"Tề Lý Cách tiên sinh."
"Hả?"
Tề Lý Cách xoa xoa con mắt, mắt lim dim mà nhìn Tony. Tony đứng ở trước mặt cậu, trên tay cầm đồ gì đó lấp lánh phát sáng ở trước mặt cậu giơ giơ, thấy vậy cậu không nhịn được vươn tay muốn tóm lấy, nhưng lại không tóm được.
"Ngài đi ngủ trong giờ làm việc, tạo thành ảnh hưởng xấu đối với hình tượng công ty."
"Ngài nói đúng lắm..." Tề Lý Cách gật đầu, dùng đầu tóc lộn xộn cọ cọ chân Tony, Tony khinh bỉ mà lui về một bước.
"Vừa nãy có hai người khách chỉ đích danh muốn ngài tiếp đón, mà ngài còn ngủ say như chết, đành phải là để tôi làm giúp, khách hàng vô cùng thất vọng."
"Cái gì mà chỉ đích danh... Tôi cũng không phải là đồ để bán..."
Hết cách rồi, tối hôm qua làm một lần xong Tề Lý Cách liền ngủ thϊếp đi, nhưng Trần Tân không biết là bữa tối ăn cái gì quá bổ hay sao, vẫn cứ làm tới cho cậu tỉnh ngủ, thẳng đến hơn nửa đêm mới mang cậu tắm rửa sạch sẽ rồi ôm đi ngủ.
Tề Lý Cách sướиɠ thì sướиɠ đó, nhưng mà buồn ngủ muốn chết. Ngày hôm nay vừa đến công ty liền gục trên ghế sofa, lúc ăn cơm trưa miễn cưỡng ngồi dậy tùy ý ăn một chút, vào phòng bồi dưỡng một tiếng, sau khi ra ngoài lại đi ngủ, vừa ngủ một hồi là thẳng đến 4,5 giờ chiều.
Ngủ lâu như vậy cũng gần như ngủ đủ giấc rồi, Tề Lý Cách cào tóc ngồi dậy, miễn cưỡng nắm Mập Mạp qua ôm vào trong ngực.
"Khách hàng tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn là hi vọng tôi có thể đem cái này cho ngài."
"Thứ gì?"
Tề Lý Cách tiếp nhận đồ trên tay Tony vừa nhìn, hóa ra là vé xem phim. Hình như là một bộ phim kinh dị, phía trên vé xem phim làm hiệu ứng đặc biệt, vừa vẩy lên sẽ có quỷ ảnh ở phía trên phát sáng lập loè.
Từ khi thành lập đến bây giờ, thỉnh thoảng lại có khách muốn tặng đồ cho bọn họ, nhỏ thì có điểm tâm, lớn có khi là biệt thự, quà cáp loại nào cũng có đủ. Bọn họ vừa bắt đầu còn sẽ chối từ, nhưng nhiều lần về sau, liền ngoại trừ những tương đối khoa trương ra, còn lại thu nhận hết thảy, lại lấy những món quà tặng khác mà họ nhận được làm quà đáp lễ.
Nguyên nhân nhận được nhiều quà biếu như vậy cũng không có gì kỳ quái, chỉ vì trong công ty có một tiên sinh vạn nhân mê nổi danh gần xa.
"Đáp lễ cái gì?" Tề Lý Cách vẫy vẫy vé xem phim, tò mò nhìn quỷ ảnh ở phía trên.
"Tặng chút bánh bích quy mà ngài lúc trước nhận được, loại mà ngài thích nhất, tất cả."
"..." Tề Lý Cách sắp rớt nước mắt luôn rồi, ủy khuất nện Mập Mạp một cái.
"Tại sao một lần tặng bốn tấm?"
"Bởi vì khách hàng vẫn còn muốn tìm tôi cùng đi, chẳng qua tôi cự tuyệt, tiện thể cự tuyệt thay ngài, khách hàng liền giao tất cả cho tôi xử lý."
Tony vốn tránh xa người ngàn dặm, đối xử khách hàng cũng là như thế. Chẳng qua mấy vị khách hàng quen biết cũng hiểu được tính cách của y, thêm vào y dáng vẻ dễ nhìn, để y đến từ chối người khác ngược lại cũng thích hợp.
Tề Lý Cách nhìn Tony, quạt bốn tấm vé xem phim ra che miệng lại, lộ ra cặp mắt đen thui, đè thấp giọng nói: "Đã như vậy, chúng ta đừng lãng phí tấm lòng của khách hàng."
Vì vậy dưới sự đeo bám cứng ngắt của Tề Lý Cách, Tony cuối cùng quyết định tối mai sau khi tan việc dẫn theo Wells, cùng với hai người Tề Lý Cách và Trần Tân cùng đi xem phim.
"Bàn Tân."
Tề Lý Cách nhìn thấy Trần Tân vừa quỳ trên mặt đất lau sàn, liền từ phía sau cưỡi lễn trên lưng Trần Tân.
Cậu vừa cưỡi lên, Trần Tân lập tức ném khăn lau, chuyển đổi thành chế độ "bé ngựa", dọc theo đường kẻ đen trên sàn nhà phòng khách Tề Lý Cách bắt đầu.
"Làm sao vậy?"
"Trần tiên sinh ngài anh tuấn như thế, cần phải đi ra ngoài nhiều thêm chút để tạo phúc cho thế nhân."
"Anh... Anh tạo phúc cho em là được rồi."
Trần Tân nói xong cũng không biết là Tề Lý Cách không biết xấu hổ hay là mình không biết xấu hổ.
Tề Lý Cách ngồi ở trên người bé ngựa Bàn Tân, lấy tay đánh cái mông bé ngựa Bàn Tân, bé ngựa Bàn Tân ngoan ngoãn tăng nhanh tốc độ, vòng vào nhà bếp.
Hai người tâm linh tương thông, Trần Tân đi tới phía trước tủ lạnh, Tề Lý Cách mở tủ lạnh ra rót cho mình ly sữa bò, Trần Tân dừng lại chờ cậu uống.
Cậu vừa uống vừa nói: " Ngày mai tụi em cùng bọn Tony đi xem phim."
"Sao đột nhiên như thế?"
"Khách hàng mời, vé cũng cho rồi, không đi thật lãng phí."
Tề Lý Cách uống xong, vừa để ly xuống, Trần Tân tiếp tục di chuyển.
"Phim gì?"
"Phim ma!"
Trần Tân ảo tưởng một chút dáng vẻ lúc Tề Lý Cách xem phim ma trốn ở trong l*иg ngực của mình run lẩy bẩy, hài lòng gật gật đầu. Tuy rằng bọn họ đã là loại quan hệ kia rồi, mà có thể làm cho người mình thích vùi ở trong l*иg ngực của mình, lộ ra vẻ mặt cần mình, vẫn là hết sức hạnh phúc.
"Được, ngày mai hết giờ làm đi. Bảo hai người bọn họ đúng giờ một chút, đúng giờ! Em hiểu ý anh chứ."
"Biết, sẽ nói cho bọn họ biết mấy phút mấy giây phải xuất hiện."
Tề Lý Cách ảo tưởng dáng dấp lúc Trần Tân xem phim ma sợ hãi mà trốn vào trong l*иg ngực của mình, không nhịn được chờ mong tới ngày mai.
"Tui có một con con lừa nhỏ, tui xưa nay cũng không cưỡi..." Tề Lý Cách vui vẻ hát lên, Trần Tân bé ngoan vừa nghe vừa đi, ngoan ngoãn là tọa kỵ (*) để cõng cậu đi.
(*) vật cưỡi
Tề Lý Cách hình như không nhớ nhiều lời bài hát, hát hai câu sau đó liền là lá la là toàn bộ, tiếp tục hát lại từ đầu một lần, chỉ là lần này Trần Tân càng nghe càng thấy hơi sai sai.
"Tui có một con Bàn Tân nhỏ, tui mỗi ngày bị ảnh cưỡi..."
"..."
Buổi tối hôm sau, Trần Tân đứng ở trong phòng ngủ Tề Lý Cách, mặt không thay đổi nhìn đồng hồ đeo tay.
"Tề tiên sinh, em còn có 6 phút 5 giây để thay quần áo."
Quần tây mà Tề Lý Cách mặc đi làm đang cởi đến một nửa, bị anh thúc giục như thế trượt chân luôn, ngã ở trên giường, ngơ ngác mà quay đầu lại nói: "Trần tiên sinh, ngài tính ăn mặc một bộ quân trang đi xem phim sao?"
"Đương nhiên, anh không nghĩ ra có quần áo nào khác có thể chỉnh tề hơn so với quân trang."
Tề Lý Cách cởϊ qυầи quăng sang một bên, tò mò mở tủ quần áo ra.
Từ sau khi bọn họ ở cùng nhau, cậu liền lấy một ít quần áo đến nhà Trần Tân, Trần Tân cũng lấy một ít quần áo qua đây, những thứ đồ này tất cả đều là Trần Tân thu dọn, Tề Lý Cách chưa từng nhìn kỹ qua.
Bây giờ vừa nhìn, Tề Lý Cách không khỏi sợ kiếp người.
Một nửa thuộc về Trần Tân ở trong tủ quần áo, có một nửa là quân trang, một nửa còn lại là đồ ngủ. Cậu cố gắng nghĩ lại một chút, phát hiện mình hình như thật sự chỉ nhìn thấy Trần Tân mặc quân trang với áo ngủ!
Đồ ngủ của Trần Tân ngoại trừ bộ gấu trúc tập thái cực quyền mà Tề Lý Cách cho anh ra, căn bản là thuần trắng, thỉnh thoảng được in các chấm nhỏ hoặc các hoa văn đơn giản khác, thoạt nhìn chính là phong cách mà Trần Tân sẽ lựa chọn.
Tề Lý Cách hiểu logic của Trần Tân, nhưng vẫn không dám tin rằng Trần Tân thật sự chỉ mặc quân trang với áo ngủ!
Tề Lý Cách gãi đầu, lục lọi bên nửa tủ quần áo của mình một trận, cuối cùng trước khi mà Trần Tân gấp xong quần của cậu, chuẩn bị rống người, liền lấy ra hai bộ quần áo.
Hai áo T-shirt ngắn tay màu trắng, một chiếc ở trên in hình diều hâu, một chiếc ở trên in hình gấu trúc.
Tề Lý Cách còn nhớ quần áo này hình như là của fan tặng cho lúc cậu học ở trường học dẫn đường, lúc trước cậu biết gấu trúc đại diện cho mình, nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra diều hâu là có ý gì, hiện tại cậu rốt cục đã hiểu rồi! Hơn nữa vừa nhìn, trên quần áo còn in chữ "Fan club Tân Tề" nho nhỏ.
Cậu cầm lấy quần áo so một chút, cuối cùng đưa bộ gấu trúc cho Trần Tân.
Trần Tân khinh bỉ mà nhìn vào bộ đồ gấu trúc, chẳng ừ chẳng hử mà cởi quân phục, thay đồ.
Tề Lý Cách cũng thay lại bộ đồ diều hâu, kéo Trần Tân đứng ở trước gương.
"Là đồ tình nhân." Tề Lý Cách đắc ý nở nụ cười.
"Cũng được." Trần Tân nhìn người yêu trong gương, cảm thấy bọn họ thực sự là một đôi trời sinh.
Tám giờ tối, Tề Lý Cách cùng Trần Tân xuất hiện ở một rạp chiếu phim bên trong một trung tâm mua sắm cỡ lớn.
Tề Lý Cách ngủ cả ngày, Trần Tân chỉ biết là chơi người máy, hai người rất ít xuất hiện ở nơi công cộng, thoáng cái đến nơi náo nhiệt như vậy, dù sao cũng có chút không quen lắm.
Trần Tân sợ Tề Lý Cách đi lạc, Tề Lý Cách sợ Trần Tân đi tới nửa đường nhìn thấy nhiều đồ như vậy lên cơn cưỡng bách, cho nên vẫn luôn nắm tay thật chặt.
Bọn họ ngày hôm nay không để tinh thần thú xuất hiện, thoạt nhìn không khác biệt với người bình thường.
Nhưng mà Tề Lý Cách tuy rằng đã kết hợp cùng Trần Tân, cũng không bao giờ có lính gác bởi vì vấn đề độ tương dung đến theo đuổi cậu nữa, mà uy lực thể chất vạn nhân mê trong gen của cậu vẫn chưa giảm, tỷ lệ dọc đường quay đầu lại nhìn còn cao cực kỳ.
Trần Tân thấy mọi người vẫn nhìn dẫn đường của anh, tâm tình không tốt lắm, vẻ mặt người chết thành công ngăn trở không ít người muốn tới bắt chuyện.
"Bàn Tân." Tề Lý Cách đi một hồi đột nhiên đến gần bên tai Trần Tân, nhỏ giọng nói: "Em hối hận rồi."
Trần Tân tức giận nói: "Làm sao vậy? Ngắm được người nào rồi?"
"Không phải, là anh quá đẹp trai, vừa dẫn anh ra chỉ anh bị người ta cướp đi." Tề Lý Cách đề phòng nhìn chung quanh, buông bàn tay vốn đang nắm chặt ra, đổi thành một tay ôm lấy Trần Tân.
Cậu dè dặt mà nói: "Giữ kỹ rồi, không cho phép chạy theo người khác, có người bắt chuyện với anh nhớ phải nói không, nói cho họ biết, không hẹn, ông chú của tụi tui không hẹn!"
Bộ dạng Tề Lý Cách nghiêm trang mà nói hưu nói vượn, tâm tình Trần Tân khá hơn không ít.
Nhưng mà Tề Lý Cách kỳ thực nói không có sai, không ít tầm mắt ném tới không phải rơi ở trên người cậu, mà là rơi ở trên người Trần Tân bên cạnh. Trần Tân bộ dạng anh tuấn, mà bản thân dường như không phát hiện được cách nhìn của người ngoài đối với anh, toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt ở trên người Tề Lý Cách.
Tề Lý Cách ôm lấy Trần Tân đi một đoạn, nhưng phát hiện sự khác biệt về chiều cao không quá thích hợp với tư thế này, thêm vào vẫn có không ít người theo dõi Bàn Tân của cậu, nhìn coi mùi dấm chua của cậu đang bốc lên kìa.
Cuối cùng cậu kiềm chế không được, cũng bất chấp mất mặt hay không, một phát kéo Trần Tân qua, ở trước mặt mọi người dùng sức môi kề môi mà hôn cái chốc.
Hôn xong, cậu nhìn thử chung quanh.
Vừa nhìn, quả nhiên tác dụng toẹt vời, vốn là người đi đường còn mang theo chút ánh mắt ám muội, hiện tại tất cả đều nhìn bọn họ với ánh mắt khinh bỉ hận không thể thiêu chết bọn họ.
Tề Lý Cách đắc ý kéo Trần Tân đi tiếp.