Thiên Sứ U Buồn

Chương 3

Đồng hồ ở trên bàn nhảy đến bảy giờ. Trong chậu rửa mặt là nước ấm, bốc hơi lên. Lương Linh Hồng trừng mắt nhìn nam nhân trên giường, hít một hơi thật sâu. Sống hai mươi tám năm rồi, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì mà cô chưa trải qua chứ?

“Ok, chẳng qua là giúp một nam tử đang hôn mê lau người thôi mà, có gì khó đâu?”

Hừ một tiếng, cô túm lấy khăn lông bỏ vào chậu rửa mặt, nhúng ướt rồi vắt khô, sau đó  bắt đầu chà lau từ khuôn mặt đầy râu của hắn.

Đây không phải việc khó khăn gì, nhưng cũng không đơn giản, bởi vì râu hắn thực sự rất phiền hà.

Cô xoa cái trán dính mồ hôi của hắn, lướt qua cái mũi cao thẳng, còn có mí mắt, nhưng tiếp theo thì phiền toái rồi. Cả nửa khuôn mặt hắn, từ miệng đến hai bên mang tai đều bị chòm râu rậm rạp che lấp. Cô không biết dùng khăn lông ướt lau hai cái có thể làm sạch không.

Không hờn giận nhìn bộ râu kia, cô nghĩ có lẽ nên dùng nước để rửa, nhưng điều này sẽ khiến chỗ nào cũng là nước, đến lúc đó lại không hay ho gì, hắn sẽ phải ngủ trên giường đệm bị ướt.

Không cần tên nam nhân miệng thối kia nói thì cô cũng hiểu người này có thể vì ngủ trên giường ẩm ướt lạnh lẽo nên bệnh tình sẽ nặng hơn, nếu làm không tốt khiến hắn toi mạng thì cô đền không nổi.

Cô cứ coi anh ta là người chết là được rồi! Nghĩ đến đề nghị của tên kia, cô nhướng mày.

Thì người chết vậy.

Cô chưa từng chiếu cố bệnh nhân nhưng cô thật ra từng hỗ trợ xử lý vài cỗ thi thể.

Hồng Hồng buông khăn mặt, bước nhanh đi ra ngoài cửa.

Nam nhân trên giường lúc này mới âm thầm thư khẩu khí, nhưng không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng bước chân đi đến, một lát sau hắn chợt nghe thấy tiếng máy móc đáng sợ.

Cô làm thử chút, xác định nó có thể sử dụng thì bắt đầu làm luôn.

Nhưng dù thế thì cái âm thanh máy móc rung động kia vẫn khiến da đầu hắn run lên.

Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Giây tiếp theo cô đã ngồi ở bên giường, vỗ vỗ mặt hắn, “Tiên sinh, không phải tôi muốn tìm phiền toái, nhưng anh để râu dài thế này, thật sự rất dễ có vi khuẩn, lúc ăn cơm cũng sẽ dính đầy đồ ăn, râu muốn để là được, nhưng sức khỏe là cả đời, chờ anh khỏe hơn, có khí lực thì lại nuôi râu cũng được.”

Tuy hắn cũng muốn cạo râu, và những lời cô nói đều không sai nhưng hắn thật sự rất hận mình hiện giờ bất lực, chỉ có thể mặc người bài bố. Hơn nữa, cho dù xấu, bẩn, thối thì cũng là râu của hắn, hẳn là chỉ có hắn mới được quyết định phải xử lý thế nào! Nhưng cô gái này lại hoàn toàn không có ý định trưng cầu ý hắn đã ngồi lên giường, nói xong những lời này rồi liền quấn khăn quãnh cổ hắn, sau đó liền xoa kem cạo râu, rồi mở máy cạo râu chạy bằng điện ra, động tác lưu loát, vừa hát vừa thay hắn cạo râu.

Ông trời ạ!

Hắn còn đang khϊếp sợ không thôi thì cô gái kia đã hát vang, đồng thời cạo sạch râu bên phải của hắn, sau đó đến bên trái, rồi lôi kéo mũi hắn, miệng hắn đem toàn bộ râu của hắn cạo không còn một mảnh.

Trong lúc đó, kem cạo râu đã từng chảy xuống mũi hắn khiến hắn thiếu chút không thể hô hấp. May mà cô phát hiện kịp thời, nắm lấy mũi hắn, rồi lấy khăn mặt lau đi.

“Thật có lỗi, hy vọng cái này không ảnh hưởng đến hô hấp của ânh, ha ha?” Cô nàng tự đắc mà cười vui vẻ: “Trước kia tôi đều giúp người chết cạo râu, anh cũng biết đấy, bọn họ chả có vấn đề gì với hô hấp cả.”

“Ok, đã xong!” Tắt máy cạo râu đi, cô nàng cầm khăn mặt thấm nước nóng lau mặt cho hắn, sau đó lại lau sạch kem cạo râu dính trên mặt trên cổ hắn, rồi đắp một cái khăn mặt nóng ấm lên mặt hắn. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khăn mặt nóng ấp lên khiến mặt hắn có cảm giác khoan khoái, thật sự là dễ chịu chết đi được. Cảm giác ấm áp kia khiến hắn chậm rãi yên tĩnh lại.

Cô gái kia vẫn vừa hát vừa bưng chậu rửa mặt đi vào trong phòng tắm, lại bưng nước ấm sạch sẽ đi ra. Cô để chậu rửa mặt lên bàn, miệng vẫn vui vẻ hừ hừ ca khúc kia, sau đó lại vắt khăn mặt, bắt đầu chà lau cơ thể hắn. Vừa rồi vì quá khϊếp sợ nên hắn không nghe ra nhưng hiện tại hắn nhận ra rồi.

Trong miệng cô đang ư ử một bản hòa âm của bản giao hưởng số 41 của Mozart. Hát đến cuối cô lại bắt đầu từ đầu, thỉnh thoảng còn vì nốt cao nào đó mà giọng bị lạc đi.

Cô dùng khăn lông ấm áp, bắt đầu chà lau từ cổ đến ngực hắn, sau đó cô nâng tay phải của hắn lên, lau từ vai đến đầu ngón tayl không bỏ sót chỗ nào. Cô vừa lau vừa thỉnh thoảng giặt khăn, cuối cùng lại đổi sang bên trái làm lại một lần nữa.

Nói thật, động tác của cô so với tưởng tượng của hắn thì ôn nhu hơn nhiều. Hắn vốn nghĩ cô sẽ thô lỗ tùy tiện lau hai cái cho xong việc, nhưng hiển nhiên cô gái này không phải người làm cho có lệ để báo cáo kết quả. Tuy cô thích oán giận nhưng cô làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa cũng rất vui vẻ mà làm.

Cô thậm chí còn giúp hắn xoay người để lau phía sau lưng.

Lau xong nửa người trên, cô cầm lấy khăn mặt lúc trước đắp lên mặt cho hắn, sau đó đột nhiên phun ra một câu tán dương, “Bộ dạng của anh cũng không tồi nha!”

Hồng Hồng nhíu mày, đánh giá bệnh nhân đang nằm trên giường, chậc chậc nói: “Đang yên đang lành tự nhiên để râu làm gì, đúng là đáng giận mà.” Hắn biết mình lớn lên cũng coi như không tồi, nhưng chưa từng có ai thẳng thắn giáp mặt nói với hắn điều này như cô.

Còn chưa kịp cảm nhận cảm xúc quái dị kỳ lạ trong lòng kia thì hắn đã phát hiện nữa nhân thế nhưng bắt đầu vươn ma trảo đi thoát quần của hắn. Hắn lúc này mới nhớ đến quyết định của cô.

“Tốt lắm, kế tiếp để xem anh còn giấu cái gì hay ho nữa không!”

Không! Nữ nhân chết tiệt, đừng có chạm vào quần tôi!

Cho dù ở trong lòng hắn hò hét như thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được cô gái kia đang cởi cúc quần mình, sau đó cố sức kéo quần dài của hắn xuống, tiếp theo là ……. hắn không dám nghĩ nữa, nhưng nữ nhân kia thế nhưng thật sự cởi cả qυầи ɭóŧ của hắn.

Lúc cô cởi mảnh quần áo che đậy cuối cùng trên người hắn ra thì lập tức phun ra tiếp một tiếng kinh hô tán thưởng, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích.

Ông trời ạ, nữ nhân này chẳng lẽ không có một chút cảm giác thẹn thùng gì sao? Xấu hổ và giận dữ, còn có khó chịu dâng lên trong lòng hắn.

“Oa oa! Trời ạ!”

Nghe được tiếng cười của cô, hắn rõ ràng hiểu được vị tiểu thư này hoàn toàn không hiểu “thẹn thùng” viết thế nào nữa rồi.

“Ngoan ngoãn nào! Lão huynh, bảo bối của anh thật đúng là vĩ đại nha!” Hắn không phải chưa từng bị người ta nhìn thấy hết nhưng chưa từng ở trong tình huống bất lực thế này. Hắn bị người ta nhìn chằm chằm đánh giá, còn xem kỹ, chắc chắn là cô đang nhìn kỹ cả người hắn. Cô rõ ràng không phải cái loại nhìn thấy nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sẽ thẹn thùng nhắm mắt thét chói.

Giây tiếp theo, hắn hoàn toàn xác định cô chính là phù thủy!

Bởi vì, cô nàng thế nhưng cười rồi đổi sang hát một bài hát tiếng Anh, sau đó vô cùng lớn mật, lại không chút nương tay mà giúp hắn tẩy rửa bộ vị yếu ớt nhất trên người nam nhân.

Trong nháy mắt hắn thực lo lắng không biết cô có xử lý luôn đống lông tóc ở chỗ đó của hắn không. Ý nghĩ này khiến hắn thấy khủng hoảng, cũng may cô không làm thế.

Hắn không biết nên thở nhẹ một hơi hay nên ngồi dậy bóp chết cô. Đương nhiên, đó là nói thế thôi, chứ hắn đã làm gì có sức làm việc đó.

Bởi vì, không thể tránh né nên thẩn thể hắn không có biện pháp kháng cự đôi tay mềm mại bé nhỏ của nữ nhân chạm đến, cho dù nữ nhân kia chả khác gì mụ phù thủy.

Cho nên, đương nhiên hắn lại phản ứng chết tiệt đó.

Mà cô thì không có khả năng chú ý tới, dù sao cô cũng đang nắm giữ hắn. Nhưng điều này chỉ khiến cô cười than một lần nữa.

“Aizzz, tôi phải nói là những nam nhân tôi xử lý trước đó cũng sẽ không có phản ứng này.” Cô ta tạm dừng một giây, nhưng không phải bởi vì e thẹn mà là để hút khí. Nói xong câu đó cô ta lại khanh khách nở nụ cười, giống như nhìn thấy cái gì buồn cười vậy. Trời ạ, thật sự là đáng sợ! Hắn không thể tin được loại chuyện này lại phát sinh trên người hắn.

Thật vất vả, nữ nhân điên này mới xử lý xong chỗ đó, rồi lại tiếp tục hát ư ử, cầm khăn lông mà chà lau đùi cùng bàn chân hắn.

Hắn vô cùng xác định cô vừa ca hát vừa khiêu vũ, bởi vì khăn mặt thỉnh thoảng bởi vì tiết tấu cao vυ't mà rời khỏi thân thể hắn, sau đó sẽ những giọt nước li ti bay đến trên người và trên mặt hắn.

Đây là mộng đúng không?

Đây nhất định là một hồi mộng mị vớ vẩn!

Ngay lúc đó, cửa phòng lại bị người ta mở ra, nữ nhân lúc trước rời đi đã thở hổn hển chạy trở về.

“Hồng Hồng, tôi đã trở về, côi! Nha a!” Tiếng thét chói tai kia thiếu chút nữa xuyên qua màng tai hắn.

Trong một phần trăm giây kia hắn thế nhưng có chút may mắn vừa rồi cô ta làm xong đã cầm khăn che lại nửa người dưới của hắn.

Sợ Hồng Hồng một người vất vả nên làm xong việc Võ ca giao, Đinh Khả Phỉ vội vàng trở về, vừa mở cửa đã thấy bệnh nhân đáng thương kia cả người đều trống trơn, tuy bộ vị quan trọng của hắn đã được phủ khăn che đi nhưng rõ ràng ràng là dưới lớp khăn đó đã không còn mảnh quần áo nào che đậy. Cảnh tượng choáng váng đó trong phút chốc khiến Khả Phỉ hoa dung thất sắc, kích động xoay người không dám nhìn tiếp. Cô mặt đỏ tim đập, lắp bắp mở miệng.

“Hồng Hồng, cô –…… Làm gì thế?! Co, cô sao lại lột trần anh ta thế này?”

“Giúp anh ta lau người còn gì.” Lương Linh Hồng thần sắc tự nhiên mà dừng lại động tác, cầm lấy khăn lông ướt, chống thắt lưng, buồn cười mà nhìn Khả Phỉ thẹn thùng bất an đứng ở cửa, sau đó hỏi ngược lại: “Cô và A Nam không phải muốn tôi hỗ trợ lau người cho anh ta sao? Không lột trần thì lau thế quái nào được?”

“Nhưng màà –” Cô đỏ mặt xoay người, lại nhìn thân thể trống trơn kia, vội lấy tay che mắt, xấu hổ nói: “Trời ạ, ý chúng tôi là giúp hắn lau chút mồ hôi, vệ sinh một chút là được, không cần…… Ách, không cần xử lý triệt để thế này.”

Khóc không ra nước mắt hẳn chính là loại cảm giác này đi?

Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, suy yếu nằm ở trên giường nghĩ, có lẽ hắn tốt nhất nên triệt để mà ngất đi để chẳng cần biết đến những chuyện này.

“Hả? Phải không?” Không phát hiện dị trạng của nam nhân trên giường, Hồng Hồng sửng sốt, nhưng rất nhanh lại bật cười, khoát tay nói: “Không sao, dù sao thì mình cũng lau xong hết rồi! Lau kỹ một chút thì hắn cũng sẽ thoải mái hơn!”

Khả Phỉ nghe xong thì há hốc mồm, nhưng cô ấy nói lời này cũng có chút đạo lý. Nhìn nữ nhân đứng bên cạnh giường cười đến hoa tươi sáng lạn, cô chỉ đành nói: “Vậy cô lau xong chưa?”

“Cô không xem sao?” Hồng Hồng nói. Khả Phỉ liền hít một ngụm, gạt ngay “Tôi không cần!”

Nữ nhân này rốt cuộc đang nói cái chuyện ma quỷ gì vậy? Hắn vừa tức vừa giận, lại nghe thấy mụ phù thủy kia mở miệng nói ra lời khiến hắn muốn phun máu.

“Làm ơn đi, cô chưa từng thấy nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sao?” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Phỉ nháy mắt đỏ lên, Hồng Hồng kinh ngạc mở miệng cười hỏi: “Trời ạ, đừng nói cho tôi biết là cô ở Hồng Nhãn nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy nam nhân ở trần đi tới đi lui!”

“Bọn họ sẽ không ở trần đi tới đi lui!” Khả Phỉ ném một ánh mắt xem thường, vừa lấy tay che cái quang cảnh khiến người ta đỏ mặt kia, vừa đi đến gần Hồng Hồng, nhướng mày nói: “Cho dù có thì cũng chỉ để trần nửa người trên thôi, tôi chưa từng thấy …… Nơi đó! Được chưa?”

Đáng chết! Một cỗ dự cảm không ổn đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.

Nghe xong lời Khả Phỉ nói, Hồng Hồng nhíu mày, trong giây lát liền cầm cái khăn che trên người hắn lên, đùa dai mà vung lên trước mặt Khả Phỉ, “Làm sao? Nơi này sao?”

Trời ơi! Hắn biết ngay mà!

“Nha a!” Phát hiện Hồng Hồng cầm trong tay cái khăn, là cái vừa nãy che chỗ đó của nam nhân kia thì Khả Phỉ sợ tới mức mặt đỏ tim đập, vội lấy tay che mắt, một tay đẩy Hồng Hồng, sống chết không cho cô nàng tới gần mình.

“Không cần, cô cách tôi xa một chút! Trời ạ! Lương Linh Hồng! Cô đừng náo loạn! Mau đưa nó về chỗ cũ đi!”

Hồng Hồng cười phá lên, nháo cô, “Ha ha ha ha, cô đúng là, thẹn thùng như thế chẳng nhẽ vẫn còn là xử nữ? Nếu trước kia chưa từng thấy qua thì mau thừa dịp xem qua chút, về sau nhìn thấy mới không sợ hãi! Bảo bối của người này rất lớn nha, đảm bảo trong sách giáo khoa và giáo dục giới tính không thấy đâu –”

Hắn muốn làm thịt cô ta! Chờ hắn động đậy được, thì hắn nhất định sẽ làm thịt nữ nhân này!

Hai mươi năm qua hắn từng bị địch nhân bắt rồi bị nhục nhã, từng đi bộ xuyên qua bình nguyên lạnh lẽo đến suýt chết, từng gặp rất nhiều thống khổ, xấu hổ và giận dữ nhưng chỉ mấy phút ngắn ngủi này mà đã gian nan hơn tất cả những chuyện đó.

“Lương, Linh, Hồng!” Đinh Khả Phỉ đỏ mặt, gào cả tên họ của cô, vừa thẹn vừa quẫn cảnh cáo: “Cô còn nháo nữa là tôi trở mặt –”

Thấy Khả Phỉ thật sự tức giận, Hồng Hồng lúc này mới thu liễm một ít, “Được rồi, được rồi! Tôi để lại Ok?” Cô nàng vừa nói vừa chậm rãi che cái khăn về chỗ cũ. “Cô xem, đã che lại, kín không kẽ hở.”

Cô mới không cần nhìn đâu.

Nhưng để xác định, Khả Phỉ vẫn vụиɠ ŧяộʍ theo khe hở ngón tay mà nhìn chút, thấy khăn đã về chỗ cũ thì mới thoáng thả lỏng. Nhưng cô lại nghĩ đến một chuyện, “Hồng Hồng, quần của anh ta đâu?”

“Ở chỗ kia.” Hồng Hồng chỉ vào quần dài và qυầи ɭóŧ trên ghế.

“Cô mau mặc quần cho hắn đi.” Cũng không thể để người ta trần như nhộng nằm ở đây được. Theo tính cách của Hồng Hồng thì ai biết được cô ta có hứng trí đùa dai nữa không? Nếu chỉ đắp một cái khăn thì thật sự rất nguy hiểm.

Hồng Hồng đứng ở bên giường, buồn cười nhìn Khả Phỉ đang đỏ mặt, vẫn lấy tay che mắt, hoàn toàn không dám nhìn nam nhân trên giường, hỏi: “Quần? Quần hắn vừa thối vừa bẩn, tôi vất vả lắm mới cởi ra rồi còn giúp anh ta lau khô người. Bây giờ cô lại muốn tôi mặc cái quần bẩn kia lại, thế chả phải nãy giờ tôi làm việc vô nghĩa à?”

Cái này…… cũng đúng nha.

Khả Phỉ đỏ mặt nhìn cô, quyết định xoay người nhanh chóng chạy ra cửa, vừa chạy vừa nói: “Tôi đi lấy một cái qυầи ɭóŧ mới đến ngay đây.”

Nhìn cô gái đang chạy trốn nhanh như thỏ kia, Hồng Hồng thiếu chút nữa lại cười, vội kêu: “Này! Đinh Khả Phỉ, cô chạy nhanh thế, có biết anh ta mặc cỡ bao nhiêu không?” Khả Phỉ nghe vậy thì khẩn cấp sắp xếp gọn gàng, lại vội vàng chạy về , cầm quần áo bẩn trên ghế, vừa quay ra cửa vừa nói: “Tôi đem quần áo bẩn này đi giặt, sau đó sẽ mang đồ mới đến.”