡ, có vẻ đang muốn gắn lại vật này.
Trang Yến biết Tần Nhược Thủy trở lại, cậu cũng biết mình phạm sai lầm, nhưng cũng không biết mình vừa làm vỡ thứ gì.
Cậu chỉ là đang đi bộ thì vấp một phát, sau đó tự dưng trở thành hiện trường thảm án.
Tần Nhược Thủy đi đến trước mặt Trang Yến, cúi đầu nhìn chiếc bình sứ Thanh Hoa, nhân loại cẩu thả ngồi bên cạnh cũng không sợ bị cứa vào, hắn nâng tay, sai khiến dòng nước thu dọn mảnh vỡ.
Thấy anh cá không phản ứng gì, Trang Yến có chút hoảng hốt, cậu biết sức mạnh của đại ca người cá, một quyền tung ra cũng có thể đánh cho cậu bẹp thành người giấy. Cậu ngửa đầu nhìn Tần Nhược Thủy, đáng thương muốn chết, mãi lâu sau mới bật ra một câu: "Bạo lực gia đình cũng là phạm pháp đó."
Tần Nhược Thủy: "..."
Mình và người cá không phải quan hệ hôn nhân, cho nên không tính là bạo lực gia đình, chuyện này mình đuối lý trước, bị đánh một trận cũng là phải đạo, Trang Yến nghĩ vậy, bèn đổi lời nói: "Nhẹ một chút được không?"
Vẫn không được đáp lời, Trang Yến thật sự muốn nhào tới ôm lấy cái đuôi đại ca, mãi mới nhịn được, kể khổ nói: "Anh, eo em còn đau lắm, nếu anh đánh em đau thêm, rất nhiều chuyện đều khó mà làm được, đảm bảo hai ta cũng không thể hài hòa, đúng không anh? Anh anh nói gì đi anh, anh không nói lời nào lòng em không an ổn anh..."
Nhân loại này nói thật nhiều.
Tần Nhược Thủy đảo lưỡi một vòng trong vòm miệng, sau đó gập người, cúi đầu ngăn chặn cái miệng lải nhải không ngừng của nhân loại.
Rốt cuộc thế giới cũng yên bình lại.
Ngày hôm sau, khi Trang Yến tỉnh dậy, phát hiện dưới thân không còn là chiếc giường ngọc cứng rắn lạnh lẽo, mà đã là nệm giường khô ráo mềm mại.