Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 47: Cẩu nam nam

Bọn họ vốn là dự định Wells phải nằm mười ngày nửa tháng giống như nam chính Lam Lãnh Dận trong《 Lính gác hư hỏng của tôi》, mà Tony chăm sóc Wells trong mười ngày nửa tháng đó, cũng từ đó phát hiện đối phương cho dù bị trọng thương, vẫn thâm tình như trước, vì vậy hết sức cảm động mà tiếp nhận hắn.

Nhưng bọn họ chung quy đã đánh giá thấp thể chất của lính gác, Wells nằm không tới nửa ngày là đã vui vẻ nhảy nhót, Tony đi tới đâu liền đi theo đến đó, muốn diễn cũng không diễn được.

Bất quá mặc dù kế hoạch thứ nhất thất bại, bọn họ vẫn có tiến triển đột phá!

Ngoại trừ Tony chủ động hôn Wells ra, bọn họ còn ở cùng nhau!

"Cho nên các cậu ở chung rồi, chúc mừng ngài, Tony tiên sinh thân ái của tôi!" Tề Lý Cách ngồi ở trên ghế làm việc của mình, xoay vài vòng, hai tay giơ lên cao lớn tiếng hoan hô.

"Tề tiên sinh, là ở tạm, không phải ở chung, hai chuyện này nhìn giống nhau, thế nhưng là hai chuyện khác biệt." Tony cũng không ngẩng đầu lên, đánh chữ nhanh như gió.

Tony vừa về đến, bọn họ liền khôi phục kinh doanh, khách hàng đã đặt lịch hẹn lúc trước liên tiếp đến thăm, thêm vào lúc này lại có mấy bé bi sắp đủ tháng, cần làm không ít công tác chuẩn bị, bởi vậy mỗi ngày trời vừa bắt đầu sáng Tony liền cực kỳ bận rộn.

Tony vừa bận rộn, Tề Lý Cách liền tỏ ra đặc biệt nhàn rỗi, công việc chủ yếu mỗi ngày chính là ngủ một chút, đi dạo phòng bồi dưỡng, thỉnh thoảng trò chuyện cùng khách hàng, cuộc sống trải qua cực kỳ thoải mái.

Cậu thoải mái liền nghĩ đến bát quái, rảnh rỗi liền quấn lấy Tony hỏi này hỏi nọ.

"Làm sao lại không giống nhau! Các cậu còn ngủ cùng một giường! Là giống như tôi và Trần Tân!"

"Không giống nhau." Tony đùng một cái thu hồi quang não, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Tề Lý Cách, "Cậu và Trần tiên sinh có loại quan hệ kia, chúng tôi còn không có."

"Loại quan hệ nào?" Tề Lý Cách cười hì hì.

Tony da mặt mỏng, mặt hơi đỏ lên, tức giận nói: "Tề tiên sinh, tôi phát hiện từ sau khi ngài và Trần tiên sinh kết hợp, ngài trở nên càng ngày càng không có tiết tháo. Ngài sao không có tiết tháo như vậy, người nhà của ngài biết không?"

"Biết rồi biết rồi! Cho nên rốt cuộc là loại quan hệ nào?"

Tony không muốn nói chuyện cùng Tề Lý Cách, cứ thế mà đi quét dọn văn phòng.

Đã đến giờ tan việc, hai người đang đợi lính gác nhà mình tới đón.

Tề Lý Cách vừa hát vừa chơi game, Tony thu dọn cặp làm việc của mình, Mèo Nhỏ bên cạnh dùng đuôi đánh bụng Mập Mạp, Mập Mạp thì lại nằm lim dim trên đất.

Bỗng một tiếng diều hâu vang lên, hai người cùng ngẩng đầu dậy, chỉ thấy một con diều hâu xuyên tường bay vào, chuẩn xác không sai vào đâu mà dùng móng vuốt cắp Mập Mạp đang nằm dưới đất lên.

"Lại đây!" Tề Lý Cách vẫy tay một tý, Prometheus liền mang Mập Mạp bay tới, dừng ở trên tay cậu. Cậu ôm lấy hai đứa nó, hỏi: "Trần Tân đâu? Còn chưa tới?"

Prometheus kêu vài tiếng, vỗ vỗ cánh.

"Được, biết rồi, có bánh ngọt." Tề Lý Cách gật đầu.

Tony nghĩ thầm ngài rốt cuộc biết cái gì, không phải là một con chim đang kêu sao?

Tề Lý Cách vừa ôm chim cùng Mập Mạp hát lên, tiếp tục chơi game, hình ảnh thoạt nhìn vô cùng hài hòa.

Sau năm phút, Trần Tân đi vào, trên tay còn cầm theo cái túi.

" Bánh ngọt!" Tề Lý Cách ngồi ở trên ghế lại quay một vòng, giơ hai tay hoan hô.

Trên đường Trần Tân từ quân bộ qua, tiện đường mua bánh pudding nổi tiếng ở gần đây, làm đồ đồ ăn nhẹ cho bọn họ ăn lúc đi làm, hoặc là chiêu đãi khách mời. Mỗi loại hương vị anh đều mua 3 cái, vị sô cô la mà Tề Lý Cách thích ăn thì mua thêm 9 cái.

Tề Lý Cách ở bên cạnh hoan hô, anh liền tự giác mang đồ lạnh đến trong tủ lạnh nhỏ ở văn phòng, động tác tự nhiên giống như ở tại nhà mình.

Sau khi anh xếp bánh pudding trong tủ lạnh thành hình dáng Kim tự tháp, liền đến bên cạnh Tề Lý Cách, giúp Tề Lý Cách xoay ghế với tốc độ không đổi, Tề Lý Cách lại vẫn tiếp tục hoan hô.

Trần Tân bình thường không giao thiệp nhiều với người khác, mà là lo nghĩ cho tương lai Tề Lý Cách, anh vẫn là cứng ngắc quay đầu, gật gật đầu cùng Tony.

Tony đối với Trần Tân từ trước đến giờ không có hảo cảm gì, Trần Tân ở trong ấn tượng của y chính là người bị bệnh thần kinh, nhưng y nhìn Trần Tân cùng Tề Lý Cách ở chung hòa hợp, ngược lại cũng giảm bớt không ít địch ý, chỉ là......

Chỉ là cái túi đựng bánh pudding vừa rồi còn hơi nước, hơi nước ngưng tụ thành giọt nước sau đó nhỏ một chút lên trên đất!

Căn bản không nhịn nỗi!

(Truyenfull và những người bạn, re-up là con chó)

Tony thờ ơ đáp lại Trần Tân một tiếng, sau đó cầm khăn lau một mạch lau hết những giọt nước trên đất.

Y và Trần Tân đều là trường phái lau dọn, không chút nào tin tưởng hiệu năng vệ sinh của người máy, chủ trương mỗi góc đều tự tay lau qua.

Vì vậy y lau lau chùi chùi, một mạch lau đến dưới chân Trần Tân.

"Trần tiên sinh, mời ngài di chuyển bàn chân tôn quý của ngài."

Trần Tân cúi đầu nhìn, nghĩ thầm tôi đứng vị trí này không phải không có lý do, vị trí này vừa vặn là ở giữa của tấm gạch, tôi không thể di chuyển, mà cho dù như vậy, tôi vẫn là người tốt.

Anh nghĩ, duỗi chân ra lau giọt nước trên đất.

" Wayne tiên sinh, như vậy được chưa?"

Tony nhìn sàn nhà đã lau qua bị Trần Tân để lại một chút xíu vết đen, càng không thể nhịn nữa.

"Xin hỏi ngài dùng quân ủng bẩn thỉu của ngài để lại dấu vết ở trong phòng làm việc của tôi, là ám chỉ tôi phải lau ủng thay ngài sao?"

"..." Trần Tân cúi đầu nhìn Tony, Tony cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của hai người lạnh buốt như nhau.

Chiến tranh hết sức căng thẳng!

Trần Tân một vừa nhìn Tony, vừa tăng nhanh tốc độ xoay ghế tựa Tề Lý Cách, Tề Lý Cách bị xoay đến đầu váng mắt hoa, cũng không còn hơi sức hoan hô, nhanh chóng ôm chặt lấy Trần Tân.

Góc độ kia vừa khéo bắt được, Trần Tân đặt mông ngồi vào trên đùi Tề Lý Cách, tùy theo ghế tựa còn xoay được nửa vòng chưa dừng, Tony nhân cơ hội đều lau hết sàn nhà.

Y lau xong liền đứng dậy, trước khi rời khỏi liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Tân. Lúc này Trần Tân xoay được nửa vòng, cũng đang nhìn y.

Hai người đồng thời thầm nghĩ.

"Vẫn là bé ngoan nhà tôi đáng yêu."

"Wells vẫn là tương đối vâng lời."

"Bàn Tân." Tề Lý Cách bám vào bên tai Trần Tân nhỏ giọng nói chuyện.

"Hả?"

"Anh bây giờ có phải cảm thấy em cực kỳ tốt hay không?"

"Đương nhiên."

"Vậy hôn một cái."

Trần Tân quay đầu hôn Tề Lý Cách một cái, hôn xong lại hôn mỗi bên gò má trái, phải một cái.

Tony cảm thấy hai mắt của mình có chút đau, đành phải ngồi chồm hỗm xuống lau hết sàn nhà cả gian phòng làm việc, tận lực để không ngẩng đầu lên.

Hai người Tề Lý Cách cùng Trần Tân hình như đã quyết định chủ ý, Wells không đến bọn họ sẽ không đi, hai người ngồi ở trên một cái ghế cùng nhau chơi game chíu chíu chíu, chơi đến mức vui chết đi được, ngay cả Mập Mạp cùng chim lớn cũng bay đi chơi khắp văn phòng.

Tony nghe tiếng cười của bọn họ cùng âm thanh máy chơi game, thực sự sắp không kiềm chế nổi, thật muốn ném giẻ lau, bảo đôi cẩu nam nam này cút về nhà mình ngọt ngào đi, ở ngay trước mặt người khác show ân ái rốt cuộc là ý gì!

May là trước một khắc y sắp hỏng mất, Wells đến rồi.

"Tony! Anh đến rồi!" Wells xuất hiện ở cửa cười đến mức vô cùng sáng lạn. Hắn ở cửa lại không vội vã đi vào, mà là thay đôi dép lê, xác nhận bản thân coi như sạch sẽ sau đó mới đi vào.

Văn phòng nhiều người ra vào, nhưng thật ra là không thay giày, trên chân Tề Lý Cách mang dép lê gấu con lông xù chỉ là đơn thuần muốn thoải mái, ngược lại cũng không liên quan tới có sạch sẽ hay không. Chỉ là Wells biết trong bụng Tony vẫn là hi vọng mọi người có thể thay giày lại đi vào, hắn cũng không chê phiền phức, còn tự mình mang theo một đôi dép lê lại đây.

"Tony! Anh mang chút món tráng miệng qua!"

Wells giống như dâng vật quý mà giơ cái túi cao trên tay lên. Hắn biết Tony thích ăn cupcake, liền dọc đường đi qua mua một ít.

Hắn chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh Tony, chỉ chỉ vào cái túi nói: "Đều là vị bơ em thích ăn!"

Tony nhìn bộ dáng hắn vẩy đuôi, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, nhận lấy túi, chuẩn bị lấy đồ ra bỏ vào ngăn lạnh trước.

Wells rất tự nhiên giao túi ra, nhận lấy giẻ lau trên tay y bắt đầu vui vẻ lau sàn nhà.

Tony cầm đồ vật đi qua đôi cẩu nam nam kia, không nhịn được liếc nhìn bọn họ một cái, nghĩ thầm muốn show chớ gì? Làm như chỉ có mấy người mới biết không bằng!