Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: Cò Lười
Trương Ái Linh nói:
gặp được anh, cô sẽ trở nên rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ như một hạt bụi. Nhưng
trong lòng cô rất vui mừng, vì từ trong hạt bụi đã nở ra một đóa hoa.
Ở trong mắt mọi người An Diệc Tĩnh là một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên vô
cùng trân quý, là nữ thần mà người người đều muốn theo đuổi, nhưng không ai biết ở trước mặt Lâm Nhiên cô không hề băng lãnh, cũng chẳng lạnh
lùng, cô biết làm nũng, sẽ xuất hiện những hành động đúng với tuổi của
cô, thường sẽ làm vài chuyện ngu ngốc, vì người đàn ông trước mắt này mà ngay cả dấm chua của quỷ hồn cũng ăn.
Cô cũng không biết bối
cảnh của người đàn ông này, anh chính là thầy Lâm, là người duy nhất
trên thế giới này khiến cô động lòng,dien.dan(lê!quý)đôn là người đàn
ông khiến trái tim cô run lên, có lẽ đối với cô mà nói, nhận định người
đàn ông này chính là cả đời, mặc kệ tương lai như thế nào, cô rất rõ
ràng cả đời này ngoại trừ người đàn ông này cô sẽ không thể yêu bất kỳ
ai được nữa, ở trước mặt của anh cô tình nguyện nhỏ như hạt bụi, cô bằng lòng, cô thích.
Mà cô không biết, lúc này Lâm Nhiên cũng giống
như vậy, Lâm Nhiên đã đợi bảy năm mới gặp lại cô, lần nữa biết cô, bắt
đầu từ giây phút yêu cô kia, thì chính là vĩnh viễn, cả đời này đổi
thành ai cũng không thể.
Vào giờ phút này, đôi mắt An Diệc Tĩnh
mờ mịt, sống lưng cô dán sát vào mặt tường lạnh lẽo, trước mặt cô là
thân thể nóng như lửa, mà chủ nhân của thân thể này đang hỏi ý kiến của
cô, dùng loại dáng vẻ chưa từng thấy để trưng cầu ý kiến của cô.
Cô biết, nếu như cô nói không thể, anh sẽ lập tức dừng hết thảy động tác,
đây chính là Lâm Nhiên, một người đàn ông có thể kìm chế bản thân như
một quân nhân.
Nhưng mà, cô không muốn buông tha, bởi vì không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã mơ ước đến thân thể người đàn ông này.
An Diệc Tĩnh khẽ nghiêng người tới trước, khiến thân thể mình càng dán sát lên người thân thể này, ánh mắt cô quyến rũ đưa tình, như muốn mời,
nhưng lại không nói gì, cứ cười nhìn Lâm Nhiên như vậy, nụ cười mềm mại
đáng yêu đó khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chống đỡ
được.
Lâm Nhiên thấy bộ dáng An Diệc Tĩnh, lửa trong lòng đã càng ngày càng lớn, nhưng anh còn cố ý buông cô ra, dán sát tai cô nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì thôi."
Nói xong Lâm Nhiên xoay người, từ từ rời đi hướng ngược lại.
Đến gần hồ bơi, anh nghe tiếng An Diệc Tĩnh gọi ở sau lưng: "Lâm Nhiên."
Khóe miệng anh khẽ câu lên, mới xoay người, An Diệc Tĩnh đã gần ngay trước
mắt, cô cười rất gian trá, khi Lâm Nhiên phát hiện ra thì đã trễ, An
Diệc Tĩnh đã đẩy anh và bản thân toàn bồ đều rơi xuống hồ bơi.
Lâm Nhiên vừa mới trồi lên mặt nước lau mặt, thì người phụ nữ xinh đẹp mê
người đó đã xuất hiện trước mặt anh, anh đang muốn nói chuyện, miệng đã
bị ngăn lại.
Bốn cánh môi dán vào một chỗ, nước lạnh như băng,
thân thể lại nóng như lửa, một chút cũng không cảm giác được lạnh, ngược lại càng ngày càng nóng.
An Diệc Tĩnh thật ra hôn cũng không
thành thạo lắm, chỉ là cô biểu hiện rất chủ động, nhẹ nhàng hết liếʍ lại gặm môi đối phương, muốn cạy răng môi đối phương ra, lại bị đối phương
cạy ra, đảo khách thành chủ đoạt lại quyền chủ động, liếʍ mυ'ŧ, mở môi
đối phương ra, dây dưa cùng chiếc lưỡi mềm mại trơn bóng kia.
Đôi tay nhỏ của An Diệc Tĩnh cũng không an phận ở trên người Lâm Nhiên,
thân hình Lâm Nhiên rất tốt cô đã sớm biết, lúc này toàn bộ quần áo đều
ướt nhẹp, dính vào người càng khiến cơ bắp của anh lộ ra không sót chỗ
nào, ngón tay bơi qua bơi lại ở trước ngực, còn cố ý trêu đùa tựa như ở
nơi nhô ra nào đó bấm một cái.
"Hít." Lâm Nhiên bị bấm hít vào một hơi.
Anh buông môi An Diệc ra nhìn cô, tóc cô dính trên mặt, trên cổ, trên vai,
trên lưng, áo sơ mi ướt đẫm dán chặt khiến da thịt cũng trở nên trong
suốt, có thể thấy rất rõ ràng màu đen của áo trong, bởi vì động tác vừa
rồi, khe hở sâu trước ngực cũng lộ ra trong không khí, vòng hai trắng
nõn như ẩn như hiện phập phồng theo nhịp tim, khiến anh cảm thấy khô
nóng, cả người không tự giác căng thẳng.
An Diệc Tĩnh không chút kiêng kị nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, tay còn vẽ vài vòng trước ngực anh, hồi lâu mới mở miệng: "Có thể."
"Hả?" Lâm Nhiên căn bản không kìm chế được nữa, nhưng vẫn chịu đựng.
"Em nói." An Diệc Tĩnh lại gần bên tai Lâm Nhiên học anh thổi nhẹ giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói tiếp: "Có thể."
Thật ra hai người đều hiểu, ngay từ khi bắt đầu đánh Thái Cực, cả hai đều là tay mới, cũng đều bày ra vỏ bọc khí thế của người dày dặn kinh nghiệm,
đặc biệt là An Diệc Tĩnh, một cái nhăn mày hay một nụ cười, từng chiêu
từng thức đều bày ra dáng vẻ của nữ lưu manh, mà cô lại không biết bản
thân sau đó sẽ bị chơi đùa có bao nhiêu thảm.
Lâm Nhiên vừa nghe
bỗng dưng cười một tiếng, An Diệc Tĩnh thấy rất rõ ràng, nụ cười tà khí
rất hiếm thấy của anh, cô muốn nói chuyện, miệng đã bị chặn lại, trong
khi hôn đến khó mà tách ra, áo sơ mi An Diệc Tĩnh đã bị Lâm Nhiên cởi
xuống.
Da thịt tiếp xúc với nước khiến An Diệc Tĩnh không khống
chế được mà run lên, nhưng rất nhanh đã ấm áp, lòng bàn tay thô ráp đặc
trưng của đàn ông đã bao phủ lấy, cách một tầng áo trong đen ra sức nhào nặn, có thể cảm thấy chưa đã ghiền, anh đưa tay cởi bỏ móc áo phía sau
lưng cô, đai đen an toàn buông lỏng ra, anh rõ ràng cảm nhận được người
phụ nữ trong ngực hơi co người lại, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của
anh, anh buông môi cô ra, gặm đầu vai mịm màng của cô, đưa tay kéo đai
đen an toàn kia xuống, kéo ra, áo ngực rơi vào trong nước hồ.
Bàn tay phủ lên hai quả cầu tuyết trắng, cảm giác ở tay lúc này rất tốt,
Lâm Nhiên không nhịn được hôn xuống, một ngụm ngậm lấy hồng mai duyên
dáng yêu kiều, một tay lại vân vê nhào nặn, khiến người phụ nữ bên trên
không nhịn được mà phát ra âm thanh.
An Diệc Tĩnh bị động tác của Lâm Nhiên khiến của người đều ngứa, vừa ngứa lại vừa nóng, cô hơi ngửa
đầu, đôi tay không tự chủ xuyên vào mái tóc anh, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng vì cảm giác khó chịu nỗi này, mà tóc Lâm Nhiên cũng ẩm
ướt, không biết là nước hay là mồ hôi.
Dưới thân một cổ nhiệt
lưu cũng dần dần xuất hiện, ấm áp lại trống rỗng, cô khó chịu vặn vẹo
uốn éo, nhẹ nhàng cắn môi dưới vẻ mặt đỏ bừng.
Lâm Nhiên cảm nhận được hồng mai đã dần dần dựng đứng lên, giống như là nụ hoa mới chớm nở dưới sự bồi dưỡng của anh rốt cuộc đã lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều
trước người, anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, phía dưới trướng vô
cùng.
Tay anh từ từ đi xuống, tìm được khuy quần, nhanh chóng cởi ra, kéo xuống dưới, người phụ nữ phối hợp đá quần rơi xuống mắt cá
chân, cười nhìn Lâm Nhiên, thấy anh cả người đều đang bốc hỏa.
Ngón tay Lâm Nhiên ven theo qυầи иᏂỏ trượt vào trong, thăm dò vườn hoa bí
mật, đi qua hạt trân châu, tìm được cửa động của dòng suối đang chảy róc rách kia, thử xâm nhập vào bên trong,d!đTruyenHD^đ một động tác này đã
khiến người phụ nữ trong ngực khẽ rên lên, nhẹ nhàng mềm mại như mèo
cào, quấy nhiễu, anh vừa nghe thấy đã không khống chế được muốn thăm dò
nhanh lên một chút.
Chỉ là, anh biết lần đầu tiên ai cũng sẽ rất
khó chịu, anh không hy vọng người trong ngực sẽ quá khó chịu, cho nên
trêu chọc ban đầu nhất định phải làm đủ.
Khi đầu ngón tay chạm
đến kia một tầng mỏng mang kia thì Lâm Nhiên cũng không khống chế được
mình nữa, chất lỏng ngọt ngào trên ngón tay để cho anh trầm mê, khiến
anh càng muốn thêm nhiều hơn nữa.
An Diệc Tĩnh bởi vì động tác
của Lâm Nhiên mà toàn thân đều run rẩy, cô nằm trên vai Lâm Nhiên, nhẹ
nhàng cắn anh, đôi tay treo trên bả vai anh, một chút hơi sức đều không
còn.
"Chỉ mới như vậy đã chịu không nổi rồi sao?" Lâm Nhiên dừng động tác trên tay.
"Vô lại." An Diệc Tĩnh nghe tiếng khóa thắt lưng va vào nhau, sau đó là tiếng kéo khóa.
Lâm Nhiên cởi sạch, sau đó phóng ra vật to lớn mạnh mẽ đã chờ lâu kia, ra
bên ngoài liền chống lên da thịt mềm mại của người phụ nữ trước mặt,
cười nói: "Đợi lát nữa mắng anh vô lại cũng không muộn."
Mặc dù
phần lớn đều đang ở dưới nước, nhưng đồ vật kia vừa phóng ra đã chống
lên chân An Diệc Tĩnh, nóng dọa người, cô giật mình, theo bản năng trốn
về sau lại bị bàn tay ta kia chặn eo, thuận tay véo eo cô rồi nâng mông
đào lên.
An Diệc Tĩnh mất đi trọng tâm hai chân không tự chủ gác lên hông Lâm Nhiên, hai tay gắt gao ôm cổ anh.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lâm Nhiên khẽ cười hỏi.
An Diệc Tĩnh bởi vì lúc này hai chân đều mở ra, cửa động bị mở ra, lại vừa khéo đúng ngay nơi vật cứng rắn kia đang chống, hoàn toàn là tư thế
hoàn mỹ để kết hợp, cô lại sợ, vỗ vai Lâm Nhiên, không ngừng nói: "Đợi
chút, đợi chút......"
Lâm Nhiên đã sớm chuẩn bị xong, lúc
trước bị yêu tinh này quyến rũ đến dục hỏa đốt người, lúc này lại muốn
anh đợi chút, có khả năng sao?
"Chậm." Giọng Lâm Nhiên vừa dứt,
nắm nóng bỏng của mình đưa vào, so với ôn hòa ngày thường ôn hòa hoàn
toàn khác biệt, đây là nhẫn tâm đâm thủng.
"A......" Thời khắc An Diệc Tĩnh bất ngờ bị vật to lớn kia đâm thủng, cô cắn thật mạnh đầu vai người gây chuyện.
Đầu vai Lâm Nhiên đau xót, phía dưới cũng trướng đến lợi hại, trướng đến
đau, bên trong trơn bóng gắt gao siết chặt, thật chặt, chặt đến mức anh
thiếu chút nữa đã buông vũ khí đầu hàng.
Nước mắt An Diệc Tĩnh
tràn ra, mặc dù không đau như trong tưởng tượng, nhưng cũng quá sức, cô
buông Lâm Nhiên ra, vỗ anh, không ngừng kêu: "Đau...... Đau......"
Lâm Nhiên nghe được nên không dám động, ôm thật chặt người
anh yêu vào lòng, nhìn gương mặt cô, nhìn đôi mắt đẫm lệ đến mông lung
của cô, hôn lên mắt cô, mũi, chóp mũi, cuối cùng hôn lên cánh môi hồng,
dịu dàng không thể tả.
Phía dưới dường như đã dung nạp được, lúc
này Lâm Nhiên mới thử di chuyển, An Diệc Tĩnh nhẹ giọng ừ một tiếng, ôm
thật chặt cổ anh.
Bị vách tường mềm mại bên trong hút chặt, sự dễ chịu mà anh chưa từng cảm nhận qua, không cách nào diễn tả bằng lời,
vừa rồi chỉ mới thử động, đã khiến cho anh sắp bay lên trời.
Anh ôm chặt vòng eo thon của An Diệc Tĩnh, cô ngửa đầu toàn thân đều phiếm hồng, bị đυ.ng ấp úng nói không ra lời.
Lâm Nhiên ôm cô đi ra khỏi hồ bơi, suốt đoạn đường lên lầu, nhưng hai người cũng không tách ra, lên lên xuống xuống theo động tác đi đường, cuối
cùng hai người tiếp tục động tác trên giường.
An Diệc Tĩnh bị
đυ.ng đến hồn bay phách tán, cảm giác xé rách cũng dần dần biến mất, thay vào đó là cảm nhận được sự thô ráp cứng rắn trong thân thể, lại khiến
cho cô cảm thấy sung sướиɠ.
Nhưng thời điểm An Diệc Tĩnh muốn
nhiều hơn nữa, thân thể đột nhiên trống rỗng, nóng bỏng bên trong lui ra ngoài, sau đó cô cảm nhận được dưới chân phun ra một luồng nhiệt nóng,
cô xoa người ngồi dậy.
"Xong rồi?" An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên hỏi anh.