Phùng Khác Chi móc đồng hồ bằng vàng từ trong ngực ra, mở nắp rồi nhìn thoáng qua sau đó anh ném mấy tờ tiền mặt cho cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh. Không biết tên cô tôi là hoa hồng hay Louise gì đó, anh cũng chẳng quan tâm mà chỉ đẩy bài trước mặt ra rồi đứng lên.
“Tiểu Cửu gia, gần đây thật khó gặp mặt cậu thế mà mới chơi có một đêm cậu đã muốn đi rồi sao?”
Hoàng công tử, con trai thị trưởng ngồi đối diện thấy thế thì biết anh phải đi nên vội vàng mở miệng giữ lại.
“Lần tới đi. Sáu giờ chị Tám của tôi từ Nam Kinh đến Thượng Hải, tôi phải tới nhà ga đón chị ấy. Nếu đến muộn thì không hay.”
“Hà sư trưởng không phải đóng quân ở Áp Bắc sao? Mới hai ngày trước tôi còn nhìn thấy anh ta đó. Vợ mình từ Nam Kinh tới mà người làm chồng không đi đón lại để cậu em vợ là cậu đi đón sao? Hay là anh ta thật sự có người khác ở bên ngoài nên mới ầm ĩ muốn ly hôn với chị Tám của cậu……”
Lâm công tử của cục trưởng cục giao thông lanh mồm lanh miệng nói. Nhưng vừa nói ra mồm thì đã bị người bên cạnh âm thầm đá vào chân nhắc nhở. Anh ta cuống quít ngậm miệng nhưng đã muộn mất rồi.
Phùng Khác Chi híp híp mắt, trên mặt vẫn tươi cười như cũ nhưng sau đó anh lại cầm lấy điếu thuốc đang hút dở trên miệng nhắm trúng đỉnh đầu của Lâm công tử. Ngón tay thon dài vươn ra, mẩu thuốc lá còn đang cháy dở cứ thế rơi xuống đỉnh đầu Lâm công tử. Điếu thuốc lập tức đốt cháy phần tóc đỉnh đầu khiến khói bay ra.
Bảy tám đôi mắt nhìn chằm chằm cái đầu đang bốc khói của Lâm công tử, nhưng không ai mở miệng, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lâm công tử bị đốt đến tê dại, thần sắc đau đớn, nhưng cũng không dám phủi mẩu thuốc đó đi mà chỉ dám dùng ánh mắt cầu cứu người bên cạnh.
Hoàng công tử ho khan một tiếng, khuyên nhủ: “Miệng chó không khạc được ngà voi, Tiểu Cửu gia hà tất phải chấp nhặt với cậu ta làm gì. Nếu lần này mà cậu ta còn không học khôn ra được, lần tới còn dám nói hươu nói vượn thì không cần Tiểu Cửu gia, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ta!”
Phùng Khác Chi liếc anh ta một cái rồi mới thu lại mẩu thuốc lá, nhìn Lâm công tử luống cuống tay chân phủi cái đầu đầy khói của mình, thậm chí còn lấy nước dội lên. Anh chống tay lên bàn, thân thể hơi hơi cúi về phía trước, nhìn những người đối diện từ trên cao nói: “Chị Tám và anh rể tôi vẫn rất tốt ——”
“Mấy người con mẹ nó nghe rõ chưa?” Anh đột nhiên cao giọng, trong mắt ẩn ẩn sự hung dữ.
“Vâng, vâng, đó là tất nhiên …” Mọi người gật đầu lia lịa.
Lúc này Phùng Khác Chi mới nhếch khóe miệng, xem như cười một cái rồi đứng thẳng người dụi tàn thuốc vào góc bàn. Người phục vụ đứng bên cạnh nhanh chóng đem áo khoác và bao tay đến cho anh.
Phùng Khác Chi cầm quần áo tùy ý vắt lên cánh tay, sau đó xua tay với mọi người đang muốn đứng dậy tiễn, ý bảo không cần. Anh xoay người đi ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi nước hoa cùng thuốc lá này.
Dù đã thức cả đêm nhưng lúc anh đi xuống cầu thang trang trí bằng đồng của nhà hàng Đại Hoa thì trong mắt chỉ có vài tia máu, trên người cũng không có nửa điểm dấu vết phóng túng.
Tây trang trên người anh cực kỳ sạch sẽ, đường cong thẳng tắp, mái tóc chải sáp bóng đến có thể soi bóng người, không chút cẩu thả, giày da trên chân cũng vẫn sáng bóng, mới tinh.
Đứa bé giữ cửa nhìn thấy anh từ xa đã vội vàng mở cửa kính, mặt cười tươi, cung kính chờ. Chờ Phùng Khác Chi đi ra ngoài rồi đứa nhỏ lập tức nhắm mắt đi theo phía sau.
Lão Diêm tài xế hôm nay không đi con xe Rolls-Royce màu đỏ tuyền của Phùng Khác Chi tới. Cái xe kia có biển số có một không hai ở toàn Thượng Hải, và nổi bật đến nỗi người ta có thể nhận ra từ khoảng cách trăm mét. Hôm nay ông lái một con xe Buick màu đen bình thường. Xe đỗ ngay cửa nhà hàng, đứa bé kia vội tới mở cửa sau xe.
Phùng Khác Chi khom lưng ngồi xuống, thoáng nhìn trên giày da có dính vài vết bùn tuyết thì đầu mày nhíu lại khó chịu. Đứa bé giữ cửa mắt sắc, lập tức ngồi xổm xuống, móc ra một chiếc khăn tay tuyết trắng, ra sức lau cái giày, lau bên này lại đổi sang bên kia. Sau khi lau sạch đôi giày da đến không còn một hạt bụi thì thằng bé mới đứng lên.
Phùng Khác Chi móc ra một tờ tiền mặt đưa qua, lúc đứa bé giữ cửa khom lưng chào thì anh bảo tài xế đến trạm xe lửa phía Bắc.
“Xin lỗi chú Diêm, chị Tám chê tôi lái xe kinh quá chị ấy ngồi không quen nên mới để chú đợi lâu như vậy.”
Cửa xe vừa đóng thì Phùng Khác Chi đã nâng đôi chân thon dài gác ở ghế trước, người cũng dựa vào lưng ghế rộng rãi, duỗi cái eo lười biếng.
Lão Diêm ngồi thẳng tắp, vừa vững vàng lái xe vừa nói: “Cửu công tử nói gì vậy. Tôi vốn là tài xế của Phùng gia. Lão gia phái tôi tới Thượng Hải nhưng cậu lại không cho tôi lái xe hay làm gì. Tôi nhận tiền không làm việc thì vốn nên thấy hổ thẹn. Khó có được hôm nay tôi mới được lái xe, huống chi lại đi đón Bát tiểu thư, tôi vui còn không kịp đâu.”
Phùng Khác Chi gật gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên anh chợt nhớ tới cái gì vì thế trợn mắt nói: “Đi Vinh Ký trước, mua một bao bánh chà bông đi. Chị Tám thích ăn cái đó.”
“Dạ vâng!”
Vinh Ký ở không xa phía trước, rất nhanh bọn họ đã tới. Lão Diêm dừng xe ở bên cạnh cửa hàng, tự mình đi xuống mua bánh.
Lão Vinh thấy lão Diêm thì vội vàng chạy đến bên xe, cười với Phùng Khác Chi đang ngồi trong xe nói: “Cửu gia tới rồi ạ? Đã lâu không thấy mặt cậu. Vẫn là bánh chà bông phải không? Vừa lúc có một mẻ vừa nướng xong, tôi sẽ chọn những cái tốt nhất, phiền cậu chờ chút!”
Phùng Khác Chi gật đầu. Lão Vinh nhanh như chớp chạy về cửa hàng.
Phùng Khác Chi ngồi ở trong xe chờ thì thấy chán chết nên thuận tay lấy bật lửa ra nghịch, mở rồi đóng. Đúng lúc đó có một người lướt qua bên cạnh.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, tầm mười tám mười chín tuổi, có bộ dáng nữ sinh, trên người mặc một cái áo khoác cũ xám xịt. Giày da trên chân cô dính không ít nước bùn, còn cô thì vừa đi vừa nhìn biển số nhà ở hai bên. Thoạt nhìn cô đã đi bộ khá lâu rồi. Đôi giày kia có kiểu dáng bình thường, nhưng Phùng Khác Chi liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là đôi giày da trâu làm thủ công không tồi, lại được bảo dưỡng tốt.
Nhìn thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng của cô gái và độ mòn của đôi giày thì ít nhất đôi giày này cũng dùng được ba bốn năm rồi. Từ mười lăm, mười sáu tuổi đến hiện tại vẫn có thể đi vừa chứng tỏ khi làm chiếc giày này, người ta đã cố ý làm to hơn một chút.
Phùng Khác Chi nhanh chóng phán đoán nữ chủ nhân của đôi giày da này hẳn là từ nơi khác đến Thượng Hải, gia thế thời trẻ không tồi, nhưng đã xuống dốc. Hơn nữa, cô gái này rất tinh tế.
Tầm mắt của Phùng Khác Chi dừng trên người cô gái, nhìn chằm chằm cô mà suy tư.
Cô gái kia trông giống như cành liễu mùa xuân vừa ôn nhu vừa thẳng. Tóc cô được bện sau đầu, dài qua eo, chạm đến mông. Cái bím tóc đó rũ xuống trông thật nhu thuận, dịu dàng, theo mỗi lần cô bước đi mà nhẹ nhàng thì vặn vẹo đong đưa rất có quy luật, giống như nó cũng có sinh mệnh của chính mình.
Chờ cô đi qua, Phùng Khác Chi ngước mắt lên sau đó nhướng mày nói với lão Diêm đang ở bên ngoài xe: “Đi, chú đem cô gái kia bắt lại đây cho tôi.”
Lão Diêm ngẩn ra: Tiểu Cửu gia phong lưu là thật, bạn gái không ít, từ ngôi sao ca nhạc, đến minh tinh gì đó đều có đủ. Bọn họ mỗi người một vẻ, mỗi người một kiểu đồn đại, nhưng từ trước đến nay đều là đàn bà con gái chủ động dán vào người cậu ấy. Còn cô gái mới vừa đi qua ông cũng thấy rồi. Tuy cô ấy ăn mặc bình thường, nhưng dung mạo cực kỳ thanh lệ, lọt vào mắt Tiểu Cửu gia cũng không kỳ lạ —— nhưng tự nhiên cản người trên đường như thế thì không giống tác phong của cậu chủ chút nào.
Lão Diêm nhìn cô gái kia, thấy cô cũng đi tới Vinh Ký thì chắc là muốn ăn điểm tâm nên ông hơi chần chừ. Ông cúi lưng cười khó xử sau đó thấp giọng nói: “Thiếu gia…… Hôm nay còn chưa tối, lại đang ở trên đường cái, mọi người đều đang nhìn, làm thế thì hơi……”
Ông bất an mà xoa xoa tay, khó xử nhìn Phùng Khác Chi. Mà Phùng Khác Chi lúc này mới hiểu ý ông, nhe răng tặc lưỡi một cái sau đó tức giận vẫy vẫy tay ý bảo ông ta tới gần chút sau đó thì thầm vài câu.
Lão Diêm rốt cuộc bừng tỉnh, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng gật đầu rồi xoay người đuổi theo.
……
Đại học Chi Hoa ở thành tây, đi hết đường chùa Tĩnh An thì còn phải đi thêm chút nữa, khá xa. Mạnh Lan Đình hỏi một cái xe bus rồi lên xe đi qua đó. Không nghĩ đến giữa đường xe bus lại dừng ngay gần trường đua ngựa, không đi nữa. Tài xế lấy công cụ xuống xe, gõ gõ đánh đánh đầu xe một lát thì hùng hùng hổ hổ đi lên đuổi mọi người xuống xe. Hành khách không muốn xuống và muốn ông ta đền tiền nhưng ông ta không những không trả mà còn không kiêng kị gì khi lấy một địch nhiều, ngang nhiên mắng chửi người.
Giữa lúc hai bên đang cãi nhau nước miếng tung tóe thì Mạnh Lan Đình xuống xe, đi tiếp về hướng tây.
Vốn tưởng rằng đi một chút là tới rồi nhưng cô đúng là đã xem nhẹ Thượng Hải to lớn này. Con đường hướng tây này cứ kéo dài mãi giống như không có điểm cuối. Sắc trời dần dần tối, mà đôi dày da cô tỉ mỉ bảo dưỡng để đồng hành với cô qua mấy mùa đông giờ này dính đầy nước bùn. Tuyết tan nên hơi lạnh ẩm ướt dường như xuyên qua giày tất, chậm rãi tiến vào. Bàn chân cô lúc đầu còn đau, lúc sau thì không còn cảm giác gì nữa. Mãi đến khi cô ngửi được trong không khí bay tới một mùi thơm của bánh ngọt ấm áp thì Mạnh Lan Đình mới ý thức được mình đã sớm bụng đói kêu vang.
Lúc ban ngày ở trên tàu cô chỉ ăn mấy miếng lương khô mang theo. Lúc này cô dừng chân, liếc mắt nhìn một cái. Cửa hàng đằng trước không lớn, tấm biển Vinh Ký treo đằng trước cũng cũ kỹ, nhưng bên cạnh đã có vài người dân bu quanh giống như đang đợi bánh ra lò.
Căn cứ theo kinh nghiệm thì nơi này chắc chắn bán đồ ăn ngon mà rẻ. Mạnh Lan Đình đi tới gian hàng, cũng không để ý đến cái ô tô màu đen đang đỗ ở bên cạnh.
Cô xếp hạng phía sau mọi người, lúc đang kiên nhẫn chờ đợi thì bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên một giọng nói: “Vị tiểu thư này, phiền cô đến bên này tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
Đó là một giọng nói xa lạ. Mạnh Lan Đình quay đầu thì thấy phía sau là một người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt đôn hậu, thần thái hòa khí. Lúc này ông ta đang cười tủm tỉm mà nhìn cô.
Vừa rồi Mạnh Lan Đình đi qua chiếc xe kia cũng thấy người này đứng ở bên cạnh, trong xe hình như còn có người ngồi. Theo kinh nghiệm của cô thì người này hẳn là lái xe cho ai đó.
Mạnh Lan Đình nhanh chóng nhìn cái xe ô tô kia. Cửa kính phía sau ô tô mở một nửa nên Mạnh Lan Đình lúc này rốt cuộc cũng thấy rõ trên ghế sau có một người đàn ông trẻ tuổi dung mạo không tồi đang nhàn nhã ngồi. Đối phương vốn đang nhìn mình nhưng có vẻ khi cô quay đầu thì anh ta cảm thấy bị mạo phạm nên đã thu hồi ánh mắt, đầu dựa vào ghế sau, cằm hơi nâng rồi quay mặt đi. Anh ta để lại cho Mạnh Lan Đình một bên sườn mặt lạnh nhạt, trong tay anh là một cái bật lửa chớp tắt mở như đang tiêu khiển.
Mạnh Lan Đình áp xuống nghi hoặc trong lòng, thu lại ánh mắt. Người đàn ông trung niên kia đã đứng ở một bên, mỉm cười chờ cô đi qua. Cô chần chờ rồi mới đi qua hỏi: “Chú gặp tôi có chuyện gì không?”
Lão Diêm nói: “Tôi họ Diêm, cô gọi tôi là Lão Diêm thì được rồi. Cô cũng đừng sợ, tôi là ngươi tốt. Chuyện là thế này, công tử nhà chúng tôi muốn mua bím tóc của cô, nếu cô đồng ý cắt xuống thì chúng tôi tiền trao cháo múc, cô thấy sao?”
Mạnh Lan Đình kinh ngạc vô cùng, lại thấy đối phương nói: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không để cô bị thiệt. Bím tóc này của cô ở ngoài có thể bán được năm đồng, chúng tôi sẽ trả mười đồng.”
Trên người Mạnh Lan Đình còn tổng cộng không đến mười đồng, đó là tiền lương một tháng của một công nhân bình thường. Một cái bím tóc có thể bán được với giá này thì đúng là không tồi. Nhưng Mạnh Lan Đình không chút suy nghĩ mà lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Cảm ơn chú, nhưng tôi không bán.”
Khi còn nhỏ, tóc cô vừa vàng vừa thưa, mẹ cô đã rất là lo lắng nên không ngại rườm rà mà thường dùng tro bếp để gội đầu cho cô sau đó lại dùng nước trong gội sạch lại. Trước khi cô đi ngủ, mẹ đều cẩn thẩn chải từng sợi tóc cho cô. Kiên trì lâu như vậy nên tóc trên đầu cô cũng đen lên. Sau này lớn lên, không biết vì duyên cớ gì hay vì sự kiên trì của mẹ mà tóc cô trở nên vừa đen vừa mượt, giống như một mảnh tơ lụa mỹ lệ.
Khi mẹ còn sống, Mạnh Lan Đình cũng không thích mái tóc để nhiều năm của mình cho lắm, thậm chí vì ngại phiền toái mà rất nhiều lần cô muốn cắt nhưng mẹ không cho nên cô cũng từ bỏ. Hiện tại mẹ đã qua đời, không biết vì cái gì mà cô bỗng nhiên có cảm tình đối với mái tóc dài này của mình. Cô không hiểu sao lại có người muốn mua tóc của mình nhưng kể cả cô nghèo đến điên rồi thì cũng sẽ không gật đầu.
Lão Diêm sửng sốt, quay đầu nhìn hướng ô tô, nói: “Hai mươi đồng.” Mạnh Lan Đình vẫn lắc đầu.
Lão Diêm cuối cùng nói ra con số một trăm đồng, con số mà chính ông cũng không tưởng tượng nổi. Lúc này Mạnh Lan Đình lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong xe một lần nữa sau đó lễ phép nhưng kiên quyết nói: “Cảm ơn chú nhưng chú nói với vị công tử kia là không cần ra giá nữa. Bất kể là giá nào thì tôi cũng không bán tóc mình đâu.”
Lão Vinh lúc này đã đem điểm tâm gói cẩn thận đến bên xe, Lão Diêm không có cách nào, lại phát hiện cái vị đang ngồi trong xe kia rõ ràng đã không kiên nhẫn mà gập ngón tay gõ lên cửa kính nhìn về phía này nên ông đành chạy về. Ông đoán Cửu công tử đã nghe được đoạn đối thoại của cô gái kia với mình nhưng vẫn nói lại lời cô một lần.
Vị tiểu thư kia mua điểm tâm xong thì nhanh chóng rời đi. Lão Diêm nhìn Phùng Khác Chi còn anh thì nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi phía trước, sắc mặt có chút âm trầm. Sau một lúc lâu anh cũng không lên tiếng khiến lão Diêm có chút bất an.
“Cửu công tử, tôi thấy vị tiểu thư kia rất kiên quyết. Hay là bỏ đi, dù sao da tóc trên người cũng là của cha mẹ. Huống chi có người phụ nữ nào mà không yêu quý mái tóc của mình chứ? Tôi xem kịch thường thấy phụ nữ cắt tóc trao cho đàn ông làm vật đính ước. Nếu người ta đã không muốn bán thì chúng ta cũng không nên miễn cưỡng. Huống chi với giá cao như vậy, còn sợ không kịp mua được thứ tốt sao ——”
Lời còn chưa dứt thì ông ta đã thấy cái vị ở trong xe kia không nói một tiếng đã đẩy cửa xuống, ngồi lên ghế điều khiển. Ô tô nhanh chóng khởi động, Phùng Khác Chi nhìn chằm chằm phía trước, đột nhiên dẫm chân ga. Động cơ xe “Oanh” một tiếng đã xông ra ngoài bỏ Lão Diêm còn đang lải nhải lại đằng sau.