Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 26: "Đời này, anh chỉ đang đợi một mình em, em rốt cục xuất hiện rồi."

Edit + Beta: Ruby

-------------

9 giờ sáng, Trần Tân tỉnh lại.

Trong nháy mắt thức dậy, anh có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm mình ở nơi nào, dường như còn ở trong cơ giáp chiến đấu cùng kẻ địch không ngủ không nghỉ, lại dường như đã về đến nhà .

Anh cảm thấy mũi có chút ngứa, cúi đầu nhìn, Tề Lý Cách nằm ở bên cạnh anh, đầu nghiêng đến bên cổ của anh, đầu tóc rối bời đang chọt vào mũi của anh.

Anh vươn tay đẩy đẩy Tề Lý Cách , Tề Lý Cách mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhắm lại, trong miệng lầm bầm: "Bàn Tân... Ôm một cái..."

Thứ anh muốn chính là hiệu quả này, anh ôm chặt Tề Lý Cách tự động dựa vào, lại ngủ tiếp.

Mười hai giờ trưa, Trần Tân từ trên giường ngồi dậy.

Sự mệt mỏi của việc chiến đấu ba ngày ba đêm cơ hồ được tiêu trừ, lúc này anh chỉ cảm thấy ngủ đến mức quá say, mang chút cảm giác thỏa mãn của tội ác. Loại cảm giác thỏa mãn này làm cho anh không muốn nhúc nhích, chỉ muốn chậm rãi di chuyển, giống như bộ dạng thường ngày của Tề Lý Cách.

Bên kia giường trống trơn, Tề Lý Cách không ở đây.

Trần Tân gãi gãi đầu, lười biếng đi ra phòng ngủ.

Tề Lý Cách ở nhà bếp làm cơm, Trần Tân đứng nhìn hình dáng thon dài tuấn mỹ của cậu một hồi, đi tới, từ phía sau ôm lấy cậu, đầu dựa vào trên vai cậu nhìn cậu thái rau.

"Anh đã tỉnh."

"Ừm..." Trần Tân chậm rãi nói : " Tư thế thái rau... Không tệ..."

Tề Lý Cách lần đầu tiên nghe thấy Trần Tân chậm rãi nói, thiệt là mới mẻ. Trần Tân vẫn luôn là người lôi lệ phong hành, không nghĩ tới cũng sẽ có bộ dạng mơ mơ màng màng lúc mới vừa tỉnh ngủ, xem ra chiến đấu ba ngày thực sự hao phí không ít tinh lực của anh.

Tề Lý Cách quyết định phải cố gắng đánh thức Trần Tân.

Cậu cầm một miếng củ cải, so sánh tính toán một hồi, cắt một phần tỷ lệ 4-6.

Trần Tân không có phản ứng, xem ra vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Vì vậy cậu lần nữa cầm một miếng củ cải, cắt thành ba miếng nhỏ với tỷ lệ rất khác nhau, đồng thời vừa nói to: "Bàn Tân, anh mau nhìn, mau nhìn củ cải nè!"

Cậu còn nói , Trần Tân liền đưa tay ra, đè lại tay phải cầm dao thái rau của cậu, ấn lại không cho cậu động đậy.

"Cậu phản rồi... Chỉ biết bắt nạt tôi..." Trần Tân nói chậm rì rì: "Nhớ kỹ cho tôi... Tôi sớm muộn sẽ trả thù cậu..."

"Ha ha ha, anh nhào dzô, tôi không sợ anh đâu!" Tay phải Tề Lý Cách bị ép chặt, đổi tay trái cầm dao thái rau, chặt củ cải loạn một phen, một mạch vứt hết vào trong nồi.

Phản ứng Trần Tân còn chưa hồi phục bình thường, tay phải vẫn đè nặng không buông. Tay của anh lớn hơn Tề Lý Cách một chút, khi đè lên có thể bao chặt lấy tay Tề Lý Cách, đốt ngón tay mang chút vết chai nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay Tề Lý Cách.

"Tề Lý Cách ..."

"Hả?"

"Tôi làm cơm khó ăn, sau này cậu nấu cơm cho tôi đi."

Tề Lý Cách sửng sốt một chút, không hiểu anh muốn biểu đạt cái gì, đang muốn quay đầu lại hỏi, anh cũng đã lê bước rời đi, đi vào phòng tắm.

Tay nghề Tề Lý Cách tốt hơn Trần Tân, mà cũng chỉ là trình độ trung đẳng trở lên. Cậu là đứa làm biếng, mấy ngày nay ăn uống tùy tiện, Trần Tân lại đột nhiên trở về, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn gì, bởi vậy cậu chỉ có thể làm chút cơm chiên đơn giản, dùng củ cải còn dư lại tùy ý nấu nồi canh củ cải thịt viên.

Cậu bưng thức ăn nấu xong ra, thấy Trần Tân tựa hồ đã hồi phục bình thường, đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa chơi lắp ráp người máy. Trần Tân thấy cậu đến, dọn cẩn thận người máy, mắt lom lom nhìn vào thức ăn.

"Mấy ngày nay chỉ ăn dịch dinh dưỡng với lương khô, ăn muốn ói ra hết."

" Chính anh không phải nói là trên chiến trường không cho phép tồn tại người được nuông chiều từ bé hay sao?"

"Tề tiên sinh, nôn mửa là động tác phản xạ, tôi cũng không có đánh mất bản năng, tôi thật sự sẽ ói."

"... Tùy tiện đi, anh nói sao cũng được."

"Đánh sao rồi? Có bị thương không?"

"Tôi làm sao có khả năng bị thương, tôi chính là..."

"Bàn Tân." Tề Lý Cách không chút lưu tình ngắt lời. Trần Tân câm miệng, yên lặng ăn cơm.

Prometheus từ trong phòng ngủ bay ra ngoài, trên móng vuốt nắm lấy Mập Mạp, hai con tinh thần thú đáp xuống bên ghế sofa .

Tinh thần thú sẽ không đói bụng, cũng không có hứng thú nhìn hai người chủ nhân ăn cơm, ở một bên cứ thế chơi tiếp. Prometheus vung cánh lên, vừa kêu a a, đang nói cho Mập Mạp nghe chiến đấu mạo hiểm cỡ nào, Trần Tân lợi hại cỡ nào.

Mập Mạp ngồi ở đó chú tâm nghe, thỉnh thoảng cùng múa may tứ chi ngắn ngủn biểu thị ý kiến, biểu thị Tiểu Bàn Tân thật là lợi hại nha, bất quá tui cũng giỏi lắm nhuôn á!

Hai người ăn cơm ăn rồi lại ăn liền nhìn thấy sự tương tác của Prometheus cùng Mập Mạp. Cộng cảm giữa tinh thần thú cùng chủ nhân khiến cho bọn họ có thể cảm nhận được tâm tình hưng phấn của tinh thần thú mình lúc này, liền dẫn theo họ cũng trở nên vui vẻ.

"Prometheus rất nhớ bé Mập, lúc rảnh còn biết làm bộ mình đang dỗ bé Mập ngủ." Trần Tân khoa tay múa chân một hồi. Anh ăn cơm xong rồi, múc chút canh uống.

"Mập Mạp cũng nhớ chim lớn, ngày hôm qua ầm ĩ muốn bay, tôi nắm lấy nó chạy nửa giờ nó mới thỏa mãn." Tề Lý Cách cười cười, nói : " Tình cảm hai đứa nó làm sao tốt như vậy, rõ ràng cũng không quen biết mấy ngày..."

"Cậu ngay cả điều này cũng không biết, tinh thần thú độ tương dung 100% vốn là nên ở chung một chỗ, là trời sanh."

Nói đến đây, hai người trầm mặc luôn.

Tinh thần thú nên ở chung một chỗ, vậy năng lực giả kia càng nên ở chung một chỗ.

Trần Tân để bát canh xuống, thanh thanh cuống giọng.

"Tề Lý Cách ."

"Có!"

Tề Lý Cách cảm thấy bầu không khí có chút ám muội, nhanh chóng cũng để bát xuống ngồi nghiêm chỉnh, mặt có chút nóng lên.

Trần Tân nhìn nhìn mặt Tề Lý Cách, mặt của mình cũng hơi đỏ.

Anh nhìn vào bát trên bàn, thấp giọng nói : "... Sau này củ cải vẫn là cắt ngay ngắn chút được không? Lúc tôi mới vừa tỉnh ngủ không nói gì, không có nghĩa là tôi hiện tại cũng không có ý kiến."

"..."

Tề Lý Cách giật giật khóe miệng, nghĩ thầm tui vừa nãy là đang chờ mong cái surprise gì á, người này vừa bệnh thần kinh, không có khả năng nói chuyện bình thường đâu.

Trần Tân ghét bỏ củ cải của Tề Lý Cách một chút, lại bưng bát lên uống canh, Tề Lý Cách ở bên cạnh cũng yên lặng mà tiếp tục uống canh.

Trần Tân uống một hồi, thình lình đột nhiên nói: "Đúng rồi, chúng ta khi nào đi đăng ký kết hôn?"

Tề Lý Cách một ngụm canh phun ra ngoài luôn.

"Trần tiên sinh ngài có khỏe không?" Tề Lý Cách sắp bị anh dọa vãi đ-á-i rồi.

Mặt Trần Tân có chút đỏ, xem ra lúc nãy cà khịa cũng là giả bộ. Anh chuyển tầm mắt không nhìn Tề Lý Cách, nói : "Prometheus cùng bé Mập trời sinh một đôi, tôi... anh cũng cùng em..."

Trần Tân nói đến đây ngừng lại, lại tiếp tục hít một hơi, nói giống như pháo liên thanh: "Nói tóm lại là, không cho phép em gọi nam nhân khác là chồng, cả trai lẫn gái khác đến quyến rũ em, em phải nghiêm khắc từ chối, bằng không..."

"Bằng không?"

"Bằng không anh sẽ khó chịu!" Trần Tân phẫn nộ vỗ bàn nói: "Hai chúng ta sau khi kết hợp, anh khó chịu em cũng sẽ khó chịu! Em khó chịu anh sẽ càng khó chịu hơn! Có hiểu hay không á!"

Tề Lý Cách nhìn bộ dáng đứng đắn nghiêm túc kia của anh không nhịn được cười ha hả , cảm thấy thực sự quá thú vị luôn. Cậu vừa cười ngay cả thẹn thùng cũng quên mất, cười vỗ bàn nói: " Hiểu hiểu hiểu, tôi đều hiểu, anh càng khó chịu tôi sẽ càng càng khó chịu hơn, tôi càng càng khó chịu hơn anh sẽ càng càng càng khó chịu hơn..."

"Em biết cái gì á! Suốt ngày chỉ biết chọc anh tức giận... Em..." Trần Tân nói xong, lại bị tiếng cười của Tề Lý Cách lây lan, không nhịn được cũng bật cười.

Hai người cười một trận, cảm thấy ở bên đối phương chơi quá vui rồi.

Hai người bọn họ cười một hồi, cuối cùng cùng nhau ngừng lại.

Trần Tân ngồi dưới đất, ngoảnh lại nhìn Tề Lý Cách cũng ngồi dưới đất, cười đến mức nửa người nằm sấp ở trên ghế sofa.+

Anh nhìn Tề Lý Cách một chút, áp sát tới hôn lên đôi môi Tề Lý Cách, nhẹ giọng nói: "Đời này, anh chỉ đợi một mình em, em rốt cục xuất hiện rồi."

Tề Lý Cách nhìn anh, nghĩ thầm người trước mắt cậu cũng đã đợi hai mươi sáu năm rồi, may là mình không có dễ dàng buông bỏ. Cậu đã đợi nhiều năm như vậy, bỏ qua nhiều người như vậy, bởi vì chờ đợi người thích hợp với mình nhất.

"Em cũng vẫn luôn chờ anh, vẫn luôn..."