Thế nhưng loại bao vây này lại không khiến An Lan cảm thấy áp lực hay sợ hãi, trái lại còn có một loại cảm giác an toàn khó diễn tả.
Đối phương lừa cậu, hắn không hề thô lỗ đá văng cánh cửa như bản thân đã nói, mà là nhét chìa khóa vào ổ khóa bên ngoài, rồi mới cẩn thận vặn cửa ra.
Cửa mở, không khí tươi mát ùa vào bên trong. Người nọ mang tới một loại hương vị rất đặc biệt, mênh mông vô tận, khiến cho huyết dịch trong người An Lan tìm lại được phương hướng. Tưởng chừng toàn bộ không khí chung quanh đều không đủ cho cậu hô hấp, ngoại trừ hương vị trên cơ thể người kia.
Cậu gắt gao túm chặt lấy đối phương, dùng sức mà ngửi.
“An Lan, An Lan, cậu nhìn tôi, nhìn tôi này. Mau nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?”
Đối phương khuỵu chân xuống trước mặt cậu, giọng nói đầy khẩn trương, giống như sương lạnh ngày đông bỗng chốc lại bị ánh mặt chói chang của mùa hè thiêu chảy.
Trước mắt dường như có vô vàn tia sáng tản ra, cậu không thể nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng trực giác nói cho cậu biết rằng, người này rất đẹp trai, đẹp tới mức hết thảy mọi thứ trên người hắn đều ngập tràn sức hút.
An Lan mò tới gần đối phương, cậu không ngừng tìm kiếm hơi thở của hắn, theo bản năng muốn cướp đoạt càng nhiều hương vị của hắn.
Hết thảy đều là sự truy đuổi đến từ bản năng. An Lan khát khô cả cổ, bất kể là hơi thở hay thanh âm của người kia, nói tóm lại chỉ cần là thứ thuộc về đối phương thì đều có thể cứu lấy mạng cậu lúc này.
An Lan liều mạng giành giật, điên cuồng truy đuổi, cậu giữ chặt bả vai người kia, len lỏi vào môi răng đang cắn chặt, tiếng hít khí của hắn khiến cho cậu cảm thấy vui sướиɠ.
Đối phương chợt quay đầu đi, giọng nói thanh lãnh trở nên nghẹn ngào.
“An Lan……”
Thanh âm kia càng kiềm nén bao nhiêu thì An Lan càng mất đi khống chế bấy nhiêu.
Cậu muốn giành lấy mọi thứ của người này, muốn độc chiếm toàn bộ không gian đã được hắn bao bọc bởi vô hạn tin tức tố.
Nhưng đối phương lại rất cứng rắn, dù bị An Lan đè vai, bóp tay, thậm chí là truy đuổi theo làn môi của hắn, hắn vẫn luôn ghì chặt lấy cậu.
Ôm ấp của hắn tràn ngập du͙© vọиɠ khống chế. Hắn bóp mặt An Lan, dùng lực độ vừa vặn để cậu không bị đau mà cũng không thể ngọ nguậy nữa.
An Lan không ngừng giãy giụa, cậu rất khó chịu. Hiện tại cậu chỉ muốn chui vào l*иg ngực của đối phương, dán lên đôi môi mềm mại kia, cướp đoạt hết thảy hô hấp của hắn. An Lan cương quyết quay mặt đi, ngón tay của đối phương vừa vặn lướt qua khóe môi của cậu.
Cơ hội chớp nhoáng khiến An Lan liều sức cắn vào ngón tay hắn.
“Ưm……”
Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ kia thật là êm tai.
An Lan lại càng ra sức mà cắn, máu tươi tràn ra, hòa vào trong một loại tươi mát cùng lạnh lẽo đặc biệt. An Lan mυ'ŧ tay hắn, tựa như dung nham nóng bỏng đang phun trào bỗng nhiên chảy vào dòng sông băng.
Sức mạnh thuần túy mãnh liệt dọc theo yết hầu cậu tiến nhập vào trong mỗi một tế bào. Trong không khí tràn ngập một luồng hương vị tịch mịch mà xa xăm.
“An Lan, đừng sợ, tôi ở đây…… Không sao rồi, không có việc gì……”
Thời điểm An Lan không chút kiêng nể mà hút máu trên đầu ngón tay của hắn, đối phương lại ôm chặt cậu, đặt một nụ hôn lên viền tóc mai. Đυ.ng chạm một cách dịu dàng đầy khắc chế khiến An Lan cảm thấy được trân trọng, vì thế càng thêm tham lam tùy hứng, cướp đoạt lấy hương vị mà bản thân mong muốn.
Ngón tay đối phương khẽ gập lại, tình cờ chạm phải răng An Lan. An Lan sợ hắn bỏ đi liền sốt sắng đuổi theo, rồi lại dùng sức cắn.
Lúc đầu, người kia chỉ muốn thử rút ngón tay về, nhưng mọi thứ lại dần dần thay đổi, móng tay hắn cào vào hàm trên của An Lan, đốt ngón tay chạm vào lên môi trên của cậu, còn đầu ngón tay thì đè vào chiếc lưỡi mềm mại, mấy triệu tế bào thần kinh trong đầu dường như đều bị ngón tay kia khống chế. An Lan nghiêng mặt đi, nặng nề cắn vào đốt ngón tay của hắn.
Đối phương đột nhiên rút ngón tay ra, khuôn mặt An Lan bị bóp chặt ngay tắp lự, miệng bị ép phải há ra.
Một thứ gì đó càng mạnh mẽ và mềm mại hơi chen vào giữa hai cánh môi, tất cả các dây thần kinh cảm giác tựa như đang reo hò. An Lan ngửa cổ lên, đó là một thứ càng điên cuồng, càng nóng bỏng hơn cả dung nham, quay cuồng di động mà cuốn bay tất cả.
Sức lực trong người An Lan giống như bị rút sạch, xâm nhập điên cuồng khiến cậu chỉ có thể bám chặt lấy người trước mặt như bám lấy một cọng rơm cứu mạng.
Đầu óc cậu hỗn độn, cơ thể dường như mất đi toàn bộ trọng lực mà không ngừng rơi xuống, thẳng đến khi rơi vào cái thế giới đầy cấm chế của đối phương.
Nơi đó rất sâu, rất tối, chẳng có lấy chút ánh sáng nào. Một loại chiếm hữu tuyệt đối đang không ngừng cướp đoạt hết thảy của An Lan, ngoại trừ khát vọng cùng điên cuồng.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi xuống, An Lan đột nhiên run lên. Cậu cố gắng suy ngẫm, muốn nhìn thấy rõ người trước mắt, nhưng đại não tựa như bị giam cầm ở một thế giới khác, bất kể có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Trong lúc mơ hồ, dường như cậu nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Hương vị tin tức tố này…… E là bạn học của em tiến vào kỳ phát tình rồi? Mau cho cậu ấy dùng thuốc ức chế đi!”
“Cậu ấy không phải Omega.”
“Em nói cái gì? Sao lại không phải Omega? Em nhìn xem triệu chứng hiện ta của cậu ta đi! Còn có tin tức tố mà em phóng thích, hoàn toàn là vì trấn an cậu ta……”
An Lan lắc lắc đầu, chóng mặt quá.
Bọn họ đang nói gì vậy?
Ai là Omega? Kỳ phát tình gì cơ? Trấn an cái gì?
An Lan chỉ nghe được những câu chữ đứt quãng, mùi hương dễ chịu kia đột nhiên biến mất, An Lan liền trở nên nôn nóng, cậu vươn tay gắt gao ôm lấy đối phương.
“Tim cậu ta đập nhanh quá! Lạ thật, triệu chứng này rất giống mấy Beta đã dùng Eve’s Apple mà anh từng gặp! Nhưng em bảo cậu ta là Alpha mà, tin tức tố của cậu ta hẳn là có thể trung hoà được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố này……”
“Cậu ấy vừa mới phân hóa thành Alpha nên tin tức tố Alpha còn rất yếu.”
An Lan càng ngày càng khó chịu, thân thể cậu bắt đầu run rẩy, trái tim tưởng chừng muốn nổ tung.
“Nguy rồi, nhịp tim đập nhanh quá!”
“Gọi xe cấp cứu……”
“Chờ xe cấp cứu tới đây thì mạch máu của cậu ta đã nổ tung rồi! Em vừa nói cái gì? Cậu ta mới phân hóa thành Alpha? Tuổi này mới bắt đầu phân hoá thì tin tức tố chắc chắn sẽ không đủ. Nếu hấp thụ Eve’s Apple quá liều…… Hoặc là dùng thuốc trung hòa ngay, hoặc là phải ở trong khoảng thời gian ngắn gia tăng tin tức tố Alpha của cậu ta!”
Tay người kia luồn vào trong tóc An Lan, nâng gáy của cậu lên.
“Đừng sợ, tôi ở đây.”
Thế giới quay cuồng thật hỗn loạn, thế nhưng giọng nói của người kia dường như đã được kết nối với linh hồn An Lan, truyền tới nơi sâu nhất trong trí óc của cậu.
Có vật gì ấm áp kề sát vào gáy cậu, nhiệt độ nóng cháy khiến An Lan vô thức muốn tránh né. Cậu vừa mới vươn tay quơ loạn, sau cổ đột ngột truyền đến một cơn đau đớn dữ dội.
“A……”
Cằm An Lan bị giữ chặt, bị ép phải cúi đầu mà hiến dâng toàn bộ phần gáy lên cho đối phương.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt.
An Lan đau đến mức nước mắt rơi lã chã, thế nhưng lại có một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể cậu, bám chặt vào mỗi tế bào thần kinh, tựa như một hồi xâm lược cường hãn không cho phép khước từ, nhanh chóng làm dịu cơn khô nóng trong cơ thể An Lan.
Thiên quân vạn mã không ngừng càn quấy trong máu xương của cậu nháy mắt bị chinh phục, tiểu vũ trụ* đang trên đà nổ tung bỗng chốc quay ngược lại thời gian yên ổn ban đầu, nhịp tim chậm rãi trở lại bình thường.
(*Tiểu vũ trụ bùng nổ: Có nguồn gốc tại Nhật Bản. Bất cứ các sinh vật gặp phải nguy hiểm cũng sẽ khiến năng lực của mình bộc phát đến một trình độ chưa bao giờ có. Mà ở con người thì được gọi là “thăng cấp tiềm năng” cụ thể là thể năng và trí năng đều được nâng cao. Trên mạng gọi việc này là “tiểu vũ trụ bùng nổ”.)
“Ổn rồi, không sao rồi, tôi ở đây.”
Nước mắt An Lan lăn dài trên má, được đối phương dịu dàng lau đi. Hắn không ngại phiền phức mà ôm cậu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ót, giúp cậu giảm bớt cơn đau đầu.
Người này dường như biết rất rõ làm thế nào mới có thể khiến An Lan cảm thấy an toàn cùng thoải mái, cậu yên lặng lắng nghe tiếng trái tim đang đập rộn ràng trong l*иg ngực của hắn, cho đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.
Hình như cậu được bế lên, tiếng còi cảnh sát réo vang hết đợt này đến đợt khác.
Bên tai giống như còn có thanh âm của Kiều Sơ Lạc…… của ba mẹ.....còn có của chị gái……
Chờ đến khi An Lan mở mắt ra lần nữa, cậu ngửi thấy mùi cồn lành lạnh, gay mũi.
“Nước……”
“Ôi chao! Con trai! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Làm mẹ sợ muốn chết!” Gương mặt tiều tụy của mẹ hiện ra trước mặt cậu.
An Lan sợ hết hồn, muốn xoay cổ, nhưng phía sau lại truyền đến một cơn đau nhói: “Mẹ…… Đây là chỗ nào?”
“Đây là bệnh viện! Ôi trời ơi, nếu con mà có mệnh hệ gì thì mẹ biết làm thế nào đây……”
Nhìn dáng vẻ khóc lóc thương tâm của mẹ, An Lan bỗng nhiên hoài nghi bản thân có phải đã mắc căn bệnh nan y, sắp phải đi chầu ông Vải rồi hay không.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” An Lan vừa muốn nhớ lại, đầu óc đã đau đớn dữ dội.
Lúc này, chị gái An Nguyên xách theo bình giữ nhiệt đi vào, nhìn thấy mẹ An khóc như mưa thì vội vàng rút khăn giấy ra lau cho bà.
“Mẹ à, thằng bé không phải vẫn ổn đó sao? Mẹ khóc thế này, người khác còn tưởng nhà mình đang có tang đấy! Nói không chừng lúc nữa sẽ có người bán đất chôn cất tới tìm mẹ chào hàng đó!”
“Phỉ phui cái miệng chị!” Mẹ An đẩy An Nguyên một cái.
An Lan nâng tay túm áo chị gái mình, “Chị ơi, rốt cuộc có chuyện gì vậy……”
“Em không nhớ gì nữa à?”
An Lan khép mắt lại, ý nói bản thân hoàn toàn không nhớ gì cả.
“Em với đám Tiểu Kiều đi KTV hát, còn nhớ chuyện này không?”
Chị gái vừa nhắc đến chuyện này, An Lan liền nhớ ra bản thân mình đang muốn gọi điện báo cảnh sát thì bị một Alpha đánh lén, gã ta còn đâm thứ gì đó vào cổ cậu nữa.
An Lan “soạt” một tiếng, đưa tay che kín cổ.
“Nhớ lại rồi? Thằng nhóc em có biết trên cổ mình bị tiêm thứ gì không?”
“…… Thứ gì?”
Chị gái ngồi xuống cạnh An Lan, rót một chén nước đưa tới bên miệng cậu.
“Eve’s Apple! Dược phẩm trái phép đang bị truy quét khắp nơi dạo gần đây!”
An Lan ngây ngẩn cả người, không nhịn được hỏi: “Vậy tên khốn nạn kia đã bị bắt chưa ạ?”
“Bị bắt rồi. Cảnh sát nói may mà em gọi điện báo án, vừa lúc có cảnh sát đang nằm vùng tại KTV kia hành động, bắt giữ toàn bộ nhóm giao dịch bất hợp pháp ở bên trong.” An Nguyên tức giận nói.
“Vậy thì tốt…… Bằng không một chích của em thành công cốc rồi.” An Lan thở phào nhẹ nhõm.
“Lại còn tốt? Em có biết mình suýt chút nữa đã mất mạng không? Tên khốn nạn kia tiêm liều thuốc có nồng độ cao vào người em, gã cho rằng em là Omega, muốn em lập tức phát……” An Nguyên đang nói được một nửa thì bị mẹ An bịt kín miệng.
“Nói lung tung cái gì ở trước mặt em con đó?”
“Sao mẹ lại cổ hủ vậy? Nó lớn từng này, lông cánh đều đã cứng cáp cả rồi, giờ không nói những chuyện này với nó, chẳng lẽ còn chờ người khác tới dạy nữa sao? Đến lúc ấy thì cũng muộn rồi!” An Nguyên lập tức phản bác lại.
“Đợi một chút, hai người đừng cãi nhau. Sau khi tiêm thuốc nồng độ cao cho em rồi sao nữa?”
An Lan mơ hồ nhớ lại bản thân lúc đó hình như cực kỳ khó chịu, tưởng chừng như có thể chết đi bất cứ lúc nào.