Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 2

Editor: Lily58

Beta: Cò Lười

Từng tia sét đánh ngang bầu trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc, rõ ràng vài phút trước còn trời quang mây tạnh, giờ đã mưa gió bão bùng.

Từ Dung bay đến Thành Đô mất hai tiếng đồng hồ, từ Thành Đô đến Tây Xương mất hơn sáu tiếng, chạy từ Tây Xương đến huyện Chiêu Giác mất hơn bốn tiếng. Phong cảnh hai bên đường đi rất đẹp, từng đàn ngựa, trâu, bò chạy trên thảo nguyên, rồi màu xanh ngát trải dài của ruộng bậc thang, thu hút ánh nhìn của những con người thành thị.

Tám giờ tối, cuối cùng cũng tới được huyện Chiêu Giác, chào đón cô chính là trận mưa tầm tã.

An Diệc Tĩnh ngồi vào bàn ăn, nhìn một bàn toàn là thịt, bỗng nhiên cô có cảm giác một miếng cũng không nuốt trôi.

"Chị Tĩnh, cả ngày chị chưa ăn gì, ít nhiều gì cũng ăn một chút, ở đây khí hậu, tuyệt đối đừng để ngã bệnh." Trợ lý Tang Diệp lo lắng nhìn

An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh nhìn về phía những người tiếp đón cô, Thư ký Nhiễm, đi cùng anh ta là các lãnh đạo ngành giáo dục của huyện, bọn họ cứ luôn nhìn cô cười, giống như đang nhìn động vật quý hiếm.

Cô bất đắc dĩ gật đầu, thì thầm vào tai trợ lý Tang Diệp ở bên cạnh: "Chị thật sự bị điên mới đồng ý với Thẩm Thanh đi đến chỗ này."

"Nhưng......"

"Tốt lắm, ăn cơm."

An Diệc Tĩnh liếc nhìn Tang Diệp một cái, cô biết cô nương này muốn nói gì, càng nghĩ cô càng cảm thấy phiền.

Đặt đũa xuống, bưng ly rượu lên uống một hớp, ồ, uống khá ngon..., cô nhìn rượu còn lại ở trong chén, sau đó lại uống thêm một hớp, chuyển hướng nhìn những hạt mưa rơi bên mái hiên ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện mấy hôm trước.

Sau khi nghe Thẩm Thanh nói muốn cô đi Lương Sơn tham gia dạy học tình nguyện, cô không chút do dự từ chối ngay. Ngược lại, bác sĩ Lưu lại rất hứng thú nghe cô than vãn, đợi cô nói xong, ông đưa ra ý kiến trái ngược, bác sĩ Lưu cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất để An Diệc Tĩnh thả lỏng tâm trạng. Mặc dù Lương Sơn nghèo khó nhưng người dân ở đây rất chất phác, phong cảnh không tệ, đặc biệt không khí rất trong lành, kiến nghị cô nên đi, bỏ qua những mục đích khác, việc này đối với thân thể cô tuyệt đối là có lợi.

An Diệc Tĩnh có chút dao động, nhưng không đủ để thay đổi quyết định của cô, con người cô một khi đã quyết định việc gì, ngoại trừ cô ra, những người khác không có cách nào để thay đổi quyết định đấy, nhìn qua thì có vẻ đối với bất cứ chuyện gì cũng dửng dựng lạnh nhạt, nhưng thực tế có dùng 10 con trâu kéo cũng không quật ngã được sự bướng bỉnh của cô.

Thẩm Thanh nói đến rách cả miệng, cô vẫn như cũ, không mặn không lạt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tắm nắng đọc sách, trải qua những ngày ngăn cách với xã hội, giống như những chấn động lớn nhỏ trong làng giải trí không có một chút liên quan nào tới cô.

Tuy nhiên, chỉ cần Thẩm Thanh nhắc tới những từ như Lương Sơn, dạy học,... cô nhất định sẽ nhíu mày, đưa cho đối phương hai chữ - - Không bao giờ. (editor: Tiếng Trung 2 chữ)

Vì cái gì cô bỗng dưng nghĩ thông suốt, bắt đầu hành trình đi lên vùng núi?

Điều lạ lùng là, chính cô cũng không biết.

Lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trên máy bay, đồng hành cùng cô là trợ lý Tang Diệp, cô hỏi Tang Diệp chuyện gì đã xảy ra, cô gái nhỏ nói tất cả đều là quyết định của cô.

Tất nhiên, An Diệc Tĩnh có chút không tin.

Vừa xuống máy bay cô liền gọi điện thoại cho Thẩm Thanh, ai ngờ Thẩm Thanh nói chính cô đã đồng ý, còn đặc biệt phấn chấn nói sẽ lập tức đi ngay, dáng vẻ khoái chí, hạnh phúc đấy làm tất cả mọi người kinh hãi, giống như biến thành một con người hoàn toàn khác......

Ngay lúc đó, An Diệc Tĩnh dường như hiểu rõ mọi chuyện.

......

Trận mưa này hình như không ý định ngừng lại, An Diệc Tĩnh uống mấy chén xong đầu có chút choáng váng, cô để ly rượu xuống, nói với Tang Diệp: "Chìa khoá phòng chị."

Tang Diệp lấy chìa khoá từ trong túi ra đưa cho An Diệc Tĩnh, quan tâm hỏi: "Chị Tĩnh, có thật chị không sao không ạ?"

"Không sao, cùng lắm chỉ là chưa quen khí hậu, ngủ một giấc sẽ tốt thôi." An Diệc Tĩnh mỉm cười, đứng dậy nâng ly rượu kính mấy vị lãnh đạo, thầy giáo: "Thật xin lỗi, các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi xin phép về phòng trước."

Mọi người lần lượt đứng dậy, nhìn An Diệc Tĩnh khảng khái uống một hơi, cũng rối rít nâng chén trong tay mình, nhao nhao nói mấy câu khách sáo, đổi lại chỉ nhận được một câu từ đối phương: "Ngày mai gặp."

Sau khi An Diệc Tĩnh rời đi, Thư ký Nhiễm dùng giọng không quá tiêu chuẩn hỏi Tang Diệp: "Cô giáo An sao vậy? Không thấy ăn gì cả, thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Không có không có, chị ấy ngồi xe cả ngày, cảm thấy hơi mệt, ăn không vào." Tang Diệp vội vàng giải thích.

Tâm trạng thấp thỏm của thư ký Nhiễm và những người khác cuối cùng cũng được thả lỏng, đây là lần đầu tiên nghênh đón nhân vật nổi danh như vậy, hơn nữa còn mang đến rất nhiều vật phẩm từ thành phố, minh tinh nổi tiếng tham gia hoạt động giảng dạy, thật đúng là xưa nay mới thấy lần đầu.

Ban đầu tưởng rằng sẽ có một đoàn người đến, dù sao cũng là ngôi sao lớn, đi đến đâu cũng sẽ được ủng hộ rầm rộ, cho nên bọn họ có chuẩn bị một vài bàn rượu để đón tiếp, không ngờ chỉ có hai tiểu cô nương cùng một xe văn phòng phẩm, sách vở.

Không ngờ đại minh tinh xinh đẹp này lại là người thanh thanh đạm đạm, cũng không làm cao gì, lúc vừa gặp bọn họ còn đang rối rắm không biết nên xưng hô như thế nào, cô liền nói với bọn họ, cô đến đây để đảm nhiệm công việc dạy học, không phải là minh tinh gì đấy, cứ gọi cô là cô giáo An là được.

Yên lành, lần này rốt cuộc cũng có thể an tâm ngủ rồi.

An Diệc Tĩnh trở về phòng cũng không ngủ được, dựa người bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh trong huyện, ánh đèn lẻ tẻ sáng trong bóng tối

mịt mù.

Giữa màn mưa, thỉnh thoảng có bóng người che ô bước đi nhanh trên đường, khác với thành phố hoặc thị trấn, ở đây không có đường nhựa, không có nhà cao tầng, không có đông người, không hiểu sao lại tạo cho cô cảm giác quen thuộc.

Cô xoay người mở valy ra, lấy từ trong hành lý một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, rồi quay trở lại bên cạnh cửa sổ, đưa máy lên chụp, không nhanh không chậm điều chỉnh lại ống kính, không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng bấm ngón trỏ xuống.

Mưa vẫn không ngớt, cô ôm máy ảnh ngồi bên cạnh cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, vứt bỏ hết tất cả muộn phiền trong não, tinh thần yên tĩnh, cảm giác này trước nay chưa từng có.

‘ Cốc Cốc Cốc ’, tiếng gõ cửa vang lên.

Tang Diệp đứng ở cửa nhìn thấy An Diệc Tĩnh ôm máy ảnh trong tay, ôn nhu cười: "Chị Tĩnh."

"Sao không đi nghỉ ngơi?" Bản thân cô đã mệt mỏi cả ngày, cô bé này còn phải phục vụ cô, nên chắc chắn sẽ còn mệt hơn.

"A, vừa rồi em thấy chị chưa ăn gì đã uống rất nhiều rượu, em rót cho chị ly nước mật ong."

An Diệc Tĩnh nhìn bình giữ nhiệt trong tay Tang Diệp, không khỏi cười một tiếng, xoay người tùy ý nằm trên ghế tựa, cúi đầu sờ máy ảnh, nói: "Cùng uống chung nào."

Tang Diệp cười tươi, đi tới rót nước mật ong đưa cho An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh để máy ảnh xuống, nhận lấy ly nước, uống một hớp, sau đấy mới ngẩng đầu nhìn Tang Diệp, hỏi cô: "Em đi theo chị bao lâu rồi?"

"Hai năm." Tang Diệp trả lời.

Lúc đó nếu không có An Diệc Tĩnh cứu cô, cô sớm đã lưu lạc trong xã hội đen tối, chứ không phải từ người hâm mộ trở thành trợ lý của An Diệc Tĩnh.

"Ừ." An Diệc Tĩnh lại uống một hớp, tiếp tục nói: "Diệp Tử, em không thể cứ kéo dài mãi tình trạng hiện tại, em cũng không thể theo chị cả đời được."

Tang Diệp nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ, bỗng dưng ngồi xuống trước mặt An Diệc Tĩnh, trong mắt loé lên tia khẩn trương cùng sợ hãi: "Chị Tĩnh, em làm gì sai sao?"

"Không có." An Diệc Tĩnh trấn an, vỗ vỗ bả vai Tang Diệp: "Thật ra thì chị có thể nói với Thẩm Thanh tìm cho em một công việc khác, em không cần phải đi theo chị."

"Em chỉ muốn đi theo chị, chị Tĩnh." gương mặt Tang Diệp khẩn cầu, đôi mắt ngập nước mong đợi nhìn An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh thở dài: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."

Sáng sớm hôm sau, cơn mưa đi qua, trời quang mây tạnh.

An Diệc Tĩnh ngồi lên một chiếc xe kiểu bánh mì màu trắng, đi cùng với đội ngũ hướng dẫn đến địa điểm trường Tiểu học Tha Lặc, thị trấn Mỹ Thác. Cả quãng đường đi đều không có đoạn đường nào tốt, đêm qua mưa lớn tất cả đều là bùn lầy, lắc lư muốn rụng cả người, Tang diệp một mực chú ý đến An Diệc Tĩnh đang đeo tai nghe mặt không chút thay đổi, chỉ sợ cô sẽ chạy lên yêu cầu tài xế trở về.

Kỳ lạ là đoạn đường này ngay cả Tang Diệp luôn cố chịu đựng cũng sắp không chịu nổi, An Diệc Tĩnh lại bình tĩnh dị thường, không nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ đơn giản ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi cử chỉ đều khác thường.

Trường tiểu học Tha Lặc nằm ở một ngọn núi lớn, đường lên núi dốc đứng, chiếc xe bánh mì trắng lắc lư trên đường núi gập ghềnh, cẩn thận đi lên, cuối cùng cũng dừng lại. Nhìn qua tấm kính chắn gió, cách đó không xa có một lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió, giống như đang chào đón họ.

Mọi người lần lượt xuống xe, An Diệc Tĩnh nhảy xuống một bước đã giẫm phải bùn lầy trên đường, đôi giày trắng trong nháy mắt biến thành đôi giày lấm bùn, chiếc xe trắng họ vừa ngồi cũng khoác một lớp bùn lầy tạo thành một bức tranh trừu tượng.

Cô nhíu mày nhìn.

Ngay từ sáng sớm, thầy hiệu trưởng Ngũ Tát cùng hai vị thầy giáo khác đã đứng chờ sẵn để tiếp đón các vị khách từ xa tới và dẫn mọi người đi bộ lên núi.

Suốt dọc đường đi, hiệu trưởng Ngũ Tát nói chuyện rất thân thiện với An Diệc Tĩnh, nói hai câu lại cảm ơn một câu, nói thêm hai câu nữa lại cảm ơn, đi một đoạn tầm mấy phút thầy hiệu trưởng đã nói không dưới 20 lần câu cảm ơn.

Nhưng An Diệc Tĩnh hoàn toàn không chú tâm, toàn bộ sự chú ý của cô đang nằm trên đôi giày của mình, cuối cùng cô cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của hiệu trưởng để hỏi: "Phòng nghỉ của trường ở đâu?

Hiệu trưởng Ngũ Tát là người dân tộc Di điển hình, nhiệt tình hiếu khách, nụ cười tươi trên khuôn mặt ngăm đen nháy mắt ngẩn ra, sau đó nói với An Diệc Tĩnh: "Một lát nữa đến nơi tôi dẫn cô đi."

Cuối cùng bọn họ cũng tới được trường tiểu học Tha Lặc, đứng giữa sân thể dục của trường, giọng nói thánh thót non nớt của bọn trẻ từ nhà học truyền tới, bọn trẻ đang đọc bảng cửu chương.

Các vị giáo viên khác mỉm cười, đứng yên lắng tai nghe bọn trẻ đọc.

Hiệu trưởng Ngũ Tát thấy mọi người dừng lại, nụ cười không chỉ sáng lạn mà còn mang theo cảm giác tôn kính: "Đây là lớp toán của thầy Lâm."

Mọi người gật đầu một cái, nhìn về phía phòng học nơi phát ra tiếng đọc bài kia.

"Hiệu trưởng, phòng nghỉ." An Diệc Tĩnh nhắc nhở hiệu trưởng Ngũ Tát.

Đúng lúc đấy, tiếng chuông tan học vang lên, bọn trẻ sung sướиɠ cười nói chạy ùa ra.

Hiệu trưởng Ngũ Tát vỗ gáy một cái, nở nụ cười: "Ngại quá ngại quá, tôi lập tức dẫn cô đi."

Hiệu trưởng Ngũ Tát dẫn An Diệc Tĩnh đi tới một căn phòng cửa gỗ ở bên hông toà nhà, đẩy cửa ra, vừa đi vào trong vừa nói: "Đây là phòng làm việc của giáo viên, cũng là phòng nghỉ ngơi, chỉ có một gian như vậy, nơi đây đơn sơ, hi vọng cô giáo An không để ý."

An Diệc Tĩnh nhìn quanh phòng, nếu đây là phòng họp, phòng nghỉ ngơi, dùng từ đơn sơ để miêu tả quả thật có chút coi trọng. Mấy chiếc ghế cũ cộng thêm một chiếc bàn gỗ đã tróc sơn, nhưng lại được sắp xếp ngay ngắn, trên bàn còn có một chồng sách vở cũ. Cô đi lại gần cái bàn, đưa ngón trỏ quẹt một đường, vẫn còn sạch sẽ.

Cô xoay người nói với hiệu trưởng Ngũ Tát: "Hiệu trưởng cứ đi lo công việc đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một chút."

"Được được, vậy tôi đi ra ngoài trước."

"Cảm ơn."

An Diệc Tĩnh ngồi trên một chiếc ghế tựa có vẻ sạch sẽ nhất, Tang Diệp mở valy lấy một đôi giày thể thao ra, ngồi xuống bên cạnh An Diệc Tĩnh định thay giày cho cô.

"Tang Diệp." An Diệc Tĩnh thu chân lại, cúi đầu nhìn cô: "Nói thế nào cũng không nghe, em là của trợ lý của chị, không phải người hầu."

"Nhưng chị Thanh nói......"

"Chị ấy nói gì em nghe là được, không cần làm theo, hiểu chưa?"

Tang Diệp gật đầu một cái: "Em hiểu."

An Diệc Tĩnh nhìn bộ dạng của Tang Diệp, biết chắc chắn cô nàng chưa hiểu rõ, cũng không phải là lần đầu tiên nói với em ấy, cô cúi người xuống thay giày, động tác lưu loát, buộc lại dây giày, thoải mái duỗi thẳng hai chân, lắc lắc chân, sạch sẽ, vô cùng hài lòng.

Tang Diệp cầm lấy đôi giày bẩn, An Diệc Tĩnh nói: "Vứt đi."

"A..." Tang Diệp bỏ giày vào một cái túi, sau đó đóng valy lại, nói với An Diệc Tĩnh: "Chúng ta đi ra ngoài đi?"

An Diệc Tĩnh thu chân lại, lúc đứng dậy cô nhìn thấy một khối thuỷ tinh trên bàn, bên dưới khối thuỷ tinh là một bức ảnh tập thể, trong bức ảnh bọn trẻ cười rất sáng lạn, mặc dù trang phục giản dị, thậm chí có thể nói là cũ nát nhưng nhìn nụ cười của bọn trẻ có thể nhận ra chúng rất vui.

Nhìn kỹ những người ở trong ảnh, có một người đàn ông thu hút sự chú ý của cô.

Người này đứng ở gần ngoài cùng, ngũ quan rõ nét, diện mạo tuấn tú, ánh mắt thâm trầm, nụ cười như có như không, rõ ràng trái ngược với bọn trẻ nhưng lại không có cảm giác cách biệt.

"Ở chỗ này cũng có trai đẹp sao?" An Diệc Tĩnh nói nhỏ, ánh mắt không rời khỏi người trong ảnh, chẳng hiểu tại sao càng nhìn cô càng cảm thấy người này rất quen mắt.