Bụi Hoa (Yêu Em Hơn Cả Màu Mắt)

Chương 19: Mây thân yêu

Phòng giám đốc công ty truyền thông & giải trí Nam Chi.

Giám đốc điều hành của Nam Chi đang báo cáo tình hình hoạt động cho Nam Khang và Duy.

“Tài nguyên của nghệ sĩ trực thuộc công ty chúng ta trong thời gian qua rất chất lượng. Ngoài Nancy, các nghệ sĩ khác cũng đều đã bắt đầu phủ sóng truyền thông. Sắp tới chúng ta có kế hoạch chuyển thể truyện Địa Y thành phim truyền hình dài tập. Trước mắt vai nữ chính đang cân nhắc.”

Duy cắt ngang:

- Cân nhắc như thế nào?

- Tôi đang xem xét các diễn viên nữ khác của công ty ngoài Nancy. Tôi tin, với kịch bản này sẽ có thể tạo ra một Nancy thứ hai. Ngoài ra, chúng ta có kế hoạch chiêu mộ thêm người mới.

Duy “ừm” một tiếng. Sau đó đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt anh ta. Anh ta cầm lên xem qua.

Phan Du Miên

Ngày sinh…

Thành tích:

- Thủ khoa đầu vào học viện sân khấu & điện ảnh TP. Hồ Chí Minh khóa 2007 – 2010

- Vai Lan trong phim điện ảnh X của đạo diễn X khởi chiều vào mùa hè năm nay.

Anh ta nói: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau đó, anh ta hướng về phía Nam Khang, người vốn từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc, Nancy đang chờ ở bên ngoài và muốn gặp anh. Anh có thời gian không?”

Nam Khang nhướng mày: “Anh nghĩ tôi có thời gian không?”

Giám đốc Nam Chi lau mồ hôi trên trán, gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Giải quyết xong một số công việc tại Nam Chi, Nam Khang và Duy lên xe về khách sạn. Lúc đi qua một nhà hàng món Hoa, Duy hào hứng hỏi Nam Khang đang ngồi ở băng ghế phía sau: “Nhà hàng này rất nổi tiếng ở đây, anh muốn vào ăn thử không?”

Nam Khang “ừm” một tiếng. Liền đó, anh lấy điện thoại ra ấn số của Tiểu Hạ.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Anh chau mày, chuyển sang gọi về khách sạn thì nhận được tin Tiểu Hạ vẫn chưa về đó. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh. Cuối cùng, Nam Khang lục tìm số điện thoại của Du Miên.

- Xin chào?

- Chị em có ở đó không?

Du Miên hơi ngạc nhiên, con bé không nghĩ Nam Khang lại có số và chủ động gọi cho mình. Nó hỏi lại:

- À vâng, anh Nam Khang. Sáng nay chị em đi một mình vì em phải quay phim. Có chuyện gì vậy ạ?

- Cảm ơn em.

Du Miên vẫn chưa kịp hỏi thêm thì Nam Khang đã dập máy.

Du Miên chau mày, nó đang tự hỏi sáng nay có việc gì mà mọi người ai cũng rất kỳ lạ.

Hôm qua, sau khi chụp được một đống hình với Tiểu Hạ, nó đã chọn tấm đẹp nhất in ra để sáng nay đem đến phim trường. Vì là buổi quay cuối nên sau khi hoàn tất xong những cảnh cuối cùng, Du Miên đã lấy tấm hình ra và nhờ Rym ký tên lên đó. Rym vừa nhìn thấy tấm hình đã hét lên:

- Đây là ai?!

Bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ đó của anh, nó hoang mang đáp lại: “Chị em đó, em có kể với anh hôm trước rồi mà.”

- Không. Ý anh là, có thật sự là chị em không?!

- Ơ… không. Chị ấy là chị nuôi của em...

Rym hỏi Tiểu Hạ đang ở đâu, sau khi nhận được câu trả lời của nó, Rym ngay lập tức lao ra khỏi phim trường.



Một giờ chiều, Tiểu Hạ ngồi trên chuyến xe buýt chạy từ trung tâm ra ngoại ô Sài Gòn, ăn vội ổ bánh mỳ vừa mua được ven đường. Cô không quay về khách sạn dù đã hoàn thành xong công việc.

Đường phố Sài Gòn vào buổi trưa dù không đông đúc như giờ cao điểm, nhưng vẫn còn đó nét ồn ào tấp nập xứng danh thủ đô kinh tế của Việt Nam. Tiểu Hạ lướt điện thoại, trailer phim điện ảnh của Du Miên vừa được công bố cách đây ít lâu và nhận được phản hồi rất tốt từ cộng đồng mạng. Sáng nay là cảnh quay cuối của đoàn phim, cô nghe Du Miên nói phim sẽ được công chiếu vào mùa hè năm nay.

Cô nhìn lên ngày tháng trên màn hình điện thoại, đã là giữa tháng tư rồi.

Xe buýt chạy băng băng trên đường, từ nơi có chi chít những tòa cao ốc chọc trời, cho đến khi màu xanh của núi non trùng điệp bắt đầu xuất hiện hai bên đường. Tiểu Hạ từ đầu tới cuối vẫn luôn đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang. Khi xe buýt dừng lại, cô kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn mình đã che chắn thật kỹ, rồi mới xuống xe.

Một bác xe ôm ngay lập tức mời chào:

- Đi đâu đây cô ơi?

- Từ đây đến nghĩa trang bao xa vậy ạ? – Tiểu Hạ hỏi.

- Khoảng hai mươi phút.

Tiểu Hạ trèo lên xe. Đồng lúa xanh mướt hiện ra bạt ngàn trong tầm mắt cô, gió thổi tạo ra những âm thanh xào xạc du dương. Bác xe ôm vừa lái xe, vừa hỏi:

- Ở trển về thăm nhà hả?

Đợi Tiểu Hạ “vâng”, bác xe ôm hàn thuyên: “Bọn thanh niên bây giờ đều bỏ lên đó kiếm ăn cả, chỗ này giờ chỉ còn toàn người già bọn tôi với mấy đứa con nít, buồn tẻ lắm.”

Tiểu Hạ không đáp lại. Đối với cô, ẩn sau cái nét yên bình già cỗi của mảnh đất này là những cơn bão dữ đang trực chờ nuốt chững lấy con người. Đến mức cô nghĩ, biết đâu những người thanh niên kia cũng chỉ là đang trốn chạy điều gì đó.

Khi đến được nghĩa trang, Tiểu Hạ lần theo con đường trong trí nhớ - con đường mà cô chỉ đi qua đúng một lần nhưng không bao giờ cho phép bản thân quên đi.

Ngôi mộ nhỏ nằm hiu quạnh ở một góc, xung quanh là cây cỏ um tùm, che lấp và chia cắt nó hoàn toàn với những ngôi mộ khác. Lúc này, một người đàn ông gầy gò đang đứng đó. Trên mộ, nhan đang cháy và có một ít hoa quả. Tiểu Hạ vội vàng núp vào sau một bụi cây.

Cô nghe ông ta nói:

- Dù con là đứa nào, ta cũng mong đứa còn lại sẽ sống tốt. Tốt nhất đừng bao giờ lộ diện nữa, cũng coi như là cái số của các con.

Tiểu Hạ đã hình dung không biết bao nhiêu lần cảnh tượng mình gặp lại ông ta. Phẫn nộ? Giận dữ? Không. Cô thấy bản thân mình bình thản đến lạ kỳ. Người đàn ông đó là Nguyễn Văn Cừ - ba nuôi của cô, đã từng là người cô yêu quý và tôn kính nhất trên đời này. Nhưng từ khoảnh khắc cô phát hiện ra bộ mặt thật của ông ta, của những kẻ nhân danh lòng nhân ái để che đậy cho bản chất quỷ dữ của mình, cũng là lúc họ tước đoạt đi toàn bộ niềm tin của cô đối với thế giới này.

Đợi ông ta đi rồi, Tiểu Hạ đến trước ngôi mộ, trầm lặng nhìn gương mặt của chính mình đang mỉm cười với cô.

- Xin lỗi Mây… bây giờ mình mới đến.

Tiểu Hạ muốn nói thật nhiều thật nhiều, nhưng chỉ có thể nghẹn ngào thốt ra câu nói đó, rồi lặng lẽ nuốt phần còn lại vào trong.

Mây à, tám năm qua chưa một lần mình thôi cảm thấy ray rứt vì cậu. Mình đã sợ hãi và hèn nhát để rồi không dám một lần quay về thắp cho cậu một nén nhan. Dù cậu đã thay mình nằm xuống. Cậu ghét mình lắm, phải không?

Tiểu Hạ tiến đến, ngồi gục xuống ôm lấy ngôi mộ. Cô lấy ra chiếc dây chuyền mặt gỗ từ sau cổ áo. Nụ cười ngô nghê hiện lên giữa gương mặt bê bết máu của Mây hiện ra rõ mồn một trước mắt cô.

“Cho.. cậu. Cười lên nhé… mình xin lỗi…”

Một dòng nước mắt nóng rát chảy xuống, quặn thắt cõi lòng cô. Cô tự hỏi, nếu Nam Khang không xuất hiện và đưa cô ra khỏi cái vỏ ốc dày mà cô cất công tạo ra, liệu đến khi nào cô mới đủ can đảm để đến đây?

Hôm nay, là ngày giỗ của Mây.

Còn cô, là người bạn xấu xa và ích kỷ nhất trên đời này.

- Mộc Chi!

Tiểu Hạ giật mình nhìn lên.

Kia là Uy Vũ. Anh đang nhìn cô với biểu cảm nửa tin nửa ngờ.

Tiểu Hạ đứng bật dậy, xoay người bỏ chạy. Nhưng cô lại quên mất một điều, cô vĩnh viễn không thể chạy nhanh bằng Uy Vũ. Tay cô bị kéo trở lại, Uy Vũ run run nói: “Là em… đúng không?”

Tiểu Hạ không dám nhìn vào mắt anh.

- Du Miên đã cho anh xem hình em. Mộc Chi, dù em có là ma hay người cũng đừng mong có thể trốn được anh! Anh biết em sẽ đến đây, anh đã đúng!

Tiểu Hạ hít một hơi thật sâu rồi mở khẩu trang, từ từ xoay mặt lại. Cô có thể cảm nhận được sự bàng hoàng trong ánh mắt Uy Vũ. Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt anh. Uy Vũ ôm chầm lấy cô.

- Đúng rồi, đúng là em rồi!

- Uy Vũ… em xin lỗi.

- Không cần, còn sống là tốt rồi. Em không cần phải xin lỗi gì cả, Mộc Chi.

Tiểu Hạ nghẹn ngào đáp lại cái ôm của anh. Nhưng rồi sực nhớ ra điều gì đó, cô đẩy anh ra: “Uy Vũ, mình đi nơi khác nói chuyện được không? Em không thể ở đây lâu được.”

Anh nhìn cô một lúc, đáp: “Được.”

Nói rồi, hai người men theo đường cũ rời khỏi nghĩa trang.

Nam Khang bước ra từ sau một bụi cây, đôi mắt sâu hun hút nhìn theo hai bóng người đang nhỏ dần trước mắt. Anh châm một điếu thuốc, nhưng rồi lại ném xuống đất. Anh di chân dập lửa, và lặng lẽ rời đi.



Phòng riêng của một nhà hàng sang trọng.

- Bây giờ em giải thích được rồi chứ? – Uy Vũ nói sau khi Tiểu Hạ đã tháo hết nón và khẩu trang xuống.

Tiểu Hạ nhìn anh, bỗng nhiên bật cười: “Anh không gọi em là “mày” nữa sao?”

- Mộc Chi!

Tiểu Hạ thở dài một tiếng rồi nói: “Anh thấy rồi đó, em vẫn còn sống.”

- Vậy mấy năm qua em ở đâu? Tại sao không đi tìm anh?! – Uy Vũ gằn giọng.

Tiểu Hạ nhìn anh lắc đầu:

- Em đã trốn nhà đi, lại còn che giấu cái chết của bạn mình, sao có thể tìm anh được.

- Em biết anh sẽ không tin mà!

Tiểu Hạ cười nhẹ:

- Nhưng em là như vậy đấy.

- Đừng vậy, Mộc Chi, anh đã biết cả rồi. Anh biết chuyện xấu xa ghê tởm mà Uy Phong đã làm với em. Uy Quyền, ông già độc ác đó đã dựng ra mọi thứ để bao che cho anh ta. Kể cả Nguyễn Văn Cừ. Anh đã từ mặt họ rồi. Em có biết tám năm qua anh sống khổ sở thế nào không?!

Tiểu Hạ thẫn thờ nhìn anh, mắt cô đỏ hoe:

- Chuyện này không phải lỗi của anh, Uy Vũ. Họ vẫn là người thân của anh, anh đừng như vậy…

- Em nói anh có thể dưng dửng xem như không có gì sao? Sau tất cả những thứ họ đã làm với em… anh hận bản thân mình chết đi sống lại! Biết nhưng chẳng thể làm gì, cái cảm giác đó tồi tệ lắm em có hiểu không?!

Tiểu Hạ im lặng, chính cô cũng không thể có câu trả lời. Uy Vũ luôn khó xử, cô hiểu. Chính vì đối với cô, anh vẫn mãi là một người anh trai, một người bạn tốt nhất, nên cô không nỡ để anh phải dằn vặt về chuyện đó.

Uy Vũ là một đứa trẻ đáng thương, mẹ mất ngay khi sinh anh ra đời đã khiến anh trở thành một công cụ đổ lỗi của ba mình. Từ nhỏ anh đã được Uy Quyền gửi đến cho Nguyễn Văn Cừ chăm sóc vì không muốn nhìn thấy mặt anh. Nhưng ẩn sau trái tim cộc cằn thô lỗ của cậu con trai Uy Vũ ngày nào, là tình yêu đầy bao dung đối với gia đình, với người ba luôn căm ghét mình, với người anh trai xấu xa với cả thế giới nhưng luôn yêu thương các em, với người chị gái ốm yếu bệnh tật đang sống ở nước Mỹ xa xôi.

Đối với cô, họ là kẻ thù. Đối với anh, họ là người thân. Nỗi đau mà họ gây ra cho cô, một mình cô nhận lấy là đủ rồi. Tiểu Hạ không muốn truy cứu, cũng không muốn thù hận bởi cô biết điều đó chỉ càng làm Uy Vũ đau lòng hơn.

Uy Vũ nhớ ra điều gì đó, nói:

- Khoan đã, cô gái đó là ai?! Rõ ràng lúc đó anh đã ôm em trên tay… Chết tiệt! Dù cho mặt cô ấy có tan nát đến mức không nhận diện được, sao anh có thể không nhận ra đó không phải là em được chứ?

Vì cô ấy và em rất giống nhau. Nghĩ vậy, nhưng rồi cô đáp:

- Cô ấy là bạn của em, một người bạn bí mật.

Người bạn bí mật.

Vì Mây đã từng nói,

“Cậu đừng kể với ai nhé. Ba nói tớ là một bí mật nhỏ của ông.”

Sự tồn tại của cô ấy, từ đầu đến cuối vẫn luôn là như thế. Không một ai khác trên đời này biết đến trừ cô, và Nguyễn Văn Cừ, cũng là người mà cô ấy gọi một tiếng ba. Mây thân yêu của cô đã sống một đời trong lặng lẽ, chết đi càng trong lặng lẽ.