Thiên Sứ U Buồn

Chương 15

Saint Petersburg

Gió lạnh thấu xương. Hắn kéo cao áo, đi trên con đường đầy người qua lại. Mọi người trên đường đều mang thần sắc vội vàng, tranh thủ lúc tuyết đã ngừng rơi, sắc trời còn chưa tối mà đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm.

Hắn xuyên qua một quảng trường, đi qua trước cửa một bảo tàng, sau đó lướt qua một cây cầu bắc qua con sông đã đóng băng. Hắn rẽ ở một chỗ, đến một cửa hàng mua bánh, sau đó lại rẽ một cái đi đến một tiệm khác mua một cuốn sách.

Không ai đi theo hắn.

Hắn lợi dụng mỗi tấm cửa kính trên các tiệm, kính của những chiếc xe ở ven đường, thậm chí là mặt kim loại trên điện thoại của hắn để quan sát những người xung quanh. Thỉnh thoảng hắn lại chuyển đường, làm bộ nhận điện thoại nói chuyện phiếm, hoặc đột nhiên dừng lại mua này nọ, dùng các phương thức tùy ý để xác định hành tung của mình có bị theo dõi không.

Này thành thị phi thường lớn, muốn tiềm hồi đến cũng không khó, nan là hắn nếu muốn điều tra rõ là ai hãm hại hắn, phải trở lại Pskov tử vong hiện trường, ý đồ tìm ra một ít dấu vết để lại. Này hai tháng đến, hắn từng thỉnh đồ chấn hỗ trợ xâm nhập quá FSB máy tính, nhưng trừ bỏ những người đó bịa đặt hắn phản quốc cùng mưu sát giả chứng cứ phạm tội ở ngoài, không có tìm ra cái gì vậy. Hắn từ đầu bắt đầu, mà vậy tỏ vẻ hắn phải chứng minh Pskov không phải hắn gϊếŧ. Hắn ở một gian tiệm cà phê dừng lại, mua một ly nóng cà phê, chờ đợi thời điểm, hắn lơ đãng quét về phía đối phố kia đống nhà trọ.

Pskov

là hắn thủ trưởng, ở tại một gian nhà trọ lầu ba, nhà trọ ở góc đường, một bên đối mặt hà đạo, một bên đối mặt đường cái, địa điểm coi như không sai.

Thân là một cái tình báo viên, Pskov thu vào chính là còn có thể. Hắn biết mở ra sau, rất nhiều người kiêm chức làm khác sự, thu tiền đen, bán tình báo, nhưng Pskov là cái trung trinh ái quốc nam nhân, hắn gia thế đại đều là quân nhân, có một số việc hắn hội mở một con mắt bế một chi mắt, nhưng Pskov chính mình tuyệt đối sẽ không đi làm, bởi vì quá mức thanh liêm, đến cuối cùng, ngay cả hắn lão bà đều chịu không nổi loại này khổ ngày, cùng một cái việc buôn bán nhà giàu mới nổi chạy, bất quá Pskov vẫn là kiên trì chính mình nguyên tắc.

Sau khi án mạng xảy ra, người của FSB đã dọn sạch tư liệu và vật chứng trong căn phòng kia, nhưng hắn không có cách nào khác, chỉ có thể quay lại xem có thể tìm được chút giấu vết để lại nào không, đó là cơ hội duy nhất.

Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đã đến đây ba lượt, một lần lái xe, một lần đi taxi, một lần đi bộ, mỗi lần đều thay đổi bộ dạng khác nhau, khiến người khác không biết.

Qua hai tháng, tuy rằng khả năng thấp nhưng chỗ này có thể vẫn có người giám thị, chờ hắn xuất hiện. Nếu thế thật thì hắn không muốn chui đầu vào lưới. Nhưng mấy ngày nay quan sát thì hắn thấy cho dù có người từng giám sát nơi này thì bây giờ cơ hồ đã đi rồi. Lúc nhân viên đưa cà phê cho hắn, hắn lấy tiền trả, cầm cà phê của mình, ôm bánh và sách xoay người lướt qua một cây cầu khác, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc trời chậm rãi tối dần.

Gió ở trên sông thổi vù vù, xé tung áo khoác của hắn. Gió thôi mạnh đem tuyết đọng trên mặt sông đóng băng cuốn lên.

Hắn dừng lại trên cầu, uống một ngụm cà phê, nhìn đám tuyết bay lên, từ một phương hướng khác mà đánh giá dãy nhà trọ kia.

Không có bất kỳ kẻ nào giám thị đống phòng ở kia, nếu có thì hắn đã biết. Đó là bản năng của hắn, cũng là nguyên nhân hắn có thể làm công việc này lâu như vậy.

Người giám thị sẽ quan sát từng người đi qua, nhưng sau gáy hắn không có cái loại lạnh lẽo khi bị người nhìn chằm chằm này. Hắn chưa bao giờ thích cái loại cảm giác bị trở thành con mồi này.

Chung quanh vẫn không có ai chú ý đến hắn.

Nghiêm Phong xoay người, đi xuống cầu, quyết định trở về ngủ một giấc, rạng sáng lại trở lại nơi này.

Hắn bước từng bước trong gió lạnh, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, lợi dụng kỹ năng tự vệ và mọi sở học từ trước để cẩn thận xác nhận có ai đi theo không, sau đó mới đi đến khách sạn nhỏ hắn đang ở tạm. Hắn rất quen thuộc thành phố này, đây là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, nhưng không biết vì sao, mới chỉ qua hai tháng ngắn ngủi mà hắn lại cảm thấy giống như đã mấy đời. Trước kia mỗi khi làm xong nhiệm vụ trở về, hắn ngẫu nhiên cũng có loại cảm giác này, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này. Hắn nói thứ ngôn ngữ hắn nói từ nhỏ đến lớn, ăn đồ ăn quen thuộc, nhưng mọi thứ lại không giống nhau nữa.

Bởi vì thời tiết rất lạnh, tuy đã đeo găng tay nhưng miệng vết thương trên tay phải của hắn vẫn ẩn ẩn đau.

Hắn uống hết chỗ cà phê nóng còn lại, nhưng cũng chẳng giúp ích mấy.

Hắn vẫn cảm thấy lạnh.

Trời đã hoàn toàn tối đen.

Đêm tối ở nơi này luôn đặc biệt dài, khiến người ta nghĩ trời sẽ vĩnh viễn không bao giờ sáng.

Hắn đem cốc cà phê ném vào thùng rác của công viên, lại rẽ qua một góc đường, lại nhìn thấy một ngôi sao rất sáng ở trên bầu trời đêm.

Ngôi sao đó là thế nào?

Câu hỏi tò mò của cô đột nhiên lại vang lên, tập kích hắn.

Hắn cảm thấy ngực thắt lại, không tự giác dừng cước bộ, trừng mắt nhìn ngôi sao kia.

Lúc hắn còn bé, mẫu thân từng chỉ vào ngôi sao kia và nói cho hắn chỉ cần tìm được nó thì vĩnh viễn có thể tìm được nhà.

Nhà của hắn đã tiêu tán từ khi hắn vẫn còn là thiếu niên, nhưng hắn vẫn nhận ra ngôi sao kia, lợi dụng nó mà phân biệt phương hướng, nhưng chưa từng dùng nó để tìm đường về nhà. Hắn đã sớm không có nhà. Nhưng cô lại khiến cho ngôi sao có ý nghĩa hơn…… Hắn biết, từ nay về sau, mỗi lần nhìn thấy nó thì hắn sẽ nhớ đến cô.

Còn đau không?

Cô ôn nhu nâng tay lên vỗ về vết sẹo trong lòng bàn tay hắn, rồi nhìn hắn.

Hắn nắm chặt tay, vội vàng dời tầm mắt, bước về phía trước.

Với em mà nói …… Anh đủ tốt rồi……

Cô hôn hắn, lặng lẽ nói như đang bí mật thì thầm.

Hắn khát vọng sự ấm áp, hắn khát vọng ấm áp mà cô cho hắn, nhưng cô không ở đây.

Hắn rời đi không nói lời nào, hiện tại hẳn cô đã biết là hắn không tốt.

Hắn đờ đẫn, xuyên qua đại sảnh của khách sạn cũ kỹ, đi lên thang lầu, đi đến tầng thứ tư.

Hắn làm như vậy là đúng, hắn tự nói thế.

Hắn rời đi là đúng.

Vì cứu một đứa nhỏ mà cô nguyện ý đối mặt với một tên tội phạm gϊếŧ người. Nếu là hắn thì hắn sẽ ở bên ngoài chờ người đến trợ giúp mới đi vào. Nhưng phán đoán của cô là đúng, nếu cô ở bên ngoài thì lúc tên kia nghe thấy tiếng còi cảnh sát sẽ gϊếŧ đứa nhỏ. Đó sẽ là một bất hạnh ngoài ý muốn, nhưng sẽ không phải sai lầm của cô. Nhưng cô lại không nghĩ thế, cô chỉ lo lắng lần sau có còn dũng khí đối mặt với lựa chọn như thế hay không. Hắn biết cô có, bởi vì nếu không thì lúc đầu cô đã không đi vào. Cô là một thiên sứ trên rốn có xỏ khuyên.

Là một thiên sứ hàng thật giá thật.

Mà hắn chỉ là một tên tội phạm bị vu phản quốc và bị truy nã.

Hắn biết, hắn nên giải quyết vấn đề của chính mình, nhưng hắn lấy cớ chưa khỏi bệnh mà kéo dài thời gian, bởi vì hắn luyến tiếc cô, càng sợ mất cô.

Hắn thực yếu đuối và ti bỉ, ngay cả một đầu ngón chân của cô cũng không xứng. Rời bỏ cô đại khái là quyết định khó khăn nhất đời này của hắn.

Hắn chua sót nghĩ, sau đó bước chân trầm trọng đến cửa phòng. Sợi tóc hắn dắt ở cửa vẫn còn, hắn lấy chìa khóa rồi mở cửa.

Ngày đó hắn không để lại một lời đã đi rồi.

Hắn không dám nói với cô lời nào, hắn không dám để cô ôm hy vọng, trở về lật lại bản án vô cùng khó khăn này, hắn tùy thời có thể bị gϊếŧ, cho nên hắn không dám hứa hẹn gì.

Hắn biết mình rời khỏi là đúng, mỗi ngày hắn đều nói với mình như thế vô số lần nhưng cô không chịu buông tha cho hắn, mặc kệ hắn làm gì cũng đều nghĩ đến cô.

Mỗi ngày đi qua quảng trường đầy băng, hắn đều nghĩ không biết cô có biết trượt băng không. Đi qua nhà hát, hắn lại hoài nghi không biết cô từng tới nhà hát xem kịch chưa? Thậm chí ở bưu cục hắn cũng mua vài cuốn sách từng nhìn thấy trong phòng cô.

Sau khi đóng cửa lại, hắn kéo mũ trên đầu, kép râu giả xuống, sau đó mở chai vodka, rót một chén nhỏ để uống. Chất lỏng cay rát kia xuống cổ họng, mang đến một chút ấm áp. Buông chén rượu, hắn lấy từ trong túi ra hai cuốn sách mới mua, để chúng lên đống sách hắn mua đặt ở đầu giường, sau đó ngồi xuống, trừng mắt nhìn chúng đến ngẩn người.

Hắn chưa từng xem qua nội dung trong những cuốn sách đó, chỉ đơn giản để chúng ở đó rồi nhìn. Làm như vậy thật rất ngu xuẩn nhưng đặt chúng ở đó khiến hắn được an ủi.

Điều đó có thể cho hắn ảo giác rằng hắn vẫn ở trong phòng cô. Mấy ngày nay, hắn luôn nghe được tiếng của cô, cảm giác được sự đυ.ng chạm và luôn nghĩ đến mình sẽ nhìn thấy cô ở trên đường. Hắn thậm chí có thể ngửi được mùi quả táo trên người cô.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Dung mạo ngọt ngào quyến rũ của cô lại hiện ra trước mắt, hắn có thể nghe được tiếng nước chảy trong bồn tắm của cô, hắn dám thề hắn thậm chí nghe được tiếng cô ngâm nga nói chuyện —- cửa phòng tắm phía sau đột nhiên bị người nào đó mở ra, đánh gãy suy nghĩ của hắn. Hắn cả kinh, đột nhiên cầm súng, dùng tốc độ nhanh nhất mà quay lại đối mặt với nữ nhân vừa mới mở cửa bước ra kia.

Nghiêm Phong không thể tin được vào hai mắt của mình, hắn trừng mắt nhìn nữ nhân đang mặc áo choàng tắm kia, hoài nghi có phải mình quá nhớ cô nên mới sinh ra ảo giác không.

Nhìn súng trên tay hắn, Lương Linh Hồng nháy mắt, hai tay dùng sức kéo chặt dây buộc áo choàng tắm, sau đó thắt một cái nơ bướm thật to, vừa làm vừa hướng hắn cười rạng rỡ.

“Yên tâm, em không phải đến để sống mái một phen với anh, mời anh có chĩa cái thứ đó vào người em nữa được không?”

Trừng mắt nhìn nữ nhân kia, Nghiêm Phong có chút choáng váng. Nếu không phải bởi vì hắn rất rõ ràng tình trạng của mình thì hắn sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ, hoặc bởi vì uống nhiều Vodka quá nên say rồi xuất hiện ảo giác.

Nhưng hắn cũng không uống nhiều, hắn cũng tin tưởng mình không ngủ mơ.

Thấy hắn bất động, cô ném cho một ánh mắt xem thường, trở lại nắm lấy túi hành lý và quần áo của mình để phía sau cửa phòng tắm, đàng hoàng đi qua bên người hắn.

Trong nháy mắt đó hắn mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng mở cửa phòng tắm ra xem xét. Trong bồn tắm lớn đang bốc đầy khói, trừ cái đó ra thì không có thứ gì khác. Hắn quay đầu lại, thấy cô đang ngồi xuống bên giường, lục túi của mình. Hiển nhiên là sợi tóc hắn dùng để làm hệ thống phòng vệ kia không phát huy tác dụng rồi. Nó hẳn là phải rơi xuống khi cô vào nhưng nó không có.

Hắn hoang mang nhìn cô, căn phòng không lớn, thậm chí ngay cả tủ quần áo cơ bản cũng không có. Hắn liếc mắt một cái là có thể xem toàn bộ, ngay cả dưới giường cũng không thể giấu người, phòng tắm là góc chết duy nhất.

Hắn không thể tin được hắn sẽ sơ ý như thế, nếu cô là địch nhân thì hắn đã sớm chết rồi.

“Em vào bằng cách nào?”

“Thì đi vao chứ sao.” Cô lấy từ trong túi ra một lọ nhũ dịch, thần sắc tự nhiên mà đổ một chút ra tay, vừa làm vừa trả lời nghi vấn của hắn, “Em vừa vào cửa đã nhìn thấy sợi tóc anh để lại, em lấy nó ra, sau khi đóng cửa lại lắp nó lại, vì em không muốn dọa anh.”

Phương pháp của cô đơn giản đến nỗi hắn kinh ngạc không thôi.

“Làm sao mà em tìm được anh?” Hắn chưa từng nói cho bất kỳ ai hắn ở đâu, bao gồm cả Hàn hắn cũng chưa nói.

“Không phải em tìm được, là A Chấn.” Cô nhìn hắn nó. “Hắn xâm nhập vào máy tính và hệ thống an ninh giám sát của mọi khách sạn tại Saint Petersburg, lại lợi dụng phần mềm hắn tự viết để đối chiếu những người có cùng hình thể và chiều cao như anh. Đừng quá khổ sở, anh đã rất cẩn thận rồi, cũng không mắc sai lầm gì, em phải mất rất nhiều công phu mới tìm được anh đó.”

Trên thực tế, là cô nhận ra hắn, bởi vì hắn cải trang rất khá, hơn nữa hầu như tránh được máy camera ở mọi chỗ, không có một màn ảnh nào chụp được mặt hắn, nếu không phải cô quá quen thuộc với thân thể hắn thì nhất định không tìm ra được.

Nhưng cách nói của cô cũng không khiến hắn an tâm hơn. Nhìn cô gái đang ngồi trên giường vẻ mặt nhàn nhã kia, Nghiêm Phong cảnh giác mở miệng hỏi: “Em ở đây làm gì?”

Hồng Hồng ma sát hai tay, hâm nóng nhũ dịch trong tay, sau đó nâng chân dài, đem chân gác trên cái ghế cạnh giường, vừa xoa nhũ dịch vừa nhìn hắn, mỉm cười nói: “Bôi mỹ phẩm, anh không thấy hả?”

Hắn lạnh mặt, không chút thay đổi mà nhìn cô, hiển nhiên là không thưởng thức sự hài hước của cô.

“Anh muốn hỏi vì sao em lại ở trong phòng tắm của anh!” Hắn nghiêm mặt, trầm giọng mở miệng.

“Bởi vì em rất lạnh.” Cô ném cho hắn một ánh mắt xem thường, nhướng mày oán giận, “Em sắp bị đông cứng rồi, thế nên mới vặn một bồn nước ấm để tắm, như thế mới thấy ấm một chút!”

“Không cần trêu chọc anh, anh không có thời gian rảnh.” Hắn cắn răng, âm trầm hỏi lại một lần: “Vì sao em ở trong này?”

Nhìn cái bản mặt tuấn tú lãnh khốc kia của hắn, cô lại có xúc động muốn đánh người. Nhưng việc đó không giải quyết được vấn đề, cho nên cô tập trung vào việc bôi nhũ dịch lên chân, giải thích: “Em đến để làm việc.”

“Làm việc sao?” Hắn nhướng mày.

Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, “Anh cũng không đáp ứng gia nhập công ty đungs không?”

Hắn xác thực không đồng ý, Hàn đã hỏi hắn nhưng hắn không muốn có thêm phiền toái. Hắn muốn giải quyết vấn đề của mình trước.

“Anh không phải nhân viên của Hồng Nhãn, nhưng anh lại gọi điện thoại về yêu cầu giúp đỡ.” Hồng Hồng lại lấy thêm ít dịch nhũ, làm nóng rồi tiếp tục mát xa bụng chân của mình, nhìn hắn mà nói thẳng: “Vậy anh chính là khách hàng của công ty.”