Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 15

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Lily58

Lâm Nhiên thức giấc dậy đi vệ sinh, không ngờ rằng vừa mở cửa phòng ra đã thoáng thấy tia sáng yếu ớt trong bóng tối, từ từ đi theo phương hướng đó, cẩn thận nhìn lại, trong ánh sáng hiện lên một gương mặt.

Lúc ấy anh bỗng nhiên hoảng sợ, nhìn lại thì ánh sáng đột nhiên tắt đi, gương mặt đó cũng không thấy nữa.

Đến gần nhìn thử, hóa ra An Diệc Tĩnh đã sững sờ đứng yên tại chỗ, cứ đần độn nhìn anh như vậy, cũng không nhúc nhích.

"Cô lại mộng du?" Đến trước mặt An Diệc Tĩnh, Lâm Nhiên giơ tay quơ quơ trước mặt cô.

An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái, ánh mắt vẫn không dời khỏi Lâm Nhiên, trong con ngươi đen tối mang theo vẻ nhàn nhạt mê hoặc cùng mờ mịt.

Lâm Nhiên giơ đèn pin trong tay, cẩn thận đánh giá An Diệc Tĩnh một chút, thật sự không giống bộ dạng lúc lẻn vào phòng anh,d.d>lê!quý@đôn nếu đổi thành mấy buổi tối trước đó, cô sẽ không nói lời nào mà nhào tới.

"Sao vậy?" Giọng nói Lâm Nhiên có chút mềm mại, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.

"Không ngủ được." An Diệc Tĩnh tỉnh táo trở lại, trả lời.

"Là do nghiện internet hay nghiện thuốc lá gây ra?" Giọng Lâm Nhiên như vừa bắt được lỗi sai của đứa nhỏ, đang từng bước răn dạy.

Không ngờ An Diệc Tĩnh lại trả lời ngoài dự liệu của anh, cô bình tĩnh nói: " Do bệnh."

Lâm Nhiên buồn cười, tiếp lời: "Bệnh thần kinh?"

"......" An Diệc Tĩnh trợn to hai mắt, không lên tiếng.

"An Diệc Tĩnh, có một số truyện cười không buồn cười chút nào." Lâm Nhiên nhìn chằm chằm An Diệc Tĩnh, dưới ánh đèn đôi mắt anh so với đêm tối còn đậm hơn, còn đen hơn, giọng nói của anh cũng nhạt đi không ít: "Khi nào cô muốn nói thật thì hãy đến tìm tôi."

Nói xong Lâm Nhiên xoay người chuẩn bị đi, lại có chút như đã hiểu rõ, anh cảm thấy An Diệc Tĩnh chỉ là đang tìm cớ lừa gạt anh, cô sẽ không bao giờ nói thật với anh.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Nhiên không hiểu sao lại có chút buồn bực, không khỏi oán thầm: bệnh thần kinh? Sao không dứt khoát nói quỷ nhập vào người luôn đi?

Mãi thật lâu về sau, Lâm Nhiên nhớ lại buổi tối ngày hôm nay, thật sự là bị vả mặt bốp bốp, làm sao anh biết được lúc ấy bản thân chỉ là suy nghĩ lung tung, vậy mà lại là chân tướng không ai biết được.

Đương nhiên, đây là nói sau.

"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh thấy bóng lưng người đàn ông đang cách mình ngày càng xa, không biết bản thân bị cái gì khống chế, khiến cô chưa kịp thông qua đại não đã lên tiếng.

Lâm Nhiên xoay người, cũng không lại gần, mà là đứng tại chỗ nhìn An Diệc Tĩnh: "Còn muốn nói gì à?"

An Diệc Tĩnh dừng một chút, đi đến chỗ Lâm Nhiên, như bị quỷ thần xui thật sự nghiêm túc mở miệng, "Tôi bị ia¬tivedis¬odeRe¬deemers, chính là chứng phân liệt…"

"Nhân cách phân liệt." Lâm Nhiên nói tiếp, trên mặt không nhìn ra cảm xúc nào.

"Anh cũng biết?" An Diệc Tĩnh không ngờ ngay cả thuật ngữ chuyên nghiệp của khoa tâm thần Lâm Nhiên cũng biết, thật sự tò mò rốt cuộc là anh đang làm gì.

"Bây giờ cô không lấy mộng du làm cớ mà lại đổi sang chứng nhân cách phân liệt để trả lời qua loa với tôi?"

"Tôi không có lừa anh, đây chính là sự thật." Vẻ mặt An Diệc Tĩnh nghiêm túc, cô giống như đã hạ rất nhiều quyết tâm mới có thể mở miệng nói ra chuyện này, hồi lâu sau mới nói tiếp: "Có lẽ anh cảm thấy hoang đường, ban đầu ngay cả tôi cũng cảm thấy hoang đường, nhưng mà cô ta quả thật đã xuất hiện, mà tôi lại hoàn toàn không biết cô ta đã làm gì."

"Tiếp tục bịa đi." Lâm Nhiên ôm ngực, ung dung nhìn An Diệc Tĩnh, muốn nhìn thử cô còn muốn nói chuyện gì nữa.

An Diệc Tĩnh vừa nghe xong bỗng chiếu đèn pin vào mặt mình, giọng nói rõ ràng bị đề cao hơn: "Tôi đường đường là một minh tinh, tôi cần thiết bịa ra chuyện xưa như vậy à? Anh cho rằng nếu không phải chuyện này có dính líu đến anh, tôi sẽ nói ra sự thật có khả năng ảnh hưởng đến danh dự của tôi cho anh biết sao? Anh nhìn cho rõ, rốt cuộc tôi có phải là đang đùa hay không."

Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh đoạt đèn pin, thấy cô không còn vẻ bình tĩnh, lười biếng như thường ngày, ngược lại có chút kích động không rõ ràng, anh cảm thấy hứng thú, nói như vậy, kết hợp với những hành động của cô, mỗi tiếng nói mỗi cử động, thật sự là vì nhân cách phân liệt mới có thể giải thích được những chuyện đã qua.

"Cô đến phòng tôi chờ tôi một lát." Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh hồi lâu, cuối cùng bật ra mấy chữ như vậy.

"......" An Diệc Tĩnh hoàn toàn không hiểu Lâm Nhiên có ý gì, đưa mắt nhìn anh, đến phòng anh chờ anh, chờ anh làm gì?

Lâm Nhiên vừa nhìn bộ dạng An Diệc Tĩnh đã hiểu cô đang che giấu tâm tư gì, nhìn thế này thật sự càng lúc càng giống bệnh trạng theo lời cô nói, một người hai nhân cách, một nhân cách lúc nào cũng muốn cách xa anh, mà đổi thành nhân cách cợt nhả kia thì lại muốn thân cận với anh.

"Chúng ta cần nói chuyện một chút." Lâm Nhiên nói.

Lời này An Diệc Tĩnh đồng ý, xác thực, cô và Lâm Nhiên thật sự cần nói chuyện, nghiêm túc nói chuyện một chút.

"Được." An Diệc Tĩnh cũng không hỏi tại sao, có vài thứ nên sớm biết rõ một chút, dù sao cũng sẽ hơn là không biết gì rồi cuối cùng lại gây ra họa lớn.

An Diệc Tĩnh ngồi trong phòng của Lâm Nhiên nhìn xung quanh một lần, đồng hồ báo thức trên bàn kim ngắn đã chỉ đến số bốn, phòng anh cũng không khác phòng cô lắm: một giường lớn; một cái bàn; dây phơi quần áo; giá treo đồ; vân vân... đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, sách vở; bút đều được sắp theo thứ tự gọn gàng, giày được sắp dưới gầm giường vô cùng ngay ngắn, từ gian phòng cũng có thể nhìn ra chủ nhân của nó là người bị mắc chứng cường bách, nhưng bất kể là trình tự; bố trí hay là cái gì đó đều rất thoải mái.

Tiếng bước chân đến dần, An Diệc Tĩnh xoay người đúng lúc thấy Lâm Nhiên đi vào từ bên ngoài, vừa đi vừa hỏi cô: "Nói một chút, tình huống của cô là thế nào?"

An Diệc Tĩnh đặt quyển sách vừa lấy được từ trên bàn xuống, trong tay có thêm một tấm ảnh, trong ảnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa,d.đ+l!q#đ trong đêm tối, ánh đèn vàng chiếu xuống, cô gái cười hết sức vui vẻ, nụ cười mà An Diệc Tĩnh chưa từng thấy, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, cô chưa từng thấy nụ cười thuần khiết mà lại vui vẻ giống một đứa bé như vậy, hạnh phúc vui sướиɠ, vừa giống cô lại có chút không giống cô.

Nhưng mà, đây rõ ràng chính là cô, phía sau tấm ảnh có một dòng chữ màu đen được viết bằng bút máy, nét chữ vừa cứng cáp có lực lại vừa hành vân lưu thủy*, màu mực đậm viết một dòng thời gian đơn giản: Năm 2009, ngày Cá tháng Tư.

*hành vân lưu thủy: mây bay nước chảy (văn chương) lưu loát sinh động

"Bảy năm trước chúng ta thật sự quen biết?" An Diệc Tĩnh giơ ảnh lên nhìn Lâm Nhiên, thấy anh rõ ràng bị khựng lại, nụ cười trên mặt đột nhiên lại có cảm giác thấy chết không sờn, cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Không đúng, bảy năm trước người anh quen biết không phải là tôi, mà là nhân cách kia của tôi mới đúng."

Ánh mắt Lâm Nhiên nhìn tấm ảnh trên tay An Diệc Tĩnh từ từ đưa đến trước mặt anh, anh đi đến lấy lại tấm ảnh, đặt lên bàn, giọng nói không chút cảm xúc: "Cho nên, bảy năm trước quấn lấy tôi chính là nhân cách kia của cô, buổi tối mấy ngày trước xông vào phòng tôi cũng là nhân cách kia của cô?"

An Diệc Tĩnh gật đầu, cô đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cô có chút lo lắng hỏi: "Vậy, rốt cuộc là nhân cách kia thích anh, hay anh thích nhân cách kia?"

"......"