Soái Ca Ngọt Ngào

Chương 7

Trù nghệ của Đinh Khả Phỉ tốt khỏi phải bàn.

Uống xong bát canh ấm áp kia, cảm tưởng duy nhất của cô chính là điều này.

Sau khi vào cửa, Khả Phỉ đã đem cô lên nhà ăn ở lầu hai, đẩy bát canh vào tay cô, thậm chí còn ở một bên biểu diễn ma thuật, trong chớp mắt đã làm ra một bàn đồ ăn ngon miệng.

Nhìn cô gái nhiệt tình tốt bụng đang chạy tới chạy lui kia, l*иg ngực cô chợt co rút. Lúc Khả Phỉ rốt cục dừng lại, ngồi ở bên người cô thì cô nhịn không được mở miệng hỏi.

“Vì sao?”

“Hả?” Khả Phỉ sửng sốt, khó hiểu nhìn cô.

“Vì sao em lại đặc biệt nhờ người tìm chị?”

Đinh Khả Phỉ kém cô hai lớp, thời gian hai người quen biết cũng chỉ một năm, nếu đổi là người bình thường thì căn bản sẽ không để ý như vậy.

Khả Phỉ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn thẳng nàng nói: “Đương nhiên là vì chị không phải người như vậy mà. Trước kia ở trong câu lạc bộ chị luôn làm việc có quy củ. Em không nghĩ chị lại là người khoa trương đến mức nhẫm lẫn cảnh trong mơ và ngoài đời. Chuyện đó chỉ có em mới làm thôi.”

Tĩnh Hà muốn cười, nhưng lại cười không được. Cô chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.

“Công ty này chuyên điều tra những việc ngoài ý muốn. Bình thường em làm việc như nghe điện thoại, quét tước, làm nữ giúp việc thì còn phải đem tin tức trong ngoài nước xem xét một lượt. Nếu là chuyện không tầm thường thì phải nhớ rõ.”

Khả Phỉ vừa giúp cô thêm cơm vừa nói: “Ngày đó em vừa đọc báo liền cảm thấy sự tình không đúng. Nếu đổi thành người khác thì đại khái em sẽ nghĩ là tin tức chọc cười, nhưng báo ghi là chị. Chị là ai chứ, chính là học tỉ Tĩnh Hà không bao giờ trốn học, trễ hẹn bài tập, không để nước đến chân mới nhảy, buổi tối mỗi ngày đều thu dọn sách vở đồ đạc một cách cẩn thận! Nếu không phải tự mắt nhìn thấy thì chị sẽ không nhàm chán mà chạy báo công an, chơi trò cậu bé gọi sói đến như thế.

Tĩnh Hà đang cầm bát liền nhìn cô hỏi: “Em làm sao mà xác định? Chúng ta…… Chúng ta đã rất nhiều năm không gặp.”

“Tục ngữ có câu ba tuổi định tám mươi.” Khả Phỉ nhìn trần nhà liếc mắt một cái, sau sau đó thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tin tưởng em đi, những lời này tồn tại là có nguyên nhân cả.”

Khả Phỉ đem cơm đưa cho cô rồi hỏi tiếp: “Ngay từ đầu em đã cảm thấy không đúng nhưng gọi điện thoại cho chị không có ai tiếp. Em cũng gọi điện đến thư viện vài lần thì quản lý nói chị không đi làm. Em chạy tới thư viện mới nghe nói người đồng nghiệp ngày đó chị nhìn thấy bị bắn thì ngày hôm sau liền bị tai nạn xe hơi chết rồi. Em càng nghĩ càng thấy không đúng liền hỏi địa chỉ nhà chị chạy tới nhưng hàng xóm nói đã mấy ngày chị chưa trở lại. Em nghĩ có khả năng chị giả vờ đi công tác rồi không về nhà nữa thế nên em mới nhờ Đồ Cần hỗ trợ, ai biết vừa điều tra lại phát hiện — ách –”

Khả Phỉ dừng một chút, nhìn cô một cái, cẩn thận nói từng câu từng chữ: “Đồ Cần phát hiện nhà chị có người vào lục này nọ, cầu thang cứu hỏa ở ban công nhà chị cũng được dùng. Thế nên bọn em đoán hẳn chị đã xảy ra chuyện. Chị cũng biết, đây là công ty điều tra việc ngoài ý muốn, nếu muốn tìm một người cũng không quá khó. Nhưng chị lại giống như bốc hơi giữa nhân gian vậy. Sau đó bọn em vất vả lắm mới tìm được hành tung của chị, ai biết lại chậm một bước. Bời vì phòng ở kia của chị bị đốt nên Đồ Cần lại tìm một phen mới tìm được chị vào hai ngày trước.”

Cô nàng thở hổn hển một hơi, “Võ ca nói có khả năng chị không cẩn thận để lộ hành tung, đám người kia có thể đến trừ khử chị nên mới kêu Đồ Cần đi âm thầm bảo hộ chị. Đồng thời anh ấy cũng xem có biện pháp điều tra đối phương là ai không. Vì thế mà bọn em chưa đón chị về ngay.”

Nhìn học muội nhiệt tinh trước mặt, Tĩnh Hà vẫn nhịn không được hỏi lại: “Nếu em đã biết chị chọc phải phiền toái thì chẳng nhẽ không sợ chị liên lụy em sao?”

“Chị nói đùa ư, nếu sợ liên lụy thì còn là bạn tốt thế nào được?”

Khả Phỉ trừng mắt nhìn nàng, còn thật sự nói: “Trước kia em bị người vu oan trộm này nọ, cả lớp không ai tin em chỉ có chị đứng về phía em. Khi đó chị cũng đâu sợ bị em liên lụy đâu.”

Đây căn bản là hai việc khác nhau mà!

Nhìn học muội đã lâu không gặp trước mắt, nước mắt cô đột nhiên dâng lên. Cô cuống quít cúi đầu, ăn cơm, uống canh, bởi vì nghẹn ngào lại không thể mở miệng.

Đinh Khả Phỉ như là chưa phát hiện ra cảm xúc của cô nên cứ ngồi một bên mà niệm, cơ hồ đem cuộc sống mấy năm nay của mình báo cáo ra hết.

Cô nàng chưa tốt nghiệp thì đã tới làm công ở đây. Vốn lúc đầu cô chỉ tính toán đi làm vài năm, nhưng làm một đường đến hiện tại. Công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn chỉ có vài nhân viên, đại bộ phận đều ở tòa nhà này. Chỗ này vừa là cơ quan vừa là ký túc xá. Nhưng vì tính chất công việc nên mọi người trong công ty khó mà hội ngộ cùng một chỗ.

Cô nàng chính là nhân viên hành chính kiêm tạp vụ, kiêm đầu bếp. Lão bản Hàn Vũ Kì, trừ bỏ keo kiệt chút thì mọi thứ cơ bản không tệ. Từ khi hắn cưới lão bà thì thường không tự giác mà cười ngây ngô, cũng không động tí là ức hϊếp cô.

Lão bản nương Phong Thanh Lam là thần tượng của cô nàng, căn cứ theo lời Khả Phỉ thì cô gái này không khác gì nữ siêu nhân.

Trong công ty có sáu vị mãnh nam…… Tất cả đều kỳ quái…… Mỗi ngày cô đều chạy như con quay…… Trong tủ lạnh lúc nào cũng phải có đồ ăn…… Một ngày trực hai mươi tư giờ…… Cả năm không có nghỉ phép……

Lúc Khả Phỉ còn đang thể hiện lải nhải thần công thì cô không tự giác thả lỏng cả người, mí mắt cũng dần nặng. Tuy cô muốn đứng lên hỗ trợ rửa chén nhưng lại bị Khả Phỉ cưỡng chế ngồi vào trên sô pha nghỉ ngơi.

Khả Phỉ vừa rửa chén vừa tiếp tục lải nhải: “Nhân viên nơi này tuy kỳ quái nhưng mọi người đều tốt…… ”

“Khí tượng…… Có bão…… Đổ bộ……”

“Chờ một lát…… Đến khách phòng…… Yên tâm nghỉ ngơi……”

Nghe cô ấy cơ hồ lải nhải không dứt, Tĩnh Hà ngây ngốc nhìn bóng dáng Khả Phỉ, chỉ cảm thấy một nỗi mệt mỏi không hiểu được.

“Hệ thống bảo toàn là A Chấn thiết kế…… Giống như tường đồng vách sắt…… Ruồi bọ đều không bay vào được……”

Ngoài cửa sổ mưa gió dần dần lớn lên, nhiệt độ không khí cũng ấm áp thoải mái, cơn buồn ngủ chui vào mỗi tế bào, Khả Phỉ thì nói không ngừng giống như một bài hát ru êm ái.

Mới đầu cô còn nhớ rõ phải đáp lời, nhưng qua một lúc thì cô sẽ không tự giác nhắm mắt lại, ở trên sô pha, từ ngồi biến thành nằm, rồi nặng nề ngủ mất.

Sau khi kiểm tra mọi thứ, Đồ Cần vào cửa thì nhìn thấy cô đang cuộn người ở trên sô pha, Khả Phỉ thì cúi người thay cô đắp cái chăn. Thấy hắn vào cửa, Khả Phỉ liền đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo hắn nhỏ giọng, sau đó cũng đi qua phía hắn.

“Ngủ rồi sao?” hắn đi qua, nhẹ giọng hỏi.

“Vâng, ăn xong không bao lâu thì ngủ mất. Có chuyện gì thì ngày mai hẵng hỏi, đại khái là chị ấy mệt muốn chết rồi.” Khả Phỉ đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Anh giúp em ôm chị ấy đến phòng khách được không? Em sợ chị ấy ngủ trong này thì hôm sau cả người sẽ đau nhức.”

Hắn khom người, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ trên ghế sô pha. Cô ngủ rất sâu, lúc bị ôm lên cô hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn để cô tựa vào đầu vai rồi ôm cô lên phòng khách ở lầu ba.

Khả Phỉ đi ở phía trước, thay hắn mở cửa, sau đó chạy tới kho lấy chăm bông sạch sẽ.

Hắn đem cô đặt lên giường, đúng lúc này thấy cô nhíu mày, rêи ɾỉ nói lời vô nghĩa. Cô có vẻ không quá thoải mái, bộ dáng khó chịu kia khiến hắn nhịn không được ngồi ở mép giường, đưa tay sờ trán cô, trấn an sự bất an của cô.

Sự bi thương và kinh hoảng của cô chảy vào đầu ngón tay, lòng bàn tay, đi tới ngực khiến ngực hắn co lại.

“Không có việc gì.” Hhắn thấp giọng nói.

Nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống.

“Ngủ đi.”

Biểu tình buộc chặt của cô cuối cùng cũng hòa hoãn lại. Hắn lau khô nước mắt cho cô, vỗ về mặt cô, thẳng đến khi sự bi thương và hoảng sợ của cô trôi đi, thẳng đến khi cô không nhíu mày, lại rơi vào giấc ngủ an ổn.

Bên ngoài cánh cửa đang mở, Đinh Khả Phỉ ôm tấm chăn bông buổi sáng mới phơi nắng, tựa vào trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhìn chằm chằm trần nhà, không dám vào cửa.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy nếu giờ đi vào thì giống như phá hư không khí tĩnh lặng bên trong.

Lúc trước cô đã cảm thấy Đồ Cần đối với chuyện của học tỉ quá mức quan tâm. Đồ Cần vẫn luôn xem cô là em gái mà thương yêu nên mới đầu cô nghĩ hắn không muốn thấy cô khổ sở. Nhưng hiện tại xem ra, hắn chỉ sợ là không biết từ lúc nào đã có hảo cảm với học tỉ.

Đồ gia huynh đệ không quá giống người thường. Bọn họ có năng lực siêu nhiên, chuyện này cô cũng chỉ biết sau khi đến đây một thời gian. Mọi người trong công ty không cố ý giấu diếm cô , nhưng cũng không giải thích gì với cô.

Khả Phỉ biết Đồ Cần có thể từ đồ vật cảm ứng được ý niệm thậm chí tình cảm một người lưu lại.

Ngay từ đầu cũng bởi vì thế mà Võ ca mới có thể để hắn đi đến nhà trọ của Tĩnh Hà, bởi vì chỉ có hắn mới lấy được nhiều thông tin nhất.

Nhưng khi hắn thật vất vả mới tìm ra phòng trọ trước của Tĩnh Hà thì nơi đó lại bị đốt trụi, manh mối cũng đứt. Vốn cô còn tuyệt vọng nhưng Đồ Cần lại mỗi ngày đi tới ngõ lớn ngõ nhỏ, chạm vào những chỗ học tỉ có thể chạm đến. Như vậy không khác gì mò kim đáy bể.

Tay vịn nhà trọ, cửa lớn, chạm xe buýt, mặt tiền cửa hàng gần đó, tường rào. Đó quả thực là một công việc nặng nhọc. Hắn tìm một tuần mới tìm được nơi Tĩnh Hà lưu lại ý niệm, lại tìm một tuần, mới đến được chỗ cô đang trốn.

Nhưng học tỉ vì trốn tránh người xấu, nên cứ chuyển nhà liên tục, điều này khiến cho việc tìm cô ấy càng khó khăn hơn. Đồ Cần vậy nhưng cũng chưa từng buông tha.

Cô vụиɠ ŧяộʍ xoay người thăm dò nhìn một cái.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, nam nhân cao lớn ngồi bên giường, vẫn ôn nhu ngóng nhìn cô gái mảnh mai đang ngồi trên giường.

Hình ảnh kia nói có bao nhiêu lãng mạn thì có bấy nhiêu lãng mạn khiến cô nhịn không được đỏ mặt.

Ai ai, nếu ngày nào đó có nam nhân cũng có thể ôn nhu ngóng nhìn cô như vậy thì thật tốt biết bao —

“Tiểu Phì, em ôm chăn đứng đây làm gì? Học tỉ của em hả? Đồ Cần không phải nói là đã đón cô ấy về rồi sao?”

Không khí lãng mạn trong chớp mắt tan thành mây khói. Cô ném ra một ánh mắt xem thường, vội vàng quay đầu, vươn ngón trỏ đặt trên miệng, mắt cảnh cáo Hàn Võ Kì.

“Anh nhỏ tiếng chút, chị ấy đang ngủ!”

Tuy cô đã đè thấp giọng nhưng lúc quay đầu lại đã thấy Đồ Cần đã sớm rút tay về đứng dậy.

Khả Phỉ có chút não trừng mắt nhìn lão bản liếc mắt một cái, rồi mới ôm chăn đi vào phòng, đem nó giao cho Đồ Cần, nói nhỏ: “Thật có lỗi, vừa rồi có điện thoại, chị ấy có tỉnh không?”

“Không.” Đồ Cần tiếp nhận cái chăn, đắp cho cô gái ở trên giường, rồi mới đi về phía nam nhân đang khoanh tay nhếch miệng đứng ở cửa.

“Cậu hỏi chưa?”

“Chưa.”

Hàn Võ Kì nhíu mày nhìn hắn.

Đồ Cần xấu hổ ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: “Lúc tôi xuống lầu thì cô ấy ngủ mất rồi.”

Hàn Võ Kì hắc hắc cười khẽ, gật đầu đồng ý, “Cũng được,dù sao đã ba tháng, không cần vội.”