Bụi Hoa (Yêu Em Hơn Cả Màu Mắt)

Chương 2: Cuộc sống của em

Tiểu Hạ tỉnh lại vào một buổi chiều mưa phùn lất phất rơi. Không gian xung quanh bị bao phủ bởi sắc màu tôi tối, loang lổ thứ mùi ẩm ướt của một buổi chiều mưa. Ánh sáng hắt vào từ chỗ cửa sổ cách giường cô nằm mấy bước chân, vài giọt mưa lọt vào bên trong, làm ướt một mảng nền nhà. Cô trở mình ngồi dậy, cầm chiếc gương đặt ở đầu giường lên rọi vào đó. Trong gương vẫn là cô với đôi mắt màu nâu khói sâu biên biếc, từng đường nét trên gương mặt rõ ràng thật hoàn hảo.

Kể từ sau lần gặp lại Nam Khang, cô bỗng nhiên phát sốt suốt một tuần liền.

Có tiếng gõ cửa, Tiểu Hạ vớ lấy hai cái kính áp tròng đeo vào, kéo tóc phủ xuống loà xoà cả gương mặt. Cô lại ẩn mình trong cái bộ dạng luộm thuộm, nhạt nhoà.

- Vào đi.

- Tỉnh rồi hở chị? - Du Miên, em gái cô, đang học năm ba Học viện Sân khấu và Điện ảnh Thành phố Hồ Chí Minh, bây giờ đang là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán của nó.

- Vào đây. – Tiểu Hạ cố nén xuống cơn ho.

Con bé chỉ chờ có thể, nhảy tót vào. Nó một tay áp lên trán cô, một tay sờ trán của chính mình, hài lòng nói:

- Đỡ sốt rồi này.

Nói rồi, Du Miên ngồi xuống giường, thở dài một tiếng. Nó thả đôi dép lê xuống đất, đôi chân trần trắng ngần đung đưa trong không gian. Nó hạ giọng thật thấp:

- Đều tại em cả, nếu em không học cái ngành tốn kém tới vậy, thì chị đâu phải vất vả đến mức lăn ra ốm…

- Nói gì… khụ… vậy? Chị chỉ ốm vì thời tiết trở lạnh thôi, hiểu không?

Con bé lắc đầu: “Em biết đêm nào chị cũng thức trắng để viết sách. Rồi sáng lại phải ra trông tiệm. Càng ngày chị càng gầy đi. Trước kia chị không như thế. Từ sau khi mẹ em mất, chị đã phải thay mẹ chăm sóc em, dù em chỉ là người dư…

- Em là em chị! Em không được nói thế nữa, chị sẽ giận. – Tiểu Hạ mắng, kéo theo một tràn ho dài.

Du Miên không biết một điều. Thật ra, trên cuộc đời này, chẳng có ai là người thân ruột thịt của Tiểu Hạ cả. Kể cả người ông đã chết của cô.

Nghĩ cũng thật lạ. Ông cưu mang cô. Rồi cô cưu mang Du Miên. Suy cho cùng, họ cũng chỉ là những kẻ bị cuộc đời bỏ rơi, tự tìm đến nhau, rồi cho nhau hơi ấm.

Ký ức của Tiểu Hạ bỗng chốc lơ lửng đâu đó vào một chiều mưa ảm đạm bốn năm về trước, thời điểm mà ông cô mới mất được hai tháng. Sau khi đóng cửa tiệm sách, cô lê những bước chân mệt mỏi về nhà với một tâm hồn gần như đã chết. Và rồi, cô thấy hai mẹ con Du Miên đang ôm nhau ngồi trước cổng một ngôi biệt thự, với những con mắt đỏ ngầu đã cạn khô nước mắt. Cô nhận ra ngay Du Miên vì con bé vốn là khách quen của cửa tiệm. Sau khi hỏi thăm, cô biết được ba Du Miên là một bệnh nhân AIDS, sau khi ông chết đi vì bệnh tật, nhà cửa của họ cũng đều bị siết để trả nợ cho ông.

Tiểu Hạ không biết thứ dâng lên trong cô có phải là sự đồng cảm, hay chỉ là cái sợ cô đơn đã khiến cô đưa họ về nhà mình. Họ sống cùng nhau một năm, cho tới khi dì Năm – mẹ Du Miên cũng nốt gót theo người chồng đã khuất, bởi chính căn bệnh bị truyền nhiễm từ ông. Ngày dì Năm ra đi, nắng cũng tắt dần trong đôi mắt trong vắt như màu trời của Du Miên. Ngày thân xác dì vĩnh viễn nằm yên dưới lòng đất, Du Miên ngã khuỵu xuống trước mộ dì, khóc rất to.

Tiểu Hạ đã từng nghĩ mình sẽ không còn cảm xúc đối với những việc đau lòng trên thế gian này nữa. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng đó, một đứa bé với những hoài bão đầu đời còn dang dở, tự dưng cô thấy mũi mình cay cay. Du Miên giống hệt cô ngày đó, mất hết tất cả chỉ trong một cái nháy mắt.

Thế là, năm hai mươi hai tuổi, cô có một đứa em gái.

Không đúng, năm hai mươi lăm tuổi, Tiểu Hạ có một đứa em gái.

- Chừng nào chị mới khỏe vậy, tiệm sách nhớ chị, khách cũng nhớ chị rồi kìa! – Du Miên xóa tan bầu không khí trầm mặc.

- Ngày mai chị có việc bận, em tiếp tục trông tiệm. Giờ thì ra ăn tối thôi. – Cô nói.

Hôm sau, trời vừa nhập nhoạng sáng Tiểu Hạ đã rời khỏi nhà. Cô bắt hai chuyến buýt, sau đó đi bộ một đoạn dài mới đến được nghĩa trang của thành phố. Lúc đến nơi, trời cũng sáng lắm rồi. Trong nghĩa trang lác đác vài người tảo mộ sớm, hương thơm từ những bó nhan theo gió thoang thoảng trong không gian. Có một số ngôi mộ cỏ dại mọc um tùm, có lẽ người thân của những người đã khuất kia lâu lắm rồi không đến.

Hôm nay là ngày giỗ ông cô.

Nhưng giống như những gì cô nhìn thấy vào đúng ngày này những năm trước, luôn có người nhanh chân hơn. Trên mộ ông có một bó cúc trắng, nhan cũng đã thắp lên và đĩa được chất đầy những quả na – thứ quả mà ông cô thích nhất. Mộ ông rất đẹp, không hề có dấu vết của một ngôi mộ lâu ngày không có người chăm sóc.

Thực ra, cô vốn không phải cháu ruột của ông. Tiểu Hạ thực sự đã mất tích rất nhiều năm về trước, cô chỉ là kẻ được ông mang về nuôi và cho phép sống bằng thân phận của cô ấy. Cô ấy hơn cô ba tuổi, đã nghỉ học từ năm lớp mười. Thế nên trong vai Tiểu Hạ, cô thậm chí còn chẳng có bằng tốt nghiệp cấp ba.

Con đường từ nghĩa trang dẫn về nhà Tiểu Hạ có ngang qua một khu phố sầm uất. Mỗi lần như thế, cô nhìn thấy cơ man là những con người quần là áo lượt, hấp tấp, vội vã đi đi về về giữa những toà nhà cao chọc trời. Họ có thể là chính chị gia, bác sĩ, luật sư, thương nhân hoặc đại loại là những nghề như thế. Mà dù thế nào, khắp người họ đều toát lên mùi vị của tri thức. Rất lâu trước kia, ngay cả khi chỉ là một kẻ sống bám víu vào sự giúp đỡ của xã hội, cô cũng chưa bao giờ đánh mất niềm tin rằng, một ngày nào đó mình sẽ được đứng vào hàng ngũ như vậy.

Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ diễn ra theo đúng những gì bạn luôn ảo tưởng. Nó sẵn sàng nâng bạn lên thật cao và sau đó ném xuống không thương tiếc, khiến cho bạn run lẩy bẩy vì đau đớn, toàn thân bạn là những vết thương, là những nỗi ám ảnh dai dẳng và đáng sợ.

Tiểu Hạ đang ngồi ở một trạm xe buýt giữa lòng phố thị, đối diện cô là toà trung tâm thương mại lớn với một cái màn hình ti vi cực đại. Màn hình đang phát một chuyên mục quảng cáo điện thoại thông minh. Chàng ca sĩ nổi tiếng cầm trên tay chiếc điện thoại cao cấp, phô diễn hàng loạt những tính năng mới mẻ của nó, không quên nháy mắt với người xem.

- Ôi chao! Rym nháy mắt với tao kìa!

Cô gái đầm xanh ngồi gần đó quay sang cảm thán với cô gái đầm đỏ, kéo theo là hàng loạt hành động của một “fan girl” chính hiệu. Đầm Đỏ thở dài:

- Lại nữa! Anh ta thì có gì hay ho chứ?

Có vẻ như như Đầm Xanh đã thuộc làu những thứ sắp phát ra, thế nên cô ta nói một hơi không nghỉ:

- Một anh ca sĩ chỉ mới hai lăm tuổi đã trở thành người dẫn đầu mọi xu hướng, chinh chiến ở cả các đấu trường quốc tế. Mày đã từng đến nơi nào mà người ta không mở nhạc của Rym chưa? Mày có thuộc làu mấy bài hát của anh ấy không? Ừm, không tính tới việc đó, quan trọng nhất là anh ấy rất rất đẹp trai đó!

- Và anh ta còn bị đồn là được “bao nuôi”. Mày đã nghe vụ phóng viên bắt gặp anh ta bước từ khách sạn với một người đàn ông chưa? Không chừng là người tình của anh ta đó! – Đầm Đỏ nhún vai.

- Bọn báo lá cái dựng chuyện thôi. Mày nghĩ với tài năng của Rym, anh ấy còn phải đi đường tắt sao?

- Giới nghệ thuật không dùng tài năng để nói chuyện, đằng sau hào quang của nghệ sĩ là những thứ phức tạp không tưởng đấy, bạn à!

Tiểu Hạ cười khẽ. Nhưng có lẽ tiếng cười của cô vẫn đủ lớn để lọt vào tai hai cô gái. Đầm Đỏ và Đầm Xanh bị cô làm cho giật mình, đồng loạt quay sang.

Tiểu Hạ nghiêm mặt lại, nhìn Đầm Đỏ bằng ánh mắt lạnh như băng:

- Em gái, đừng phán xét người khác khi không hiểu gì về người ta.

Mặt Đầm Đỏ trở nên xanh méc, nó lắp bắp: “Chị…là ai thế ạ?”

Tiểu Hạ cười lạnh, chỉ tay vào một con hẻm rực lên bởi ánh đèn led đỏ: “Nhà chị ở kia.”

Đầm Đỏ mếu máo, thì thào gì đó vào tai Đầm Xanh, sau đó hai đứa dắt tay nhau chạy biến.

Tiểu Hạ thu lại vẻ mặt đáng sợ lúc nãy, thở dài: Trẻ con cần phải được dạy dỗ.