Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 20

Editor: Lily58

Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

Kết thúc tình huống hài hước không rõ vừa rồi, Lâm Nhiên nói quần chúng ăn dưa đi làm việc của mình, nhưng mà keo dính chó An Diệc Tĩnh vẫn không buông tha đi phía sau anh.

"Phòng của cô ở bên kia." Lâm Nhiên đứng ở cửa phòng mình, cái nhìn buồn bực ở trên người anh bắn ngược lên người An Diệc Tĩnh, đưa ngón tay chỉ sang bên kia, Quan Sam đang đứng ở cửa.

An Diệc Tĩnh miễn cưỡng nhìn Quan Sam đang dựa vào cửa xem náo nhiệt, còn vươn tay vẫy vẫy với hai người, cô không để ý, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhiên: "Hai nữ âm khí quá nặng."

Lâm Nhiên cả người ngăn ở cửa: "Cho nên?"

"Anh là nam, dương khí nặng."

"Cho nên?" Lâm Nhiên tiếp tục hai chữ kia.

"Thân thể con người chia hai thái cực, dương, bổ trợ, âm." Quan Sam Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân, khiến cho cả hai đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

(*Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân: bình thường không nói gì, nhưng nói một câu đều kiến mọi người kinh ngạc.)

"......" Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh không nói gì, quả thật không có cách nào tiếp nhận câu vừa rồi.

Quan Sam cười khúc khích, xoay người đi vào phòng, trước khi biến mất còn lưu lại một câu: "Hai người thương lượng xong nhớ báo tôi một tiếng, cửa không đóng."

Lại một hồi yên lặng, Quan Sam vào phòng, quả thật không đóng cửa, cũng không có động tĩnh gì.

Lâm Nhiên ghì một hơi, sau đó mở miệng: "Cô còn không đi?"

An Diệc Tĩnh không phải là không muốn đi, nhưng vừa rồi cô cảm nhận được thời điểm Lâm Nhiên đến cũng chính là lúc con ma kia đột nhiên biến mất, cô cũng không biết tại sao mình có thể nhìn thấy thứ đó, nhưng hiện tại thứ cô có thể xác định nơi ẩn náu duy nhất của cô chính là Lâm Nhiên, tối hôm qua cũng thế, có thể do Lâm Nhiên là đàn ông, hơn nữa anh ta còn một thân chính khí, cho nên có thể xua đuổi những hồn ma hoặc những thứ không sạch sẽ kia?

"Tối nay tôi có thể......" An Diệc Tĩnh không quan tâm, dù sao cô cảm thấy sợ, ngay cả bản thân bị rối loạn nhân cách cô còn không sợ, nhưng cô lại sợ thứ kia.

Thật đáng tiếc, Lâm Nhiên không hề nghĩ ngợi, lập tức cắt lời An Diệc Tĩnh, không cho cô một cơ hội mà từ chối thẳng thừng: "Không thể."

"Tôi còn chưa nói là cái gì."

"Cái gì cũng không thể."

An Diệc Tĩnh bại trận, cô âm thầm nhìn sang bốn phía, xác định không nhìn thấy hồn ma kia, sau đó mới nhìn về phía Lâm Nhiên, vốn là muốn anh ta làm vệ sĩ, nhưng nhìn bộ dạng cô có gan thì đến gần của anh ta, cô không thể làm gì khác ngoài từ bỏ suy nghĩ của mình, chỉ là, thái độ trước đó của cô vẫn đúng đắn.

"Tôi thấy trên bàn anh có rất nhiều sách, tôi muốn hỏi là tôi có thể mượn hai quyển được không." An Diệc Tĩnh đã khôi phục lại vẻ mặt trước sau như một, nhấc nhấc mí mắt lên, vẻ ngây thơ ban nãy không còn sót lại chút nào, cuối cùng thêm một câu: "Anh thật sự cho rằng tôi sẽ thế nào?"

Vì vậy, mấy phút sau.

An Diệc Tĩnh cầm hai quyển lý luận số học trở về phòng mình, Quan Sam ngồi vẽ ở bàn nghe thấy tiếng động quay sang nhìn An Diệc Tĩnh đang ôm hai quyển sách đứng một bên, liếc nhìn bìa sách, không khỏi cười một tiếng: "Học bá thế giới cô không hiểu, tất nhiên tôi cũng không hiểu."

"Học bá?" An Diệc Tĩnh ném quyển sách trong tay lên bàn, ngồi ở mép giường tức giận bất bình: "Tôi lại cảm thấy chính là một đồ gàn."

(*đồ gàn: chỉ người đọc sách cổ, tư tưởng cổ hủ, mang ý châm biếm.)

Tay Quan Sam không ngừng vẽ, giọng nói mang theo nụ cười: "Cậu ấy vẫn cứ như vậy, thói quen rất tốt."

An Diệc Tĩnh nhìn lướt qua tranh của Quan Sam, hỏi: "Cô...... Hai người quen biết lâu rồi sao?"

"Ừ, chính xác là rất lâu rồi, tầm 5-6 năm." Quan Sam không ngẩng đầu lên.

An Diệc Tĩnh nghe xong, âm thầm cười một tiếng, so với khoảng thời gian của cô, tuy rằng bảy năm trước quen biết với Lâm Nhiên là nhân cách kia của cô, nhưng vẫn là thân thể cô, nên mặc kệ như thế nào, về thời gian cô thắng rồi.

"Hai người quen nhau như thế nào?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.

"Chị gái của cậu ấy với anh trai của tôi là vợ chồng." Quan Sam phác hoạ xuống một nét.

An Diệc Tĩnh sững sờ, hiện tại có ý gì, chuyển vị trí thị uy sao?

Không, cô suy nghĩ lại, chị gái của Lâm Nhiên gả cho anh trai của Quan Sam, vậy bọn họ chính là thân thích, thân thích thì làm sao có thể nói chuyện yêu đương, không sai, cô cảm thấy phục chính mình.

Quan Sam cầm bút ngẩng đầu lên thấy An Diệc Tĩnh đang mím môi cười, mặc dù rất nhẹ, nhưng nụ cười đó cô chắc chắn không nhìn nhầm.

"Minh tinh các cô có phải có rất nhiều yếu tố tác động lên thần kinh không?" Cô nhìn An Diệc Tĩnh hỏi.

"Câu này của cô có ý gì?" An Diệc Tĩnh hé môi, liếc nhìn Quan Sam.

Ngón tay dài của Quan Sam đảo tới đảo lui cái bút, mắt không hề nhìn ngón tay đang linh hoạt mà chỉ nhìn An Diệc Tĩnh: "Đừng hiểu nhầm, chỉ là gần đây tôi có tham gia một hội thảo y học, là nghiên cứu y học lâm sàng, trong đó có nhắc tới đối tượng dễ bị rối loạn tinh thần nhất chính là nhân vật của công chúng, lấy mấy người trong làng Giải trí các cô làm ví dụ."

An Diệc Tĩnh hiểu rõ gật đầu, sau đó lại ném ra một vấn đề: "Gặp ma có phải là vấn đề tinh thần hay không?"

"Vấn đề gặp ma trong y học chắc chắn bị phủ nhận, trong tâm lý học gọi đó là chứng hoang tưởng, nếu như dùng khoa học để giải thích thì đó là do từ trường cùng với sóng điện não, chỉ là......" Lời nói của Quan Sam xoay chuyển, nhìn An Diệc Tĩnh: "Tôi tin có sự tồn tại của hồn ma."

"Cô là bác sĩ."

"Bác sĩ cũng là người."

An Diệc Tĩnh cảm thấy đau hai bên huyệt thái dương, cô day day thái dương, nhìn trên bàn vẽ, rừng núi cùng với con đường nhỏ rất sống động, mặc dù không phải là cái gì to lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, chuyển mắt từ bức tranh qua chủ nhân của bức tranh, bởi vì tình trạng của bản thân nên cô rất ít khi bình phẩm một người phụ nữ từ đầu đến chân, có thể lọt vào mắt cô chắc chắn phải là người có dung mạo rất tốt, mà số người lọt vào mắt cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hiển nhiên, hiện tại lại có thêm một ngươi, chính là Quan Sam trước mắt cô đây.

Bộ dạng Quan Sam không làm cho An Diệc Tĩnh kinh ngạc, tuy nhiên nó lại có một màu sắc khác, cô giỏi giang thẳng thắn, khí chất đầy mình, đứng cùng An Diệc Tĩnh khí chất không hề thua kém.

Đây cũng có thể chính là lý do vì sao ngay từ lúc đầu An Diệc Tĩnh đã không vừa mắt Quan Sam, bởi một khi đã lọt vào mắt cô thì sẽ không còn là loại để cô xem như không tồn tại, không để ý tới, cái này làm cô không hiểu vì sao lại có cảm giác nguy cơ.

Hai người vừa mới quen nhau, cũng không phải mối quan hệ nhiệt tình keo sơn, vì vậy sau khi nói chuyện mấy câu thì không còn chuyện gì để nói nữa, mỗi người mỗi việc, rửa mặt đi ngủ.

Đêm khuya yên tĩnh, tối đen như mực, Quan Sam cảm thấy trên mặt mình đang có cái gì đó quét qua, cảm giác buồn ngủ của cô đột nhiên biến mất, trên mặt cô lại cảm thấy khó chịu, đưa tay bắt lấy, quả nhiên bắt được một bàn tay, dùng sức thêm một chút liền nghe tiếng ai a kêu đau.

Đèn bỗng dưng sáng lên, cùng lúc đó đèn của phòng một bên cũng sáng lên.

Lâm Nhiên ngồi dậy, nhìn về phía bức tường đối diện, tường không cách âm nên tiếng kêu của phụ nữ kia anh nghe rất rõ ràng, anh không tự chủ cau mày lại, mặc áo khoác vào đứng dậy mở cửa, sau đấy gõ cửa phòng bên cạnh.

Mở cửa là Quan Sam, Lâm Nhiên đang định mở miệng, nhưng nhìn thấy mặt Quan Sam thì không nhịn được cười: "Mặt của chị."

Quan Sam thể hiện vẻ mặt biết ngay anh sẽ cười nhạo cô, trong mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ, giọng cảnh cáo: "Này, không được cười."

Tất nhiên, Lâm Nhiên lập tức ngừng cười, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Quan Sam lại càng tức cười, trên khuôn mặt đó ngoài trừ mắt mũi miệng ra, còn xuất hiện rùa, trứng, gạch chéo, còn có chữ, ba chữ kia khiến Lâm Nhiên đúng là không dám nhìn thẳng.

"Làm sao lại ra thế này?"

Quan Sam bất đắc dĩ chỉ vào phòng: "Em đi hỏi cô ấy đi."

Lâm Nhiên có chút nghi ngờ nhìn Quan Sam, sau đó đi vào, Quan Sam đi phía sau anh, theo Lâm Nhiên đi tới bên giường.

Vào giờ phút này, tay chân An Diệc Tĩnh bị trói lại, miệng bị bịt bằng khăn bông, cả người nằm trên giường, nhìn thấy Lâm Nhiên đi tới không ngừng vươn lên.

"Hai người làm cái gì vậy?" Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, lại quay sang nhìn Quan Sam.

Quan Sam giơ ngón tay lên, vẽ vòng tròn trước mặt của mình, nói: "Làm cái này."

Lâm Nhiên vẫn không hiểu: "Vậy chị trói cô ấy làm gì?"

"Chị tưởng là có trộm, kết quả bắt được một cái tay, vừa bật đèn lên chị liền thả cô ấy ra, tốt lắm, cô ấy trực tiếp nhảy vào PK với chị... chị sợ cô ấy bị thương mới trói cô ấy lại, kết quả vẫn không yên ổn, thừa lúc chị đang trói cô ấy, cô ấy liền cắn chị." Quan Sam vén tay áo lên đưa cánh tay lên trước mặt Lâm Nhiên: "Em xem đi, thật ác độc nha."

Lâm Nhiên nhìn cánh tay của Quan Sam có một dấu răng rõ ràng, có chút ngoài ý muốn, bình thường An Diệc Tĩnh sẽ không làm mấy chuyện ấu trĩ như vậy.

"Ô ô ô...... Ô ô ô......" An Diệc Tĩnh không ngừng hướng về Lâm Nhiên nức nở nghẹn ngào.

Lâm Nhiên đưa tay tháo khăn trong miệng cô ra, nhìn An Diệc Tĩnh không lên tiếng.

Không ngờ An Diệc Tĩnh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Lâm Nhiên, người phụ nữ kia khi dễ em, anh xem, cô ta biến em thành bộ dạng gì thế này, em là cua đồng sao? Trói em như thế này, còn nữa, em không thích cô ta, anh bảo cô ta đi đi, lập tức đuổi cô ta đi."

Quan Sam khoanh tay nhìn An đại minh tinh đang ngồi ở trên giường, đối với Lâm Nhiên ân cần dịu dàng, đối với mình thì như hung thần, quả thật tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không, chỉ ngủ đúng một giấc, An Diệc Tĩnh lại giống như biến thành người khác vậy.

"Cô ấy bị bệnh phải không?" Gần đây Quan Sam tiếp xúc với không ít tình huống bệnh như vậy, rất dễ để liên tưởng đến vấn đề gì, từ những gì tổng hợp được, khả năng vô cùng lớn.

Lâm Nhiên vốn dĩ là không tin, nhưng hiện tại nhìn thấy có vẻ những gì An Diệc Tĩnh nói trước đó không sai, vì vậy anh vỗ vỗ vai Quan Sam, nói khẽ: "Đi ra ngoài nói."

Quan Sam mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thấy Lâm Nhiên gật đầu, cô cũng ý thức được vấn đề, nếu đúng là có vấn đề về tinh thần, những lời này quả thật không nên nói với người trong cuộc.

Quan Sam gật đầu một cái, đi ra ngoài trước.

Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, giờ phút này đối phương vô tội liếc mắt nhìn anh: "Mau cởi trói cho em."

Lâm Nhiên trừng mắt nhìn An Diệc Tĩnh: "Ngoan ngoãn ngồi đợi."

Nói xong Lâm Nhiên liền đi ra ngoài.

Quan Sam ngồi trong phòng Lâm Nhiên, thấy Lâm Nhiên đi vào cũng không nói gì, Lâm Nhiên đi tới bên cạnh lấy một chiếc khăn lông đưa cho cô, lúc này mới hỏi: "Bây giờ thì nói đi, chị cảm thấy cô ấy lạ ở chỗ nào."

"Chỗ nào cũng thấy lạ." Quan Sam vừa dùng khăn lông lau hết hình vẽ trên mặt, vừa tiếp tục nói: "Cảm thấy rất giống bị nhân cách phân liệt, cô ấy hoàn toàn khác trước đó."

Một câu thức tỉnh người trong mộng.

Lâm Nhiên cuối cùng gật đầu một cái, nhìn về phía Quan Sam: "Lúc trước cô ấy có nói với em bị bệnh, nhân cách phân liệt, nhưng em lại không tin cô ấy."

"Chị cảm thấy rất có thể." Quan Sam lập tức nói tiếp, không giống nói giỡn, vẻ mặt nghiêm túc.

"Có thể chắc chắn không?" Lâm Nhiên hỏi lại.

Quan Sam nhìn Lâm Nhiên lắc đầu: "Cái này không phải chuyên ngành của chị, không có biện pháp khẳng định, thầy của chị có một người bạn là người có uy tín ở khoa tâm thần, ngày mai có thể hỏi một chút."

"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy."

"Chỉ là." Quan Sam trả khăn cho Lâm Nhiên, trên mặt vẫn còn dấu chữ, cô cũng không quan tâm tiếp tục hỏi: "Làm sao bây giờ? Vẫn trói?"

Lâm Nhiên rơi vào trầm tư, nếu như tất cả đúng như An Diệc Tĩnh nói, vậy bảy năm trước người quen biết với anh là nhân cách kia của cô, người anh thích cũng là nhân cách kia, anh không dám nghĩ tới, trong lòng âm thầm tự chế giễu mình, anh nhớ nhung nhiều năm như vậy lại là nhân cách kia.

Trào phúng, đúng là sự châm chọc của ông trời.

"Em làm sao biết?" Lâm Nhiên đột nhiên cáu gắt, giọng nói rõ ràng mất kiên nhẫn.

Quan Sam trợn mắt nhìn Lâm Nhiên, tính khí tiểu tử này, thật sự khó chiều, cô nở nụ cười, nói: "Ơ, nổi nóng với chị làm gì, không vui thì cởi trói là được mà."

Lâm Nhiên trầm xuống, thả lỏng một hơi, nhìn về phía Quan Sam: "Không có nổi nóng."

"Đều viết cả ở trên mặt rồi, không cần giả bộ, em thích cô ấy đúng không?" Từ trước đến

nay ánh mắt của Quan Sam đều rất chuẩn xác, từ lần đầu tiên cô đã nhận ra Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh có vấn đề, chỉ là người trong cuộc chưa hiểu rõ thôi.

"......"

Quan Sam cười ha ha: "Chị nhìn thấy như vậy."

Lâm Nhiên liếc Quan Sam một cái: "Chị không nên làm bác sĩ, bà tám thích hợp với chị hơn."

"À." Quan Sam không tức giận mà còn cười: "Xem ra đi theo vị đại minh tinh thần kinh mờ ảo kia, tính cách của em thay đổi không ít, chị gái của em nên yên tâm rồi."

"Em phát hiện lần này trở lại lời nói của chị cũng thay đổi rất nhiều, gặp được chân ái rồi hả?" Lâm Nhiên lập tức phản kích.

Quan Sam vỗ vỗ cánh tay Lâm Nhiên, nói: "Chuyện của chị tạm thời không cần em quản, không có ích lợi gì đâu."

Lâm Nhiên lười phải tranh tài miệng lưỡi với Quan Sam, vì vậy xoay người đi ra khỏi phòng, Quan Sam bất đắc dĩ cười cười, cũng đi theo sau.

Hai người đi tới cửa, đã nhìn thấy An Diệc Tĩnh ngồi ở mép giường, mắt nhìn về phía trước, giống như đang nói chuyện với ai đó.

Lâm Nhiên và Quan Sam nhìn nhau, vội vàng tránh qua một bên, vểnh lỗ tai lên nghe âm thanh bên trong, thật ra bên trong cũng chỉ có âm thanh của một người, chính là An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh: "A, hoá ra là như vậy, thật đáng thương."

Không âm thanh âm gì, dừng lại.

An Diệc Tĩnh: "Nhưng cậu phải đồng ý với tôi không được hại người."

Lại không có âm thanh gì, dừng lại mấy giây.

An Diệc Tĩnh than thở: "Lưu lạc chung quanh nhiều năm như vậy, thật là vất vả cho cậu rồi."

Dừng lại.

An Diệc Tĩnh: "Thật ra thì tôi cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng không thể ra ngoài được, chỉ là có một giọng nói nói cho tôi biết, thời gian không còn nhiều."

Tiếp tục dừng lại.

Giọng An Diệc Tĩnh vang lên: "Cậu cũng vậy sao, rốt cuộc là ai chứ?"

Quan Sam nhìn Lâm Nhiên, sử dụng ánh mắt ý hỏi anh chuyện gì đang xảy ra?

Lâm Nhiên lắc đầu, lần đầu tiên anh nhìn thấy An Diệc Tĩnh như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe thấy, hoàn toàn không giải thích được.

Trong phòng An Diệc Tĩnh vẫn còn nói: "Tóm lại cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu, như vậy cậu cũng sẽ không cần tiếp tục chịu tội nữa."

Vừa dừng lại, ngay sau đó An Diệc Tĩnh nở nụ cười: "Không cần cảm ơn."

Càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, Quan Sam kéo Lâm Nhiên sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chị bắt đầu khẳng định cô ấy không có nói dối em, hơn nữa chị còn cảm thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng."

Vẻ mặt Lâm Nhiên trầm xuống, mỗi đường cong trên mặt đều căng thẳng, sau khi yên lặng một hồi, anh nói: "Tình huống vừa rồi của cô ấy thuộc loại hoang tưởng nghiêm trọng?"

"Ừ, hoàn toàn tưởng tượng ra sân khấu của chính mình, cùng nhân vật kia đối thoại, toàn bộ đều là ảo giác."

"Nếu là người nhân cách phân liệt thì cũng sẽ đồng thời phát bệnh tâm thần, sinh ra triệu chứng ảo giác như vậy?"

Quan Sam gật đầu, thật ra Lâm Nhiên hiểu biết không thua kém cô: "Em biết rằng, bệnh tâm thần không dễ thành nhân cách phân liệt, nhưng nhân cách phân liệt lại rất dễ biến thành bệnh tâm thần."

"Ừ." Lâm Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, chân mày nhíu chặt.

Quan Sam nhìn Lâm Nhiên không nói gì, cũng không cười nhạo anh, đi về phía phòng An Diệc Tĩnh, Lâm Nhiên cũng đi theo.

An Diệc Tĩnh dựa vào bên giường, giống như đã ngủ, hai người đi vào cố tình tạo ra tiếng động nhưng lại không thể đánh thức được cô, xem ra thật sự ngủ thϊếp đi.

Lâm Nhiên vẫn nhíu mày như cũ, cứ thế đi tới tháo sợi dây trói tay chân cô, từ xa nhìn lại động tác cánh tay của anh vô cùng cẩn thận, toàn bộ dây bị tháo ra.

Lâm Nhiên đỡ đầu An Diệc Tĩnh xuống gối, An Diệc Tĩnh giật giật, điều chỉnh tư thế nằm, sau đó không cử động nữa, Lâm Nhiên đắp chăn lên người cô, lúc này mới ngồi thẳng quay người lại, cúi đầu nhìn xuống đã nhìn thấy trước giường cô có một vũng nước đọng không quá lớn, anh bỗng dưng nghĩ tới lúc trước rời giường cô gái này không đúng lắm.

Anh đi tới trước mặt Quan Sam hỏi cô: "Em nhớ cô ấy nói đã thấy ma."

Quan Sam bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai, thật là nghiêm trọng."

Sáng hôm sau An Diệc Tĩnh tỉnh lại cảm thấy toàn thân đau nhức, cổ tay và chân cũng ê ẩm, cả người đều cảm thấy kì quái, nhưng lại không thể nói ra cái gì không đúng, chẳng lẽ tối qua lại xảy ra chuyện.

Quan Sam tập thể dục về đã thấy An Diệc Tĩnh ngồi ngẩn người trên giường, vẻ mặt ngây ngốc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đây.

"Chào buổi sáng." Quan Sam thấy An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô, vì vậy mỉm cười với cô, lịch sự chào.

"Chào buổi sáng." An Diệc Tĩnh bĩu môi với Quan Sam, suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Quan Sam ném khăn bông vào chậu, nhấc phích lên rót nước vào, vừa nghiêng về một bên vừa nói: "Cô là muốn nói chuyện gì?"

Nghe Quan Sam nói như vậy, cô càng cảm thấy tối qua đã xảy ra chuyện, đầu óc cô nóng nảy lại bảo Quan Sam ngủ cùng với mình, chẳng lẽ tối qua cô lại nhân cách phân liệt?

"Tối qua tôi có làm ra hành động gì vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, hoặc nói gì không đúng không?"

"Ừ." Quan Sam gật đầu: "Quả thật có."

An Diệc Tĩnh nhảy từ trên giường xuống, đi thật nhanh tới trước mặt Quan Sam, nắm lấy bả vai cô, làm cho cô đối mặt với mình, lúc này mới lên tiếng: "Tôi đã làm gì? Nói gì?"

"Cô không nhớ?"

"Ừ." An Diệc Tĩnh có chút nhụt chí gật đầu.

Quan Sam đẩy hai bàn tay đang nắm chặt lấy vai mình, vỗ vỗ bàn tay cô, nói nhẹ nhàng như nước chảy: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là vẽ bậy bạ lên mặt tôi, cắn tôi, đuổi tôi đi, không cho tôi quấn lấy Lâm Nhiên, ừ, còn làm nũng với Lâm Nhiên, sau đó lại lầm bầm với không khí, chỉ những thứ đó thôi."

An Diệc Tĩnh thật sự muốn chết, Quan Sam kể ra một đống chuyện cô đã làm lại còn nói không có gì, gương mặt còn làm bộ tôi không sao, tôi không trách cô, cô thật sự không phản bác được gì.

Cô cứ dở khóc dở cười như vậy nhìn Quan Sam, vậy mà là không có gì, vậy theo cô ấy thì như thế nào mới là có cái gì? Đợi chút, cô ấy vừa nói gì? Lâm Nhiên?

"Cô nói tối hôm qua Lâm Nhiên...."

Quan Sam xoay người cầm khăn bông trong chậu lên, vắt khô, xoa xoa tay, trả lời: "Đúng vậy, lúc cô tập kích tôi, tôi phản kháng nên tạo ra âm thanh không nhỏ, cho nên Lâm Nhiên nghe được."

"Không phải chứ?"

"Đúng vậy."

An Diệc Tĩnh lùi về phía sau hai bước, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Quan Sam, đây là một bác sĩ, không thể nào không nhìn ra cô có vấn đề.

"Cô có bệnh thật sao?" Quan Sam ngẩng đầu nhìn An Diệc Tĩnh, ánh mắt trong vắt: "Nhân cách phân liệt?"

"Cô cũng biết? Lâm Nhiên nói cho cô sao? Hay là, tối hôm qua tôi..... tôi nói?"

Quan Sam phơi khăn bông lên kệ, bộ dạng An Diệc Tĩnh lúc này rất thú vị, ban ngày và buổi tối như hai người khác nhau, tình tính rõ ràng trái ngược.

"Lưu Miểu, cô hẳn rất quen thuộc?"

An Diệc Tĩnh sợ hãi, không lên tiếng.

Quan Sam nhìn bộ dạng của An Diệc Tĩnh không nhịn được cười: "Tối qua nhìn hành động của cô tôi đã nghi ngờ rồi, cộng thêm Lâm Nhiên bảo cô từng nói với cậu ấy nên càng chắc chắn, lúc nãy tôi có gọi điện cho thầy của mình, ông ấy có một người bạn là bác sĩ khoa thần kinh tên là Lưu Miểu, vừa khéo, nói chuyện một lúc thì phát hiện ra cô là bệnh nhân của anh ấy."

"Cô sẽ không nói ra chứ?" An Diệc Tĩnh có chút hoài nghi nhìn Quan Sam.

"Tất nhiên là không, đấy là đạo đức nghề nghiệp của tôi." Quan Sam cười khúc khích, chỉ chỉ sát vách, nói tiếp: "Chẳng qua tôi không bảo đảm được vị ở phòng bên kia sẽ ra yêu sách gì cho cô."

"Anh ta không phải người như vậy." An Diệc Tĩnh cũng không biết tại sao, không giải thích được liền thốt lên.

"Hả? Thật sao?"

An Diệc Tĩnh thấy điệu bộ của Quan Sam, không khỏi nói: "Cô đừng suy nghĩ lung tung."

"Suy nghĩ lung tung cái gì?" Quan Sam nhíu mày cười nhạt: "Suy nghĩ xem tình cảm đối với người phòng bên là gì?"

"Tóm lại, tôi không phải cái dạng đi phá hoại tình cảm của người khác." An Diệc Tĩnh cũng không biết chính mình đang nói cái gì.

"Tôi thấy là cô hiểu nhầm mới đúng, Lâm Nhiên giống như em trai của tôi." Quan Sam đi tới bên giường, lấy balo của mình, từ trong lấy ra hai lọ thuốc đưa cho An Diệc Tĩnh: "Tôi đã xem qua thuốc của cô, đúng là thuốc ngủ, Lâm Nhiên nói trước đó cô bảo thuốc của cô bị vị tối hôm qua đổi rồi, những thứ này cho cô, vận khí của cô khá tốt, đúng lúc tôi có mang theo, chỉ là nghe bác sĩ Lưu nói đã bảy năm rồi cô không phát bệnh, theo lý thuyết thì phải khỏi rồi, nhưng tại sao lại đột nhiên phát lại, anh ấy cũng không hiểu rõ, hơn nữa tình trạng hiện tại của cô chỉ có thể là tự khỏi, nhân cách phân liệt không có thuốc nào chữa được, đành dựa vào bản thân cô, bảy năm trước cô làm như thế nào, hiện tại có thể làm lại một lần nữa, còn phải làm triệt để."

"Bảy năm trước sau khi bắt đầu quay phim thì dần dần khỏi hẳn, trừ việc thỉnh thoảng có ảo giác ra, còn lại không có gì bất thường."

An Diệc Tĩnh bởi vì chuyện anh trai qua đời mà sinh ra trầm cảm, sau đó lại phát hiện ra không biết từ bao giờ mình bị nhân cách phân liệt, sau đó đi quay phim thì tình trạng chuyển biến tốt hơn, dần dần không còn xuất hiện những chuyện không giải thích được, không ngờ bảy năm sau, cô đến chỗ này, liên tiếp các chuyện kì quái xảy ra, khó khăn lắm cô mới dám nói ra sự thật, bày tỏ với con người kia, nhưng mà anh ta lại không chịu tin cô.

Ngược lại bây giờ, một người vừa mới đến nơi đây, lúc mới đầu cô còn chán ghét người phụ nữ này, không ngờ cô ấy lại có thể tin cô, thấu hiểu cô, giúp đỡ cô.

"Ừ, theo lẽ thường thì cô nên nhập viện điều trị, nhưng mà tình huống của cô, thân phận của cô...... Chiều này tôi sẽ trở về, trong khoảng thời gian cô ở lại đây Lâm Nhiên sẽ chú ý cô." Quan Sam dừng lại một chút, nhấn mạnh: "Nhưng nếu tình trạng của cô không tiến triển theo hướng tích cực, hoặc xuất hiện bất kì nguy hiểm nào, cô nhất định phải nhập viện điều trị."

An Diệc Tĩnh gật đầu, từ trước tới nay cô đều suy nghĩ như vậy, Lưu Miểu cũng biết, chính bởi vì nhân cách kia của cô không gây nguy hiểm nên cô mới giấu giếm bệnh tình của mình.

"Cảm ơn." Cô nói với Quan Sam.

Quan Sam cười cười, thu dọn xong hành lý của mình, chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghe được An Diệc Tĩnh hỏi thăm ở phía sau lưng: "Nhưng mà, tôi bị nhân cách phân liệt, cô không sợ sao?"

"Tôi phải sợ cái gì?" Quan Sam xoay người lại nhìn An Diệc Tĩnh: "Thật ra nhân cách phân liệt cũng không có gì đáng sợ, trên thế giới này có quá nhiều thứ đáng sợ, đáng sợ là không nhìn thấy được, không sờ được, những thứ đó mới đáng sợ cực điểm."

An Diệc Tĩnh nhìn Quan Sam, cô đột nhiên cảm thấy cô gái này có phải là có chuyện xảy ra trong quá khứ không.

Buổi chiều, Quan Sam mang theo hành lý lớn nhỏ chuẩn bị rời đi.

Lâm Nhiên nhìn cô nói: "Nói đến là đến, nói đi là đi, tính tình bao giờ thì mới chịu thay đổi đây?"

Quan Sam liếc Lâm Nhiên một cái: "Chị vốn dĩ là tới đây xem có thể thuyết phục em trở về hay xong, nhưng xem ra chỉ có thể phụ sự kì vọng, không thể làm gì khác đành trở về sớm một chút chịu đòn nhận tội."

"Lại phá vỡ quan hệ nào rồi?" Lâm Nhiên hỏi.

"Đổ vỡ rất lớn, liên quan đến vấn đề hạnh phúc cá nhân." Quan Sam mỉm cười nói.

"Được rồi, giúp em trở về nói tốt với bọn họ."

Quan Sam nhìn An Diệc Tĩnh, sau đó lại nhìn Lâm Nhiên: "Yên tâm, nhất định sẽ mang tình hình hiện tại của em nói rõ ràng, tránh việc bọn họ phải suốt ngày sắp xếp cho em đúng không?"

"Đi mau." Lâm Nhiên trừng mắt nhìn Quan Sam: "Đi mau."

"Cô giáo An." Quan Sam không để ý tới Lâm Nhiên, nhìn về phía An Diệc Tĩnh.

"Hả?"

"Rất hân hạnh được biết cô." Quan Sam mím môi: "Mặc dù quá trình xảy ra hình như không tốt đẹp cho lắm."

An Diệc Tĩnh cũng mỉm cười: "Tôi cũng vậy."

Quan Sam liếc Lâm Nhiên một cái, cười nói: "Tiểu Nhiên Nhiên, chăm sóc tốt cho cô giáo An nha."

Không ngờ lời vừa nói ra, hai người đồng thanh nói.

Lâm Nhiên nói: "Sao em phải chăm sóc cô ấy?"

An Diệc Tĩnh nói: "Sao tôi phải để anh ta chăm sóc?"

Quan Sam đã cất bước đi, đưa lưng về phía bọn họ, cũng không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay một cái.

Đám người Tang Diệp biết được tin tức vội vã chạy tới nhưng cuối cùng chỉ thấy được bóng lưng tiêu sái của Quan Sam, có chút tiếc nuối.

An Diệc Tĩnh và Lâm Nhiên cũng đã xoay người đi về.

Cô giáo Mục đi tới trước mặt Tang Diệp, nhỏ giọng nói: "Không khí có gì đó rất không đúng."

Tang Diệp nháy mắt: "Chẳng lẽ là do bác sĩ Quan rời đi nên thầy Lâm cảm thấy không vui, nhưng liên quan gì tới chị Tĩnh?"

"Cô thật ngốc!" Cô giáo Mục lườm Tang Diệp một cái, nói tiếp: "Cô không nhìn ra tình huống tối qua sao? Rõ ràng đây là chuyện tình tay ba."

Tang Diệp lắc đầu, kiên định nói: "Chị Tĩnh của tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện tình tay ba đâu, chuyện này cô đừng nói bậy, dù sao bác sĩ Quan cũng đi rồi, tất cả xem như chưa xảy ra."

Thầy giáo Ngô Kị từ ngoài bước vào thấy hai người đang bàn luận sôi nổi, vẻ mặt ghét bỏ: "Hai ngươi lại đang nói gì vậy?"

"Bí mật." Tang Diệp và cô giáo Mục ngày càng ăn ý.

Kết thúc ngày chủ nhật, bọn nhỏ lần lượt quay trở lại trường, vòng tròn bận rộn lại quay lại.

Từ lúc Quan Sam rời đi, vấn đề của An Diệc Tĩnh, cả cô và Lâm Nhiên đều không nhắc tới, chỉ là không biết có phải An Diệc Tĩnh ảo giác hay không, cô cảm thấy Lâm Nhiên đối tốt với cô, không còn khắt khe, ví dụ như vẻ mặt đã ôn hoà hơn, chỉ là những chuyện hoang đường vẫn như cũ không hề chấm dứt.

Đến buổi tối An Diệc Tĩnh vẫn sẽ đi tìm Lâm Nhiên, giống như là bài học cần thiết mỗi ngày, cô vẫn không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn bộ dạng sáng ngày hôm sau của Lâm Nhiên, cô cơ bản có thể đoán ra tình hình tối qua.

Ví dụ như một buổi sáng, cô đang trông một đứa trẻ tự học, Lâm Nhiên đi tới, quầng thâm mắt rõ ràng, bên tai có chút hồng, bảo cô ra ngoài rồi đưa cho cô một cái túi, nói một câu "Trả lại cho cô." sau đó liền chạy trối chết.

An Diệc Tĩnh chưa hiểu tình hình mở túi ra, mặt cô liền đỏ ửng, thứ Lâm Nhiên trả lại cho cô chính là một chiếc áo ngực hấp dẫn, cô vỗ trán, không phải là tối hôm qua cô đứng trước mặt anh cởi hết chứ?

Lại thêm một ví dụ, một buổi sáng mưa gió, An Diệc Tĩnh nhìn trang phục của mình liền hiểu chuyện tối hôm qua, cô thay đồ, rửa mặt xong đi ra ngoài, cô cầm chén nước làm bộ duỗi lưng nhìn phòng bên cạnh, phát hiện ra người ở phòng bên còn chưa rời giường, cô đi tới xem một chút, lén nghe, lén nhìn, bên trong không có động tĩnh gì.

Cô cẩn thận đứng nghe ở bên cửa, không ngờ cửa đột nhiên mở ra, cô va phải một cái ngực rắn chắc, ngẩng đầu lên nhìn, mặt mày Lâm Nhiên mệt mỏi cộng thêm ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cũng không thèm đẩy cô ra.

An Diệc Tĩnh vội vàng đứng thẳng người, quan sát Lâm Nhiên, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Tối hôm qua tôi làm sao?"

"Tối hôm qua cô nói muốn ngủ với tôi."

An Diệc Tĩnh vừa uống hớp nước, nghe Lâm Nhiên nói như thế liền phun toàn bộ ra ngoài, cô nhìn Lâm Nhiên chột dạ hỏi: "Vậy chúng ta...... đã ngủ chưa?"

Lâm Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Cô nghĩ hay lắm."

......

Đến tết Trung Thu, một tuần trước đó An Diệc Tĩnh đã bảo Thẩm Thanh sắp xếp đưa bánh Trung Thu tới đây, rốt cuộc bánh cũng tới nơi, bọn trẻ lần đầu tiên được nhìn thấy bánh Trung Thu nên phấn khích không thôi, đêm hôm đó còn đặc biệt tổ chức đêm hội Trung Thu, dọn bàn ghế ở sân thể dục, trên bàn còn bày đầy bánh Trung Thu và đồ ăn vặt các loại.

Đêm hôm đó, các giáo viên cùng với các bạn nhỏ lần đầu tiên được ăn tết Trung Thu như vậy, đặc biệt vui vẻ, bọn nhỏ biểu diễn các tiết mục văn nghệ, ca hát, nhảy múa, đọc thơ, cô giáo Mục và thầy Ngô Kị còn biểu diễn Song Hoàng, chọc cho mọi người cười haha, hiệu trưởng Ngũ Tát còn vui vẻ đi lên múa một đoạn của điệu múa dân tộc Di, mọi người đều khen ngợi bảo đao chưa già.

Tang Diệp bất đắc dĩ múa một đoạn Hàn Vũ, làm mọi người dậy sóng quan tâm, đoạn Hàn Vũ hoàn hảo làm mọi người nhảy múa theo cả một sân.

Mọi người ồn ào muốn xem tiết mục biểu diễn của thầy Lâm, thầy Lâm quả nhiên có điều đặc biệt, tổ chức một cuộc so tài, anh phụ trách ra đề, mọi người chia thành hai đội trả lời, dựa vào tỷ số, đội nào thua sẽ phải biểu diễn văn nghệ.

Làm mọi người kinh ngạc không phải là do đội trả lời chính xác mà là thầy Lâm không hề chuẩn bị trước, chỉ thuận miệng ra câu hỏi, những câu hỏi này không hề đơn giản, mấy thầy cô giáo cũng mắc lỗi, trả lời sai.

Cuối cùng, đội của An Diệc Tĩnh yếu hơn nên thua, bọn nhỏ và các thầy cô khác mãnh liệt yêu cầu đội thua lên biểu diễn, sau đấy lại biến thành mọi người giục giã An Diệc Tĩnh lên biểu diễn, tựa hồ như tối nay, học sinh không phải là học sinh, giáo viên không phải là giáo viên, tất cả mọi người đều là bạn bè, là gia đình của nhau.

An Diệc Tĩnh cũng không mất tự nhiên, bảo Tang Diệp lấy đàn ghi-ta của cô ra, trên đỉnh đầu mặt trăng tròn vành vạch, cô nói với mọi người: "Nếu đã là tết Trung Thu, vậy tôi cũng nên phù hợp hoàn cảnh, hát một bài về ánh trăng."

Đàn ghi-ta được những ngón tay nhỏ nhắn gảy lên, từ từ vang lên, biến thành hợp âm dễ nghe, giọng hát êm ái nhẹ nhàng vang lên theo.

"Bao giờ trăng mới sáng

Nâng ly rượu hỏi trời cao

Chẳng biết cung điện trên trời

năm nay là năm nào

ta muốn cưỡi gió quay trở về

Nhưng Lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ

nơi cao sẽ giá lạnh

Hoa lệ nhưng lại cô quạnh

Làm sao sánh bằng chốn nhân gian......"

(Editor: Nhạc phim Cung toả tâm ngọc =))

Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe tiếng hát tuyệt vời, lắc lư theo điệu nhạc, còn có tiếng hát theo, khung cảnh nhẹ nhàng thư thái, âm nhạc dịu dàng hoà quyện cùng với giọng hát của cô giáo An, giống như tiên nữ hạ phàm, lộng lẫy xa hoa.

Ngay cả Lâm Nhiên cũng nhìn cô ôm đàn ghi-ta hát đến mất hồn, con ngươi trầm xuống đen láy như Diệu Thạch, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Tiếng hát vẫn như cũ, An Diệc Tĩnh ra hiệu mọi người cùng hát, vì vậy đơn ca biến thành hợp ca.

"Ánh trăng soi sáng vào góc lầu son

Chiếu qua cánh cửa sổ xinh đẹp

Rọi sáng khiến ta mất ngủ

Không ưng chỉ hận

Biệt ly lâu dài nào được viên mãn

Làm người ai chẳng có lúc thăng trầm

Trăng cũng có âm tình tròn khuyết

Chỉ mong người trường cửu

Thiên lý cộng thiền quyên."

Bài hát kết thúc, mọi người vẫn còn chưa đã, yêu cầu thêm một bài nữa, đúng lúc đó có người hét lên: "Thầy Lâm đánh đàn, cô giáo An với thầy Lâm biểu diễn một bài cùng với nhau, mọi người đồng ý không."

Lâm Nhiên cùng An Diệc Tĩnh tìm theo tiếng nói, người ồn ào vừa rồi chính là Nhĩ Dã.

Hai người đồng thời cùng mắng thầm: "Tiểu tử thối."

Lần này, một người đưa ra kiến nghị, mọi người rối rít vỗ tay, còn đồng thanh hô khẩu hiệu, dẫn đầu là mấy vị giáo viên: "Thầy Lâm, cô giáo An một người đánh đàn một người hát; Thầy Lâm, cô giáo An, một người đánh đàn, một người hát,....."

Hiệu trưởng Ngũ Tát cũng vỗ vỗ bả vai Lâm Nhiên, cười nói: "Đi đi, đi đi."

Lâm Nhiên bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đi về phía An Diệc Tĩnh.

"Hát bài gì?" Lâm Nhiên nhận lấy đàn ghi-ta hỏi.

An Diệc Tĩnh nhún nhún vai: "Tùy anh."

Lâm Nhiên nhìn kỹ An Diệc Tĩnh, ngồi xuống, chỉnh dây đàn, rồi nói với An Diệc Tĩnh: "Ánh trăng nói hộ lòng tôi."

An Diệc Tĩnh cười một tiếng, gật đầu: "Được."

Tất cả mọi người đều đang mong đợi sự hợp tác của hai vị giáo viên, tiếng đàn ghi-ta quét qua bầu trời đêm, giống như muốn bay tới cung Trăng, tiếng hát hoàn mỹ hoà cùng tiếng đàn ghi-ta, cung Trăng trên cao cô đơn lưu luyến không rời.