Soái Ca Ngọt Ngào

Chương 3

Ngày mùa hè, mặt trời ngạo nghễ trên cao.

Trên tay là lon coca mới lấy từ trong tủ lạnh, gặp không khí cực nóng thì bên trên vỏ lon đọng từng giọt nước nhỏ.

Cô ngửa đầu uống một ngụm cuối cùng, nhưng vẫn không thể giúp bản thân giải khát. Chiếc tivi lớn ở trên tường chiếu ra quảng cáo của các loại đồ uống ngon mát, nhìn diễn viên đang nhẹ nhàng khoan khoái uống từng ngụm kia, cô không khỏi thở dài. Sớm biết thế này, cô nên mua nước thì tốt rồi.

Quăng lon nước ngọt đã trống rỗng vào thùng rác, cô kéo thấp vành mũ, trở lại chỗ xếp hàng đợi xe, chờ đợi cái xe buýt không biết bao giờ mới đến kia.

Ánh mặt trời nóng dọa người, nhựa đường trên đường tỏa ra nhiệt khí, cảnh phố xá giống như đang nổi lên trên một bể nước nóng. Không khí nóng bức, ô tô lại khói dầu, mùi mồ hôi, quán cơm gần đó truyền đến mùi dầu ăn, trong không khí nóng hơn 35 độ này, mọi thứ quyện vào nhau.

Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy muốn nôn. Cô có thể cảm nhận được mồ hôi tẩm ướt lưng mình. Cô nghĩ mình nên lấy mũ xuống để quạt chút nhưng lại không dám mạo hiểm, cho nên chỉ có thể tiếp tục đội.

Cô thở sâu nhịn xuống cảm giác buồn nôn, sống chết trừng mắt nhìn biển quảng cáo trên tòa nhà cao tầng ở đối diện. Trên tấm biển quảng cáo có một nam người mẫu rất đẹp trai, trên mặt đeo kính râm, trên cổ phản chiếu ánh mặt trời chói lòa khiến người ta nhìn vào cực kỳ thấy không thoải mái.

Bỗng dưng, một trận choáng váng đột nhiên đánh úp lại.

Đáng chết, cô sắp xỉu rồi.

Lúc cảnh vật trong nhát mắt lệch khỏi vị trí, cô chậm nửa nhịp mới phát hiện được chuyện đó, muốn đưa tay bắt lấy cái gì để cố định thân mình nhưng thân thể không tuân theo điều khiển của ý thức, cả người cô cứ thế ngả về phía trước. Mắt thấy sẽ ngã đập mặt xuống đường thì đúng lúc này, một bàn tay to từ nơi nào đó xông ra đỡ được cô.

Hoặc nói đúng hơn là vớt được cô.

Cái mũ trên đầu cô ngã xuống mặt đường nhựa nóng như rang, bị một chiếc xe buýt đi qua cán lên, may mà bàn tay kia chặn ngang eo vớt cô về kịp. Trên thực tế cô thấy mình tựa vào một l*иg ngực rắn chắc.

“Tiểu thư, cô có khỏe không?”

Cô nghe thấy lời này thì ngẩng đầu, cố gắng nhìn thẳng, lại nhìn thấy một khuôn mặt đang hé ra.

Chủ nhân bàn tay to này để tóc húi cua, mà cô nhìn không rõ mặt hắn.

“Tôi……” tay cô để trước ngực hắn, muốn để bản thân đứng vững, nhưng lại chỉ rước lấy một cơn choáng váng khác.

Thấy thế, hắn quyết định nhanh chóng bế cơ thể mềm như sợi mỳ của cô lên.

Trong lúc mơ hồ cô cảm giác được mọi người xung quanh xôn xao, mà bản thân cô cũng kinh hoảng.

“Tôi không sao……” nàng hít vào một hơi rồi nói, ngữ khí hư nhược, nửa điểm thuyết phục cũng không có.

“Cô bị cảm nắng rồi.” Hắn bước nhanh đến cửa lớn của một công ty bách hóa gần đó, bên trong truyền ra khí mát lạnh. Một đường này mọi người đều chú ý tới hai bọn họ.

“Không…… thả tôi xuống dưới……” cô túm lấy vạt áo hắn, kiên trì nói, “Đừng…… Đừng đến bên trong……”

Cô dùng sức rất lớn, cơ hồ làm hỏng áo T-shirt của hắn. Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái đang đổ mồ hôi lạnh, mặt trắng như tờ giấy, sau đó lại liếc nhìn công ty bách hóa kia một cái.

Trước cửa công ty bách hóa tuy rằng có người đến người đi nhưng vẫn có gì đó không đúng. Từ khi thấy cô đứng dưới trời nắng hắn đã thấy kỳ quái vì sao cô lại không giống hầu hết mọi người khi đứng tránh trong bóng râm của công ty bách hóa.

“Thả tôi xuống……” cô khẩn trương nhìn đám người đứng trước cửa công ty bách hóa, suy yếu lặp lại.

Hắn nhìn theo tầm mắt cô thì thấy được thứ cô sợ hãi — phóng viên đang đưa tin trước cửa trạm xe.

Phía trước công ty bách hóa đang có hoạt động, có vài phóng viên các báo tới đưa tin, hơn nữa bởi vì hắn bế cô giữa chỗ đông người nên đã gây chú ý cho khá nhiều người.

“Làm ơn……” sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cố nói.

“Đừng lo lắng,” hắn nói.

Nói là nói như vậy, nhưng hắn lại không có ý buồn tay, có điều hắn lại chuyển hướng. Dù cô vẫn chưa hết kinh hoàng nhưng ít nhất hắn cũng mang cô rời xa đám phóng viên kia.

Hắn bế cô đến dưới bóng râm của một tòa nhà, cô đoán là hắn muốn đặt cô xuống ghế đá công cộng, nhưng vào ngày nghỉ, chỗ này lại có đám đông náo nhiệt thì ghế đã sớm bị người ta chiếm cứ hết rồi. Hắn lại vẫn kiên nhẫn ôm cô đi qua một tòa nhà lại một tòa nhà, đến chỗ ít người.

Rốt cục bọn họ cũng tìm được một cái ghế trống. Hắn đặt cô ngồi trên ghế đá, từ túi lấy ra một chai nước khoáng, cùng với một chai đồ uống của người chơi thể thao, rồi đổ bớt nước trong chai nước khoáng rồi pha với đồ uống vận động rồi mới đưa cho cô.

“Uống cái này vào giúp bổ sung chất điện phân.”

Cô ngửa đầu nhìn hắn, nhưng một cơn choáng váng lại úp tới. Hắn nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cô.

“Hai chai này là tôi mới mua, chưa hề uống qua,” hắn vừa nói vừa đem túi của mình để trên ghế.

Sau khi được buông ra, cô hơi chút trấn định lại, nhìn chai nước trước mặt, cô duỗi tay cầm lấy, đưa đến bên miệng chậm rãi uống một ngụm, để tránh bản thân lại phun ra.

Nước mát, ngồi trong bóng râm lại có gió từ từ thổi tới khiến cho cơn choáng váng của cô cũng đỡ hơn. Tầm mắt của đám người đi đường cũng không chiếu đến đây nữa, cho dù có thì cũng là chú ý tới người đàn ông cao lớn hơn người bên cạnh cô.

Hắn đúng là mãnh nam.

Đúng vậy, không có chữ nào so với hai chữ đó có thể chuẩn xác miêu tả ngoại hình của người này.

Cánh tay tráng kiện, l*иg ngực rắn chắc, phần thân thể lộ ra ngoài quần áo của hắn đều có cơ bắp, cho dù là cẳng chân bị vây trong quần bò thì khi đi lại cũng nổi rõ cơ bắp.

Sở dĩ cô chú ý đến điều này vì tầm mắt cô chỉ có thể duy trì ở độ cao ngang đùi hắn, chỉ cần hơn ngẩng đầu là cô đã muốn nôn; Về phần cánh tay hắn cùng ngực thì đều là ấn tượng vừa rồi hắn bế cô.

Hắn lấy từ trong bao ra một gói giấy lau, sau đó ngồi xuống trước mặt cô.

Thẳng đến giờ phút này cô mới chân chính nhìn rõ mặt hắn.

Hắn có một đôi mắt vô cùng thâm thúy mà xinh đẹp, mi mắt đen dầy, khuôn mặt ngay ngắn, môi dày, cùng với làn da màu đồng cổ.

Ngũ quan của người này tách ra thì đều đẹp, nhưng hợp lại trên mặt không hiểu sao lại có một loại cảm giác kỳ quái đột ngột, không rõ là đẹp hay không.

Răng hắn rất trắng. Có thể là bởi vì da hắn tối màu hơn người thường. Đặc biệt khi so với những nam nhân suốt ngày nhốt mình trong các tòa nhà cao tầng trong thành phố thì có vẻ đen hơn nhiều.

Hắn vươn tay lấy ngón trỏ nhẹ chạm lên mặt cô, tay hắn có vết chai, khớp xương rõ ràng mà to lớn, đầu ngón tay khô ráp mà ấm áp. Móng tay hắn được cắt tỉa ngắn gọn, chỉ có một chút trên đầu ngón tay.

Cô mê muội nhìn bàn tay to gần ngay trước mặt của hắn, thẳng đến khi tay hắn nhẹ chạm đến cằm cô, ý bảo cô ngẩng đầu.

Cô nhu thuận giương mắt.

Hắn nói: “Cô có cần nằm xuống không?”

Giọng hắn trầm thấp có từ tính, giống một loại nhạc khí nào đó. Đôi mắt xinh đẹp của hắn giờ phút này lộ ra sự quan tâm. Cô trừng mắt nhìn, sau đó mới đột nhiên tỉnh lại, chú ý tới răng hắn thật trắng, là vì hắn đang nói chuyện. Từ nãy đến giờ hiển nhiên là hắn đang cố gọi cô mấy lần.

“Không……” cô xấu hổ lắc lắc đầu, sau đó lại vì choáng vàng mà nhanh chóng dừng lại, nhưng vẫn cố nói: “Tôi tốt hơn nhiều rồi.”

Nhìn cô gái trước mặt lần nữa rũ mắt xuống, hắn không tin lời cô nói, Sắc mặt cô vẫn trắng bệch, trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh, phản ứng thì chậm chạp, ánh mắt không rõ tiêu cự, cái tay đang cầm chai nước của cô thậm chí còn hơi run run.

Hắn hẳn là phải ép cô nằm xuống, nhưng không muốn làm cô sợ hãi nên hắn rút ra một tờ giấy lau, để trong tay cô, “Lau mồ hôi đi.”

Nàng nhìn tờ giấy trắng noãn trong tay mình, kỳ quái nhìn giống như không biết nó là cái gì.

“Lau mồ hôi đi,” hắn kiên nhẫn lặp lại.

Lúc này đây, cô giống như nghe hiểu, động tác có chút chậm chạp cầm lấy khăn giấy mà lau đi mồ hôi lạnh trên mặt và cổ. Tờ giấy trên tay cô rất nhanh đã ướt, hắn lại rút hai tờ khác đưa cho cô, sau đó lấy đi tờ giấy đã ướt trong tay cô.

“Lại uống chút nước đi,” hắn nhắc nhở cô.

Cô nghe lời uống nước, chậm rãi từng ngụm một.

Dần dần cơn choáng vàng không còn nghiêm trọng nữa, da cô cũng không ẩm ướt lạnh lẽo, ngực bụng cũng không quá khó chịu. Cô sớm biết mình bị cảm nắng nhưng bởi vì sợ hãi mà không chịu cởi bộ đồ nóng bức trên người.

Ánh nắng chói mắt lóe lên từ cửa kính giữa các tòa nhà, không khí oi bức, ngẫu nhiên sẽ có hơi lạnh từ cửa của công ty bách hóa thổi ra. Tiếng động cơ ô tô rầm rầm xao động, mọi người qua lại trên đường, tiếng nói chuyện, tranh cãi, khuyên giải an ủi đều xôn xao xung quanh.

Có một nam nhân mặc tây trang vừa nói điện thoại vừa cầm cặp tài liệu vội vàng đi, một đám các cô gái trẻ thì thầm cười khúc khích đi qua, nhân viên công ty vận chuyển hàng hóa đẩy một đóng hàng còn cao hơn người mình đi qua.

Trong khung cảnh đó, nam nhân cao lớn vừa cứu cô vẫn ngồi xổm trước mặt cô, đưa cho cô một tờ giấy lau, chờ cô khôi phục.

Hắn giống như một bức tường, tản ra một loại khí thế không hiểu khiến người ta không dám cùng hắn dễ dàng mặt đối mặt. Hắn thoải mái mà ngăn cách những người quanh mình và cô, nhiều người đi qua như vậy nhưng cô lại cảm thấy mình đang ngồi trong một góc phòng, mà không phải ở giữa một khu vực náo nhiệt.

“Đỡ hơn chưa?”

Cô ngước mắt nhìn hắn, nam nhân cao lớn cường tráng này cho dù có ngồi xuống thì tầm mắt vần cao hơn cô một ít.

“Ân.” Cô gật đầu, “Cám ơn anh.”

Hắn hơi hơi nhất nhếch miệng, lộ ra một nụ cười, “Không cần khách khí.”

Hắn cười rộ lên nhìn đẹp lắm, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp.

“Tôi là Đồ Cần.” Hắn nói xong liền hướng cô giơ tay ra.

Cô nhìn bàn tay to của hắn, lại nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn. Cô hẳn nên sợ hắn, cô chưa bao giờ am hiểu việc ở chung với người khác, cô trời sinh đã nhát gan nên vô cùng không quen thuộc với việc giao tiếp xã hội.

Nếu có một ngày trước mặt cô có một tác phẩm văn học nổi tiếng thế giới, cùng một minh tinh nổi tiếng vạn người mê, rồi cô phải chọn một trong hai để qua đêm cùng thì cô tuyệt đối sẽ chọn ở cùng cuốn sách. Thế nên năm đó cô mới học ngành thư viện.

“Xin chào,” hắn nói, giọng nói mang theo từ tính lại vang lên, mà bàn tay to vẫn giơ ra trước mặt cô, duy trì cùng một tư thế và vị trí.

Tuy cơ thể cường tráng của hắn lộ ra tính uy hϊếp nhưng tư thái và ánh mắt hắn lại tản ra sự ôn nhu làm cô thấy an tâm. Thế nên dù vẫn rất cảnh giác nhưng cô vẫn vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.

“Xin chào,” cô nói.

Giọng cô rất nhỏ, cơ hồ bị âm thanh của người qua đường nuốt mất nhưng Đồ Cần vẫn nghe được rất rõ ràng. Bàn tay nho nhỏ của cô nằm trong bàn tay to ngăm đen của hắn làm cho hắn tưởng tượng ra càng nhiều mềm mại hơn nữa.

Xuyên thấu qua tay cô có rất nhiều ý niệm truyền đến, mang theo một chút không yên cùng tò mò, nhưng không có sợ hãi.

Từ nhỏ, hắn đã có thể cảm giác được ý niệm của mọi người lưu lại trên đồ vật, nếu trực tiếp chạm vào người thì hắn càng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của đối phương, vui vẻ, cao hứng, bi thương, sầu lo, căm hận, sợ hãi!

Có khi, hắn thậm chí có thể cảm giác được ý nghĩ của đối phương, vì thế hắn không thích bắt tay người khác. Cho dù hắn đã học cách ngăn cách những ý niệm cảm xúc đó nhưng hắn vẫn không thích tiếp xúc với người khác như cũ.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng chủ động bắt tay người khác, nhưng hắn muốn đυ.ng vào cô, rất muốn. Vì thế trước khi đến bên cạnh cô, hắn đã bỏ xuống phòng bị, mà cô quả nhiên giống như hắn đã cảm nhận được khi ở trong phòng cô.

Cô có một trái tim thiện lương mà ấm áp.

Trái tim đó từ đầu đến giờ đều giống như một chiếc lá run run trong gió, mỗi lần đυ.ng vào cô, hắn đều có thể cảm giác được những cảm xúc che giấu bên dưới, cùng với đó là sợ hãi cùng lo lắng. Nhưng những cảm xúc đó không nhằm vào hắn.