Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 67

Editor: Cò lười

Beta: Lily58

"Cô đã tỉnh lại rồi, nữ thần xinh đẹp của tôi." Xuất hiện trước mặt An Diệc Tĩnh là gương mặt xa lạ của một người đàn ông, ngũ quan bình thường nếu lẫn ở trong đám đông chắc chắn sẽ không tìm ra được, nhưng mà tóc của anh ta đều muốn bạc hết rồi, rõ ràng gương mặt còn trẻ nhưng tóc đã thành màu muối tiêu.

"Anh là ai?" Đối mặt với tình huống như thế, An Diệc Tĩnh ngược lại rất bình tĩnh, tỉnh táo hơn.

Người đàn ông thấy dáng vẻ An Diệc Tĩnh thì lại cười haha, anh ta đi từ từ đến gần, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay như có như không xẹt qua cần cổ cô, phác họa hình dáng đường cong một cách rành mạch: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng cô là người tôi cần."

An Diệc Tĩnh bị cái tay lạnh như băng của người đàn ông làm nổi hết da gà, cô muốn tránh nhưng lại không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ngôn ngữ: "Anh biết tôi là ai vậy mà còn dám bắt cóc tôi."

"Tại sao không thể?" Người đàn ông giống như là đang nghe được chuyện cười gì đó nên cười vô cùng vui vẻ, rất lâu mới liếc nhìn An Diệc Tĩnh nói: "Cô biết cô quan trọng bao nhiêu không?"

"..." An Diệc Tĩnh vẫn còn đang thử làm cho sợi dây thừng trên tay lỏng ra, cô không nói được lời nào mà chỉ nhìn người đàn ông.

Người đàn ông từ từ đứng lên, bước chân nhẹ tênh đi vào trong phòng, vung tay lên chỉ về phía mấy cái bình trên bàn phía sau, hỏi Diệc Tĩnh: "Cô biết những thứ này là cái gì không?"

An Diệc Tĩnh vẫn không nói chuyện, mà chỉ cảnh giác nhìn đối phương.

"Những thứ này đều được chuẩn bị cho cô." Nam nhân cười cuồng ngạo, bỗng dưng lại gần An Diệc Tĩnh nói tiếp: "Tôi còn cho rằng đời này chỉ có thể gặp được một người có máu nữ đế, thật đáng tiếc bảy năm trước tôi mang cô ta tới đây thì cô ta lại trốn thoát, hơn nữa còn xảy ra tai nạn xe cộ làm nhuốm bẩn huyết dịch thần thánh, đồ vô dụng chỉ có thể bị tiêu diệt, tôi không thể giữ cô ta lại nữa."

"Anh gϊếŧ cô ấy." An Diệc Tĩnh rõ ràng nhìn thấy Lương Thiển rất khổ sở nằm trên mặt đất, cô biết người trong lời nói của tên biếи ŧɦái chính là Lương Thiển.

Người đàn ông cười gật đầu một cái: "Cô rất thông minh, khi đó tôi còn trẻ tuổi thật sự là đã quá sơ suất để cho cô ta trốn thoát, nếu như tôi đã không sử dụng được cô ta thì cũng sẽ không thể để cho người khác lợi dụng, như vậy thì cô ta chỉ có một con đường chính là hoàn toàn rời khỏi cái thế giới bẩn thỉu này, tôi vốn cho rằng cô ta sẽ chết trong lần tai nạn xe cộ kia, ai ngờ, ông trời quá từ bi, đành phải mượn tay của tôi . . ."

An Diệc Tĩnh nhìn thấy tên này nổi điên cười, cảm thấy người này đã biếи ŧɦái đến mức không còn thuốc chữa: "Anh có phải là có bệnh hay không?"

"Không, tôi không có bệnh, là thế giới này có bệnh, là loài người có bệnh, loài người tham lam, dối trá, tàn nhẫn, gian ác, mà tôi ra đời chính là vì thay đổi loài người, hiện tại chỉ cần máu của cô thì tôi sẽ thành công, tôi sẽ có thể thay đổi thế giới này, làm sạch thế giới này, ha ha ha ha ha. . ."

"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" An Diệc Tĩnh cảm thấy người đàn ông này đã bệnh thời kỳ cuối, lời anh ta nói không phải là lời của một người bình thường có thể nói.

Người đàn ông đột nhiên lại gần An Diệc Tĩnh, đè giọng xuống nói nói với cô: "Đừng nóng vội, chờ tôi phân cao thấp với Lâm Nhiên xong, tôi sẽ nói cho cô biết cứu vớt thế giới này thế nào."

"Anh không thắng được, cũng chạy không thoát, tôi đã nhớ kỹ gương mặt này của anh rồi."

"Nữ thần của tôi, cô thật sự xác định tôi chính là như vậy sao? Ha ha ha ha ha..."

Người đàn ông vừa cười vừa xoay người đi tới cửa, kéo cửa ra, bỗng dưng xoay người lại nói với An Diệc Tĩnh: "Ahh, đúng rồi, nói lâu như vậy tôi vẫn chưa tự giới thiệu, xin chào, tôi là Redeemer, một lát nữa gặp."

Nói xong, cửa bị đóng lại, trong phòng lại quay về trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.

Redeemer không phải là Chúa Cứu Thế, An Diệc Tĩnh cười lạnh, cái tên biếи ŧɦái mơ mộng hão huyền muốn làm Chúa Cứu Thế.

An Diệc Tĩnh chuyển tầm mắt, nhìn thấy Lương Thiển không nhúc nhích nằm trên mặt đất, giống như là đang hôn mê bất tỉnh.

"Lương Thiển, cô tỉnh đi, Lương Thiển.." Kêu rất nhiều tiếng cũng không thấy Lương Thiển có động tĩnh gì, cô không còn cách nào đành phải không gọi nữa mà quay qua nghĩ biện pháp tự cứu mình.

Bên kia, Lâm Nhiên không nói tiếng nào đi vào phòng sách, Lâm Tâm lo lắng muốn đi nhìn một chút thì lại bị Hứa Biệt gọi lại.

"Cậu ấy tự nhiên sẽ có biện pháp xử lý, đừng quấy rầy cậu ấy."

Lâm Tâm âm thầm thở dài một cái, nhìn về phía Hứa Biệt: "Làm sao bây giờ?"

"Báo cảnh sát trước." Hứa Biệt nói với Lâm Tâm.

"Ừ." Lâm Tâm lo lắng nhìn Hứa Biệt, cũng không biết cuối cùng phải làm thế nào mới tốt.

Camera an ninh trong phòng đã bị người ta phá hỏng, Phó Tử Hiên chỉnh sửa một lúc lâu mới vất vả hồi phục lại được hình ảnh, anh ngoắc tay ý bảo Hứa Biệt tới đây: "Lão đại, làm xong rồi."

Hứa Biệt kéo Lâm Tâm đi đến chỗ Phó Tử Hiên, đi tới trước mặt Phó Tử Hiên rồi mới hỏi: "Có phát hiện gì không?"

"Không thể không nói người này thật sự rất lợi hại, nếu là mấy năm trước em hoàn toàn không có cách nào để khôi phục lại được sự phá hoại cỡ này, chỉ là dù có khôi phục được hình ảnh thì cũng không mấy rõ ràng, chấp nhận xem tạm vậy đi." Phó Tử Hiên vừa nói vừa xoay màn hình máy vi tính về phía Hứa Biệt.

Hứa Biệt và Lâm Tâm nhìn thấy trong hình ảnh theo dõi, An Diệc Tĩnh bị một người ôm ra, nhìn ra được là một người đàn ông, mặc quần áo vệ sĩ nhưng mà chỉ có thể thấy được bóng lưng, không nhìn thấy rõ mặt mũi.

"Chỉ có như vậy thôi hả?" Hứa Biệt hỏi Phó Tử Hiên.

Phó Tử Hiên gật đầu một cái: "Đã đến cực hạn."

Nửa giờ sau, Nhậm Tử Hâm dẫn đội đến.

"Hứa tổng, Hứa phu nhân." Mặc dù Nhậm Tử Hâm là bạn của Lâm Nhiên nhưng chưa gặp Hứa Biệt bao giờ nên sau khi cô biết được quan hệ của Lâm Nhiên và Hứa Biệt thì thật sự rất kinh hãi.

Hứa Biệt gật đầu ý bảo: "Xin chào."

Nhậm Tử Hâm nhìn một vòng, mới nói thẳng vào vấn đề: "Tôi biết An Diệc Tĩnh bị bắt cóc, thật xin lỗi, nơi này là hiện trường vụ án, tôi cần phải phong tỏa hiện trường."

"Có thể." Hứa Biệt nhìn Nhậm Tử Hâm, cô gái trẻ tư thế oai hùng hiên ngang lại là đội trưởng, ngược lại lại làm anh nhớ tới cô em gái nhỏ đã lâu không gặp của mình.

Nhậm Tử Hâm chỉ huy cho cấp dưới làm việc, sau khi sắp xếp xong thì nói với Hứa Biệt: "Mỗi người ở đây đều cần làm một bản lời khai."

"Không thành vấn đề."

Nhậm Tử Hâm lại bảo cấp dưới đi ghi lại lời khai cho những người khác còn mình thì tự đến ghi cho Hứa Biệt và Lâm Tâm, cũng biết được nguyên nhân và hậu quả của toàn bộ sự việc từ miệng Hứa Biệt và Lâm Tâm.

"Làm phiền hai người rồi." Nhậm Tử Hâm nói với Hứa Biệt và Lâm Tâm.

Lâm Tâm lắc đầu một cái: "Hi vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được Tĩnh Tĩnh."

Nhậm Tử Hâm gật đầu: "Đây là công việc của tôi, tôi nhất định sẽ tìm được người."

"Cám ơn." Lâm Tâm đối xử rất khách sáo với Nhậm Tử Hâm, cuối cùng lại hỏi một câu lạc đề: "Cô chính là người bạn làm cảnh sát của em trai tôi nhỉ."

"Đúng vậy." Nhậm Tử Hâm trả lời không chút che giấu.

Lâm Tâm cười nhạt: "Làm phiền cô rồi."

"Đúng rồi, Lâm Nhiên đâu?" Nhậm Tử Hâm phát hiện ngay từ khi vào cửa cô đã không thấy bóng dáng của Lâm Nhiên đâu.

"Ở phòng sách, sau khi nói chuyện điện thoại với người kia xong thì nó tự nhốt mình ở phòng sách." Lâm Tâm chỉ chỉ vào vị trí của phòng sách.

Nhậm Tử Hâm nhìn về phía hai người, hỏi thăm: "Tôi muốn gặp anh ấy một chút."

"Cũng được." Hứa Biệt đột nhiên mở miệng: "Vụ án này mấy người hiểu rõ nhất, có cô ở lại chúng tôi cũng yên tâm."

"Cám ơn."

Nhậm Tử Hâm nói xong thì đứng dậy đi về phía phòng sách, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, người bên trong không mời cô vào vì vậy cô chỉ đành tự mở cửa ra bước vào.

Lâm Nhiên đang cúi đầu nhanh chóng viết chữ, nghe tiếng mở cửa nhưng thậm chí ngay cả đầu anh cũng không ngẩng lên.

"Anh có manh mối gì rồi hả?" Nhậm Tử Hâm bước tới, nhìn thấy trên bàn có nhiều tờ giấy đã được viết vì vậy mở miệng hỏi thăm.

"Mặc dù chỉ là một cuộc điện thoại, nhưng cuộc gọi này có thể cho tôi biết rất nhiều manh mối." Lâm Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút đỏ.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Tử Hâm thấy Lâm Nhiên như vậy, dù trước kia hai người cùng nhau thức ba ngày ba đêm, cũng không thấy anh có dáng vẻ này.

Cô hỏi: "Manh mối gì?"

"Âm thanh, môi trường và giọng nói của người đó đều có thể được sử dụng để tính toán nhằm thu hẹp phạm vi tìm kiếm."

"Tôi giúp anh." Nhậm Tử Hâm không hiểu cách tính toán của Lâm Nhiên nhưng cô vẫn có thể giúp một tay.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời từ từ khuất sau chân trời, vầng trăng dần treo trên bầu trời đen kịt.

An Diệc Tĩnh từ bỏ vùng vẫy, cô không thể trốn thoát.

Lúc Redeemer đưa đồ ăn và nước uống cho cô, cô quật cường không ăn nên giờ phút này bụng cô đã réo rắt.

Lương Thiển cuối cùng cũng động đậy, An Diệc Tĩnh vừa nhìn thấy thì lại bắt đầu gọi Lương Thiển: "Lương Thiển, cô tỉnh lại đi, Lương Thiển, nè..."

Lần này xem ra đã có kết quả, Lương Thiển thật sự chậm rãi mở mắt ra, nhưng nét mặt rất đờ đẫn, An Diệc Tĩnh liên tục gọi tên cô.

Cuối cùng, đôi mắt trống rỗng của Lương Thiển đối diện với ánh mắt lo âu của An Diệc Tĩnh.

"Sao rồi, cô không sao chứ?" An Diệc Tĩnh hỏi Lương Thiển.

Sau một lúc, Lương Thiển mới lắc đầu, yếu ớt nói: "Tôi không sao."

"Cô có cách gì có thể giúp tôi cởi trói hay không?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.

"An Diệc Tĩnh." Lương Thiển đột nhiên tỉnh táo kêu một tiếng An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh nào còn suy nghĩ đi tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của Lương Thiển nữa, cô nhìn qua chỗ Lương Thiển, vui mừng nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng, chờ đợi Lương Thiển nói chuyện.

Lương Thiển từ từ đứng lên, che ngực, dáng vẻ vẫn đang bị đau dữ dội như cũ.

Lương Thiển nói: "Tôi nhớ ra rồi."

"Cái gì?" An Diệc Tĩnh có chút không rõ chuyện gì.

Lương Thiển tiếp tục nhấn mạnh: "Tôi nhớ rồi, đã nhớ lại mọi thứ."

Vừa nói như thế, An Diệc Tĩnh lập tức hiểu được, đôi mắt cô đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm Lương Thiển, hỏi ngược lại: "Cô nói cô đã nhớ lại hết?"

"Ừ." Lương Thiển không cười đùa hí hửng giống như bình thường, khuôn mặt nghiêm túc mang theo ẩn nhẫn.

"Ý của cô là, tất cả mọi chuyện cô quên cô đều đã nhớ lại hết?"

"Đúng vậy." Lương Thiển nhìn về phía An Diệc Tĩnh, nói với cô từng chữ: “Tôi nhớ hết rồi.”

An Diệc Tĩnh rất muốn bước tới đỡ Lương Thiển, không thể lịch sự như mong muốn, cô bị trói quá chặt nên cô chỉ có thể hỏi thăm thế này: "Bao gồm cả việc cô chết thế nào, cô đều nhớ lại hết rồi?"

Lương Thiểm gật đầu: "Tôi bị người kia mưu sát, khi còn sống tôi cũng đã tới nơi này, máu nữ đế trong miệng kẻ đó chính là tôi, sau đó chính kẻ đó đã gϊếŧ tôi."

An Diệc Tĩnh nghe đến đây tim đập nhanh không giải thích được.

Ngay sau đó, cửa được mở ra, một tia sáng tản ra trong bóng tối, chiếu vào người cô, phát ra ánh sáng rực rỡ.