Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 14: Thế giới mạt thế (1)

Người dịch: Bunny crusher

***

“Sao em làm được?” Đinh Nghiêu hỏi Hàn Yên Yên.

Hàn Yên Yên không hiểu.

“Ai cũng biết, đột phá cực hạn, dị năng đề cao. Đây không phải là bí mật.” Đinh Nghiêu nói, “Vấn đề là, không phải ai cũng làm được. Tuyệt đại đa số người còn chưa chạm tới cực hạn đã kiệt sức, căn bản không thể kích phát dị năng được nữa. Cực hạn, không phải là thứ muốn đột phá là đột phá được.”

Hàn Yên Yên ngạc nhiên, ra đây cũng là BUG của thanh âm điện tử. Cô không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ trả lời: “Em không biết, em cứ nghĩ mọi người ai cũng làm được.”

Đinh Nghiêu cũng không truy vấn tới cùng, chỉ hỏi hiệu quả thế nào.

Hàn Yên Yên do dự nói: “Cảm giác có đề cao, nhưng mà lực công kích…” Lực sát thương rất yếu, lực công kích chẳng đủ.

“Muốn trở nên mạnh mẽ sao?” Đinh Nghiêu hỏi.

“Muốn.” Hàn Yên Yên nhìn chằm chằm vào mắt anh trả lời.

Đinh Nghiêu dập thuốc, nhìn cô: “Lần sau ra ngoài, em đi theo anh.”

Chiến đội định kỳ ra ngoài để tìm kiếm vật tư, cũng có đôi khi là do Quản Ủy Hội giao nhiệm vụ, cỗ máy đợt trước chính là thứ Quản Ủy Hội muốn. Chiến đội dùng cỗ máy này để trao đổi khối lớn vật tư với Quản Ủy Hội. Đinh Nghiêu là đầu lĩnh chiến đội mạnh nhất thành Nam Lăng, đồng thời cũng là một trong ba thế lực lớn nhất Nam Lăng hiện nay, có quan hệ khá tốt với Quản Ủy Hội, đối với thế lực còn lại khá gay gắt.

Thế lực còn lại chính là quân đội. Dù nói là quân đội, nhưng thật chất sớm đã không còn là quân đội đúng nghĩa nữa.

Quản Ủy Hội nguyên bản là chính phủ, quân đội nguyên bản là quân đội đóng quân ở phụ cận. Sau thời kỳ mạt thế, chính phủ dựa vào lực ảnh hưởng và quyền lợi chính thống để duy trì hệ thống vận tải, lúc đó quân đội cũng được duy trì.

Chỉ có điều, mạt thế gian nan, nhân tâm tan vỡ. Trong chính phủ trải qua mấy lần nội đấu, cuối cùng bên thắng lợi đổi tên thành Nam Lăng Quản lý Ủy ban, gọi tắt là Quản Ủy Hội. Lúc này quân đội cũng tồn tại dị tâm, nội bộ tiến hành thanh tẩy, lại nhập thêm một ít người vào, sau cùng hoàn toàn không nghe theo Quản Ủy Hội chỉ đạo. Nếu không phải Đinh Nghiêu xuất hiện, có lẽ quân đội đã sớm vứt Quản Ủy Hội ra một bên, tự mình làm chủ cổ thành Nam Lăng.

Chiến đội Lôi Đình có dị năng lợi hại, quân đội cũng không kém cỏi, ưu thế về nhân số, sở hữu trong tay vũ khí nóng và đại đa số đã chịu qua huấn luyện quân sự là những nguyên nhân khiến lực lượng hai bên ngang nhau. Có Quản Ủy Hội đứng giữa điều đình, ba bên thế lực cứ vậy tạo thành thế chân vạc, Nam Lăng tạm thời an ổn.

Việc Đinh Nghiêu mang Hàn Yên Yên ra ngoài khiến đội viên phải ghé mắt.

Trận tranh giành tình cảm này, lấy thắng lợi của Hàn Yên Yên mà chấm dứt. Hàn Yên Yên vẫn tiếp tục trụ ở tầng cao nhất, người phụ nữ lầu ba cuối cùng đành từ bỏ Đinh Nghiêu, đồng ý nằm trong lòng người đàn ông khác. Vì vậy, người của Đinh Nghiêu đã biết anh thực sự thích Hàn Yên Yên, nhưng họ không thể tưởng tượng được Đinh Nghiêu ra ngoài còn muốn mang theo cô.

Thành Nam Lăng xuất hiện một loại bệnh có khả năng lây lan cao. Sau một cuộc họp thương lượng, Đinh Nghiêu đạt thành hiệp nghị với Quản Ủy Hội, anh liền dẫn đội ra ngoài tìm thuốc trị. Mục tiêu của họ có hai chỗ, một là bệnh viện, một là một công ty nghiên cứu và sản xuất thuốc.

Đinh Nghiêu đưa cho Hàn Yên Yên một con dao, sau đó ném cô vào bệnh viện.

Lúc Hàn Yên Yên bước ra khỏi bệnh viên, hai tay đều run rẩy. Đinh Nghiêu chưa một lần ra tay, khi Hàn Yên Yên gặp phải biến dị tang thi, cô phải dựa vào chính mình để sống sót. Kể từ khi bước ra khỏi bệnh viện, ánh mắt của cô đã thay đổi.

Đinh Nghiêu nhìn thấy Hàn Yên Yên như vậy, cười lên.

Đây là lần đầu tiên Hàn Yên Yên nhìn thấy anh cười. Người đàn ông này cười lên lộ cả hàm răng trắng ởn, đẹp, cũng rất đáng sợ.

Ngay tại nơi an toàn cắm trại, Đinh Nghiêu đè Hàn Yên Yên ra làʍ t̠ìиɦ, kịch liệt hơn tất cả những lần trước đó. Hàn Yên Yên cảm giác được, bản thân rốt cuộc đã chạm được đến mạch môn của Đinh Nghiêu.

Hàn Yên Yên khi theo Đinh Nghiêu trở lại Nam Lăng, Tề Đồng Đồng cảm giác cô như biến thành một con người khác.

Tề Đồng Đồng khuyên cô đừng đi ra ngoài mạo hiểm nữa. Cho dù có Đinh Nghiêu đi theo, nhưng ngày nào không có người chết chứ? Một người chỉ có một cái mạng, gặp thứ ngoài ý muốn rất khó lòng phòng bị.

Hàn Yên Yên chỉ cười cười, hỏi ngược lại cô gái: “Đinh Nghiêu là người như thế nào?”

Tề Đồng Đồng nhìn cô như người ngốc: “Cô hỏi tôi? Cô mới là người phụ nữ của ngài ấy mà!”

“Tôi không nhìn thấu anh ta.” Hàn Yên Yên nói.

“Nếu ngài ấy bị cô hay tôi nhìn thấu thì đã chẳng phải là Đinh Nghiêu.” Tề Đồng Đồng nói.

“Toàn chiến đội từ trên xuống dưới mấy trăm con người, mỗi người đều có thể hùng bá một phương, tại sao tất cả đều nghe mệnh lệnh của ngài ấy? Nơi này cũng chẳng hiểm lạ có thêm một thế lực mới.”

“Nếu không có Đinh Nghiêu thì giờ cả cái thành Nam Lăng này chẳng còn tồn tại Quản Ủy Hội. Tề đoàn trưởng của quân đội là một người độc ác tàn nhẫn, nếu không có người đè ép ông ta, toàn bộ Nam Lăng phải có hơn một nửa người chết rồi.”

“Hàn Yên Yên, chẳng lẽ cho tới bây giờ cô còn chưa nhận ra, Đinh Nghiêu mạnh tới mức nào?” Tề Đồng Đồng trừng mắt nhìn cô.

Cuộc đối thoại này kết thúc với một câu nói ao ước của Tề Đồng Đồng.

Cô ấy nói: “Nếu có kiếp sau, tôi cũng muốn trở thành người trâu bò như thế.”

Hàn Yên Yên với Tề Đồng Đồng lúc này đang ăn cơm ở căn tin của căn cứ. Các cô ăn uống xong, đứng dậy chuẩn bị quay về liền nghênh đón một bát canh nóng hổi đổ ập vào. Hàn Yên Yên trơ mắt nhìn người nọ đột nhiên ngã về phía trước, nhìn chén canh nóng chuẩn bị hắt lên cô. Hàn Yên Yên theo bản năng lắc mình, chén canh nóng hầm hập sắp hắt lên mặt người đứng phía sau.

Tề Đồng Đồng bị dọa tới choáng váng.

Chén canh thật sự hắt lên mặt Tề Đồng Đồng, lạnh lạnh, cứng cứng. Lúc rớt xuống còn vỡ tán loạn thành vụn băng. Tề Đồng Đồng há to miệng, quay đầu nhìn Hàn Yên Yên.

Hàn Yên Yên thở phào.

“Ngượng ngùng, trượt tay.” Người kia cơm cá giả mặt Bụt xin lỗi, “Tôi nghe nói cô là dị năng giả, không nghĩ lợi hại như vậy.”