Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: Cò Lười
Lâm Nhiên thấy bộ dạng nửa đùa nửa thật của An Diệc Tĩnh, ngược lại có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh hiểu nha đầu này, cô hiểu rất rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, lúc này đột nhiên có thể nói ra một câu như vậy, chắc hẳn là có lý do.
"Được." Lâm Nhiên cười nhạt với An Diệc Tĩnh, anh không hỏi tại sao, chỉ muốn cô an tâm.
Nụ cười của An Diệc Tĩnh càng sâu, khẽ nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên: "Không hỏi em chuyện gì à?"
Lâm Nhiên không để ý lắc đầu: "Không cần thiết, em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, còn em không muốn thì đừng nói."
"Mệt chết được." An Diệc Tĩnh muốn tiến lên làm nũng, nhưng ngại đang ở nơi công cộng, chỉ có thể đáng thương bĩu môi nhìn Lâm Nhiên.
"Có thể đi được chưa?" Lâm Nhiên hỏi.
An Diệc Tĩnh gật đầu: "Đã nên rời đi từ lâu rồi."
Nói xong, An Diệc Tĩnh dẫn đầu đi về phía bãi đậu xe, Lâm Nhiên nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, nở nụ cười đi theo phía sau cô không xa.
An Diệc Tĩnh đi đến cạnh xe Lâm Nhiên, thì nghe thấy âm thanh mở khóa, cô cười khẽ một tiếng, mở cửa xe rồi ngồi xuống ghế trước, chờ Lâm Nhiên mở cửa, lúc này cô mới chuyển ánh mắt sang đối phương, cười nói: "Chúng ta thế này có giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?"
Lâm Nhiên đóng cửa xe nở nụ cười mang theo sự vô lại, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Vậy lúc nào thì có thể đưa chuyện tình ngầm này lên được mặt đất?"
"À?" An Diệc Tĩnh cũng vươn tay thắt dây an toàn, thật giống như đang suy tư, suy nghĩ một lát mới tiếp tục mở miệng: "Vậy anh có muốn em mở một cuộc họp báo long trọng để giới thiệu anh hay không?"
"Anh vẫn nên long trọng giới thiệu trước thì tốt hơn." Lâm Nhiên vừa lái xe ra khỏi bãi đậu xe vừa nói với An Diệc Tĩnh.
Lời này vừa nói ra, An Diệc Tĩnh ngược lại có chút mơ hồ, cô liếc Lâm Nhiên, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Ngón tay Lâm Nhiên đặt trên tay lái hiện rõ khớp xương,d.đTruyenHDđ mắt nhìn thẳng phía trước, giọng trầm thấp từ từ phát ra trong xe: "Tối nay dẫn em đi gặp chị gái anh."
"Hả?" Toàn thân An Diệc Tĩnh bật dậy, nhìn Lâm Nhiên: "Gặp chị gái anh?"
"Ừ." Lâm Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn An Diệc Tĩnh, thấy bộ dạng cô có chút đứng ngồi không yên, cảm thấy rất thú vị, cô bé này rõ ràng đang hốt hoảng.
"Nhanh như vậy à?"
"Em cũng đã muốn để anh nuôi em rồi, chuyện gặp gia trưởng chẳng phải rất cần hay sao?"
An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, thật ra đi gặp chị gái Lâm Nhiên cũng không có gì, mọi người đều là người trẻ tuổi cũng không có gì đáng ngại, chỉ là, không ngờ đột nhiên lại nhanh như vậy.
"Nói thì nói thế, nhưng sao anh lại đột nhiên như vậy, em chẳng chuẩn bị được gì cả, không tốt lắm đâu? Nếu không, để lần sau gặp." Giọng nói An Diệc Tĩnh dịu dàng muốn thương lượng.
"Sao vậy Đại minh tinh của anh, sợ à?" Lâm Nhiên trêu ghẹo.
An Diệc Tĩnh nhìn thấy trong nụ cười của Lâm Nhiên mang theo một loại sắc thái khác, sau đó thì đơn giản nhìn cô một cái, lại khiến trong lòng cô có chút tự tin: "Em mà sợ à? Đứng trước mặt vạn người mắt em còn chưa chớp một cái, chỉ là gặp chị gái của anh thôi thì em sợ cái gì."
Lâm Nhiên thấy lưng An Diệc Tĩnh thẳng băng, nhịn cười, gật đầu: "Đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta cùng đến nhà chị gái anh."
"Được." An Diệc Tĩnh lời này cũng đã nói ra, sớm muộn gì cũng phải gặp, không thể lùi bước được nữa.
"Yên tâm, nhất định chị gái anh sẽ rất thích em." Lâm Nhiên thấy bộ dạng An Diệc Tĩnh, không đùa cô nữa, vươn tay kéo bàn tay trắng nõn của người phụ nữ bên cạnh mình, mười ngón tay đan xen.
An Diệc Tĩnh bị đôi bàn tay to ấm áp kia nắm lấy, dường như có thêm sức mạnh, cô vươn cánh tay khác ra vẽ vòng tròn trên mu bàn tay anh, nói: "Dĩ nhiên, nhân dân cả nước cũng đều thích em đấy."
"Khoe khoang." Lâm Nhiên nâng bàn tay An Diệc Tĩnh lên hôn một cái, nói tiếp: "Nhưng em chỉ thuộc về một mình anh."
An Diệc Tĩnh thấy bộ dạng Lâm Nhiên, lẩm bẩm nói: "Giáo sư Lâm cũng học được khoe khoang rồi."
"Học em đấy."
"Đúng rồi, rốt cuộc anh là giáo sư gì?"
"Không phải em nói anh là cầm thú à?"
"Ừ, cầm thú."
. . . . . .
Trở lại nhà An Diệc Tĩnh, An Diệc Tĩnh đi tắm, Lâm Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Tâm nói buổi tối dẫn bạn về dùng cơm,dien.dan+lê>quý^đôn lời này đã khiến Lâm Tâm vui đến phát hoảng, không ngừng
hỏi này hỏi kia.
Ví dụ như. . . . . .
"Là bạn gái à?"
"Làm nghề gì? Là người thế nào?"
"Cô ấy thích ăn gì?"
"Hay là bảo anh rể em đặt một bàn bên ngoài?"
"Thôi, hiếm khi em dẫn bạn gái về, ăn cơm ở nhà vẫn tốt hơn."
"Để chị gọi anh rể em về nấu cơm, tay nghề của chị tạm thời không thích hợp mời người quan trọng thế này."
"Sao em lại không nói sớm hơn chứ, chờ lúc này mới nói."
"Không thèm nghe em nói nữa, chị đi chuẩn bị."
Lâm Nhiên nghe Lâm Tâm thao thao bất tuyệt trong điện thoại quả thực là dở khóc dở cười, một điểm quan trọng nữa là, lần đầu tiên trong lịch sử Lâm Tâm vậy mà cúp điện thoại của anh, cái này cũng đủ hiểu là chị gái anh có bao nhiêu kích động, kích động đến mức ngay cả anh cũng không thèm để ý tới.
An Diệc Tĩnh tắm xong đã nhìn thấy Lâm Nhiên cầm điện thoại đi vào từ ban công, thấy tóc cô ướt, trực tiếp đi qua nhận lấy khăn lông lau tóc cho cô: "Thời tiết lạnh thế này mà còn không để ý, ngã bệnh thì sao?"
"Làm gì dễ ngã bệnh như vậy, hắt xì. . . . . ." Lời An Diệc Tĩnh còn chưa nói hết đã nhảy mũi một cái.
"Tới đây."
Lâm Nhiên kéo An Diệc Tĩnh vào phòng ngủ để cô ngồi vào bàn trang điểm, sau đó bản thân lại cầm máy sấy nhanh chóng sấy mái tóc dài của An Diệc Tĩnh.
"Anh mới gọi cho chị gái à?" An Diệc Tĩnh mặc Lâm Nhiên chơi đùa tóc cô, nghiêm túc nhìn Lâm Nhiên trong gương.
Lâm Nhiên ngẩng đầu lên thông qua gương nhìn An Diệc Tĩnh: "Đoán chừng bây giờ vẫn còn kích động."
"Không thể nào?" An Diệc Tĩnh thật sự không thể tưởng tượng ra được cái Lâm Nhiên gọi là kích động là thế nào.
"Chị ấy chờ ngày nay quá lâu rồi."
"Anh chưa từng dẫn cô gái khác về nhà?"
Lâm Nhiên nhẹ nhàng búng lêи đỉиɦ đầu An Diệc Tĩnh, nói: "Anh giống người tùy tiện như vậy à?"
"Tùy tiện lên, không phải là người." An Diệc Tĩnh bị thổi khiến toàn thân đều thoải mái, nói chuyện cũng lâng lâng.
"Hả?" Đột nhiên Lâm Nhiên cúi người xuống vừa sấy một bên tóc An Diệc Tĩnh, vừa kề miệng đến bên tai cô: "Chuyện này em còn không rõ?"
An Diệc Tĩnh vốn là bị thổi đến toàn thân thoải mái lại có một chút cảm giác bị điện giật, nào biết Lâm Nhiên này cố ý trêu chọc ở bên tai cô, khiến cô cả người không được tự nhiên, kể từ khi cùng người đàn ông này cá nước thân mật, thân thể này liền vô cùng nhạy cảm, không chịu nổi sự trêu chọc của người đàn ông này.
"Tóc khô rồi." An Diệc Tĩnh đưa tay đoạt máy sấy tóc.
Ai biết hai người cướp thế nào lại cướp đến lên giường, máy sấy tóc đã sớm bị vứt bỏ, cô đơn rơi trên mặt đất, mà An Diệc Tĩnh thì bị Lâm Nhiên đặt phía dưới, anh đưa tay gạt tóc dính trên mặt, nụ cười trên gương mặt anh tuấn nhàn nhạt lại mê người.
"Tóc của em đã khô rồi." An Diệc Tĩnh lại nói, giọng nói không hiểu sao vừa dịu dàng lại vửa mang theo sự mị hoặc, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Lâm Nhiên, cô cũng không biết mình lúc mình mình giống như một đóa hoa anh túc mê hoặc tâm thần con người.
"Anh biết." Giọng Lâm Nhiên có chút khàn.
"Chúng ta nên ra ngoài mua chút gì đó, đi tay không cũng không tốt." An Diệc Tĩnh tiếp tục mở miệng.
"Ừ." Lâm Nhiên vẫn thâm sâu nhìn cô, không nhúc nhích.
An Diệc Tĩnh đẩy Lâm Nhiên: "Anh mau đứng dậy."
Lâm Nhiên vẫn không cử động cũng không nói gì, ngược lại còn càng sát lại gần An Diệc Tĩnh, học thói ăn vạ: "Không đứng dậy nổi."
"Anh cũng biết mấy trò ăn vạ ấu trĩ này à?" An Diệc Tĩnh lại đẩy một cái, nhưng vẫn đẩy
không được như cũ.
"Cả đời này anh đều ăn vạ ấu trĩ với em, có được không?" Lâm Nhiên sờ sờ chiếc mũi cao của An Diệc Tĩnh, nhu tình như nước.
An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng nhíu mày, cũng không thể vào lúc này mà làm chuyện kia, nhất định sẽ lỡ thời gian đi gặp chị gái của Lâm Nhiên: "Được, mau đứng dậy, chúng ta phải ra ngoài. . . . . . Ưʍ. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, đôi môi An Diệc Tĩnh đã bị Lâm Nhiên cúi đầu ngậm lấy, cảm giác như đã lâu lắm rồi không được thưởng thức đôi môi ngọt ngào này, thật sự muốn đến cực độ.
An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên bất ngờ hôn đến mê muội đầu óc, đợi khi phản ứng lại Lâm Nhiên đã cạy môi của cô ra rồi, trực tiếp cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm ngọt, dây dưa, càng ngày càng sâu, càng ngày càng vội vã.
Mà bàn tay kia cũng bắt đầu không thể khống chế được sự lỗ mãng.
"Không được, không được." An Diệc Tĩnh vừa bị Lâm Nhiên cắn môi, vừa lạnh nhạt cản bàn tay to đang đưa vào quần áo ngủ của mình.
Đáy mắt Lâm Nhiên nhuộm màu tìиɧ ɖu͙©, nụ cười của anh chứa đựng sự mê hoặc nhìn An Diệc Tĩnh khàn giọng nói: "An Diệc Tĩnh, em cố ý."
An Diệc Tĩnh cười lắc đầu: "Em không có."
"Bên trong không mặc gì, còn nói không phải cố ý." Lâm Nhiên nói xong, đưa tay xoa nhẹ thứ nhô lên trước ngực cô.
"Là do em chưa kịp thay quần áo, đã bị anh bắt gặp." An Diệc Tĩnh giải thích.
Hiển nhiên, Lâm Nhiên cũng không nghĩ như vậy, mà nói với An Diệc Tĩnh: "Chi bằng nghe lời em, tối nay chúng ta không đến nhà chị gái ăn cơm."
An Diệc Tĩnh nhìn thấu ý tứ ẩn trong ánh mắt Lâm Nhiên, dĩ nhiên không được, đã nói rồi, nếu như không đi, người ta có thể sẽ nghĩ cô đang tác quái, như vậy thì còn chưa kịp gặp mặt mà ấn tượng của cô với họ đã không còn nữa, cô mới không cần.
"Không được."
Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh ý chí kiên định, cười khẽ một tiếng, ngồi dậy, cúi đầu nhìn An Diệc Tĩnh còn đang nằm trên giường: "Vậy em đi thay quần áo đi."
An Diệc Tĩnh đưa tay: "Không đứng dậy nổi."
"Cũng không biết là ai vô lại?" Lâm Nhiên vừa nói vừa đưa tay kéo An Diệc Tĩnh.
. . . . . .
An Diệc Tĩnh thay xong quần áo thì đứng trước gương soi, phía trên là áo sơ mi thêu, phía dưới là quần jean, vóc người đẹp hoàn mỹ đều được thể hiện ra ngoài, vừa thời trang lại vừa giản dị, nhìn qua rất thoải mái.
Dưới sự yêu cầu quyết liệt của An Diệc Tĩnh, vẫn phải đến cửa hàng rượu chọn hai chai rượu vang đỏ mang theo.
Màn đêm buông xuống, trên đường đèn đuốc sáng trưng, thành thị ánh sáng lung linh, Lâm Nhiên lái xe chạy trên đường,d:đ+l>q!đ cuối cùng lái vào khu biệt thự.
Dừng xe, Lâm Nhiên ra sau cốp lấy rượu vang đỏ, An Diệc Tĩnh xuống xe đứng đợi anh, sau khi đóng cốp, hai người đi vào bên trong.
Lâm Nhiên một tay xách theo túi rượu vang, một tay khác nắm thật chặt tay An Diệc Tĩnh, thời điểm gần đến nơi mới nói: "Khẩn trương à?"
Lúc này An Diệc Tĩnh cũng không náo loạn, khẽ gật đầu, thành thật trả lời: "Có một chút."
"Có anh ở đây." Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh cười thầm.
An Diệc Tĩnh gật đầu, tiếp tục đi theo Lâm Nhiên vào vườn hoa.
Qua khỏi vườn hoa, hai người đi tới cửa, chào đón hai người trước tiên lại là hai bạn nhỏ: "Cậu."
Lâm Nhiên giới thiệu với An Diệc Tĩnh: "Cháu trai, cháu gái của anh."
"Thật đáng yêu." An Diệc Tĩnh nhìn hai đứa bé có giá trị nhan sắc khá cao kia, chắc hẳn dung mạo cha mẹ rất tốt.
"Hai đứa đừng làm bậy."
Lâm Tâm đi ra từ trong nhà, liếc mắt đã nhìn thấy An Diệc Tĩnh người đứng ở cửa đang được em trai mình nắm tay, hiển nhiên đối phương cũng đã nhìn thấy cô.
"Là cô."
Lâm Nhiên còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, đã nghe thấy hai người phụ nữ đồng thanh lên tiếng.