Edit: Ry
Bên trong phòng cấp cứu cực kì bận rộn, màn ngăn cách giữa các giường đều được kéo lên, bên tai tràn ngập tiếng máy móc xa lạ kêu inh ỏi cùng với tiếng nhân viên y tế gấp gáp kêu gào.
Sắc mặt Nhạn Vãn Thu vẫn rất yếu ớt, đổi một bộ quần áo bệnh nhân cho trẻ em, cơ thể gầy gò nho nhỏ nằm trên giường bệnh, trông đáng thương vô cùng.
Hai mắt cô bé nhắm chặt, nhịp tim bình ổn, tất cả đều mạnh khỏe.
Tuy nói là thời tiết giữa hè, nhưng phòng cấp cứu lại có máy lạnh, quá nửa người tôi vẫn còn ẩm ướt, nên cũng thấy hơi rét.
Nắm chặt cái thảm khoác trên người, đến lúc này chân tay tôi vẫn lạnh buốt, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Từ lúc cầu treo sụp đến bây giờ ngồi đây đã qua một tiếng. Mà một tiếng này, có ít nhất một nửa thời gian tôi phải dùng cụm từ "chấn động lòng người" để hình dung.
Sau khi đưa Nhạn Vãn Thu lên bờ, tôi phát hiện ra cô bé không còn thở, đầu óc lập tức trống rỗng.
Khi ra cửa với tôi vẫn còn là một bé con nhảy nhót tưng bừng, bây giờ lại im hơi lặng tiếng như vậy, không cần biết Nhạn Không Sơn nghĩ thế nào, chính bản thân tôi cũng không chấp nhận được.
"Đừng nóng, đừng nóng, để tớ đến, tớ đến!" Tôn Nhụy gạt Văn Ứng ra, bắt tay vào làm động tác hồi sinh tim phổi: "Trước đây tớ từng làm cứu hộ ở bãi biển."
Động tác của cậu ấy rất chuyên nghiệp cũng rất nhanh, ấn khoảng mười lăm lần, thổi ngạt hai lần, cứ lặp đi lặp lại. Tất cả mọi người xung quanh đều căng thẳng quan sát, tôi nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh băng của Nhạn Vãn Thu, thầm cầu nguyện một giây sau cô bé sẽ tỉnh dậy.
Có lẽ là ông trời cũng không đành lòng để bé con tuổi còn nhỏ mà đã bất hạnh như vậy, một lát sau khi Tôn Nhụy tiến hành cấp cứu lần thứ ba, Nhạn Vãn Thu bỗng nghiêng đầu ọc ra một đống nước, lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.
"Tỉnh rồi, cô bé tỉnh rồi!"
Người xung quanh thấy vậy nhao nhao vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi, Tôn Nhụy thả lỏng tinh thần, cả người nằm sõng soài trên mặt đất, mệt mỏi thở dốc.
Tôi ôm Nhạn Vãn Thu vào trong ngực, xúc động tới nỗi tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Không sao không sao rồi, Thu Thu không sao rồi..."
Có người gọi xe cứu thương tới, lúc nhân viên y tế mang cáng cứu thương lên núi, Nhạn Vãn Thu đã hoàn toàn tỉnh lại, chỉ là quần áo trên người ướt đẫm, lạnh đến run rẩy.
Nhân viên y tế phát cho những người bị rơi xuống nước mỗi người một tấm thảm, thấy mấy người bọn tôi có vẻ vẫn ổn, bèn hỏi chúng tôi có muốn tự mình đến bệnh viện không.
Tôi sợ Nhạn Vãn Thu xảy ra chuyện, dù sao thì con bé vừa mới ngừng thở, vì lí do an toàn, tôi vẫn phiền bọn họ đưa tôi một chuyến.
Thế là xe cứu thương chở tôi và Nhạn Vãn Thu đến bệnh viện, Văn Ứng với Tôn Nhụy lái xe theo phía sau.
Sau khi khôi phục nhiệt độ cơ thể, Nhạn Vãn Thu trở nên mệt rã rời, tôi ôm cả bé con lẫn tấm thảm vào trong lòng, cô bé nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Xe cứu thương đến bệnh viện, nhân viên y tế để tôi bế Nhạn Vãn Thu đến phòng cấp cứu trước, để bác sĩ trực ban khám qua rồi mới quyết định có nên tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa không.
Tôn Nhụy ở lại giúp tôi chăm sóc Nhạn Vãn Thu, Văn Ứng thì về nhà mang quần áo sạch tới.
Nộp tiền chụp chiếu, làm xong một vòng rồi trở lại phòng cấp cứu, cảm giác căng thẳng đã yếu đi nhiều, sự mỏi mệt khi vừa thoát nạn lập tức ùa tới. Nếu không phải hiện giờ không đúng chỗ, thời điểm cũng không đúng, tôi thật sự muốn lăn ra ngủ...
Cuộc đời tôi cho đến giờ không tính là dài nhưng cũng chẳng ngắn, ròng rã mười tám năm năm tháng, nhưng mới chỉ đúng một lần trải qua mất mát ---- năm tôi 8 tuổi, bà nội qua đời, ba dẫn theo tôi và mẹ vội vàng về đảo chịu tang.
Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ tôi vẫn luôn mang chuyện này ra nói. Bà cho rằng từ việc ba tôi mấy chục năm không liên lạc với bà nội cũng có thể thấy được ông là người máu lạnh hiếm thấy.
"Trong mắt ông ta chỉ có công việc, chỉ có tiền, xem thường ba mẹ mình, chối bỏ xuất thân của mình. Ông ta cưới mẹ cũng chỉ là vì cái hộ khẩu thành phố mà thôi!" Với việc chỉ trích chồng cũ, mẹ tôi có thể nói là đã nắm giữ tinh túy, đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, không thầy cũng tự biết.
*Nguyên văn: 打通了任督二脉, đả thông liễu nhậm đốc nhị mạch. Hai mạch Nhâm và Đốc là hai mạch quan trọng, đả thông có thể giúp khí huyết lưu thông, trong nhiều tiểu thuyết võ hiệp thì đả thông được hai mạch này sẽ giúp nhân vật học được võ công cái thế =)) Nên mình nghĩ ý Miên Miên là mẹ bạn ấy luyện vụ chửi chồng cũ thành thần công rồi =))
Không phải là tôi bênh ba mình, nhưng tôi luôn cảm thấy, chuyện này có lẽ không chỉ là do mình ông ngang bướng.
Bà nội qua đời vì ung thư, bệnh ròng rã hai năm, nơi này chỉ cách thành phố Cầu Vồng vài tiếng đi đường, nhưng một cuộc điện thoại thôi mà cho đến lúc nhắm mắt bà cũng không chịu để ông nội báo cho đứa con duy nhất.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ ba tôi bám lấy quan tài gào khóc, như đứa trẻ lạc đường tìm không thấy nhà, đó là lần đầu tiên từ lúc mình chào đời, tôi chứng kiến ông đau đớn và khổ sở đến vậy.
Cho nên tôi cho rằng, lời đánh giá của mẹ tôi đối với ông có phần sai lầm và bất công.
"Miên Miên..." Không biết Nhạn Vãn Thu tỉnh lại khi nào, em khẽ gọi tôi.
Tôi vội vàng chạy tới: "Sao thế?"
Phim chụp cho thấy trong phổi cô bé vẫn còn nước đọng, bác sĩ nói tốt nhất là ở lại viện quan sát, hiện giờ Tôn Nhụy đã đi làm thủ tục, đợi lát nữa sẽ chuyển cô bé tới phòng bệnh khoa nhi.
"Sau này có phải anh sẽ không dám dẫn em đi chơi nữa không?"
Cô bé giơ tay về phía tôi, tôi để em nắm chặt lấy ngón tay của mình, trong lòng trở nên rất khó chịu vì câu nói đó.
"Anh còn sợ em không chịu đi nữa cơ." Tôi lắc lắc ngón tay, nói ra nỗi lo của mình: "Mà em có chịu, thì chắc A Sơn cũng không chịu đâu."
Nhạn Vãn Thu suýt nữa mất mạng, nhà nào dám yên tâm giao con mình cho tôi nữa.
"Không đâu." Lực tay Nhạn Vãn Thu mạnh hơn một chút: "Em và A Sơn sẽ không trách anh. Em thích Miên Miên, trước giờ anh chưa từng coi em là trẻ em khuyết tật..."
Tôi ngắt lời cô bé: "Anh có coi em là trẻ em khuyết tật mà, nếu không thì sao suốt ngày anh phải bế em chứ?"
Cô bé yên lặng trong phút chốc, hình như bị tôi chọc giận rồi, hơi rụt tay về, mặt mày nhăn nhó.
"Anh cứ thế em sẽ không thích anh nữa!" Bé con bắt đầu cáu kỉnh.
Tôi bật cười, chủ động nắm lại tay cô bé, khẽ dỗ dành: "Được rồi, anh hiểu ý của em. Anh không thấy em có gì khác với người bình thường, tàn tật cũng chẳng sao hết. Thật ra, nói cho em bí mật này nhé, anh cũng bị bệnh, năm mười tuổi không cẩn thận ngã từ trên cây xuống nên bị bệnh."
Nhạn Vãn Thu vẫn còn hơi giận dỗi, nghe thế lập tức mở to mắt, cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi: "Anh cũng bị bệnh ạ? Anh, anh bị bệnh gì thế?"
Tôi chỉ vào thái dương mình: "Chỗ này hỏng rồi."
Nhạn Vãn Thu lập tức không thể tin nổi, tiêu hóa một lát mới nói: "Đầu óc anh hỏng rồi?"
Tôi gật đầu: "Bác sĩ nói có khả năng cả đời cũng không khỏi được."
Chuyện này cũng không tính là lừa cô bé, cái chứng cảm giác kèm này, nói khó nghe chút thì chính là hệ thống cảm nhận của đại não bị lỗi, gọi tắt là "đầu óc có bệnh".
Nhạn Vãn Thu nhìn tôi đầy thông cảm: "Vậy là anh thảm hơn rồi. Em chỉ là không có chân, anh là không có đầu óc."
Tôi: "..."
Tôi đang định nhắc nhở cô bé, đầu óc tôi hỏng không có nghĩa là tôi bị thiểu năng, thì cửa phòng cấp cứu bị mở ra, tôi vô thức quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Nhạn Không Sơn đang thở hổn hển, cám ơn người nào đó xong thì vội vã chạy vào.
Chỉ số tâm trạng của anh chỉ có bốn mươi mấy, còn xanh thẳm như vậy. Trông anh có vẻ sẽ phát điên lên bất cứ lúc nào.
Tôi thấp thỏm đứng dậy khỏi ghế, thức thời lui sang một bên, để anh đến xem tình trạng của Nhạn Vãn Thu.
Anh như cơn gió sượt qua mặt tôi, giống như chú chim én bay dưới chân mưa.
"Con thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Anh cúi người, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Nhạn Vãn Thu.
Thân hình cao lớn của anh hoàn toàn che khuất bé gái trên giường, có anh đứng đó, chiếc giường bỗng trở nên thật chật hẹp.
"Không có ạ, con rất khỏe, A Sơn đừng lo lắng."
"Cậu ở ngay đây, có chỗ nào không thoải mái con nhất định phải nói cho cậu biết."
"Vâng, con biết rồi."
Nhạn Không Sơn cúi thấp người, hình như là hôn lên trán Nhạn Vãn Thu. Sau đó anh đứng dậy, quay người nhìn về phía tôi.
Tôi lập tức cứng đờ người, không khỏi giật mình.
Đây là... Muốn, muốn tính sổ với tôi à?
Tôi rũ mắt, có hơi sợ phải nhìn thẳng anh: "Em xin..."
Chữ "lỗi" còn chưa kịp nói ra miệng, Nhạn Không Sơn đã giang tay ôm lấy tôi, dùng sức vòng chặt bả vai và eo tôi, hoàn toàn "vò" tôi vào trong ngực anh.
Một câu chào anh cũng không nói, cho nên tư thế tôi bị ôm có hơi kì quái. Hai tay nắm trước ngực, siết chặt mép tấm thảm, bởi vì cái ôm chặt chẽ này mà có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập của hai trái tim.
Chóp mũi là hương thuốc nhàn nhạt, cách mấy lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng rực đến bỏng người của Nhạn Không Sơn truyền tới, nhanh chóng sưởi ấm cơ thể đã hơi lạnh cứng của tôi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài rất nhẹ, dường như đến lúc này anh mới chính thức đặt xuống nỗi lo trong lòng.
Vì sao chỉ là một cái ôm thôi mà tôi lại như đang uống rượu, đầu óc cũng bắt đầu chếnh choáng rồi?
Dù đầu óc có tệ cỡ nào thì tôi vẫn có thể cảm nhận được sự kì lạ của cái ôm này --- nó đã vượt quá phạm vi của bạn bè bình thường.
Thế nhưng... Bầu không khí bây giờ quá tốt, vòng ôm này quá gây nghiện, tôi thật sự không muốn chấm dứt nó.
"Á!"
Tuy nhiên, tôi không chấm dứt thì người khác cũng sẽ chen ngang.
Tôn Nhụy làm xong thủ tục rồi, đến đây thì nhìn thấy tôi và Nhạn Không Sơn đang ôm nhau, lập tức kinh ngạc kêu lên.
Tiếng kêu này khiến Nhạn Không Sơn buông lỏng cái ôm, tôi còn đang tiếc hận trong lòng thì bỗng cảm nhận được một bàn tay dày rộng đang xoa đầu mình.
"Cám ơn."
Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Nhạn Không Sơn đảo qua Nhạn Vãn Thu, lại nhìn sang tôi: "Cám ơn em đã cứu con bé."
Tôi ngây người.
Anh không những không trách tôi mà còn cám ơn tôi?
Không biết vì sao, việc này so với việc anh trực tiếp trách mắng tôi không chăm sóc Nhạn Vãn Thu còn khiến tôi hoảng loạn hơn.
"Vâng, vâng..." Tôi lắp bắp: "Thật ra chủ yếu là công lao của Tôn Nhụy, nếu không phải cậu ấy kịp thời làm cấp cứu, Thu Thu... Thu Thu sẽ..." Tôi nghẹn lại, không nói được nữa.
"Không dám không dám, do bé Thu Thu là người tốt mệnh tốt nữa, luôn có thể biến nguy thành an." Tôn Nhụy kịp thời nói tiếp, cầm biên lai nhét vào trong ngực Nhạn Không Sơn: "Đây, em đã làm xong thủ tục rồi, đợi lát nữa là có thể chuyển bé đến phòng bệnh khoa nhi."
Nhạn Không Sơn cũng cám ơn Tôn Nhụy, anh lấy điện thoại ra muốn chuyển tiền trả cậu ấy.
"Thật ra cũng không vội..." Miệng nói vậy nhưng tốc độ móc điện thoại ra của Tôn Nhụy lại không hề chậm.
Văn Ứng về nhà mang hai bộ quần áo tới, đưa cho tôi và Tôn Nhụy thay.
Cuối cùng cũng được mặc quần áo khô ráo, trong chốc lát tôi có ảo giác như mình lại được đầu thai làm người.
Nhạn Không Sơn muốn ở lại chăm bệnh, Văn Ứng và Tôn Nhụy không còn việc gì để giúp đỡ nên định về nhà. Thật ra tôi cũng muốn ở lại, nhưng bệnh viện chỉ cho phép một người lớn ở lại chăm sóc, hơn nữa.... Nếu như tôi không về nhà, sợ là sẽ không giấu được ông nội.
Nói với Nhạn Vãn Thu ngày mai lại đến thăm cô bé, tôi và đám Tôn Nhụy cùng rời đi.
Nhạn Không Sơn đưa chúng tôi đến cửa thang máy. Thang máy nhanh chóng mở ra, tôi đi vào trong buồng, quay lại thấy anh vẫn đang đứng ở đó.
"Anh về đi." Tôi nói.
Anh vẫn không di chuyển, chỉ nhìn cửa thang máy dần dần khép lại.
Ánh mắt đan vào nhau, đôi mắt tôi dính ở trên mặt anh, trong chốc lát không nỡ chớp mắt.
Anh cũng chăm chú nhìn tôi, cho đến khi ánh mắt đặc dính như tơ sen ấy bị cánh cửa thang máy lạnh lẽo ngăn lại.
Chỉ số tâm trạng của anh vẫn không cao, cũng không biến hồng với tôi.
Tôi không xác định anh có ý thức được sự mập mờ giữa hai chúng tôi không.
Từ lúc gặp anh, tôi đã không thể xác định được điều gì nữa.
______________
Văn bạn Miên Miên hay quá thể (〜 ̄▽ ̄)〜
"Anh như cơn gió sượt qua mặt tôi, giống chú chim én bay dưới chân mưa."
Chim én này chính là anh Nhạn Không Sơn đấy mọi người =))))) chữ Nhạn trong tên anh này có nghĩa là chim én ꒰⌯͒•·̫•⌯͒꒱