Nếu đây là mộng thì hắn hy vọng không có người tới quấy rầy.
Nếu đây là sự thật thì hắn hy vọng có thể tiếp tục sự thật này.
Lời của cô giống như đã mở chốt an toàn trên khẩu súng, hoàn toàn đánh gãy một tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn. Hắn không biết rõ mình đã rời khỏi phòng tập bắn thế nào, chỉ biết hắn thu thập này nọ, nắm chặt tay cô rồi đi thẳng lên trên lầu. Hắn kỳ thật rất muốn trực tiếp khiêng cô mà gào thét chạy lên lầu, giống như những người viễn cổ sống trong hang động, nhưng cô đáng được đối xử tốt hơn như thế.
Vừa vào đến trong phòng hắn đã đóng cửa lại.
Trong phòng, tối đen một mảnh, chỉ có chút ánh sáng nhạt chiếu vào cửa sổ.
Hắn có thể cảm giác được du͙© vọиɠ của cô, hoặc chính là của hắn? Hắn không phân rõ được nữa.
Hắn cúi đầu, thấy khuôn mặt thanh tú, hơi thở của cô, giống như bọn họ vừa mới cùng nhau chạy qua nửa quả núi.
“Chúng ta đã chạy lên đây sao?” hắn hỏi.
“Em không biết.” Cô lắc đầu thừa nhận.
“Anh hy vọng không phải thế.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, kỳ thật hắn cũng không quá để ý, chỉ tại có việc cô ở trong này, ở trong lòng hắn là hắn cần xác định lại, cho nên hắn cúi đầu hôn cô.
A, cô là thật, ngượng ngùng, ngọt ngào và mềm mại. Hắn ôm lấy cô, đem cả người cô áp lên giường.
Trong không khí tràn ngập hương vị của cô, hắn vỗ về khuôn mặt ửng đỏ của cô, thấp giọng nói:
“Em xác định thật chứ?”
Cô không trả lời mà chỉ chủ động cởϊ áσ phông của mình, cướp đi hô hấp của hắn.
Nữ nhân này xinh đẹp lại dũng cảm đến bất khả tư nghị, hắn cũng không hỏi nhiều nữa, không dám tiếp tục nghi ngờ vận may của chính mình nữa. Hắn cởi đồ của mình, nghênh đón cô tiến đến, đưa tay ôm lấy mặt cô, ôn nhu hôn lên đôi môi ngọt ngào.
Đêm dài âm trầm, như mộng như huyễn.
Bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy lướt qua da thịt màu đồng cổ của hắn, mặt vai, gáy, cánh tay, khuôn ngực rắn chắc, thắt lưng.
Môi hắn lướt xuống cằm cô, rồi đến xương quai xanh, lưu luyến trên da thịt mềm mại như tơ, tiếp tục đi xuống hai bầu ngực đang đứng thẳng, thưởng thức thân thể nhiệt tình này.
Không biết từ khi nào mà hắn đã cởi áσ ɭóŧ của cô, dùng khuôn miệng ẩm ướt mà mυ'ŧ mát đóa hoa non mềm của cô, khiến cô rêи ɾỉ không thôi.
Cô cảm thấy sợ hãi, khát vọng, kinh hoảng, chờ mong mà run run. Ngọn lửa hắn dẫn ra cơ hồ bao vây lấy hết thảy mọi thứ.
Giống như cảm giác được sự bối rối của cô, hắn lại thả chậm tốc độ, quay lại bên môi cô, nhẹ nhàng hôn cô.
“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm bên người cô, “Đừng sợ.”
“Em…… Không sợ……” cô khẽ nhếch mắt, mê loạn mà nói: “Em chỉ là…… Khẩn trương…… Cảm giác này thật …… thật…… Kinh người……”
Hình dung của cô khiến hắn nhếch miệng. Hắn nhẹ nắm lấy tay cô mà cô thì mê muội nhìn hắn đưa tay mình áp lên ngực rắn chắc của hắn, để cảm nhận trái tim hắn đang đập, rung động đó xuyên qua lòng bàn tay cô, từng chút, từng chút.
“Anh cũng khẩn trương.” Tiếng hắn khàn khàn, bên môi mang nụ cười, trong mắt chỉ có cô.
Cô dán lòng bàn tay của mình sát lên ngực hắn, cảm nhận tiếng trái tim đập mãnh liệt, nhìn đồng tử trong mắt hắn vì du͙© vọиɠ mà co rút lại.
Hô hấp của hắn sâu hơn, làn da cũng nóng lên, cơ bắp vì sự đυ.ng chạm của cô mà căn lên. Hắn vẫn gồng người phía trên cô, kiên nhẫn để cô thăm dò, mồ hôi tinh mịn theo từng lỗ chân lông thấm ra.
Hắn thực sự rất khẩn trương, giống cô vậy. Việc này thật khiến cho cô thả lỏng đến kỳ dị. Dưới sự cổ vũ không tiếng động của hắn, cô tò mò, lấy ngón tay vuốt ve cơ bụng cứng rắn của hắn, khiến hắn hít vào một hơi, cơ bắp cũng co lại.
Cô nhanh chóng giương mắt, nhưng hắn không ngăn cản cô.
Cô nhìn vào mắt hắn, ngón tay không tự chủ mà tiếp tục nhẹ nhàng mơn trớn cơ bụng của hưans, sau đó xuống chút nữa.
Con ngươi màu đen của hắn vì sự đυ.ng chạm của cô mà càng sâu hơn, đen hơn.
Cả người cô cũng nóng lên, bàn tay hạnh kiểm xấu cứ run run, chạm vào nút quần bò của hắn, phải mất một lúc mới cởi nó ra được.
Nhưng giây tiếp theo hắn lại đè tay cô lại.
“Không.” Hắn khàn giọng mở miệng, không dám để cô tiếp tục lướt xuống nữa, sợ bản thân không nhịn được.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, hắn ngồi lên, kéo rớt quần dài trên người mình.
Tĩnh Hà lấy khuỷu tay chống nửa người trên lên, mê muội lại tò mò nhìn hắn. Nam nhân này cao lớn mà cường tráng, ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn tạo thành những cái bóng, nhưng đồng thời cũng cường điệu dáng người rắn chắc, và những đường cong xinh đẹp trên đó.
Cô nhẹ thở gấp, cảm thấy thân thể vừa nóng vừa tê dại, tầm mắt hắn lướt đến chỗ nào thì đều khiến nơi đó ngứa ngáy rối loạn.
Giống như sợ dọa đến cô, hắn chậm rãi trở lại, hôn lên môi cô, từng chút một, rồi đến ngực, rốn, bụng —
Cô hít một ngụm nhìn hắn tiếp tục đi xuống, dùng răng nanh cắn mở cúc quần của cô, rút đi quần dài trên người cô.
Hắn dùng răng khiến kɧoáı ©ảʍ tăng hơn gấp nhiều lần. Cô không tiếp tục nhìn hắn đi xuống, không thể tin được. Hắn giương mắt, nhìn cô rồi chậm rãi dùng răng cắn lấy qυầи ɭóŧ của cô. Động tác của hắn vô cùng thong thả để cô có thời gian ngừng lại nếu cô muốn nhưng cô không làm được, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng hô hấp dồn dập mà nhìn hắn dùng răng và bàn tay to lớn rút đi qυầи ɭóŧ của mình.
Sau đó hắn lại quay về hôn cô, miệng lưỡi nóng bỏng, còn bàn tay to thì đi tới nơi khiến cô đỏ mặt.
Hắn hôn đến khi cô phải thở dốc mới mang theo nhẫn nại kinh người để cô thích ứng với sự động chạm của hắn. Ngón tay hắn ôn nhu âu yếm cô, một lần lại một lần, gợn lên từng cơn sóng như bài sơn đảo hải, khiến cô không thể nghĩ, không thể hỏi.
Cô bám chặt lấy vai hắn, thở gấp, rêи ɾỉ, run run, sau đó hòa tan.
Chờ cô phát hiện ra thì không biết từ khi nào đã nằm trở lại trên giường, vô lực kháng cự.
Hắn lúc này mới rút đi toàn bộ quần áo trên người mình. Cô cảm nhận được nam tính nóng bỏng giữa hai chân mình vì thế lại khẩn trương hơn, nhưng cũng càng khát vọng hơn.
Cô nhẹ thở gấp nhìn hắn lại cúi đầu, hôn lên khóe mắt chứa lệ của cô. Hắn dẫn dắt một cảm giác rất kinh người khiến cô hoàn toàn không nói được lời nào, chỉ cảm thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, gợi cảm vô cùng.
“Em……” cô thở hổn hển
“Suỵt……” hắn nói, lấy ngón tay dẫn dắt một đợt cao trào mới.
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng bám lấy lưng hắn, khom lưng rêи ɾỉ ra tiếng, cơ hồ không thể thừa nhận kɧoáı ©ảʍ này.
Lúc cô lên đến cao trào hắn mới cùng cô hợp làm một. Xé rách đau đớn cơ hồ bị chôn vùi trong vui thích cực độ, nhưng vẫn khiến cô phải cúi đầu thở nhẹ.
Hắn ngừng lại, để cô quen thuộc với sự tồn tại của mình. Hắn hoàn toàn chiếm cứ cơ thể cô, không để lộ một khe hở nhỏ. Cô cũng cảm nhận được nhịp đập của hắn, mùi vị vây quanh và cả thân thể cường tráng của hắn.
Hắn thở ngắn và trầm trọng, lúc cô mở mắt ra thì thấy được biểu tình buộc chặt đè nén của hắn. Cô chưa từng cùng người khác thân thiết thế này, nhưng sâu trong lòng cô biết chuyện này không chỉ có thế mà còn có ý nghĩa khác, có điều giờ khắc này cô không muốn tự hỏi nhiều.
Cô nâng tay lên, hôn người đàn ông đang cố khống chế du͙© vọиɠ của chính mình này, để hắn buông bỏ một tia lý trí cuối cùng, để hắn cũng vì cô mà điên cuồng.
Sau đó, hắn bắt đầu di động, cướp đi suy nghĩ còn sót lại của cô. Mới vừa rồi, cô nghĩ cảm giác kia đã kà cực hạn nhưng giờ mới hiểu được đó mới chỉ là bắt đầu.
Cô cuộn người trong lòng hắn, cả người biến thành một ngọn lửa, thiêu đốt mọi thứ, bốc cao lên tận trời.
Lúc cô đứng dậy thì hắn cũng tỉnh lại.
Cô gái trong lòng không phát hiện ra hắn đã tỉnh, nên cô vụиɠ ŧяộʍ xuống giường, động tác mềm nhẹ mà không tiếng động, trong nháy mắt hắn tưởng cô hối hận.
Ý niệm này giống như một bàn tay lớn đang bóp nghẹt tim hắn. Hắn thiếu chút nữa đã muốn vươn tay kéo cô vào trong lòng, nhưng lại sợ biết được cảm thụ chân chính của cô. Giây tiếp theo cô lại cầm chăn quấn lên người.
Là chăn chứ không phải quần áo, cô không muốn trốn.
Hắn nhẹ nhàng thở ra.
Trên thực tế, cô cũng không mặc quần áo mà chỉ bọc cái chăn, giống như một nàng tiên, rồi đi đến bên cửa sổ, đứng ở đó ngửa đầu, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cô vươn tay để trên cửa sổ, hướng bên trên mà nhìn, tấm chăn mềm mại vắt trên đầu vai cô, vừa đủ che khuất cảnh xuân đẹp đẽ, nhưng lộ ra đôi chân dài duyên dáng của cô.
Ánh sáng ngoài cửa sổ nhàn nhạt, rơi trên khuôn mặt trắng noãn của cô. Bộ dáng đó đẹp quá, đẹp đến khiến hắn đau lòng.
Hắn không biết có phải mình phát ra tiếng động không nhưng cô quay đầu, lúc nhìn thấy hắn thì nở nụ cười nhẹ.
“Ánh trăng.” Cô nói, thanh âm rất nhẹ.
Hắn bất giác đứng dậy, đi tới bên người cô, ôm lấy thắt lưng cô.
Một cỗ sung sướиɠ và thỏa mãn đơn thuần dâng lên khiến cô chui vào lòng hắn. Lúc dựa sát vào nhau, hắn không nhịn được hít một hơi thật sâu để mùi hương của cô tràn ngập trong tâm phế mình.
Cô rúc trong lòng hắn, mắt vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, hắn theo tầm mắt cô nhìn lại thì chỉ thấy mặt trăng tròn hiện ra giữa những tòa nhà lớn, rạng ngời mà sáng tỏ.
“Em tưởng là ngọn đèn nhưng lại hóa ra ánh trăng.” Cô nhỏ giọng nói, trong đó có sự vui sướиɠ thuần túy mà đơn giản.
“Đã lâu em không nhìn thấy ánh trăng.”
Không phải lâu nay mặt trăng không xuất hiện, mà là đã lâu cô không có tâm thế nhàn hạ mà ngẩng đầu ngắm trăng như thế này. Mặt trăng trong thành phố luôn bị nhà cửa che khuất, vốn đã khó thấy được, mà cuộc sống khẩn trương đầy lo âu càng khiến cô không có thời gian để chú ý đến nó.
Mặt trăng treo cao, do dù lẫn giữa các tòa nhà cao tầng thì nó vẫn sáng ngời đẹp đẽ.
“Đẹp quá.” Hắn nói.
“Vâng.” Cô quay đầu thì thấy hắn không phải đang nhìn ánh trăng mà đang nhìn mình. Điều này khiến cô đỏ mặt. Hắn nâng tay, nhẹ phủ lên mặt cô, mà cô thì ngượng ngùng quay đi nhưng hắn lại bắt cô phải quay lại nhìn mình, ngón cái mơn trớn đôi môi cô, rồi lại cúi xuống hôn cô.
Cô nhẹ thở gấp, lẩm bẩm: “Hẳn phải treo một cái biển cảnh báo ‘nguy hiểm chớ đến gần’ trên người anh.”
“Vì sao?” Hắn khó hiểu.
“Anh quá mức gợi cảm, có tính nghiện.” Cô lẩm bẩm.
Hắn thế mà lại đỏ mặt. Nam nhân này lại thẹn thùng sao?
Cô kinh ngạc nhìn hắn khiến mặt hắn càng hồng hơn. Tĩnh Hà há mồm muốn nói, nhưng hắn lại không cho cô cơ hội mà đã cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng ý cười thì vẫn còn đó.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy cả người cô ôm đến trên giường, nhưng cô vẫn đang không ngừng cười.
“Thực xin lỗi…… Không phải em cố ý……” cô cười nói.
“Em không nên cười nhạo anh.” Hắn đem tay cô kéo đến đỉnh đầu, ra vẻ hung ác nói.
“Em không có.” Cô nũng nịu kháng nghị.
Hắn nhíu mày.
“Em chỉ thấy anh thực đáng yêu.” Cô thành thật nói.
Đồ Cần á khẩu không trả lời được, chỉ nhìn cô gái nhỏ dưới thân, mặt hắn vừa đen vừa hồng.
Lúc này cô không cười nữa, mà ngửa đầu hôn cằm rồi môi hắn.
“Em phải biết rằng anh không chấp nhận dùng từ đáng yêu đối với một người đàn ông trưởng thành là một lời ca ngợi đâu.” Hắn buồn bực nói.
Cô mỉm cười, chân dài nâng lên vòng lấy người hắn, nhẹ nhàng ma sát, ôn nhu nói: “Em lại nghĩ đó là lời khen.”
Hắn hít một hơi, con ngươi sâu thêm.
“Nếu lại làm lần nữa, ngày mai em sẽ không thoải mái đâu.” Hắn khàn giọng cảnh cáo cô.
“Lần đầu tiên tất nhiên sẽ không thoải mái.” Cô hết sức khắc chế không đỏ mặt mà nói: “Em nghe nói lần thứ hai sẽ tốt hơn chút.”
Hắn từ chối ba giây, sau đó buông tha không kháng cự nữa mà chỉ cúi đầu cùng cô triền miên.
Lúc hửng sáng cô trở về phòng mình. Hắn kiên trì muốn đưa cô về phòng, cô ngăn không được, kết quả là thiếu chút nữa hắn đã đi vào phòng tắm với cô. Cô phải uy hϊếp cộng dụ dỗ, mất một phen công phu mới đưa hắn đẩy ra ngoài cửa được.
Sau vài ngày, thời gian ban ngày giống như quá dài, mãi không hết. Không biết có phải từ nhỏ cô đã chịu nhiều áp lực hay không mà từ khi cùng hắn ở một chỗ, du͙© vọиɠ của cô quả thực không thể vãn hồi.
Lúc ăn cơm, khi tập bắn, khi có người khác ở bên cạnh, cô đều phải cố hết sức để không nghĩ đến chuyện khi ở bên hắn cảm giác tốt thế nào, vòng ôm của hắn ấm áp ra sao và con người hắn nhiệt tình, mê người đến mức nào.
Cô đúng là phải cố hết sức.
Nhưng cô không thể không nhìn hắn, đi tới chạm vào hắn. Nói đơn giản một câu, lúc hắn cùng cô thân mật thì đúng là vô cùng nóng bỏng.
Cô thi thoảng cũng hoài nghi dãy nhà trọ này liệu có bốc cháy không.
Bất kỳ lúc nào có cơ hội hắn cũng hôn cô mà cô thì không có cách nào phản kháng, bởi vì hành vi của cô cũng hạnh kiểm xấu không kém.
Đến giờ mà hai người vẫn chưa từng bị bắt gặp thì đúng là kỳ tích rồi. Nhưng lúc ở phòng tập bắn, hai người vẫn có sự chuyên tâm khó có được. Hắn vẫn dạy cô những điều cơ bản như làm thế nào dùng súng, cách đổi đạn, và các nguyên tắc cơ bản khác.
“Em không có cơ hội dùng đến thứ này đâu nhưng để ngừa vạn nhất thì anh hy vọng em biết nhiều một chút.”
Cô không phản đối, sau khi hỗ trợ Khả Phỉ xử lý tư liệu của công ty thì cô đã rõ bọn họ là những người như thế nào, và bình thường đối mặt với những ai.
Vì thế cô rất nghiêm túc học tập mọi thứ về súng.
Lúc bọn họ rời khỏi phòng tập bắn, đi lên lầu hai thì nhìn thấy một nam nhân cô không quen ở trong nhà ăn, đang lục tủ lạnh. Mái tóc đen của hắn xoăn lung tung, quần áo nhăn nhúm, bên cạnh vẫn còn vứt một túi hành lý.
“A Ưng?” Đồ Cần hiển nhiên là quen người kia, hắn đi lên trước gọi một tiếng.
Người kia quay đầu lại, trên tay cầm một quả táo, miệng thì đầy bánh sandwich. Nếu không phải hắn thoạt nhìn rất giống một tên lang thang sắp chết đói thì hắn chính là một chàng trai phương tây rất tuấn tú.
“Cậu vừa về hả?” Đồ Cần lấy từ quầy bar ra một chai bia ném cho người kia.
Người kêu A Ưng kia nhai hai ba cái đã nuốt bánh trong miệng, lại vẫn không trả lời mà trực tiếp nốc bia, rồi mới gật đầu coi như trả lời.
Tầm mắt người kia di chuyển đến trên người cô, đôi lông mày nhướng lên thay cho câu hỏi.
“Em trai thứ hai của anh, Đồ Ưng.” Đồ Cần quay đầu, giới thiệu với cô.
“Giang Tĩnh Hà, cô ấy tạm thời ở nơi này.”
Đồ Cần đơn giản nói một câu, nhưng với nam nhân này thì thế là đủ rồi. Hắn liếc nhìn đại ca nhà mình một cái rồi lễ phép hướng cô gật đầu, tiếp đó lấy hành lý, cầm quả táo với bia rồi đi lên lầu.
Từ đầu tới đuôi hắn chả nói lời nào hết.
“Thật có lỗi, từ nhỏ hắn đã không thích nói chuyện, nhưng hắn không có ác ý.” Bởi vì em trai mình khác với người thường nên Đồ Cần mở miệng giải thích.
Cô lắc đầu, chỉ tò mò hỏi: “Sao mọi người lại chọn làm nghề này?”
Công việc này không phải ngành nghề bình thường, cô khó có thể tưởng tượng người bình thường sẽ tiếp xúc với công việc mang tính chất quái dị của công ty này, huống chi cả ba anh em bọn họ đều gia nhập.
Hắn cười cười, lấy một quả táo trên bàn cơm, gọt vỏ nói: “Từ nhỏ anh đã quen Võ ca, năm đó anh ấy muốn mở công ty thì tới hỏi bọn anh có muốn gia nhập không.”
“Anh ta hỏi thì các anh liền gia nhập sao?”
“Mỗi người bọn anh đều có thiên phú nhất định. A Ưng am hiểu súng ống cùng võ thuật, A Chấn là thiên tài máy tính.”
“Anh thì sao?”
Trong giây lát, vẻ mặt hắn có chút quái dị, hắn ngừng một chút mới mở miệng: “Anh có thiên phú về việc truy tìm dấu vết.”
Truy tìm dấu vết?
Hắn thoạt nhìn không có vẻ muốn cô hỏi thêm nên tuy tò mò cô vẫn bảo bản thân không cần hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ sửa lời: “Khi đó anh có biết đây không phải là công ty điều tra bình thường không?”
“Biết.” Đồ Cần vừa gọt táo vừa nhìn cô nói: “Ngay từ đầu Võ ca đã nói rất rõ ràng, anh ấy thuyết phục bọn anh dùng thiên phú của mình và sự thật đã chứng minh bọn anh làm công việc này rất tốt.”
Cô không biết có phải bản thân lộ ra biểu tình chần chờ hay không.
Hắn gọn gàng đem quả táo chia làm 8 phần, để trên bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên với cô, nói: “Anh biết rõ mình đang làm gì.”
Khi hắn không thèm nhìn cũng gọt xong táo, đao pháp tốt đến mắt cắt táo như cắt bơ thì cô biết hắn thực sự biết mình đang làm gì.
Cô cầm lấy quả táo, để trên bàn cơm.
Tuy hắn cười, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy hắn cười có chút miễn cưỡng. Có điều khi ở trên giường, hắn vẫn nhiệt tình như cũ.
Cô mình không nên yêu cầu nhiều nhưng vẫn nhịn không được muốn biết nhiều hơn về hắn. Cô biết mình dành nhiều tình cảm cho hắn lắm, mà hắn cũng chẳng hứa hẹn gì với cô hết, thậm chí không gọi cô là người yêu, nhưng cô vẫn không thể khống chế mà càng ngày càng quan tâm hắn.
Mỗi ngày cô đều bị du͙© vọиɠ thiêu đốt, không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể càng sa chân vào đó.