Sói Hoang Xấu Tính

Chương 6

Nhìn nam nhân trong ảnh chụp với biểu tình lạnh băng, dùng đôi mắt màu xanh mà nhìn mình, cả người cô run lên, sắc mặt trắng xanh, sau gáy dựng lông tơ.

“Lương tâm của em tựa hồ vẫn còn, chưa bị ăn luôn rồi, nếu không em sẽ không báo cấp cứu giúp kẻ đã tấn công mình.” Hắn hơi hơi nghiêng đầu, tươi cười vẫn bắt ở khóe miệng, đánh giá cô mà hỏi: “Nói cho anh xem, một cô gái như em vì sao lại muốn đi giúp tên điên John Mak kia?”

“Anh rốt cuộc là ai?” Mặt cô tái nhợt trừng mắt nhìn hắn, hỏi lại.

“Phượng Lực Cương.” Xem đi, xem đi, hắn ngoan chưa, hỏi gì trả lời nấy, đâu giống cô, làm khó người khác quá thể.

“Tôi không hỏi tên anh.” Cô nheo mắt, khuôn mặt càng nghiêm túc hơn.

Hắn buông tấm ảnh chụp, một lần nữa nằm nghiêng trên giường, chống đầu nhìn cô, nhếch khóe miệng nói: “Anh là nhân viên công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn.”

Cái gì?!

Tổ chức mà Mak thống hận nhất chính là cái công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn này, mà bước tiếp theo của cô cũng chính là đi tìm bọn họ. Cô khắc chế kích động trong lòng, cố gắng trấn định nói, “Anh là người của Hồng Nhãn sao?”

Hắn lấy ra một cái danh thϊếp đưa cho cô, “Nhân viên điều tra của công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn.”

Cô nhận lấy tấm danh thϊếp kia, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói: “Anh nói mình là Phượng Lực Cương, sao trên danh thϊếp này lại ghi Quan Lãng.”

“Hả?!” Hắn sửng sốt, đem danh thϊếp rút trở về xem xét, sau đó ha ha cười nói: “Oa, đúng là sai thật, quả thật là danh thϊếp của A Lãng, ha ha, thật có lỗi, anh lấy sai rồi! Hóa ra em không chỉ nói được, còn đọc được tiếng Trung hả?”

Cô hoài nghi mà nhìn người trước mắt này, nhưng hắn chẳng có chút bộ dáng chột dạ nào, chỉ tìm kiếm một tấm danh thϊếp khác đưa cho cô.

“Đây, cái này mới là của anh.” Hắn đem danh thϊếp đưa cho cô rồi nói: “Mak tìm sát thủ muốn xử lý em, còn anh nhận ủy thác bảo vệ em.”

“Nhận uỷ thác?” Cô ngẩn ra.

“Đúng vậy, nhận uỷ thác.” Hắn gật đầu.

“Từ ai?” Không chút suy nghĩ, cô đã bật thốt ra câu hỏi này.

“Thì…… Anh nghĩ, hẳn là ….. “Hắn nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại quăng một quả bom ra để nhìn phản ứng của cô, “Bệnh nhân? Vật thí nghiệm? Hoặc là bên bị hại? Kỳ thật anh cũng không rõ lắm mối quan hệ trong lúc đó của em và cậu ta.”

Cô đột nhiên run lên, mỗi lời hắn nói đều khiến cả người cô co lại, thống khổ. Cô hé miệng, muốn đáp lời nhưng hắn không biết cô là muốn phủ nhận hay cãi lại, bởi vì cô chẳng nói tiếng nào. Hắn nhìn ra được ý chí của cô bắt đầu dao động, nên thừa dịp sắt còn nóng, liền há mồm nói tiếp, “Theo lý thuyết, giải phẫu là em làm, em tước đoạt thân thể cậu ta, với cậu ta mà nói thì em chính là ác ma. Cậu ta hẳn là nên hận em mới đúng nhưng cậu ta lại thiên tân vạn khổ, ủy thác cho công ty đi bảo vệ em, còn muốn nói với em đừng xen vào chuyện của hắn nữa, em bảo có kỳ quái không?”

Nam nhân trước mắt vẫn mang theo tươi cười bất cần đời như cũ, nhưng mỗi câu hắn nói ra đều giống như một lưỡi đao mà hung hăng cắt vào lòng cô.

“Rain, em đã làm gì?” Đó là một câu chất vấn, là một câu cô đã tự hỏi mình trăm ngàn lần.

“Em đã làm gì cậu ta?” Hắn chỉ vào tấm ảnh vẫn để giữa hai người.

Cô không tự chủ được cúi đầu nhìn người đàn ông trẻ trung trong bức ảnh kia. Đôi mắt xanh lạnh băng kia, từng vô cùng ôn nhu, nóng bỏng mà nhìn cô, hắn nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt với cô, gọi, “Rain…… ”

Cô nhếch môi, cổ họng nghẹn lại.

Nam nhân cũng không cao giọng, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Nói xem, sao em có thể làm ra chuyện tàn khốc tuyệt tình như vậy?”

Đó là một lời trách cứ. Thế giới này, hẳn là phải có người đó trách cứ cô. Phải có người nào đó sớm nên hung hăng mà trách cứ cô một hồi.

Cô không tự chủ được chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt không biết từ khi nào đã thu hồi tươi cười, sau đó nghe được tiếng chính mình, “Bởi vì tôi ngây thơ cho rằng không có gì mình không làm được……”

***

Cô từng nghĩ mình không gì không làm được.

Cô từng sùng bái tên kia, đó là đại thiên tài, cô tin tưởng lời ông ta nói, tin tưởng thế giới ở ngay dưới chân mình, ở trong lòng bàn tay mình.

Cô từng nghĩ mình có thể khống chế hết thảy —

“Tôi tin mình có thể, luôn luôn khống chế, vượt qua suy sụp và những cửa ải khó khăn, cuối cùng tôi vẫn có thể làm được.” Cô đem hai tay lạnh băng khoanh lại, không chút né tránh mà nhìn hắn, cất giọng khàn khàn nói: “Cho nên lúc Mak đến nói chuyện với tôi, nói rằng ông ta đã thành công nhân bản người, hy vọng tôi có thể hỗ trợ ông ta thực hiện việc ghi chép theo dõi thì tôi đã đồng ý.”

Hắn vẫn không thay đổi biểu tình, chỉ lắng nghe.

“Ngẫm lại xem, một bản sao nhân bản đã có sẵn, đó là dụ hoặc khó cưỡng đối với cái tôi quá mức tự đại cuồng vọng của bản thân tôi lúc đó, tôi muốn nhìn bản sao kia, tôi muốn có số liệu trực tiếp, tôi muốn……”

Cô nhìn hắn, chua sót thừa nhận: “Công thành danh toại.”

Hắn vẫn không có biểu tình gì mà nhìn cô, để cô tiếp tục nói, tiếp tục đối mặt với sai lầm của mình.

“Lúc đầu tôi cũng không biết Mak tính làm gì, tôi tưởng ông ta chỉ đơn thuần muốn nhân bản người, muốn chứng minh việc này có thể làm được. Nếu có thể nhân bản người thì rất nhiều vấn đề y học sẽ được giải quyết, tôi nghĩ đó chỉ là nhân bản một mẫu vật.”

Hắn nhếch miệng, nhịn không được vạch trần: “Đối với Mak mà nói, hắn đúng là đang nhân bản một mẫu vật.”

Mặt cô biến sắc, khó khăn nói: “Với hắn mà nói, quả thật là như thế, nhưng ban đầu tôi không biết. Tôi cũng biết bây giờ nói cái này không khác gì lấy cớ nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ ông ta muốn có những đột phá trong y học.”

“Bắt đầu từ khi nào thì em nhận ra?” Lực Cương hỏi.

“Hai năm trước.” Trong lòng cô co lại, chua sót mà nói: “Đó là một người, tên là Kane, hoàn chỉnh và không có gì khác với những người bình thường. Qua vài năm, tôi đều phụ trách chăm sóc hắn, tôi giúp hắn khỏe mạnh, kiểm tra gien, làm những nghiên cứu nên làm và, nắm giữ toàn bộ những ghi chép về hắn, theo như lời Mak nói, dùng mọi sức lực để khiến hắn phát triển kiện toàn về thể xác lẫn tinh thần.”

Ngọn đèn màu vàng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói ám ách, thản nhiên phiêu tán ở trong không khí.

“Mak vô cùng để ý đến sức khỏe của Kane, không chỉ là thân thể mà còn là trí năng. Hắn an bài cho Kane đi học, dạy hắn đọc sách viết chữ, dạy hắn ăn nói, thoạt nhìn không khác gì một đứa con của mình. Tôi nghĩ chắc là ông ta muốn có một đứa nhỏ của chính mình, một bản sao của mình nên mới tự nhân bản.”

Đôi mắt đen nhánh của cô đầy nước, nhưng cô vẫn cố nhịn không rơi nước mắt.

“Khi tôi phát hiện Mak làm chuyện này chỉ là để tìm kiếm một thân thể thay thế cho chính mình thì mọi thứ đã quá muộn, không thể vãn hồi.”

Giống như không thể chịu đựng được tất cả, cô thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống hai má, nhưng không đến một giây cô lại bắt mình mở mắt ra, hít vào một hơi rồi kể tiếp: “Hắn đem Kane ra thành vật triển lãm, đảm bảo tuổi trẻ vĩnh hằng, là thân thể dự bị, đẩy mạnh tiêu thụ cho những kẻ đứng đầu các quốc gia, đó là…… “

“Ác ma dụ hoặc.” Phượng Lực Cương nhìn đôi môi run rẩy tái nhợt của cô, giúp cô nói nốt lời còn lại.

Nàng thống khổ run lên, sau đó gật đầu đồng ý, nhẹ giọng nói: “Ác ma dụ hoặc.”

Hắn thấy cô nắm chặt hai tay trong vô thức, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Lúc đó tôi chỉ muốn lập tức mang Kane đào tẩu, nhưng bọn hắn trông chừng rất kỹ, vô cùng khó khăn. Tôi không dám để Mak biết cảm giác của mình, tôi cố hết sức để nhịn xuống cảm xúc thật của mình, tôi tán dương thành tựu độc nhất vô nhị của ông ta.”

Cô hít một hơi thật sâu, phun ra câu tàn khốc kia, “Tôi đã yêu cầu được tự mình thực hiện lần giải phẫu đó.”

Lực Cương hơi hơi sửng sốt mà nhíu mày. Chiếu theo cách cô vừa nói thì cô rõ ràng có tình cảm với Kane, dù sao hai người sớm chiều ở chung niều năm, cô cũng không phải người sắt đá, theo lý thuyết thì ngăn cản còn không kịp, sao có thể chủ động yêu cầu tự mình làm chứ?

“Vì sao?” Hắn tò mò nhìn cô, “Vì sao em lại yêu cầu tự mình thực hiện ca giải phẫu kia?”

“Bởi vì, tôi muốn có một cơ hội, một cơ hội bù đắp lại……” Giọng cô khàn khàn, nhìn hắn nói: “Một cơ hội để sửa lại sai lầm của mình.”

“Cơ hội của em là cướp đoạt thân thể của cậu ta sao?” Hắn không nghĩ chuyện này là đúng.

Những lời này làm cho cô thấy giống như vừa bị hung hăng tát một cái. Nhưng cô đã sớm có sự chuẩn bị, hé miệng nói: “Không, tôi cho cậu ta một thân thể khác.”

Hắn ngây người ngẩn ngơ, “Một thân thể khác?”

Cô liếʍ đôi môi khô ráp, run giọng nói: “Tôi thuyết phục Mak rằng cho dù có số liệu ghi chép nhiều năm, cho dù có người nhân bản, cho dù không có phản ứng bài xích nhưng sau khi giải phẫu hoàn thành, vẫn có khả năng xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Vì để ngừa vạn nhất nên phải đem thân thể cũ của Mak bảo tồn xuống. Mà phương pháp bảo tồn thân thể tốt nhất chính là đem não của Kane di dời đến trong cơ thể Mak. Một thân thể có đầu sẽ dễ duy trì hơn một cái xác không não chỉ dựa vào máy móc để duy trì.”

Khó trách tên kia còn có thể sống.

Tuần trước bọn họ vốn nghĩ rằng nếu Mak đã có được thân thể thì người nhân bản kia hẳn đã chết, nhưng không ai biết được, sẽ có sự tình này phát sinh.

“Trời ạ…… “Hắn trừng mắt nhìn cô, bật thốt lên: “Em có thật sự biết mình đã làm gì không?”

Cô nhìn hắn, khó khăn mở miệng: “Tôi biết, tôi đem hắn giam cầm trong một cái nhà giam già nua không trọn vẹn, để hắn tiếp tục chịu đựng không biết đến bao giờ mới có thể thoát khỏi đau khổ.”

Cô đương nhiên biết mình đang làm cái gì, lúc trước cô đã sai, nên muốn sửa lại sai lầm đó, mặc dù làm thế chỉ khiến tội nghiệt của cô chồng chất hơn, nhưng cô vẫn phải làm.

“Không có ai rõ ràng hơn tôi, việc tôi đã làm với cậu ta.”

Cô thống khổ nhìn hắn, thừa nhận: “Tôi cũng biết làm sao nữa, dù thế nào thì ít nhất vẫn còn một cơ hội, ít nhất cậu ta còn sống, cho dù cơ hội xa vời thì tôi cũng muốn nghĩ biện pháp thử xem.”

Phượng Lực Cương kinh sợ nhìn cô gái trước mắt đang không nói gì mà chống đỡ. Hắn cũng không có cách nào tiếp tục trách cứ cô. Có người nào có thể thừa nhận hết những gì cô đã phải chịu đựng?

Cô phạm phải sai lầm nhưng không trốn tránh, lại dám đối mặt, hết sức tìm ra cách giải quyết, có lẽ phương pháp không chính xác nhưng ít nhất cô đã thử.

Hắn không phải cô, không có bất luận kẻ nào trừ bỏ Kane có thể chỉ trích cô, mà cái vị tên Kane kia hiển nhiên cũng không hận cô, mặc dù cô đã làm ra việc tàn khốc đáng sợ đến như vậy với hắn nhưng tên kia vẫn hy vọng bọn họ có thể cứu cô.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống hai má tái nhợt của cô. Lúc chưa gặp cô, hắn đọc tư liệu và nghĩ cô hẳn là một người máu lạnh, cái loại nhà khoa học cao ngạo lạnh lùng.

Nhưng lúc nhìn thấy cô rồi thì hắn nhanh chóng phát hiện, nữ nhân này không máu lạnh. Cô thoạt nhìn giống cái người mặt lạnh trên tư liệu kia nhưng đó chỉ là mặt nạ cô dùng để dọa người.

Trực giác của hắn tốt lắm, đánh giá của hắn về người khác cơ hồ chưa bao giờ sai.

Cho nên hắn mới ảnh chụp không mang kính sát tròng của A Chấn để tăng mạnh cảm giác tội lỗi trong lòng cô, nói đúng hơn thì: Bọn họ mới chỉ thấy việc cô làm, nhưng chỉ là một phần không phải toàn bộ. Bọn họ cần tập hợp lại toàn bộ những gì đã xảy ra.

Việc lợi dụng cảm giác tội lỗi này không cao minh lắm, nhưng đối với những người có lương tâm như cô thì lại rất hữu hiệu.

Hắn chộp lấy bao giấy để trên tủ đầu giường đưa cho cô.

Thiện ý của nam nhân này khiến cho Rain có chút ngạc nhiên. Cô chưa từng mong chờ hắn nghe xong hết thảy còn xuất hiện được phản ứng như thế này.

Thấy cô ngây ngốc nhìn bao giấy kia, cũng không tiếp nhận, hắn kiên quyết nhét nó vòa tay cô, “Mau lau nước mắt đi, nước mũi của em cũng sắp chảy ra rồi kìa.”

Cô ngẩn ra, nhanh chóng cúi đầu, che lại miệng mũi của mình, nhưng lại phát hiện hắn lừa cô, ngẩng đầu lên chỉ thấy hắn nhếch khóe miệng.

“Anh nói sắp chứ chưa phải đã.” Cho nên dù là cô gái nào thì cũng sẽ để ý hình tượng của mình thôi.

Hẳn là phải tức giận, nếu là lúc trước cô nhất định sẽ tức giận hắn đùa mình như vậy nhưng hiện tại nhìn thấy tươi cười của hắn, cô lại tuyệt không cảm thấy tức giận mà chỉ thấy có chút ngượng ngùng.

Vì tránh cho nước mũi thật sự chảy ra, cô xấu hổ rút tờ giấy lau mặt.

Lực Cương nhìn cô, hỏi lại: “Nếu em đã chọn làm thế, sao còn chạy trốn? Xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe vậy, trong lòng cô lại căng thẳng, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Não bộ không thể thiếu dưỡng khí quá lâu vì thế giải phẫu kia cần đồng thời tiến hành. Người mổ chính có hai người, tôi đề nghị được phụ trách Kane, Craig phụ trách Mak. Bởi vì Mak nghe lời đề nghị của tôi nên khiến Craig phi thường mất hứng, tôi cũng không phải người của anh ta nên trogn lúc đó hai bên xảy ra chút tranh luận.”

“Vấn đề gì?”

“Trước đó tổ của Craig lấy động vật làm thí nghiệm giải phẫu, mà tôi thì không, nên hắn kiên trì cho rằng tôi không đủ kinh nghiệm.”

“Nhưng Mak vẫn đồng ý để em phụ trách Kane ư? Vì sao?”

“Bởi vì, tôi đã chứng minh kỹ thuật của mình rất tốt.” Cô ngước mắt, nhìn hắn, nói giọng khàn khàn: “Mak yêu cầu tôi cùng nhân viên của Craig làm một thí nghiệm, tôi phụ trách Cát Lệ Á, nhân viên kia phụ trách Lily, chún đều là tinh tinh được nhân bản. Sau cuộc giải phẫu kia, Cát Lệ Á hồi phục như cũ, còn Lily không chống đỡ được.”

Trong mắt cô có bi thương và áy náy nồng đậm. Cô gái này vì con tinh tinh kia mà cảm thấy khổ sở, cô đem cái chết của con tinh tinh kia đổ lên đầu mình.

“Em không cần tự trách mình vì chuyện này.” Hắn nói cho cô.

Cô thở sâu, nói: “Tôi đương nhiên phải tự trách mình, nếu không phải vì tôi thì sẽ không có cuộc giải phẫu kia.”

“Kẻ cần trách là Mak, nếu không có hắn thì sẽ chẳng có những việc sau này.”

Cô cũng từng nói như thế với mình, nhưng cô không cách nào dễ dàng thoát tội, nhưng cô lại không tiếp tục tranh luận với hắn về chuyện này, đó là vấn đề của cô không phải hắn.

Cho nên, cô từ chối cho ý kiến, nhếch miệng nhảy vọt qua đề tài này mà trả lời câu hỏi ban đầu của hắn: “Tóm lại, bởi vì như thế, Craig ghi hận trong lòng, sau khi giải phẫu thành công, tôi vốn định ở lại viện nghiên cứu, hết sức chăm sóc cho Kane, duy trì sự sống cho cậu ta, nhưng Craig không ngừng châm ngòi Mak, làm cho ông ta không tín nhiệm tôi, sự tình càng ngày càng tệ, sau đó……”

Cô dừng trần thuật, nắm chặt tờ giấy sắp rách trong tay, thở sâu rồi mới run run nói tiếp: “Sau đó tôi phát hiện, ông ta lại đã bắt đầu muốn tạo ra một người nhân bản khác, đem nhân loại trở thành thương phẩm mà bán, việc làm ăn thịnh vượng lên nhiều. Tôi biết sẽ có một ngày ông ta bắt tôi phải mổ cho những người khác……”

Hắn đột nhiên hiểu ra, “Cho nên em đào tẩu.”

Cô gật đầu, “Kane yêu cầu tôi rời đi, cậu ta nói cho tôi rằng nếu tôi ở lại thì sẽ chỉ khiến mọi việc không thể vãn hồi, Tôi biết cậu ta nói đúng, nhưng tôi không có cách nào bỏ lại cậu ta không lo, sau đó tôi biết được sự tồn tại của Hồng Nhãn khi một phân bộ của tổ chức ma quỷ này bị tấn công. Vì thế tôi quyết định rời đi, đến Hồng Nhãn tìm sự giúp đỡ.”

Lực Cương sửng sốt, “Em vốn là muốn tìm bọn anh hả? Thế em chạy đến Châu Âu làm cái gì?”

Cô nhìn hắn, lo lắng có nên hoàn toàn thẳng thắn không nhưng việc đã đến nước này thì cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.

“Trước khi cùng Hồng Nhãn liên lạc, hiệp trợ phá hủy Mak thì tôi cần làm một việc trước.”

“Chuyện gì?”

“Tôi cần một bác sĩ ngoại khoa khác, một bác sĩ thiên tài có thể hỗ trợ tôi. Trên thế giới này người có năng lực làm phẫu thuật này không nhiều, tôi cần thuyết phục bọn họ giúp đỡ tôi trước. Ít nhất cũng cần có một người, chứ chỉ dựa vào tôi là không thể làm được gì.”

Hắn trừng mắt nhìn cô, đột nhiên hiểu ra cô muốn làm cái gì, “Em muốn đem bọn họ đổi trở về?”

Cô lại gật đầu.

“Em vẫn có thể ưu tiên liên lạc với bọn anh mà.” Hắn nhìn cô.

Cô nhìn lại hắn, nhấn mạnh: “Tôi cần đảm bảo trước là sẽ có người giúp tôi với cuộc giải phẫu này.”

Hắn nhếch miệng, đột nhiên hiểu ra, “Em không tín nhiệm bọn anh.”

“Tôi đâu biết các anh.” Cô thừa nhận, nói thẳng: “Tôi hy vọng mọi thứ đều theo đúng kế hoạch của mình mà tiến hành.”

Cho nên cô quyết định trước khi tìm Hồng Nhãn thì phải tìm được người chịu hỗ trợ cô mổ ca này, để tránh bọn họ nhịn không được muốn trước tiên công kích Mak, hại chết Kane.

Nếu có thể tìm được một thiên tài về giải phấu thì cô càng có điều kiện để thuyết phục đám người là địch nhân của Mak này. Lực Cương có thể hiểu ý tưởng của cô, hắn cũng không ngạc nhiên việc cô không tín nhiệm Hồng Nhãn, mà tình nguyện mạo hiểm sinh mệnh tự đi qua các nước để tìm kiếm bác sĩ nguyện ý giúp mình.

Hiển nhiên là cô gái này không tiếc hy sinh hết thảy, cũng muốn bảo đảm Kane có thể sống tiếp.

Mà việc cô còn ở chỗ này chứ chưa liên lạc với Hồng Nhãn cũng chỉ có thể chứng tỏ một điều. Hắn nhếch miệng, đồng tình nhìn cô nói: “Không ai đáp ứng, đúng không?”

Đáy mắt cô hiện lên bi thương, nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi hơi trắng bệch, khó khăn mở miệng: “Đây cũng không phải quyết định dễ dàng, Mak đã thành công, hắn đã hấp dẫn được vô số những người đương quyền. Nếu đáp ứng cuộc phẫu thuật này thì tương đương với việc sẽ đối đầu với những người kia. Mà bọn họ đương nhiên sẽ thề sống chết thủ hộ con đường thanh xuân mà bọn họ vất vả lắm mới đạt được. Hỗ trợ tôi, cần trả giá lớn …”

“Hắc, bảo bối.”

Cách xưng hô này rất lỗ mãng, cô cần ngăn hắn lại.

Cô nhướng mày, còn chưa há mồm lại nghe hắn nói, “Em biết không? Anh vừa vặn nhận thức được một bác sĩ ngoại khoa thiên tài.”

“Ai?” Cô ngây người ngẩn ngơ.

Phượng Lực Cương nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thật to, cầm lấy điện thoại, mở một bức ảnh đưa cho cô xem.

“Hắn.”

Trên ảnh là một nam nhân miệng đang mở, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ. Hắn có một đầu tóc dài, cột đuôi ngựa, lỗ tai có khuyên màu bạc, nhưng phần khoa trương không phải cái đó. Trên mặt hắn bị ai đó vẽ râu bằng bút mực đen, mắt cũng bị tô đen, bên dưới còn có ba sợi lông mi được vẽ rõ to, trên cái trán trơn bóng là bốn chữ tiếng Trung viết thật to, “Tôi là đồ ngốc.”

Cô há hốc mồm, mờ mịt đem tầm mắt chuyển qua nam nhân trước mặt, hỏi lại một lần, “Ai?”

“À, bức này cho em nhìn thì chưa chắc đã nhận ra.” Phượng Lực Cương cười khanh khách lật sang bức tiếp theo lại đưa cho cô xem. Lúc này cô nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ không bị đυ.ng chạm, mà cô hình như đã từng gặp người này.

“Nick, tên tiếng Trung là Tằng Kiếm Nam, tên hiệu A Nam hoặc Tiện Nam; Đúng rồi, hắn hình như cũng tốt nghiệp Havard, không biết em có nghe qua chưa?”

Cô đương nhiên có nghe qua, Nick từng là nhân vật nổi danh được chú ý, hắn là thiên tài trong thiên tài, hắn làm cho những bạn học cũng được xưng là thiên tài khác phải ảm đạm thất sắc, Mak từng muốn lôi kéo, bắt hắn nhưng không thành.

Nick cũng ở trong danh sách của cô nhưng cô tưởng hắn đã mất tích. Lần cuối cùng hắn xuất hiện là ở tang lễ của một siêu sao, không ai biết sau đó hắn đi đâu.

“Anh quen Nick?” Cô trừng mắt nhìn Phượng Lực Cương.

Hắn cười hắc hắc, lộ ra răng trắng bóng, nói với cô, “Đương nhiên, tên ngốc đó là bác sĩ của Hồng Nhãn.”