Sói Hoang Xấu Tính

Chương 11

Neuschwanstein là địa điểm thăm quan nổi tiếng, mỗi ngày đều có dòng người tấp nập đến thăm. Sau khi đi xe ngựa lên đến nơi, đương nhiên còn phải tiếp tục xếp hàng chờ đi vào bên trong.

Quan khách đến du ngoạn là từ nhiều nước, nói các loại ngôn ngữ khác nhau, tiếng vang lẫn lộn trong không khí.

Đứng dựa vào tường vây bên vách núi để xếp hàng, cô lại đứng sau bà lão nghiêm khắc kia còn hắn thì đứng phía sau cô.

Hạ Vũ thử cố gắng bảo trì trấn định, cô hy vọng bản thân thoạt nhìn trấn định chút, cho dù cô cảm thấy cần phải có một thùng nước đá dội lên người lúc này mới khiến cô thanh tỉnh được một chút.

Môi hắn vừa mềm lại nóng, còn có thoang thoảng mùi sôcôla —

Trời ạ, đó là bởi vì hắn luôn ăn sô cô la, nam nhân này siêu thích ăn đồ ngọt, thi thoảng cô lại thấy hắn đang ăn đồ ăn vặt để bổ sung nhiệt lượng.

Cô cố gắng nói cho chính mình, người này cùng những động vật giống đực khác không có gì bất đồng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi kinh hoàng.

Nụ hôn kia với hắn mà nói cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một nụ hôn mà thôi.

Một ngày có khi hắn sẽ hôn vài cô gái, nói không chừng đời này hắn đã từng hôn hơn cả ngàn người, nhưng cô lại không cách nào quên nó đi.

Cô nói cho chính mình rằng người này miệng đầy vi khuẩn nhưng cảm giác hắn mang đến lại tốt đến chết tiệt, cơ hồ có chút tà ác. Hương vị của hắn còn ở trong miệng cô, giống như cô có thể cảm giác được cái lưỡi ấm nóng của hắn đang dây dưa với mình —

Hai gò mà cô đỏ ửng, tim đập nhanh hơn, thiếu chút nữa cô nhịn không được đưa tay lên che miệng mình.

Trời ạ, cô phải ngừng nghĩ về chuyện này mới được.

“Chúng ta rốt cuộc tới nơi này làm cái gì?”

Tức giận vứt ý nghĩ trong đầu đi, cô nghiêng người, đưa lưng về phía những người kia, nhìn phía bên ngoài tường, nôn nóng thấp giọng hỏi hắn, muốn đem suy nghĩ của mình rời khỏi người này.

“Đến ngắm cảnh.” Hắn duy trì cách nói cũ, trên tay thậm chí còn cầm một cái máy chụp ảnh không biết móc ở đâu ra, ngẩng đầu chụp tòa thành kia.

“Người ở đây rất nhiều.” Điều này khiến cô rất khẩn trương. Cô không thích chỗ có nhiều người, tùy thời cô đều sẽ bị chụp đến, hiện tại nhiều người thích tung ảnh lên mạng, mà nhiều máy chụp ảnh thế này khiến da đầu cô run lên.

Lực Cương đem tầm mắt kéo về trên người cô, nhìn vẻ mặt bất an của cô nói: “Nhiều người mới tốt, như vậy em sẽ chỉ là một người trong đám đông đúc này, mà không phải vai chính hoặc vai thứ chính.”

Hắn đem máy chụp ảnh hướng về phía cô, “Đế đây, nhìn vào đây, cười một cái xem nào.”

Cô lại hơi nhếch môi, kéo thẳng khóe miệng, hai tay khoanh trước ngực, tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hắn nhắn nút, chụp được bộ dáng căm tức của cô.

“Đừng náo loạn, xóa ngay đi.” Cô thấp giọng rít lên.

Hắn hé ra khuôn mặt tươi cười, cùng cô cò kè mặc cả, “Em cười với anh một lần thôi, rồi anh sẽ xóa nó đi.”

Trái tim cô lại nhảy dựng lên.

“Không ổn…… Em cười rộ lên thật đẹp mắt…… ”

Nam nhân này muốn cô cười, chính là muốn tìm cớ để lại hôn cô. Hơn nữa hắn biết rằng khi nói như thế sẽ khiến cô nhớ đến nụ hôn vừa nãy.

Cô mím môi càng chặt hơn, xấu hổ mà quay đầu, vô cùng tức giận mà đưa lưng về phía tên vô lại này, không chịu cho hắn cơ hội nào.

Phượng Lực Cương cười khẽ, quăng ra một câu hỏi, “Em đang cáu vì anh hôn em hay cáu vì em rất là hưởng thụ nụ hôn kia?”

Giọng hắn vang lên ngay bên tai, nhiệt độ cơ thể theo đó mà phóng ra, khiến tim cô lại càng đập nhanh hơn, bụng cũng thót lại.

“Tôi mới không –”

“Hắc, không cần nói dối, anh biết em thực thích.” Hắn vô lại tựa vào phía sau cô nhỏ giọng nhắc nhở, “Em không đẩy anh ra.”

“Lúc đó ở trước mặt mọi người, tôi không muốn gây thêm chú ý nữa.”

“Cho nên em mới hé miệng ra đáp lại anh hả?” Hắn cười khẽ.

Cô cứng đờ một giây, lập tức xấu hổ quẫn bách sửa miệng, mạnh mẽ mà bổ sung: “Đó chính là do cái mông của tôi thấy khó chịu.”

Cái mông khó chịu? Lý do cứt chó gì đây? Muốn cô thừa nhận bị hắn hấp dẫn khó đến vậy sao?

Lực Cương ném một ánh mắt xem thường. Hắn không nên bức bách cô, đây không phải chủ ý tốt. Hắn thật sự không thể mạo hiểm mà đắc tội cô, nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận là có hứng thú với hắn, khiến cho hắn không hiểu sao liền buột miệng nói câu kia ra, “Cũng đối, em còn đang bận sắp xếp trứng.”

“Anh nói cái gì?” Cô trừng mắt nhìn, nhanh chóng quay đầu lại ngó hắn.

Ai, không xong rồi, hắn cũng thích thấy cô mất bình tĩnh, thích bộ dạng thất kinh của cô. Nữ nhân này khiến hắn có thêm thói hư này rồi.

Lực Cương cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối của cô, mỉm cười nói nhỏ: “Anh có thể ngửi được mùi trên người em.”

Má cô lại đỏ lựng lên, trong đầu cô có thứ gì đó đổ ầm ầm, “Tôi, tôi mới không có mùi gì.” Cô biện giải, lại nhịn không được lắp bắp.

“Em có, khứu giác của anh tốt lắm. Nữ nhân ở thời kì rụng trứng tỏa ra một mùi hương đặc biệt, so với bình thường thì sẽo hơn, mà cũng trở nên mẫn cảm hơn.” Hắn cúi thấp đầu, con ngươi đen nhánh càng sâu thêm, cười khẽ: “Em hẳn là phải rõ ràng việc này hơn anh, em là nhà khoa học cơ mà.”

Cô trợn đôi mắt hạnh lên, mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, mãi một lúc sau cũng không nói nên lời. Được rồi, hắn nói đúng, hương vị trên người cô chính là mùi pheromone, hơn nữa đó cũng không phải thật sự là một loại hương vị, nó cơ hồ là vô sắc vô vị, người bình thường không thể nào phân biệt rõ ràng như thế được? Còn có thể trực tiếp nói ra như thế nữa chứ?

“Anh là chó hả?” Cô không phải cố ý hạ thấp hắn, nhưng những lời này cứ vậy xông ra. Cô không có thói quen đi hạ thấp người khác, cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.

“Anh chỉ là một người đàn ông.” Hắn nghiêng đầu, đem máy chụp ảnh cất vào trong túi, buồn cười nói: “Hơn nữa trong túi của em có băng vệ sinh, nguyệt sự của em sắp tới rồi đúng không? Cho nên tính tình mới có thể không tốt như vậy.”

Một cỗ tức giận nảy lên trong lòng cô, “Tính tình của tôi mới không có –”

Cô mới mở miệng muốn tranh cãi tì hắn đột nhiên túm lấy đầu vai của cô đem người cô vòng lại, vui vẻ để cô đối mặt với tòa thành, nói: “Hắc, em xem, đến phiên chúng ta rồi.”

“Tính tôi rất tốt.” Cô bị hắn đẩy về phía trước, nhưng vẫn nhịn không được cùng hắn tranh cãi, “Anh nói như vậy là mang tính kỳ thị.”

“Đúng, tính em tốt lắm.” Hắn cũng cười hùa theo cô.

“Tôi chưa bao giờ hành động theo cảm tính, cũng không bởi vì tôi là nữ nhân hoặc khó chịu trước kỳ kinh mà tùy tiện cáu giận –”

“Anh tin tưởng.” Hắn gật đầu, ôm cô tiếp tục đi về phía trước.

“Nếu tôi cáu giận thì cũng đều là do anh!” Cô trừng mắt chỉ trích hắn.

“Đúng, thực xin lỗi em.” Đối với lời trách cứ của cô, hắn không tức giận mà chỉ cười, sau đó ôm lấy eo cô, đi theo khách phía trước, bước lên cầu thang màu trắng, vừa đi vừa nói: “Đều là anh sai.”

Vốn dĩ là lỗi của hắn!

Nhưng hắn nói lời xin lỗi dễ dàng như thế ngược lại khiến cô giống kẻ tâm thần. Tuy còn muốn nói gì nữa nhưng cô lại không có lý do để nhắc lại chuyện này. Hạ Vũ liền ngậm miệng lại, không để ý đến hắn mà bước nhanh vào trong tòa thành.

Hai người đi theo đám đông về phía trước, một vài đoàn khách du lịch có hướng dẫn viên giải thích cho bọn họ về lịch sử và kiến trúc nơi đây, những người khác thì tự do đi xung quanh.

Lúc khách tham quan chen chúc ở trong phòng ngủ của nhà vua, tranh nhau nhìn chiếc giường bằng gỗ được điêu khắc trong đó thì cô gần như đã mất nhẫn nại.

Cô thực phiền chán, chuyện phải làm quá nhiều khiến cô phiền chán, tình cảnh của Kane cũng khiến cô phiền chán, mà nam nhân đáng giận phía sau lại càng khiến cô phiền chán hơn.

Cô rất thống hận cảm giác bất lực này!

Không đi theo chen chúc tại nơi đó, Hạ Vũ xuyên qua phòng ngủ của vị vua điên kiêm kẻ khiến quốc gia phá sản kia, trực tiếp đi đến phòng tiếp theo. Nhưng phòng tiếp theo cùng vài phòng khác cũng đều đầy người. Lúc cô muốn bước nhanh qua căn phòng tiếp theo này thì Phượng Lực Cương giữ cô lại.

“Hắc, chúng ta là tới ngắm cảnh, không phải đến làm việc, em hẳn nên thả lỏng, trong tòa thành này không được chụp ảnh, nên em không cần khẩn trương như thế.”

Cô cơ hồ muốn phản bác lại nhưng lại nghe thấy hắn nói, “Em nhìn phía trước đi.”

Cô ngẩng đầu, nhìn một cách lấy lệ nhưng sau đó lại sửng sốt. Đó là một trần nhà được vẽ trời xanh mây trắng, bầu trời trong xanh, phảng phất như có gió đang thổi qua. Cô thậm chí giống như có thể cảm nhận được gió xuân thổi qua.

Trong tòa thành có chút âm u này, trần nhà mây trắng này làm cho hết thảy đột nhiên trống trải lên.

“Nơi này là phòng thay quần áo của Ludwig đệ nhị, em có biết vì sao ông ta lại cho người vẽ bầu trời ở đây không?” Hắn mở miệng hỏi.

“Tôi không biết.” Cô thẳng thắn thừa nhận, đối với vị quốc vương này cô không có ấn tượng sâu đậm gì, chỉ là thật lâu trước kia, cô có đọc được chút lịch sử ghi lại về ông ta.

“Nghe nói bởi vì tòa thành này ông ta đã tốn rất nhiều tiền, cuối cùng bị giam lỏng trong Neuschwanstein này. Lúc ông ta tại vị đều không được quần thần tôn trọng. Anh đoán kỳ thực ông ta rất khát vọng tự do, nhưng lại làm không được.”

Cô không nói gì, trong lòng không hiểu vì sao lại nhấc lên.

“Nhưng em biết không? Bầu trời bên ngoài kỳ thực rất lớn, nhưng ông ta lại nhốt mình trong bầu trời nho nhỏ này, dù cho bầu trời này không phải do vẽ ra thì nó cũng giả.”

Cô kéo ánh mắt lại nhìn về phía nam nhân phía sau.

“Ông ta được xưng là vị vua điên không phải không có nguyên nhân. Vì tòa thành này mà ông ta gần như mất cả vương quốc, chỉ vì một giấc mộng vô căn cứ của mình.”

“Tựa như Mak……” Cô suy yếu nói.

“Tựa như Mak.” Lực Cương gật đầu, lại nhếch miệng, “Nhưng anh vốn hy vọng em có thể tạm thời quên ông ta đi, em thật sự không biết cái gì gọi là thả lỏng sao?”

Trời biết, chân của cô nhất định vẫn còn đau, dọc đường đi vội vã như vậy, rất giống như đang đi chợ, thế mà nữ nhân này vẫn trầm mặc chống đỡ, mày cũng không nhíu.

“Lần cuối em ra ngoài ngắm cảnh là lúc nào?” Hắn nhịn không được hỏi.

“Tôi không rảnh, tôi còn bề bộn nhiều việc.” Cô khó khăn mở miệng phản bác.

“Vội vàng làm một thiên tài sao?”

Cô hơi hơi cứng đờ, im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy ngực thắt lại. Trong nháy mắt cô đột nhiên hiểu được, hắn là đang nói cô, hắn cho rằng cô tự đem chính mình nhốt trong một bầu trời nho nhỏ, không nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Cô rất muốn phủ nhận, nói cho hắn rằng cô không phải một con chim nhỏ khát vọng tự do. Nhưng cô quả thật chính là như thế, mà qua nhiều năm nay, người nhốt cô lại là chính cô.

Bị hắn dễ dàng nhìn thấu điểm này khiến cô có chút co rúm lại, cảm thấy có chút chật vật, giống bị đánh một cái tát.

“Thật có lỗi.” Trong mắt hắn hiện lên tự trách, khẽ vuốt mặt cô, “Anh không có ác ý.”

Cô nhếch môi, muốn thối lui nhưng lại không động đậy được, sự đυ.ng chạm của hắn ấm áp như thế. Mặc kệ cô có muốn thừa nhận hay không thì cô vẫn muốn cảm nhận sự ôn nhu của hắn, điều đó an ủi cô. Điều này chứng tỏ nam nhân này quan tâm đến cô, dù chỉ là một chút.

Trời ạ, cô không biết mình lại khát vọng sự an ủi và công nhận của người ngoài đến thế……

“Cho dù đang làm việc thì em cũng có thể học cách thỉnh thoảng lười một chút. Em không cần gánh cả thế giới, thế giới này cũng không vì thiếu em chống đỡ mà suy sụp. Huống hồ cho dù nó thật sự sụp xuống thì cũng không phải trách nhiệm của em.”

“Tôi không tự đại đến mức cho rằng mình có thể chống đỡ cả thế giới.” Cô khó khăn mở miệng, biện giải cho mình.

“Vậy em hẳn nên thử tranh thủ chút lười biếng, học chơi đùa, học đối xử với mình tốt một chút.” Hắn nghiêng đầu, cười cười, “Em có thể chỉ cần làm một người thông minh, mà không phải một thiên tài.”

Cô sửng sốt.

Những lời này giống như cảnh tỉnh.

Từ nhỏ cô đã bị người ta coi là thiên tài, điều này khiến mẹ cô rất hài lòng, cô biết. Lúc ba tuổi cô bị ngã, trở thành thọt chân, cô vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt thất vọng của mẹ khi nhìn cô.

Tuy rằng mẹ cô rất ít khi để lộ sắc mặt nhưng cô biết mình không hoàn mỹ, cô có thể nhìn ra lúc cô làm bài kiểm tra trí lực và vượt chỉ tiêu thì mẹ rốt cuộc lại mỉm cười với cô.

Cô biết bà cảm thấy kiêu ngạo khi có được một nữ nhi thiên tài, vì lấy lòng mẹ mà cô vẫn cố hết sức duy trì thành tích tốt. Cô dự đoán sẽ được mẹ khen ngợi nhưng bà chưa từng làm thế.

Đối với mẹ cô mà nói thì cô không hoàn mỹ. Chỉ có tốt là không đủ, cần phải cực tốt mới được. Cô dùng hết mọi khả năng để trở thành thiên tài, làm cho việc mình đi đường không lộ rõ cái chân bị tật. 16 tuổi cô đã tốt nghiệp trường y của Havard, khiến mẹ mình kiêu ngạo, cô hy vọng thế, hy vọng ít nhất mẹ mình sẽ vì mình mà cảm thấy kiêu ngạo một chút.

Sau đó mẹ cô qua đời, nhưng cô vẫn nghĩ mình chỉ có thể làm một thiên tài. Cô đã quen với việc đứng trên người khác, chuyện nào cô làm cũng cố gắng thật hoàn mỹ, muốn trở nên nổi bật, muốn so với người khác tốt hơn, muốn — Tốt nhất.

“Em có thể chỉ cần làm một người thông minh chứ không cần làm một thiên tài.”

Phải không? Cô có thể không cần làm thiên tài sao? Cô khẽ nhếch môi, ngốc trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, suy nghĩ là một mảnh hỗn loạn.

“Có …… Được sao?”

Câu chữ khàn khàn mê hoặc kia nhẹ nhàng theo cánh môi mềm mại kia mà phun ra. Nữ nhân trước mặt mang theo thần sắc mê võng, làm cho Lực Cương khẩn trương lên, ngực thấy nghẹn.

“Được nhiên là được.”

Trên mặt cô là biểu tình kinh ngạc, làm cho hắn biết được cô căn bản là không biết mình đang nói gì.

Trời ạ, nữ nhân này thật sự đòi mạng — Làm cho hắn đau lòng đến đòi mạng. Hắn thiếu chút nữa lại kìm lòng không đậu mà ở trước mặt mọi người cúi đầu hôn cô, nhưng bên cạnh lại truyền đến tiếng ho nhẹ.

“Thật có lỗi, làm phiền chút, nghe nói chỗ này là nơi thay đồ của quốc vương phải không?”

Hắn giương mắt, chỉ thấy một đôi vợ chồng đứng ở trước mặt hắn, nam nhân hứng thú dạt dào nhìn hắn, bên cạnh là một người phụ nữ mang thai. Cô ta đang nhìn bàn tay hắn vẫn đang để trên mặt Tiểu Vũ, sau đó tầm mắt kéo đến trên mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại.

“Tiên sinh, anh đang bận việc sao? Chúng tôi đang quấy rầy hai người sao?” Nữ nhân nói.

“Nếu hai người đang bận việc thì mời tiếp tục, đừng để ý.” Nam nhân kia buồn cười nhìn người phụ nữ đang mang thai bên cạnh mình, hỏi: “Chúng tôi có thể chờ, đúng hay không? Bà xã?”

“Đương nhiên, nhưng chúng ta cũng có thể đi hỏi người khác.” Nữ nhân cười meo meo nói: “Nếu vị tiên sinh này bề bộn nhiều việc thì chúng ta đương nhiên nên đi hỏi những người xung quanh.”

Tuy rằng hai vợ chồng này mỗi người một câu, nói đến vô cùng khách khí, nhưng dưới chân hai người lại chẳng động chút nào. Hạ Vũ phục hồi tinh thần lại, có chút không được tự nhiên thối lui từng bước.

Đáng chết.

Lực Cương rủa thầm một tiếng, hắn thu hồi tay, nhìn đôi vợ chồng kia, cười khổ nói: “Chỗ này đúng là phòng thay quần áo của quốc vương.”

“Vậy xin hỏi anh có biết nhà vệ sinh ở đâu không?” Bà bầu kia mặt mày hớn hở hỏi.

“Đương nhiên.” Hắn ngoan ngoãn gật đầu.

“Anh có thể mang chúng tôi đi cùng không?” Nữ nhân ngọt ngào cười, “Chúng tôi đã lòng vòng quanh tòa thành này một hồi, vẫn chẳng biết phải đi đâu, đúng không, ông xã?”

“Đúng vậy.” Nam nhân gật đầu, lại không nhìn lão bà, chỉ nhịn cười nhìn Phượng Lực Cương, “Nếu vị tiên sinh này không chê phiền toái thì hy vọng có thể dẫn đường cho chúng tôi được không.”

“Không thành vấn đề, tuyệt không phiền toái.”

“Hy vọng không làm phiền đến anh.” Người phụ nữ bụng to kia ôm lấy tay lão công nhà mình, tiếp tục cười.

“Đừng nói đến quấy rầy gì.” Hắn nào dám nói bọn họ quấy rầy, Lực Cương buồn bực cười nói: “Các cụ có câu ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bằng hữu đấy thôi.”

Hạ Vũ nhướng đôi mày thanh tú, nhìn hai người phía trước này, tựa hồ không rõ lắm chuyện đang xảy ra trước mắt. Cô vốn định mở miệng, nhưng Phượng Lực Cương đã ôm lấy thắt lưng cô, nói “Chúng ta cũng vừa lúc phải đi, đúng không bảo bối?”

Câu gọi thân mật kia khiến da đầu cô vừa kéo, thật vất vả mới nhịn xuống xúc động đi sửa lời hắn, hỏi lại: “Chúng ta phải đi hả?”

Hắn ôm lấy cô đi về phía trước, ra ngoài rồi nhìn cô một cái, “Có mà, anh mới vừa nói với em là anh cần đi toilet.”

Cô ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại, nói theo hắn: “Đúng là có chuyện như thế thật.”

Bỗng dưng, đằng sau truyền đến một câu trào phúng nho nhỏ: “Đi toilet? Em nghĩ cậu ta không phải chỉ muốn đi toilet không thôi đâu.”

Hả?

Cô quay đầu lại chỉ nhìn thấy vị tiên sinh kia thật cẩn thận đỡ thê tử đang mang thai của mình lên lầu. Nữ nhân kia thấy cô quay đầu thì mỉm cười với cô, trên mặt không có nửa điểm trào phúng. Cô nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi nên ngượng ngùng nở nụ cười khách khí đáp lại rồi nhanh chóng quay đầu đi,. Nhưng chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy phía sau có người mở miệng.

“Em yêu, em nói cái này có chút thô tục.”

“Làm sao, em nói sai sao?”

“Đương nhiên không phải, nhưng đối với việc dưỡng thai không tốt, em không cần tức giận, chọc tức thân mình anh sẽ đau lòng.”

Cuộc đối thoại này không lớn, cũng không quá nhỏ, đủ để hai người phía trước nghe, nhưng lại nhỏ giọng để những người khác không nghe thấy được.

Nam nhân bên cạnh lại cười gượng, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy. Trong một giây kia, cô bỗng nhiên hiểu ra hai vợ chồng phía sau kia là người quen của hắn.

Sau đó cô phát hiện hắn cũng không đưa cô đến nhà vệ sinh mà lại đi vào một chỗ quan khách cơ hồ nhìn không thấy. Hắn mang cô tiến nhanh vào một căn phòng cấm du khách tiến vào, mà hai người phía sau cũng hoàn toàn không để ý đến mấy chữ cảnh báo “Du khách chớ vào” mà đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại.