Nick là bác sĩ của Hồng Nhãn sao?
Cô không thể tin vận khí của mình, nhưng hắn đúng là bác sĩ của công ty này vì Phượng Lực Cương nối máy để cô nói chuyện với Tằng Kiếm Nam.
Lúc cô nói chuyện với vị bác sĩ ngoại khoa thiên tài kia, nam nhân bên cạnh xốc chăn xuống giường, trong một giây đó tròng mắt cô suýt nữa thì rớt ra.
Hắn không mặc quần áo, không chỉ áo, mà quần hắn cũng không mặc, kể cả qυầи ɭóŧ. Cả người hắn trơn bóng, lộ ra cặp mông rắn chắc cong cong, cùng với cơ lưng cường tráng.
Thân là một bác sĩ, cô đương nhiên đã nhìn qua cơ thể nhiều người, nhưng cô cũng không ngủ cùng những người đó.
Ông trời ạ, cô từ đầu đến cuối đều không biết nam nhân này không mặc quần áo. Cô biết hắn để ngực trần nhưng vẫn nghĩ hắn có mặc quần. Nếu cô biết hắn là khỏa thân nằm trên giường thì tuyệt đối sẽ không cứ thế ngồi ở trên giường với hắn.
“Hắc? Ha la? Rain, cô có khỏe không?” Di động lý truyền đến tiếng kêu to, cô mới đột nhiên hoàn hồn, tên kia cũng nghe tiếng quay người lại.
Trời ơi.
Cô nhanh chóng rời mắt, nhìn cái màn hình nho nhỏ trong tay không chớp mắt, “Khụ ừ, tôi vẫn tốt, chính là…… Tôi nghĩ mình hơi mệt……” Cô tìm cớ, lại hy vọng mình không để lộ ra biểu tình kỳ quái gì.
“Chuyện đó trước tiên cứ tính như thế đã.” Tằng Kiếm Nam lộ ra mỉm cười, “Yên tâm đi, không có việc gì, tôi biết con chim công kia của nhà chúng tôi thoạt nhìn không làm cho người ta có cảm giác an toàn nhưng lúc hắn nhận bảo hộ người khác thì chưa bao giờ thất thủ, hắn sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ cô, về điểm này thì cô có thể yên tâm trăm phần trăm.”
“Ừ, tôi tin tưởng.” Kỳ quái là vừa nói ra khỏi mồm thì cô mới phát hiện mình thật sự tin tưởng hắn. Cô không phải đang nói khách khí mà thật sự tin tưởng nam nhân kia sẽ dùng sinh mệnh để bảo hộ mình, mặc dù hắn đã cởi hết quần áo, khỏa thân mà nằm vào ổ chăn của cô thì cô vẫn tin tưởng điều này.
Cô đem tâm thần kéo về việc chính, nói: “Tôi sẽ bắt tay chuyển các tài liệu liên quan qua cho anh, anh xem trước một chút nếu có vấn đề gì thì chúng ta sẽ thảo luận lại.”
“Ok.” Tằng Kiếm Nam nhấn nút chấm dứt trò chuyện, còn cô nắm chặt cái điện thoại nho nhỏ kia, nhìn màn hình đã tối đen mà vẫn không thể tin được chuyện này là thật.
Thật tốt quá, vì thắng được tín nhiệm của cô mà những người này nguyện chiều theo cách cô muốn, đây có thể nói là tình trạng tốt nhất mà cô có, hiện tại cô chỉ cần chờ đợi mọi thứ được định xuống, cẩn thận không chế hết thảy là được. Sự tình tựa hồ bắt đầu tốt hơn, cô hy vọng vận khí này có thể kéo dài mãi……
Cô muốn xác nhận hết thảy, lại chỉ cảm thấy choáng váng đầu, cơ hồ không thể vận chuyển.
“Hắc, đã bao lâu rồi em chưa ăn gì?”
Câu hỏi này khiến cô ngẩng đầu lên, sau đó mới nhớ tới hắn không mặc quần áo, nhưng đã không kịp rồi. Cô lại thấy nam nhân kia, may mắn là trong vài giây kia hắn đã kịp mặc quần vào rồi. Trong nháy mắt, cô nhẹ nhàng thở ra, lại có chút…… Trời ạ, cô sao có thể cảm thấy tiếc nuối chứ? Cô điên rồi hả?
“Ha la, em có nghe thấy không?” Hắn đi đến trước mặt cô.
Cô trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt, “Cái gì?”
“Đã bao lâu rồi em chưa ăn?” Hắn nhíu mày.
“Tôi……” Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, cô liếʍ liếʍ đôi môi khô, thành thật thừa nhận: “Từ ngày hôm qua…… Đại khái……” Trên thực tế, ngày hôm qua cô cũng chưa ăn gì, mà bây giờ cô cũng không có khẩu vị.
Hắn ném một ánh mắt xem thường, rồi xoay người đem gói to trên bàn đến, tìm kiếm chân giò hun khói, hoa quả, còn có sôcôla ở bên trong để vào lòng cô.
“Mau ăn mấy thứ này vào.”
Cô dại ra nhìn mấy thứ đồ ăn nhiệt lượng cao này, nhịn không được trừng mắt, vẫn để chúng trên đùi.
“Mau ăn đi, đường huyết của em rất thấp, tay đều run như bà già kia kìa.”
Nghe vậy cô sửng sốt, thế này mới chú ý tới tới tay mình đang run lên, cô nắm chặt quyền, muốn mình ngừng run nhưng suy yếu và mệt mỏi lại vẫn chiếm lấy thân thể.
Trước lúc này, bởi vì khẩn trương nên adrenalin thủy chung vẫn chiếm cứ lấy thân thể cô nhưng sau khi hắn đã nói rõ ràng mọi chuyện thì cả người cô bỗng buông lỏng, mọi dấu hiệu không khỏe đều chậm rãi hiện lên.
“Anh giúp em đi pha ấm trà nóng.” Hắn chuyên quyền độc đoán nói xong liền xoay người đi ra bên ngoài, để lại một mình cô ở trong phòng. Cô há hốc mồm nhìn bóng dáng hắn rời đi, hoài nghi vì sao hắn dám để cô lại một mình, hắn không sợ cô chạy trốn sao?
Nhưng nói gì đi nữa thì cô hiện tại cũng không có lý do chạy trốn.
Cô không có khẩu vị nhưng thân thể cô cần năng lượng vì thế cô bắt đầu cắn một ngụm bánh sandwich, tuy đã nguội nhưng mùi vị của nó rất nhanh khuếch tán trong miệng, khiến cô thấy ấm áp hơn.
Hắn rất nhanh đã trở lại, không chỉ mang theo một bình nước ấm mà còn bưng theo một chén canh nóng hầm hập, “Đây là canh thịt bò, Marilyn phân cho chúng ta.” Hắn đem canh đặt trên bàn ở tủ đầu giường, rồi ngồi trở lại trên ghế, cầm lấy dao lưu loát mà gọt vỏ quả táo.
“Marilyn?” Cô nghi hoặc hỏi.
Hắn nhếch miệng cười, “Bà chủ của nhà trọ này, bà ấy có thói quen luôn đặt một nồi nước nóng trên bếp.”
Nam nhân này nháy mắt đã quen thuộc với người ta rồi sao? Thế nhưng dám gọi thẳng tên đối phương nữa chứ? Hơn nữa hiện tại không phải đã là nửa đêm rồi sao, hắn lại dám đi gõ cửa phòng bà chủ sao?
Cô nhìn hắn, một giây sau, quyết định rằng đối với nam nhân này mà nói thì nửa đêm đi gõ cửa phòng người ta cũng không phải chuyện gì không thể. Mà đối với nữ nhân thì muốn kháng cự một nam nhân tuổi trẻ lại cường tráng, lại miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ như hắn thì đúng là phi thường khó khăn, càng đừng nói đến chuyện hắn còn không có mặc áo, để lộ cả đám cơ bụng và ngực rắn chắc…..
Cô buộc mình rời tầm mắt từ trên cơ thể mê người của hắn về, làm cho bản thân chuyên chú vào đồ ăn trong tay, mà không phải làn da màu đồng cổ của hắn, hoặc đám lông ngực có chút mềm mại dưới ánh đèn mờ nhạt.
Lại cắn một ngụm bánh, cô lặp lại động tác nhấm nuốt, lần này trong mùi bánh có lẫn cả hương vị của hắn, sau đó cô để ý thấy hắn tới gần mình hơn.
“Tiếng Trung của em sao lại tốt thế?” Hắn thấy cô chần chờ một chút rồi mới trả lời, “Tôi là con lai, có một phần tư huyết thống của người Trung Quốc.”
“Thoạt nhìn em không giống người Châu Á lắm.” Hắn nhịn cười nói.
“Cái này rất quan trọng sao?” Cô có chút cảnh giác nhìn hắn.
“Không quan trọng.” Hắn khẽ cười một tiếng, “Anh chỉ muốn cùng em nói chuyện phiếm, em không cần khẩn trương như thế. Đến giờ anh cũng không phải địch nhân của em, nhớ không?”
Cô mới không có…… Được rồi, cô đúng là có chút khẩn trương.
Hắn không có ác ý, cô biết vì thế cô liếʍ liếʍ môi, mở mở miệng nói: “Thật có lỗi, trước kia tôi đã gặp phải chút người phân biệt chủng tộc và tôi không thích điều này.”
“Anh cũng không thích.” Hắn cười nhìn cô, nói: “Em yên tâm, trong Hồng Nhãn chỉ có kỳ thị những người nhu nhược thôi, mà em vừa vặn đứng ở bên có ưu thế đó.”
Cô trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện cô tựa hồ tin lời hắn nói, thì không khỏi buồn cười lại bất đắc dĩ giải thích: “Anh đùa thôi mà, bọn anh chẳng kỳ thị ai hết.”
Trong nháy mắt, cô có chút xấu hổ. Cô nhẹ nhàng “Nha” một tiếng rồi thu hồi tầm mắt, tạm dừng hai giây, mới ngượng ngùng thừa nhận: “Thật có lỗi, tôi không giỏi việc ở chung với người khác, tôi cũng không có cơ hội cùng thời gian để chau chuốt khoản này.”
Cô rũ mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có ưu thương khó giấu.
Ngực hắn ẩn ẩn co lại. Cô gái này không phải chỉ không am hiểu ở chung với người khác, hắn nghi ngờ thậm chí cô cũng đã quên cười là thế nào rồi. Từ khi quen cô đến giờ, hắn chưa từng thấy cô cười thật tình bao giờ, thậm chí khi nhìn thấy ảnh chụp của A Nam với khuôn mặt bị tô vẽ cô cũng không cười.
Thiên tài sao? Hắn biết hai chữ thiên tài này chính là phải đánh đổi bằng thứ khác, thời gian, tâm huyết hoặc là không thể trải qua một tuổi thơ hoặc tuổi thanh xuân trọn vẹn.
Đột nhiên, hắn rất muốn biết lúc cô cười rộ lên sẽ là bộ dáng gì.
“Hắc, em có biết quan hệ giữa người và người nên bắt đầu từ chỗ nào không?”
Cô sửng sốt một chút, ngước mắt hỏi: “Chỗ nào?”
“Kết giao bằng hữu.” Hắn nhìn cô , cười cầm lấy quả táo trong tay mà bổ ra, đưa cho cô một miếng rồi lại tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Phượng Lực Cương, em có thể gọi anh là Lực Cương, em có tên tiếng Trung không?”
Nam nhân này muốn cùng cô kết giao bằng hữu sao?
Cô có chút kinh ngạc, chỉ có thể nhìn hắn gần như là đút miếng táo đến miệng mình. Cô thấy trên mặt hắn là một nụ cười thật lòng.
Bằng hữu sao? Trong nháy mắt, lòng cô hơi hơi run rẩy.
“Vũ……” Cô hé miệng, nghe thấy chính mình nói: “Tôi là Hạ Vũ.”
***
Bằng hữu.
Nàng chưa bao giờ có bằng hữu.
Người mẹ nghiêm khắc của cô là một nhà khoa học, dùng cách giáo dục tinh anh mà dạy dỗ cô. Về mặt vật chất thì mẹ cho cô đầy đủ hết, nhưng cũng yêu cầu cô cố gắng 200% để đạt được những gì bà yêu cầu.
Cô đem mọi tinh lực đều tập trung cho các cuộc thi, làm thí nghiệm, cô căn bản không có thời gian đi kết giao bằng hữu, nói chuyện phiếm, càng miễn bàn đến ở chung với người khác.
Bởi vậy, thực đáng buồn là trước lúc này cô chưa từng có một người bạn nào, một người cũng không có.
Nhưng thẳng đến khi hắn nhắc tới, cô mới phát hiện mình kỳ thật vẫn rất muốn có một người bạn.
Khi hắn đem cái bát cô đã uống xong xuống nhà trả cho Marilyn thì cô đi xuống giường, vào phòng tắm, đánh răng súc miệng. Ban đầu cô không phát hiện có gì không đúng nhưng đánh được một nửa thì cô càng ngày càng cảm thấy là lạ. Đợi cô đánh răng và súc miệng xong, lại rửa mặt thì cô mới nhịn không được đứng tại chỗ, nhìn mình ở trong gương.
Vết bầm tím trên mặt cô đã nổi hẳn lên, chuyện này cũng bình thường, cô nhớ rõ tên kia lúc đó muốn bóp chết cô.
Ngẩng đầu lên, cô nương theo ngọn đèn trong phòng tắm mà nhìn cổ mình, trên đó vẫn có chút vết bầm. Mới vừa rồi lúc nuốt thức ăn cô cảm thấy có chút không khỏe, xem ra cô sẽ phải đau vài ngày. Nhưng cô thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.
Phun ra một hơi, cô đem bàn chải đánh răng và cái chén thả lại vị trí cũ, sau đó xoay người, nhưng lại lập tức bay nhanh trở lại.
Đáng chết, cô phát hiện ra chỗ nào không đúng rồi: Nữ nhân trong gương mặc một cái áo phông không vừa người.
Cô nhanh chóng cúi đầu nhìn thì thấy cái áo phông sắp rơi ra, nhìn hình vẽ trên đó thì trong nháy mắt cô thấy choáng váng.
Trời ơi, đây không phải quần áo cô mới mua mà là áo phông của hắn. Cô nhanh chóng kéo cái áo phông rộng thùng thình kia ra xem xét bên trong rồi sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Ok, qυầи ɭóŧ của cô vẫn còn. Thật là, cô quả thực không thể tin được tại sao mình lại trì độn như thế, đến tận bây giờ mới phát hiện ra quần áo mình bị người khác đổi.
“Em đang làm cái gì thế?”
Giọng nói này thình lình vang lên khiến cô hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu xoay người. Người bạn mới của cô đang đứng ở cửa, tò mò nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Lực Cương hỏi.
“Vì sao tôi lại mặc áo phông của anh?” Cô nhanh chóng buông cái áo phông ra, để nó che khuất qυầи ɭóŧ của mình. Cô rất muốn duy trì trấn định nhưng vẫn khó nén được kinh hoàng, nhất là khi cô lại đột nhiên ý thức được dưới cái áo phông này chỉ có qυầи ɭóŧ, không thấy áσ ɭóŧ đâu.
“Đương nhiên là vì quần áo em mặc đã bị tên vương bát đản kia kéo rách, trong phòng tắm lại không có đồ khác thế nên cuối cùng anh cũng không thể để em cứ thế đi gặp bác sĩ, nếu không bọn họ sẽ báo cảnh sát ngay, vì không kinh động đến cảnh sát nên anh chỉ đành hy sinh áo phông của mình.” Hắn buồn cười nói.
Vậy cũng không cần cởi áσ ɭóŧ của cô chứ?! Chờ một chút —
“Anh giúp tôi thay quần áo hả?” Cô giật mình trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được hỏi.
“Marilyn nghĩ anh là chồng em.” Lực Cương nhịn cười, ý đồ giả vờ vô tội nhưng không được, bởi vì tuy hắn rất hưởng thụ quá trình kia nhưng dù sao lúc ấy cô vẫn đang hôn mê. Có điều nếu nói hắn không nhìn lén thì quá giả, dù sao hắn cũng là đàn ông mà.
Hạ Vũ nhìn cái mặt tươi cười hi ha của hắn thì chỉ cảm thấy một ngọn lửa dâng lên, cả người cô xấu hổ đỏ ửng.
Ok, chuyện này kỳ thật cũng không có gì, hắn là bất đắc dĩ, cô cũng không phải chưa từng khỏa thân trước mặt người khác. Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt rồi, cô không cần vì bị nam nhân nhìn thấy cơ thể mà cảm thấy kinh hoảng. Ít nhất hắn không nói dối cô.
Cô đỡ trán, thật hy vọng mình không đỏ mặt, nhưng cả người cô nóng bừng, nên cô biết mặt mình nhất định là đã đỏ lựng lên. Điều này khiến cô càng thêm xấu hổ không thôi, muốn đi qua hắn để trở lại phòng nhưng hắn quá cao lớn, cả người chặn cái cửa.
Cô chần chờ không biết có nên bảo hắn tránh ra không, nhưng hắn đã tiến lên hướng cô vươn tay, chạm nhẹ lên cằm cô.
“Sao rồi, đầu em còn đau không?”
Sự đυ.ng chạm của hắn khiến cô hoảng sợ, trong nháy mắt muốn tránh ra, nhưng làm thế thật không lễ phép, mà giây tiếp theo đầu ngón tay của hắn dùng lực, khiến cô ngẩng đầu lên.
“Em có buồn nôn không?” Hắn hỏi.
Hắn không nhìn cô, không hắn đang nhìn cô nhưng lại chỉ đang xem xét phần thái dương bị trầy da của cô. Lúc này hắn vươn tay đẩy tóc trên thái dương của cô ra.
Ông trời ạ, cô cảm thấy cả khuôn mặt mình đều nóng lên.
“Không…… Sẽ không;… Tôi không sao…… “
Nam nhân này dựa vào gần như vậy khiến cô có thể thấy râu lún phún trên mặt hắn. Cô muốn lùi về sau nhưng hắn vẫn nhìn lên vết trầy da của nàng, trong đôi mắt màu đồng có loại chăm chú khiến cô nín thở, thân bất do kỷ để mặc hắn kiểm tra vết ứ trên mặt mình.
“Em nên cẩn thận chút.” Hắn nói xong thì tự nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không đúng, anh nói sai rồi, em đã đủ cẩn thận rồi, lần sau anh sẽ chạy nhanh hơn chút.”
Hắn chạy rất nhanh.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ hắn đã xông đến cứu mình thế nào. Cô cũng vẫn phảng phất có thể cảm giác được tiếng tim đập kịch liệt của hắn, cùng với mồ hôi nóng bỏng trên người hắn.
Trong lòng cô không hiểu sao rung lên.
“Làm sao anh biết…… Tôi ở nơi nào?”
Lần này cô cũng đâu mang áo choàng, “Trên người tôi có thiết bị truy tung khác sao?” Giọng của cô nghe qua thật khàn, nhưng cô không thể khống chế, tựa như cô cũng không có biện pháp ngăn bản thân quan tâm hắn. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng lên khiến mặt cô phiếm hồng.
“Không có.” Hắn nhếch miệng, “Nhưng anh có pháp bảo khác.”
Cô cảm giác được ngón tay của hắn ở cằm cô, nhẹ nhàng đi xuống, chậm rãi mơn trớn cổ cô, lưu lại dấu vết nóng rực, khiến cổ cô co lại, tim càng đập kinh hoảng hơn.
“Tôi hy vọng……” Cô cố gắng ổn định hơi thở, ra vẻ thoải mái nói: “Anh không gắn thêm gì khác trên người tôi.”
“Anh không có.” Ngón tay nóng bỏng của hắn dừng trên vết bầm ở cổ cô, nhưng tầm mắt hắn lại chuyển lên trên, chống lại mắt cô.
“Còn đau không?”
“Không…… “
Cô thật sự nên lùi lại, trái tim của cô đập quá nhanh, hơn nữa hắn hiển nhiên biết nó đang đập như điên, bởi vì hắn chính là đang vuốt mạch đập đó của cô.
Biết rõ như thế nhưng cô vẫn giống như con mồi bị dã thú nhìn chằm chằm, không có cách nào nhúc nhích, để mặc nhiệt độ cơ thể hắn vây quanh chính mình. Cô cảm giác được đầu ngực của mình đứng thẳng lên, nhẹ nhàng run rẩy bên dưới cái áo phông hắn cho cô mượn.
Đôi mắt đen của hắn tối lại, rất giống một mặt hồ sâu.
Hắn hơi hơi cúi đầu, động tác rất nhỏ kia hầu như không thể nhận ra. Trong một giây ngắn ngủi cô hiểu được nam nhân này muốn hôn mình. Điều này khiến cô bừng tỉnh, ngay khi môi hắn sắp chạm vào cô thì cô đột nhiên hoàn hồn mà lui từng bước.
Cô nhẹ thở gấp, thấy kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt hắn.
“Tôi tốt lắm, chỉ là mệt mỏi mà thôi.” Cô vỗ về cổ mới được hắn vuốt ve, rũ mắt, né tránh tầm mắt của hắn, khàn khàn nói: “Tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn thì sẽ tốt lắm.”
Hắn nhướng mày, sau đó chậm rãi nhếch miệng.
Cô vốn tưởng hắn sẽ không lễ phép mà vạch trần rằng tim cô đang đập rất nhanh, vạch trần du͙© vọиɠ của cô với hắn. Với kinh nghiệm ít ỏi của mình, cô vẫn biết đàn ông không thích con vịt tới tay còn bay mất, bọn họ sẽ thẹn quá thành giận, đa số sẽ trở nên vô cùng không phong độ.
Nếu sự tình biến thành như vậy thì nhất định sẽ rất khó xem, may mắn hắn lại không như thế. Hắn chỉ đem cái tay treo giữa không trung lên sờ gáy mình, lại vừa mỉm cười vừa nghiêng người để cô đi qua.
Cô bước nhanh trở về bên giường, một lần nữa nằm xuống, còn chưa kịp thở một hơi thì đã phát hiện hắn cũng đi về bên giường. Hắn muốn làm cái gì? Không phải hắn muốn nằm lên giường chứ?
Cô thất kinh hé miệng, lại phát hiện mình chẳng có lý do gì để đuổi hắn đi, vì trong phòng này chỉ có một cái giường, cũng không có sô pha để cho hắn ngủ. Mà hắn chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô thì phải luôn dính bên cạnh mới được, đuổi hắn đi ra ngoài ngủ thì quá khoa trương đi, chỉ sợ hắn cũng không đồng ý —
Cô còn chưa suy nghĩ xong thì đã ngây ra, bởi vì nam nhân kia thế nhưng đưa lưng về phía cô, hào sảng mà cởϊ qυầи bò, lộ ra cái mông rắn chắc của hắn.
Cô trừng mắt thật lớn, hít một ngụm.
Hắn không mặc qυầи ɭóŧ, nhưng chuyện này không phải trọng điểm, mà trọng điểm là cặp mông của hắn kìa.